vendredi 3 janvier 2020

Vũ Trụ ThầnVương - C 2




Chương 2




Giống như pháp khí, muốn sử dụng cần nhỏ máu nhận chủ.

Chủ nhân cũ của cái túi trữ vật này là Cao Vân đã chết, nên lúc này nó đã là vật vô chủ, Jame chỉ cần nhỏ lên 1 giọt máu là nó đã là của hắn.

Để sử dụng túi trữ vật, chỉ cần sử dụng thần thức điều khiển.

Vật này trên đại lục là rất hiếm.

Tiêu Thần và Cao Vân rất may mắn khi tình cờ phát hiện ra một cổ động, là nơi toạ hoá của 1 cao thủ thượng cổ.

Động phủ này cách Tương Hương Thành không phải quá xa, nhưng nó lại nằm sâu trong rừng, cửa vào đã bị 1 cây cổ thụ phủ rễ che khuất.

Cao Vân và Tiêu Thần đi vào rừng hái thảo dược, trong lúc nghỉ ngơi ở đây, bọn họ muốn bắt thỏ, nướng ăn.

Trong lúc tìm hang thỏ, Tiêu Thần nhìn thấy 1 khe hở nhỏ giữa những trảng rễ cây.

Tò mò, 2 người phá rộng khe đó, đi vào, và gặp được cơ duyên của mình.

Ở đó có 1 bộ xương mục nát, bị tiểu đao găm trên ngực và túi trữ vật này.

Sau khi được chọn trước, Cao Vân đã lấy túi trữ vật!

Tiêu Thần lấy tiểu đao.

Tiểu đao là pháp khí cứng rắn, chém sắt như chém bùn, cắt đá như cắt đậu hũ.

Còn trong túi trữ vật của Cao Vân có khá nhiều bình lọ này nọ, vàng bạc, linh thạch, và cả công pháp thượng cổ!

Nhưng mà Cao Vân lại nảy lòng tham, muốn chiếm đoạt toàn bộ, nên mới xảy ra kết quả hôm nay.

Jame lấy công pháp ra xem,

— ặc, cổ ngữ! Xem không có hiểu!!

Hắn cũng lấy mấy bình lọ ra nhìn, là đan dược, nhưng mà không biết tên và tác dụng, vì những nhãn mác trên đó cũng ghi bằng cổ ngữ!

— thế thì cũng chỉ có cái túi này là giá trị, nhưng lại không làm tăng được lực chiến, hèn gì Cao Vân muốn đoạt bảo đao!

Jame thả ra hoả cầu, đốt xác Cao Vân thành tro.

Cũng nên huỷ thi diệt tích, xoá bỏ mọi dấu vết liên quan tới Jame, bởi lẽ cả hai đều là đệ tử Thái Dương Tông.

Môn phái có quy định nghiêm cấm tàn sát đồng môn.

Nhưng quy định cũng là để áp dụng ngoài sáng, còn trong tối thì .. chỉ cần đừng để ai biết là được!

Tính về bối phận, Cao Vân là sư huynh của Tiêu Thần.

Ở đây không có đường mòn, Jame cần phải đi xuyên qua trảng rừng thấp mới có thể ra đến trục đường cái.

Đường rừng gập gềnh đá tảng, rễ cây, bụi gai, các loại xe ngựa, thậm chí là ngựa cũng rất khó đi. Chỉ có tu luyện giả, biết dùng linh lực ngưng tụ ở bàn chân mới có thể di chuyển ở nơi này.

Chưa kể các loại độc vật như bò cạp, rắn rết cũng rất là nhiều.

Jame phải bôi lên người loại dược liệu đặc hiệu xua đuổi đám này , do Tiêu Thần chuẩn bị sẵn, khắp người.

Túm lại là người phàm cứ nghĩ tu tiên là sướng, vừa có năng lực siêu nhiên, vừa có tuổi thọ vô cùng!

Người không có linh căn, sẽ không thể tu luyện, được gọi chung là người phàm.

Không may, thế giới này tuy rất mạnh về tu luyện, nhưng lại có tới 95% số dân lại là người phàm!

Được cái tu luyện giả ở thế giới này rất tự mãn, bọn họ coi mình là tộc loại thượng đẳng, cao cấp hơn người phàm, nên rất hiếm khi có chuyện người tu luyện bắt nạt hay ức hiếp phàm nhân!

Người phàm sống trong Tương Hương Thành chịu sự quản thúc của pháp luật, tuy nhiên, pháp luật đó lại không áp dụng được với Thái Dương Tông cũng như các môn phái tu hành khác.

..

Jame phải vượt qua gần 50 km đường rừng, mới ra đến đường cái.

Men theo đường chính khoảng 200 km là về đến Tương Hương Thành.

Rồi từ đó đi thêm về phía Bắc khoảng 10km là địa bàn Thái Dương Tông.

Thái Dương Tông toạ lạc trên mảnh đất rất rộng, có núi, có hồ, phong cảnh hữu tình, tựa như tiên cảnh.

Các tông đồ mặc đồng phục màu trắng, nam thì tuấn nhã, nữ thì yểu điệu, Jame tưởng mình lạc vào chốn Thiên đường nào đó!

Mỗi đệ từ đều có một phòng ở riêng, không chung đụng. Bởi vì tu luyện tiên đạo, cần yên tĩnh và tránh bị làm phiền.

Chỉ có điều, phòng ở đây, không phải là nhà xây lên, mà chính là các động phủ trên những ngọn núi.

Tu vi cao hơn, cấp độ đệ tử cao hơn thì sẽ được ở trong những động phủ cao hơn.

Tiêu Thần tu vi làng nhàng, lại không phải là đệ tử nội tông hay chân truyền, nên động phủ nằm ngay ở chân núi.

Jame đặt lệnh bài vào khe nhỏ trên cửa động, màn hào quang lấp kín cửa động loé lên rồi biến mất.

Như thế Jame mới có thể tiến vào.

Mỗi đệ tử có 1 lệnh bài duy nhất, vừa là tín hiệu Tông môn, vừa là chìa khoá vào phòng của mình.

Mỗi động phủ đều được 1 trận pháp che phủ, bảo vệ, ngăn cản thần thức của người khác thăm dò.

Phòng chỉ khoảng 10 mét vuông, kê được cái giường, cái bàn nhỏ, 2 cái ghế, 1 cái tủ.

Vệ sinh và tắm rửa có khu riêng. Ăn uống thì cũng đã có nhà bếp tông môn.

Jame mở tủ, lấy ra một ít thảo dược, quặng kim loại và 1 ít hoàng kim.

Hôm nay đến hạn nộp học phí.

Mỗi đệ tử đều phải tự lo chuẩn bị lệ phí, mỗi nửa năm nộp 1 lần. Có tiền thì nộp tiền, không thì có thể dùng các loại tài liệu quy đổi giá trị.

Tiêu Thần là cô nhi, phải tự chạy vạy kiếm tiền học. Nên vừa rồi, biết Cao Vân là kẻ xấu tính, nhưng vẫn phải theo vào rừng hái thuốc.

Thực lực kém, muốn đi làm việc đều cần xin vào nhóm có người có tu vi cao hơn. Như vậy mới an toàn!

Jame gom xong đồ, cho vào một túi nhỏ khoác ngang hông, rồi đi về phía ngọn núi trung tâm.

Hắn không thể lộ ra việc mình có túi đồ không gian được. Sẽ làm kẻ khác thèm thuồng, đẩy mình vào nguy hiểm.

Dù sao cũng mới chân ướt chân ráo đến thế giới này, nên cẩn thận vẫn hơn!

Jame tụ linh lực vào chân, nhảy trên những cành cây mà đi.

Ài Luyện khí kì là khổ nhất vậy đó.

Trúc cơ kì đã có thể sử dụng pháp khí phi hành! Đi lại rất nhanh và thuận tiện!

Jame cũng nhìn thấy nhiều đệ tử bay trên cao như vậy. Pháp khí phi hành phổ biến có hình dạng Kiếm, nhưng cũng có người thích đặc biệt, chế tạo thành hình mũi tên, cây thương, lá chắn ...

Tạo hình là do chủ nhân quyết định khi luyện chế!

Tu luyện giả, ngoài việc chuyên cần tu luyện chân khí nâng cấp tu vi ra, còn cần phải học tập một số nghề đặc biệt khác, phục vụ mình.

Ví dụ như chế tạo vũ khí, luyện đan ..

Đan dược có thể mua. Nhưng vũ khí không phải do mình chế tạo, sẽ không thể thăng cấp và sinh ra linh trí.

Vũ khí có linh trí sẽ không nhận chủ nhân khác nếu chủ nhân cũ của nó chưa chết. Chỉ là một khi chủ nhân của pháp khí chết, linh trí trong pháp khí cũng tiêu biến theo.

Vì vậy, hầu như tu luyện giả nào cũng phải tự học chế tạo chi thuật.

Đây là một ngành nghề tốn kém thời gian và tiền của không hề nhẹ!

Có thể học lý thuyết từ Luyện khí kì, nhưng phải đến Trúc Cơ Kì mới có thể chế tạo.

Đa số sẽ bắt đầu với pháp khí phi hành và mõn vũ khí thuận tay nhất. Càng gắn bó với chủ nhân càng lâu, pháp khí càng dễ sinh ra linh tính, và khả năng thăng cấp.

Một khi sinh ra linh trí, chủ nhân và pháp khí có thể tâm ý tương thông, dùng ý chí cách không điều khiển pháp khí.

Pháp khí cao cấp, mất đi linh trí, thì chỉ giữ lại được cấp độ, độ cứng và độ sắc bén của nó.

Jame cho rằng thanh bảo đao màu đen của hắn là như vậy. Chỉ là hắn không biết cấp độ của nó chính xác là như nào thôi.

...

Ngọn núi trung tâm, ở đây có những kiến trúc mọc nhô ra trên núi, như những tai nấm khổng lồ bám trên gốc cây vậy.

Những kiến trúc này là quần thể phòng ban chính của Thái Dương Tông.

Nghị sự điện, tàng thư phòng, dược phòng, chế luyện đường, nhiệm vụ đường, hành chính sảnh, kỷ luật điện ...

Công nhận là ngọn nhí chính rất to và cao, mây mù che phủ đỉnh núi.

Nghe nói trên đó là Chính Điện, và cũng là nơi ở của của chưởng môn!

Tiêu Thần chưa có cơ hội lên đó!

Jame vào hành chính sảnh, nơi thu lệ phí.

Có mấy đệ tử đang xếp hàng chờ đến lượt.

Giáo vụ thu tiền là một bà lão cáu cẳn, tu vi cũng chỉ Luyện khí kì tầng 9, hẳn là dựa vào quen biết thế nào mới được đảm nhiệm nhiệm vụ này ở Thái Dương Tông!

Tác phong làm việc lề mề đủng đỉnh, khiến rất nhiều đệ tử khó chịu, nhưng mặc kệ người khác khó chịu, bà ta vẫn giữ nguyên phong thái như vậy!

3 tiếng sau, Jame ra khỏi sảnh, thở phào 1 cái. Hắn bị bà già hạnh hoẹ khá nhiều về chất lượng thảo dược, tài liệu này nọ, buộc hắn phải nộp thêm. Cũng may Jame có chuẩn bị dư ra 1 ít nên vừa đủ!

— ài, thế giới nào cũng giống nhau! Nghèo thật khổ! Qua bên nhiệm vụ đường, ngó xem có gì làm được không, kiếm chút thu nhập nào!






Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire