Một cô gái hỏi: "Bao nhiêu tiền 1 cân Thanh Long vậy ông?"
Ông già bán hàng rong nghèo khổ trả lời cô gái: "Thưa cô 5 ngàn 1 cân."
Cô gái nói: "Bán cho tôi 2 cân 7 ngàn được chứ, không được tôi đi chỗ khác đây, bên kia còn đầy."
Người bán rong trả lời: "Ài, tôi bán, để tôi cân, 7 ngàn 2 kg. Như vậy cũng tốt rồi bởi vì cả ngày rồi mà tôi chưa bán được cho ai cả!”
Cô gái lấy 2 kg Thanh long và bỏ đi với nụ cười và cảm giác của một người chiến thắng!
Cô ấy bước lên xe oto Audi và đi đón cô bạn. Họ tới một nhà hàng sang trọng ven con sông đẹp nhất Thành Phố. 2 cô gái ngồi xuống bàn và gọi nh.ữ.ng thứ họ thích. Họ chỉ có thể ăn một ít và để lại rất nhiều thứ mà họ gọi ra, vì đều là con gái, ăn được mấy!
Sau đó cô ta thanh toán hóa đơn. Hóa đơn là 2 triệu 400 ngàn, cô gái đưa 5 tờ 500 ngàn và nói với ông chủ quán: "Khỏi thối, tip cho ông”!
Sự việc này có vẻ chẳng là gì đối với ông chủ quán giàu có, bản thân mấy món cô ta gọi đã có giá gấp 5,7 lần quán bình dân.
Nhưng nghĩ đến mẩu chuyện trước đó, nó rất đau đớn với ông già bán Thanh Long tội nghiệp.
Tại sao chúng ta lại thể hiện sự tính toán chi li khi chúng ta mua hàng của những người nghèo khổ tội nghiệp? Mặc cả 1,2 đồng mang lại cảm giác chiến thắng to lớn!
Và tại sao chúng ta l.ạ.i quá hào phóng với những người không cần sự h.à.o phóng của chúng ta ?
Đành rằng đi chợ là phải mặc cả, nhưng hãy nghĩ đến lúc chúng ta vung tay nhậu nhẹt, nhà hàng! Mỗi người nếu có thể bớt 1,2 bữa nhậu, tiền đó có thể giúp rất nhiều người có được 1 bữa cơm no!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire