mardi 4 février 2020

Bắc Minh Lục Mạch - C 1



Chương 1




— bực thật! Dai như đỉa vậy!

Đoàn Vân thi triển Lăng Ba Vi Bộ đến tận cùng, vậy mà vẫn không thể cắt đuôi kẻ truy sát.

— ôi, giờ mới thấy Lục Mạch Thần Kiếm hữu dụng! Ài, cũng chỉ tại ta không muốn tập, khẩu quyết, mạch tượng.. mẹ đều đã hướng dẫn ta kĩ càng rồi!

— xẹt ..

Đoàn Vân lách mình, một chiêu Đao khí cắt vụt qua, bổ đôi đại thụ cạnh hắn.

— lại thêm kẻ nữa!

Hắn đảo chân đổi qua hướng khác mà chạy.

— ài, Nhất Dương Chỉ cũng được a! Ít nhất thì ta có thể phản kích! Không chật vật thế này!

Sau một lúc lại xuất hiện thêm một nhất lưu cao thủ gia nhập vào cuộc vây giết Đoàn Vân.

— Ngư Tiều Canh Mục tứ tướng vẫn lén bảo vệ ta đâu nhỉ? Sao nãy giờ chưa thấy ứng cứu!?!

Đoàn Vân nào biết để có cuộc truy sát này, đối phương đã chuẩn bị rất kĩ, tứ tướng kia cũng đang bị đối thủ cầm chân rồi!

— cũng may Lăng Ba Vi Bộ ta đã luyện đến đại thành cảnh giới, bọn họ còn lâu mới chạm được đến góc áo của bổn thế tử! Ế ..

Từng tấm lưới mắt cáo to bản từ trên trời chụp xuống.

— Thiên La địa võng !!

Đoàn Vân căng thẳng, hắn tuy lười tập võ, nhưng kiến thức về võ công lại không hề kém mẹ hắn, Vương Ngữ Yên!

— bọn họ nãy giờ lùa ta vào nơi đặt sẵn cạm bẫy này!

Đoàn Vân nghĩ lại, thi thoảng lại xuất hiện 1 cao thủ, buộc hắn phải đổi hướng, ra là đã nằm trong tính toán. Kẻ bầy ra toàn bộ kế hoạch này, đầu óc thật cao minh! Kẻ đó biết rõ, sẽ chẳng ai đuổi kịp Đoàn Vân, nên cài sẵn cao thủ buộc hắn chạy theo ý mình!

Gã có thể tưởng tượng trước con đường mà Đoàn Vân sẽ chọn! Một kẻ am hiểu Đoàn Vân như lòng bàn tay!

— hoàng huynh!

Đoàn Vân chỉ kịp nghĩ đến 1 người, chân đã đạp trúng bẫy, bị kẹp dính trước khi 1 kiếm từ sau đâm đến xuyên tim!

....

...

..

.

— A Á Á...

Đoàn Vân giật mình bừng tỉnh! Hắn muốn ngồi dậy mà thân thể đau nhức quá!

Mắt hắn hoa lên, lại ngất đi.

...

..

.

Đoàn Vân chớp chớp mắt, hít một hơi thật dài.

— Mùi thuốc nồng quá! Là sự thật!

Hắn cố xoay đầu nhìn xunh quanh 1 lượt. Phòng nhỏ đơn sơ, chỉ có một cái bàn 3 cái ghế, 1 tủ nhỏ cùng cái giường hắn đang nằm. Trên tường treo mấy bức tranh nhân loại khoả thân, với những nốt kí hiệu huyệt đạo.

Đúng tiêu chuẩn 1 phòng mạch đơn giản.

— ngươi đã tỉnh rồi!

Cửa phòng hé mở, một ông lão với gương mặt hồng hào, nhưng râu dài bạc trắng bước vào.

— ông là ...?

Đoan Vân mở miệng hỏi, nghe giọng khác lạ, nhưng hắn cũng không quá ngạc nhiên.

— ta ẩn cư ở đây, mấy hôm trước thấy ngươi từ đó rớt xuống, tưởng đã chết, không ngờ lại sống lại được!

Ông lão chỉ ngón tay lên trên và nói.

— ra vậy! Đa tạ ơn cứu mạng của lão bá!

— ơn nghĩa gì, tiện tay thôi! Ngươi cũng ráng mau lành lại rồi trèo lên trên đi, tránh ảnh hưởng bầu không khí tĩnh tu của ta ở đây!

— vâng!

Đường Vân cựa mình, muốn ngồi dậy, nhưng xương cốt gẫy chưa lành, hắn nhăn mặt bất lực.

— tạm thời khoan động, chờ mấy hôm đi.

Ông lão mỉm cười nói, rồi kiểm tra vết thương cho hắn, sau đó thoa lên người hắn chút cao gì đó, khiến hắn cảm giác dễ chịu hơn nhiều lắm!

— đa tạ.

..

..

Đoàn Vân mở mắt nhìn nóc nhà, võ công cao, không hẳn để chém giết, chỉ là để tự bảo vệ mình mà thôi. Dù là hắn kiếp trước, hay chủ nhân cũ thân thể này, cũng vì lực lượng không đủ mà bị truy giết đến không cách nào thoát thân!

— phụ hoàng, mẫu hậu, các nàng ấy hẳn sẽ rất đau lòng khi biết tin ta tử nạn! Kiếp này, nhất định phải sống cho thật tốt, ta chẳng bắt nạt ai, nhưng ai đụng tới ta, nhất định sẽ ăn quả đắng!

..

..

— tiểu tử, tuổi trẻ đúng là có lợi thế a! Khôi phục khá tốt rồi!

— vâng, cũng nhờ thuốc của lão bá quá thần kì!

Thật ra Tiêu Minh đã chết bởi chưởng đó, trước khi rớt xuống vực. Chẳng qua trùng hợp linh hồn Đoàn Vân nhập xác trọng sinh, nên ông lão kia mới cứu được hắn!

— ân cứu mạng của lão bá, ngày sau có dịp ta nhất định báo đáp, có lẽ qua mấy ngày nữa, ta sẽ rời đi, không quấy rầy lão tĩnh tu!

— ha ha, báo đáp thì không cần, đừng có để bị rơi xuống đây nữa là được!

— vâng, lão cứ đùa! Từ giờ, không ai có thể tổn thương ta được nữa!

Đoàn Vân nói đầy quyết tâm, toả ra một chút khí thế vương giả cũng làm ông lão khá là kinh ngạc. Người có khí thế này, hẳn là xuất thân không tầm thường!

Cũng đúng, dù gì kiếp trước hắn làm thế tử hai mấy năm, tuy nước bé, nhưng cũng sản sinh được chút ít khí thế của bậc quân vương!

— à, mà vác núi này cao quá, lão bá có biết cách nào trèo lên không?

— ngươi khỏi lo, khi nào lành hẳn, ta sẽ tiễn ngươi 1 đoạn!

Đoàn Vân gãi gãi đầu, nhìn lên trên, vách đá tầm này, cao dễ phải đến mấy ngàn mét! Sao lại có cái vực sâu như vậy chứ !! LăngBa Vi Bộ cũng chẳng thể giúp hắn chạy lên vách đá dựng đứng cao thế này đâu!

...

..

..

Đoàn Vân chưa kịp hỏi sẽ lên thế nào, gáy áo đã bị túm, toàn thân nhẹ bẫng. Ông lão nhún chân, bay vút lên.

— Kim đan kì!! Út nhất là Kim đan kì!

Dựa vào kí ức nhận được từ Tiêu Minh, Đoàn Vân biết, tu vi chỉ khi đạt Kim đan kì mới có thể bay! Mà ông lão này một chút dao động linh lực cũng không toả ra, Phản phác quy chân!

— Nguyên Anh kì!

Đoàn Vân trợn mắt nhìn ông lão bên cạnh, cả 2 đã đáp chân lên mặt đất. Cái vực sâu vậy mà vài cái tích tắc đã xong!

— về đi, đừng kể với ai đã gặp lão phu bên dưới! Lão phu không muốn bị làm phiền, mà lại ngại đổi chỗ ở mới!

Đoàn Vân chưa kịp cảm tạ, vâng dạ, ông lão đã nhảy vù xuống vực rồi!

— ài, cao nhân đúng là cao nhân! Về thôi!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire