Minh ngửa cổ lên ngáp một cái thật dài.
— ngươi mệt rồi! Ngủ một chút đi! Tu luyện cũng không thể hấp tấp! Năm đó ta mất hơn mười năm mới luyện tới Đại Thành chi cảnh. Ngươi mới được ta chỉ dạy có 5 năm!
— vâng, sư phụ!
— Lão Tôn nói rồi, Lão Tôn ta không nhận đồ đệ! Hơn 300 năm ở đây buồn chán, giờ gặp ngươi coi như có duyên!
— được, vậy ta tiếp tục gọi là lão huynh!
— tuỳ ngươi!
— chờ ta luyện thành Thất Thập Nhị Biến, ta sẽ cứu lão huynh ra khỏi ngọn núi này!
— ha ha ha! Ngươi có lòng như vậy là tốt rồi! Có điều, dù ngươi có luyện tới Viên Mãn chi cảnh cũng không cách nào đụng tới lá bùa đó! Đó là Phật Pháp Vô Biên của lão Như Lai, dù là Yêu Quái đạt tới Thiên Đạo cảnh cũng không thể lấy nó xuống!
— thật ra ta cũng biết điều đó! Chỉ là muốn thử!
Minh định nói, chỉ qua gần 200 năm nữa, Tôn Ngộ Không hắn sẽ được giải thoát để bước vào cuộc phiêu lưu mới cùng Đường Tăng.
Nhưng đó là chuyện tương lai, Minh không thể tiết lộ! Cũng như bí mật thân thế của hắn, không thể nói ra được.
— ta ngủ trước.
Tôn Ngộ Không lẳng lặng nhìn con sói trắng kì lạ biết nói tiếng người đang cuộn người nằm ngủ.
5 năm trước, một con sói tuyết lạc đường đi tới nơi này, vô tình gặp lúc hắn đang cô đơn.
Con sói lại biết nói chuyện.
Vậy là họ kết bạn.
Tôn Ngộ Không hắn muốn người bạn mới này ở cạnh tâm sự, liền dạy nó đạo pháp. Vì hắn không biết sẽ còn bị Như Lai đè ở đây bao nhiêu lâu nữa!
Hắn sợ sự cô đơn!
Minh giật mình tru một tiếng rồi tỉnh giấc.
Hắn buồn bực, bao giờ mới có thể hoá hình, thoát kiếp súc sinh?
Sáu năm trước, hắn từ một thế giới khác trọng sinh sống lại.
Nhưng mà chưa kịp vui vẻ, hắn lại phát hiện bản thân sống lại trong thân xác của một con sói tuyết, bị thợ săn bẫy được, muốn đem ra chợ bán.
Còn sống là tốt rồi! Sống dưới bất kì hình thái nào cũng tốt hơn là chết!
Bằng trí thông minh của nhân loại với bộ não được ví là thông minh hơn cả Einstein, Minh đã trốn thoát.
Hắn cắm đầu chạy về phía trước.
Không biết qua bao lâu, đói thì săn chuột, săn thỏ, mệt thì chui vào gốc cây ngủ.
Cuối cùng đến một dãy núi to.
Nằm nghỉ bên cạnh một toà núi hình năm ngón tay, hắn giật mình tru lớn khi nhìn thấy cái đầu lông lá nhô ra khỏi vách đá.
— má ơi!
— hả! Con sói này không phải yêu tinh, sao biết nói hay vậy ta! Ê, sói con, lại đây lão Tôn bảo!
Vậy là đã năm năm trôi qua từ ngày đó!
..
— Thất Thập Nhị Biến chỉ là bộ phép thuật biến hoá thượng thừa của đạo giáo. Muốn sử dụng phép thuật, phải có Pháp Lực! Muốn có pháp lực, chỉ có thể dựa vào tu luyện!
— lão huynh, ta thấy khoa hiểu, cả Thiên Đình không có ai đánh nổi lão huynh, tại sao Như Lai lại làm được một cách đơn giản như vậy? Chả lẽ Phật giáo mạnh hơn Đạo Giáo như vậy sao?
— không phải!
Tôn Ngộ Không nhìn trời, thở dài nói.
— năm đó ta dùng một viên tiên đan duy nhất mà Hồng Quân đạo tổ luyện chế để lại. Tu vi Pháp Lực lập tức tăng tới Thiên Đạo Cảnh, sánh ngang với Như Lai và Tam Thanh. Vì vậy ta có thể đại náo cả Thiên Đình, Tam Thanh không làm gì nổi ta. Đáng tiếc, ta có một nhược điểm, Như Lai nắm được điểm này, nên có thể đánh bại ta và phong ấn ta ở đây!
Ánh mắt Tôn Ngộ Không chợt trở lên mơ hồ, như đang nhớ tới chuyện gì đó.
Minh nghe kể vậy có chút mơ hồ. Kiếp trước hắn thuộc làu làu bộ Tây Du Ký, chẳng lẽ sách viết không đúng sao?
Rõ ràng thực lực Tôn Ngộ Không thua xa Như Lai, dù sau này được Đường Tăng thả ra, trên đường thỉnh kinh, vẫn có rất nhiều yêu quái khiến Tôn Ngộ Không bó tay!
— đúng vậy! Tu vi Thiên Đạo của lão Tôn đã bị Như Lai phá! Đời này coi như mãi mãi không thể trở lại tu vi đó nữa!
— ra là vậy!
— sao? Ngươi hiểu ra chuyện gì à?
— không! Không có gì! Chỉ là cảm thán cho lão huynh mà thôi!
— hừ, dù lão Tôn không thể đạt tới Thiên Đạo Cảnh nữa, thì trong Tam Giới này, chẳng có bao nhiêu người có thể khiến lão Tôn sợ hãi đâu!
— Yên Tâm! Sau này ta sẽ nhất định bảo vệ lão huynh!
— ha ha ha!
..
Thời gian thấm thoắt, loáng một cái đã là 50 năm.
Minh ngồi cạnh Tôn Ngộ Không, lưng dựa vào vách đá, đút cho cái đầu lông lá quả đào.
— khá lắm. Ngươi đã có thể hoá hình, tu vi pháp lực đã là Bán Tiên Cảnh. Không bõ công lão tôn dạy dỗ.
— lão huynh yên tâm. Ta không thể lấy tấm bùa kia ra, nhưng từ nay, lão huynh cần gì, chỉ cần nói 1 câu, ta liền thay lão huynh thực hiện!
— ha ha ha, tu vi Bán Tiên chỉ bằng đám thiên binh tép riu kia thôi! Ngươi chớ tự mãn! Hồi đó ta nhờ ăn vô số Tiên đan, và thiên tài địa bảo trộm được từ khắp nơi, mới có thể nhanh chóng đạt đến tu vi Hỗn Nguyên Đại Tiên, lại may mắn đạt được viên đan dược quý của Hồng Quân, mới đạt tới Thiên Đạo.
— tu vi của Hồng Quân là gì? Ông ta lại đang ở đâu?
— Hồng Quân đã vượt qua Thiên Đạo cảnh, đã tiến vào vũ trụ! Giờ không rõ đang ở nơi nào.
Tôn Ngộ Không nhìn vào khoảng trời lấp lánh đầy sao, cảm thán nói.
Đời này, hắn không còn hi vọng được giống như Hồng Quân nữa! Nhưng mà hắn cũng chẳng ham hố chuyện đó! Hắn chỉ mong được tiêu dao khoái hoạt sống theo ý mình!
Từ khi hòn đá nở ra hắn, hết người này đến thế lực khác cứ muốn chèn ép, trêu chọc hắn.
Trong khi hắn chỉ muốn được bình yên!
— lão Tôn có chút lo lắng cho đám đồ tử đồ tôn ở Hoa Quả Sơn. Nếu có thời gian, ngươi qua nhìn bọn chúng xem thế nào!
— được! Ta đáp ứng lão huynh! Ngày mai lập tức đi Hoa Quả Sơn!
— được! Nhớ cẩn thận! Trong Yêu giới, cấp bậc Yêu Vương đều có tu vi Đại La Kim Tiên. Bọn chúng 1 ngón tay có thể niết ngươi nát bét.
— rõ rồi!
— à phải rồi! Hãy tìm một món binh khí vừa tay! Xuống Đông Hải cạnh Hoa Quả Sơn, nói danh tính lão Tôn, lão Long Vương chắc sẽ không keo kiệt!
— lão huynh không cần lo! Ta có binh khí của mình.
Minh lật tay, trong tay của hắn liền xuất hiện một chiếc khiên kim loại nhỏ.
— Lão Tôn không cảm ứng được khí tức Thần Khí hay Ma Khí, làm sao nó có thể làm binh khí?
— cái này không phải là binh khí Pháp Lực, nhưng cũng lợi hại không kém, hì hì.
Minh nhún chân nhảy lên cao, dưới chân xuất hiện một đám mây. Hắn cưỡi mây mà bay về phía Đông.
Cân đẩu vân này không được như Tôn Ngộ Không, nhưng cũng rất nhanh.
Tốc độ cũng phải đạt 5 Mách, tức là khoảng 6000km/h
Minh bay không bao lâu thì đã thấy một hòn đảo khá lớn ngoài biển xa.
Đó chính là Hoa Quả Sơn.
Minh đáp xuống bãi biển. Cát trắng và mịn, nước trong xanh, còn đẹp hơn cả biển Mandive trong kiếp trước của hắn.
Minh đang dùng pháp lực biến thân thành nhân hình, khá giống ngoại hình kiếp trước của hắn.
Tóc cắt cua cao ráo, quần jean, áo phông sờn vai, chân đi giày thể thao.
Mấy thứ này đều là do pháp lực biến ra. Tất nhiên không hợp với thời trang của thời đại này!
Hoa Quả Sơn không có nhân loại, nhưng hắn ghét hình hài yêu quái, nên từ khi học tới Đại Thành cảnh giới Thất Thập Nhị Biến, hắn đã luôn duy trì biến thân với hình dạng này.
Tất nhiên như vậy sẽ luôn trong tình trạng tiêu hao pháp lực, nhưng hắn chẳng quan tâm.
Dựa theo chỉ dẫn của Ton Ngộ Không, Minh đi thẳng tới trung tâm Hoa Quả Sơn, nơi có một ngọn núi rất cao, với thác nước kì lạ luôn luôn chảy mạnh.
— Khẹt khẹt ! Nhân loại! Không phải! Là yêu quái biến hình!
— này! Ngươi là yêu quái phương nào? Sao trên người có mùi của Đại Vương?
Minh đang đi thì một bầy khỉ xuất hiện. Hai con trông có vẻ là trưởng lão, mặc quần áo như nhân loại hỏi.
— các ngươi hẳn là đồ tử đồ tôn của lão huynh Tôn Ngộ Không! Nhận ra cái này chứ?
Minh lấy trong túi phép ra một cái nón có 2 sợi râu dài vút lên, và hỏi.
— a! Chính là mũ của Đại Vương! Làm sao ngươi có?
— ngoài việc hắn tự đưa, ai có thể lấy được đồ của hắn!
— ngươi là thế nào với Đại Vương?
— Bạn! Hắn nhờ ta tới xem các ngươi sống có ổn không!
— hu hu ! Đại Vương…
Đám khỉ chợt bưng mặt mà khóc nức nở!
— chuyện gì?
— từ hơn 100 năm trước, Đại Vương mất tích đã lâu, yêu quái gần bờ Đông Hải liên tục đến đây gây rối. Hiện tại chúng đã chiếm đoạt Thuỷ Liêm Động, đuổi hết chúng tôi xuống chân núi. Bắt chúng tôi trở thành nô lệ phục vụ bọn chúng!
— trong đám khỉ các ngươi không có ai có thể thay thế lão huynh bảo vệ sao?
— Đại Vương sau khi học phép tiên, có dạy chúng ta, nhưng không bao lâu đã bị Thiên Đình đánh tới! Suốt trăm năm chúng tôi bị Thiên Đình quản chế, không được tu hành. Sau đó khi Thiên Đình rút đi, thì yêu quái xung quanh lại tràn vào! Nếu không nhờ Đại Vương ban cho trái bàn đào, chúng tôi đã chết già cả rồi! Đám khỉ con kia sẽ chẳng ai còn biết tới Đại Vương nữa!