vendredi 4 octobre 2019

Bắc Minh Lục Mạch - Chương 1

Chương 1
Đại Lý Hoàng đế Đoàn Dự cùng Hoàng hậu Vương Ngữ Yên sinh được 1 con trai, đặt tên là Đoàn Nam Phong.
Hắn kế thừa bản tính hào hoa phong nhã của cha, sự thông minh và ngộ tính siêu quần của mẹ. Nhưng mà chẳng mấy liên quan, lại còn thêm tính hám gái cùng tiểu đệ đệ ngoại cỡ của Đoàn Chính Thuần.
Khắp nơi lưu tình, không màng hoàng vị, võ công. Bắc Minh Thần Công, Lục Mạch Thần Kiếm cũng là học cho biết. Duy nhất hắn thấy hứng thú là Lăng Ba vi Bộ. Tam thập lục kế, tẩu vi thượng sách mà! Võ công cao cường đều có kết cục không tốt!
Tiêu Phong, Mộ Dung Phục, Mộ Dung Bác, Cưu Ma Trí, Đoàn Diên Khánh có ai không phải cao thủ lừng danh thiên hạ! Kết quả có ai ngon đâu. Cứ như cha hắn, chạy giỏi, rinh toàn gái đẹp!
Phong lưu là không xấu, nhưng lại chọc giận nhiều xú nam nhân.
Đoàn Nam Phong không bao giờ ngờ kết cục như vậy.
...
Hắn chớp chớp mắt nhìn bầu trời trong xanh, nhưng hắn biết, bầu trời này và bầu trơi kia đã không còn là một.
Tại sao hắn biết ư?
Hắn tinh tường mình đã chết! Chết trong tay người hắn không bao giờ có thể ngờ!
Trọng sinh vào thân thể mới, hấp thu toàn bộ kí ức của cỗ thân thể này. Để hắn mở mang rất nhiều.
Hoá ra Đại lý thật nhỏ bé, Trung Nguyên cũng thật bé cỏn con. Thế giới đó trong toàn vũ trụ này thật quá bé nhỏ!!
Tuy thân xác này mới 17 tuổi, nhưng vì không có tư chất tu luyện, đã giành phần lớn thời gian vào rèn luyện cơ bắp thân thể và nghiên cứu đèn sách.
Trong thế giới tu tiên này, thực lực Luyện khí sơ kì không khác gì con kiến hôi!
Dù thế thì so ra, cũng mạnh mẽ hơn cao thủ hàng đầu trong kiếp trước nhiều lắm!
Đoàn Nam Phong lật cái xác nằm cạnh xem có thu được đồ vật gì tốt hay không. Đây là thói quen của thế giới này, của cải của kẻ chiến tử chính là chiến lợi phẩm cho người chiến thắng.
Nam Phong trọng sinh đúng thời điểm cỗ thân thể này bị bóp cổ đến chết ngạt.
Hắn lúc đó không muốn chết, tự phát thi triển Bắc Minh Thần Công, hút hết linh lực của kẻ ra tay.
Một màn khiến hắn ngây người.
Kẻ đó già đi thấy rõ, đến thi cạn linh lực thì chết già!
Sau đó hắn mới hiểu, tu vi càng cao, thọ nguyên càng lớn, nhưng 1 khi tu vi thụt lùi, thọ nguyên cũng ngắn lại, số năm đã sống lập tức hiện rõ.
Kẻ ra tay, rõ ràng là cao thủ Trúc cơ sơ kì.
Hấp thu 1 lượng cực lớn linh lực, khiến thân thể hắn muốn bạo nổ.
Đoàn Nam Phong nhanh chóng vận chuyển Lục Mạch Thần Kiếm tâm pháp, khống chế số linh lực này.
Nhưng vẫn là quá tải với kinh mạch và đan điền của 1 kẻ không có tu vi.
Kết quả hắn nhanh trí, cố gắng áp súc những linh lực dư thừa vào mạch kiếm khí.
Linh lực hắn hấp thu thuộc về Hoả hệ, nên mạch được chọn, chính là Thương Dương thuộc hành Hoả.
Kết quả trôi qua 3 ngày, từ 1 người không thể tu luyện, Đoàn Nam Phong đã đạt Luyện Khí sơ kì, đồng thời bên trong mạch kiếm khí kia, một vệt nhỏ màu đỏ xuất hiện. Đó chính là linh khí cô đọng tạo ra.
Sau khi ngấu nghiến chút lương khô trong túi, Đoàn Nam Phong thử uy lực Thương Dương Kiếm, sức công phá khiến hắn choáng váng. Vượt xa lực công kích mà 1 Luyện khí sơ kì có thể đạt đến. Sơ sơ phải gấp 20 lần.
Mà sau khi sử dụng, không ngờ vệt sáng lại có năng lực hấp thu thiên địa linh khí, từ từ bổ sung tiêu hao.
Mà những kiếm khác, hắn là phải dùng linh khí từ đan điền kích phát mới được, lực công kích lại chỉ bằng 1/10 Thương Dương Kiếm này!
Nói như vậy, nghĩa là lực sát thương do 5 mạch kiếm còn lại xuất ra cũng mạnh gấp đôi 1 Luyện khí kì cùng cấp.
Thành ra Đoàn Nam Phong không biết đánh giá cấp độ Lục Mạch Thần Kiếm thuộc cấp độ nào? Thiên, Địa, Huyền, Hoàng chính là tứ đại đẳng cấp phẩm chất võ kĩ của thế giới này.
Đoàn Nam Phong cũng không muốn để tâm vào vấn đề này thêm nữa, trước kia cỗ thân thể này không có linh căn, không thể tu luyện, sau này vẫn là vậy.
Cho nên hắn muốn tăng tu vi, chỉ có thể đi hấp của người khác, hoặc dùng thiên tài địa bảo, hoặc chính là đan dược!
Chỉ là ngay từ kiêp trước, không phải bất đắc dĩ, Nam Phong cũng không dùng đến Bắc Minh Thần Công.
Thống khổ phải chịu khi nội lực của người khác chảy trong kinh mạch không phải là nhỏ. Hiện tại là linh lực, đau đớn khó chịu còn tăng gấp mấy lần!
Thiên tài địa bảo càng là khó tìm.
Đan dược giá cả đúng là đắt, nhưng không phải là không thể kiếm lấy.
Nam Phong nội thị đan điền, linh khí hắn vừa tiêu hao để thử Lục Mạch Thần Kiếm đang từ từ khôi phục.
Nhưng vì không có linh căn, không có công pháp, nên tốc độ nà khá là thong thả, chậm rãi.
Nếu có công pháp mà nói, chỗ tiêu hao đó chỉ cần vận công mấy phút là bù lại. Hiện tại của hắn chắc phải vài giờ!
Đoàn Nam Phong cất chiến lợi phẩm vào balo trên vai, cất bước trở về Học Viện.
Cuộc sống mới, không ngờ cũng là 1 người trùng tên trùng họ!
...
Gia cảnh Đoàn Nam Phong ở thế giới này không có gì hơn người. Hắn là 1 trẻ mồ côi được 1 giảng viên của Học Viện Hoàng Gia nhặt về nuôi từ bé.
Do ko thể tu luyện, nên hắn cố gắng đầu tư vào tri thức, hướng về 1 nghề nghiệp ổn định sau này, chính là kế nghiệp làm giáo viên của cha nuôi.
— Phong Nhi, con đi đâu mấy ngày vậy? Ta lo cho con quá!
Một trung niên nam tử hoà ái đón Nam Phong trở vào nhà.
— A, tu vi của con ?
— mấy hôm vừa rồi con bị lạc trong rừng, vô tình ăn được Bạch Ngọc Nhân Sâm, tuy tuổi sâm không cao, nhưng lại lên được Luyện Khí sơ kì!
— ồ, vận khí của con không tệ! Ít nhất thì sau này, con đã có thể dùng đan dược để tăng tu vi!

Phàm nhân, là cách người ta gọi người không có linh căn. Nếu chưa có tí tu vi nào, có ăn bao nhiêu đan dược cũng vô dụng.
Nhưng chỉ cần mở ra 1 khe cửa nhỏ, liền có thể dùng đan dược mà tiếp tục đi lên. Dĩ nhiên cái giá cũng sẽ không nhỏ. Vì đan dược cấp độ càng cao càng đắt, chưa kể tu vi càng cao, lại càng cần nhiều đan dược cấp cao.
Hắn cũng không muốn cha nuôi biết chuyện Lý Dũng muốn đưa hắn vào chỗ chết. Đây là học trò khá là ưng ý của cha nuôi.
— con đến bên kí túc nữ báo Tiên Nhi 1 tiếng đi, mấy hôm con mất tích, nàng ta là người lo lắng còn hơn cả ta, ha ha
— vâng
Lục Tiên Nhi, được mệnh danh là hoa khôi đệ nhất Học Viện Hoàng Gia. Thông minh, tài giỏi, lại là thiên tài tu luyện, không hiểu sao, bao nhiêu tài tuấn thanh niên theo đuổi đều không lọt mắt xanh, lại thích Đoàn Nam Phong.
Cũng chính nàng là nguyên nhân khiến Lý Dũng ghen ghét muốn giết Nam Phong.
...
— cốc cốc
— mời vào!
— Tiên Nhi, là ta!
Đoàn Nam Phong kế thừa toàn bộ kí ức, tình cảm của chủ nhân khối thân thể cũ. Nhưng khi nhìn thấy Lục Tiên Nhi cũng không khỏi ngây người.
Quá đẹp!
Không lời nào có thể tả hết nét đẹp của nàng! Khuôn mặt trái xoan, lang da trắng hồng, máu tóc đen mềm mượt, đôi mắt trong như thu thuỷ, đôi môi trái tim xinh đẹp, vóc người hoàn mỹ, không chút nhược điểm!
— hi hi, làm như lần đầu thấy người ta, còn ngây ra đấy, không mau vào đi!
Đúng là nữ nhân thế giới này cổ hủ hơn ở thế giới kia, nhưng Đoàn Nam Phong cũ cũng rất nhát gái, đến giờ cũng chưa cầm nổi tay người đẹp, dù nàng nhấp nháy đèn xanh loạn cả lên rồi.
Nam Phong hớp ngụm trà, trong đầu vần vũ những kinh nghiệm cua gái nhằm tìm phương pháp thích hợp.
— ồ, cậu đã bước vào Luyện khí tầng 1!?!
Ánh mắt Lưu Tiên Nhi lấp lánh vui mừng. Nên biết, đồ vật có thể khiến phàm nhân bước được bước đầu tiên trên con đường tụ khí là cực kì hiếm, có tiền không mua được!
Chỉ cần có thể bước ra được bước này, tu vi sau này liền có khả năng lên cao, kéo dài thọ nguyên.
Lưu Tiên Nhi vốn lăn tăn việc tuổi thọ của Đoàn Nam Phong quá ngắn, nhưng hiện tại đã tốt rồi!

Sau một hồi nói chuyện, gương mặt Lưu Tiên Nhi ửng hồng đầy e thẹn, vô cùng mỹ lệ.
— hi hi, không biết là miệng cậu lại dẻo vậy nha.
— có trời chứng giám, toàn là lời nói thật lòng của anh!
— cậu thôi đi, cả buổi hôm nay lại tranh thủ xưng anh em với tớ nữa chứ!
...
Đến tối, Đoàn Nam Phong ngồi trong phòng của mình, tay giở cuốn công pháp tu luyện linh khí, nhưng trong đầu vẫn lởn vởn hình bóng Lưu Tiên Nhi.
— nữ nhân thế giới này đúng là khó quá. Thật đã thích đến vậy mà không chịu cho!
Hắn liếm mép, cảm nhận lại hương vị tuyệt vời của đôi môi, cái lưỡi mỹ nhân.
Rõ ràng sau 1 hồi hôn môi đầy khéo léo, hắn làm nàng nóng bừng cả người, thế mà ma trảo của hắn vừa mới đặt lên gò bồng đảo, đã bị nàng đẩy ra!!
— ha ha, chỉ sớm hay muộn mà thôi!
Thu liễm tinh thần, Đoàn Nam Phong dựa theo cuốn sách mà vận công.
...
— oác
Đoàn Nam Phong giật mình tỉnh giấc.
Thì ra hắn ngủ quên lúc tu luyện! Một khi ngồi vận khí mà không thể thu nạp thiên địa linh khí, sẽ chẳng khác nào ngồi thư giãn, rất dễ buồn ngủ.
— quả nhiên không có linh căn không thể tu hành!
Nam Phong đã hiểu, trước đó Nam Phong cũ cố gắng rất nhiều mà không thể tiến vào Luyện Khí kì đúng là như vậy.
Vậy là hắn chỉ còn con đường đi hút của người khác hoặc ăn đan dược.
— ta sẽ không chủ động hút của ai, trừ phi người ta muốn đụng ta, ta mới ra tay!

Mở balo nghiên cứu chiến lợi phẩm thu được trên người hộ vệ của Lý Dũng. Kẻ ra tay sát hại Đoàn Nam Phong chính là do Lý Dũng sai phái.
Đồ đạc thu được không có gì nhiều, 1 ít ngân phiếu, 2 bình đan dược, vài mẩu quặng kim loại gì đó, mấy cây thảo dược, 2 quyển bí kíp chưởng pháp phổ thông. Thân phận 1 hộ vệ, cũng không phải giàu có!
Nam Phong xem xét 2 bình đan, 1 lọ là Hồi Huyết đan, giúp chữa trị thương thế cấp thấp, 1 là tụ khí đan, cũng là đan dược cấp thấp, có tác dụng tăng cường linh lực cho người sử dụng.
Có 10 viên. Hắn tính toán, dùng hết 10 viên thì tu vi cũng không tăng lên bao nhiêu.
— Đúng là muốn tăng tu vi bằng đan dược cần phải rất giàu có!
...
Hôm sau, trên đường đến lớp, Đoàn Nam Phong chạm mặt Lý Dũng. Gã trợn mắt không thể nào tin. Trúc cơ sơ kì ra tay, sao có thể thất bại? Mà đúng rồi, mấy ngày rồi chưa thấy Trương Hậu trở lại!?!
— ồ, đã là Luyện Khí sơ kì sao? Nam Phong, có dám cùng tao chiến 1 trận?
— mày não tàn hay bại não? Tu vi Luyện khí trung kì mà lại đòi chiến đấu với Luyện khí sơ kì?
Nam Phong chẳng sợ gì tên này, nhưng mà ảnh hưởng 1 chút tính tình kiếp trước, hắn rất lười dụng võ!!
— mày sợ sao? Không đáng mặt nam nhi!
— tao là nam hay không cứ bảo bồ mày đến gặp tao là biết thôi.
— mày ..
Lý Dũng bị Nam Phong nói cho nghẹn 1 bụng tức.
Gã phóng đến, vung tay tát 1 cái.
Chỉ thấy chân Nam phong di chuyển theo bộ pháp kì lạ nhưng rất huyền diệu, thân thể ngả ra lui về sau né tránh bàn tay Lý Dũng 1 cách hoàn hảo!

Lăng Ba Vi Bộ là thân pháp vận hành theo quy luật ngũ hành bát quái, rất khó nắm bắt.
Lý Dũng giật mình, tiếp tục tấn công như vũ bão, nhưng như cũ, vẫn không thể đụng tới chéo áo Nam phong!

Nam Phong cũng chỉ có thể né tránh, hắn mà dùng Lục Mạch Thần Kiếm, tiêu hao rất lớn, chẳng may không thắng, đến lúc linh lực cạn kiệt, Lăng Ba Vi Bộ cũng chẳng thể dùng!
Mà Thương Dương Kiếm kia quá bá đạo, hắn vẫn chưa có thời gian luyện tập để có thể phóng xuất lực đạo như ý. Giờ mà dùng, chắc chắn sẽ giết chết Lý Dũng!
Hắn chẳng ngại giết gã, nhưng chỗ này đông người chứng kiến, sẽ bị đuổi khỏi học viện ngay!
Cái này sẽ làm cha nuôi vừa lo lắng vừa mất mặt.
— đừng chạy như chuột, có giỏi thì đứng lại đánh cùng tao!
— não tàn!
— bố giết mày!!
— tao đéo rảnh dây dưa với mày!
Đoàn Nam Phong vận dụng Lăng Ba Vi Bộ đã đến mức lô hoả thuần thanh, chỉ mấy chớp mắt đã nhẹ như chim hạc nhảy trên những tán cây mà đi xa.
Ở 1 chỗ xa xa, 2 ông lão vuốt râu bình luận:
— thân pháp thật cao minh!
— trước kia nó không thể tu luyện, không ngờ vừa bước vào Luyện Khí kì đã có thân pháp huyền diệu như vậy! Mà ta chưa từng thấy bao giờ! Có nên ép nó giao bí kíp cho học viện?
— không nên, chỗ chúng ta không phải là tông môn! Chúng ta dạy kiến thức cơ bản, hướng đạo tâm tính không nhập ma! Còn tạo hoá của mỗi người, chúng ta không can thiệp! Lão có vẻ lại sân si rồi!
— ha ha, coi như ta chưa nói gì được không!
— chỉ đáng tiếc là linh căn của nó!
...
Sau lần đọ sức phát sinh ngoài ý muốn, Đoàn Nam Phong vẫn hàng ngày đổ mồ hôi tập luyện cơ bắp thân thể và nghiên cứu cách vận dụng linh lực thay thế nội công.
Lần đó dùng linh lực phát động Lăng Ba Vi Bộ, hắn cảm thấy có chút không tự nhiên, bằng không hiệu quả còn cao hơn nữa!
Dĩ nhiên lúc đó, kết quả cũng đã hơn hẳn dùng nội công rất nhiều lần!
Dù sao thì linh lực cao cấp hơn nội lực vô số lần mà.
Giống như đan điền, khi đã chứa linh lực, sẽ không thể chứa nội lực, bao nhiêu nội lực do hắn dùng Tâm pháp võ công luyện ra đều bị linh lực bài xích đẩy ra ngoài.
...
Thế giới này là mạnh được yếu thua, kẻ mạnh thích làm gì thì làm. Đoàn Nam Phong muốn sống tiêu dao tự tại, tìm bướm hái hoa, nhất định phải mạnh!
Như với Lưu tiên Nhi, hắn muốn mạnh mẽ “tấn công” 1 chút, nhưng nàng ấy dễ dàng đánh bật hắn. Tu vi của nàng là Luyện Khí hậu kì.
Mười bảy tuổi đạt tu vi như vậy, cũng chính là thiên tài hiếm có của Học Viện Hoàng Gia nói riêng, cả Uyên Long quốc nói chung!
Tập mệt, Nam Phong ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, hắn nhặt lên 1 vật tròn tròn chiến lợi phẩm xem xét.
Vật này là 1 viên nội đan yêu thú cấp 1, thu được trên người Trương Hậu.
Yêu thú chính là sinh vật có khả năng hấp thụ nhật nguyệt tinh hoa, thiên địa linh khí mà tu hành.
Cấp 1 tương đương với Luyện khí sơ kì của nhân loại.
Vô tình hắn vận dụng Bắc minh thần công, lòng bàn tay tạo ra vòng xoáy hấp lực, không ngờ khiến viên nội đan hoá thành bột phấn.
Mà trong kinh mạch Nam Phong, xuất hiện 1 luồng linh lực cuồng bạo.
Nam Phong cảm giác da thịt muốn vỡ nát ra, rất đau đớn và khó chịu, còn hơn khi hấp thu linh lực của Trương Hậu.
Hắn cố cắn răng giữ tỉnh táo, vận tâm pháp Lục Mạch.
Tâm Pháp Lục mạch thần Kiếm dẫn dắt mấy trăm chu thiên, sau nửa ngày, trích ra khoảng 1/10 chỗ linh lực đó bổ sung cho đan điền, chỗ còn lại quy tụ vào trong mạch Thiếu Trạch Kiếm, vì linh lực trong viên nội đan kia mang hệ Kim.
Chúng cũng hình thành lên 1 sợi mỏng như tơ màu vàng kim, lưu động trong mạch Thiếu Trạch.
— có thể như vậy sao!!!
Nam phong hớn hở, như vậy, hắn lại có thêm 1 phương pháp tăng cường tu vi.
Chính là đi săn giết yêu thú.
Thế giới này, nhân loại và yêu thú, tình thế bất lưỡng lập, lấy lẫn nhau làm thức ăn.
Nên có giết chúng, Nam Phong cũng không thấy tội lỗi gì!
Thế là, tranh thủ nhận nhiệm vụ vào U Ảnh Sâm Lâm hái thảo dược, Đoàn Nam Phong quyết định chuyến này sẽ thu thập 1 lượng lớn nội đan yêu thú.
Học viện, ngoài giáo viên, cũng chỉ là học viên. Số lượng giáo viên thì ít mà học viên lại nhiều. Nên có rất nhiều công việc cần người thực hiện.
Giáo viên thì bận bịu trăm công ngàn việc, vì vậy phải để học viên đi làm.
Mà học viên thì đời nào chịu vui vẻ làm việc bao giờ!
Thế là chính sách nhiệm vụ - phần thưởng ra đời!
...
Từ Học Viện Hoàng Gia, cưỡi ngựa một ngày thì đến ngoại vi U Ảnh Sâm lâm.
Cánh rừng nguyên sinh này rất rộng lớn, là nơi cung cấp tài nguyên vô tận cho Uyên Long quốc. Nhưng cũng là nơi rất nguy hiểm, vì sâu bên trong, tồn tại rất nhiều yêu thú cấp cao!
Nhiệm vụ của học việc chủ yếu có thể làm được ở loanh quanh ngoại vi.
Nam Phong gửi ngựa ở Nguỵ Hoà Trấn, 1 trấn nhỏ ngoài U Ảnh Sâm Lâm, nơi nhân loại nghỉ ngơi, buôn bán trước và sau khi vào rừng.


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire