Ngày xưa, một con rắn hổ mang to như bắp chuối, dài 5 mét. Nó đi khỏi hang của mình, nhưng lại bị lạc vào 1 cửa hàng của 1 thợ mộc. Lúc này ở đây không có người hay bất cứ đồ gì nó có thể ăn, nó bò đến 1 góc nhà, vô tình xượt qua cái cưa.
Lưỡi cưa cà vào da thịt, khiến nó chảy máu và đau đớn. Như một phản xạ, nó quay lại cắn lưỡi cưa, nhưng càng cắn, miệng nó lại càng chảy máu và càng đau đớn.
Lưỡi cưa cà vào da thịt, khiến nó chảy máu và đau đớn. Như một phản xạ, nó quay lại cắn lưỡi cưa, nhưng càng cắn, miệng nó lại càng chảy máu và càng đau đớn.
Nó không hiểu xảy ra chuyện gì, nó cho rằng cái cưa đang tấn công mình, nên càng ra sức cắn, thậm chí còn quấn quanh cái cưa mấy vòng mà xiết mạnh. Nó muốn dùng sức thật mạnh khiến cái cưa ngạt thở mà chết.
Nó kiên trì đến cùng dù đau đớn, dù máu chảy như suối.
Cuối cùng con rắn bị chết bởi 1 cái cưa vô tri bằng chính sức mạnh của mình.
—————-
Bài học rút ra cho chúng ta đó là, có những lúc, chúng ta hành động khi giận dữ, với ý muốn làm tồn thương kẻ đã xử tệ với ta, hoặc kẻ khiến ta giận dữ. Nhưng thật ra thì chúng ta lại đang làm tổn thương chính bản thân mình.
T.r.o.ng cuộc sống, cần học cách bỏ qua, hoặc kìm chế và nhẫn nại. Có những việc có tồi tệ ra s.a.o, là con người đ.ừ.n.g nghĩ đến sự thù h.ậ.n và sự đ.á.p trả! Bởi vì hậu quả khi đã xảy ra là k.h.ô.ng thể đảo ngược và thảm k.h.ố.c. Tốt hơn là luôn ứng xử với họ bằng thái độ ôn h.o.à , và tình yêu thương n.h.â.n hậu mặc dù phải nỗ lực rất nhiều .....!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire