mercredi 1 janvier 2020

Bắc Minh Lục Mạch - C4



Chương 4




Nghĩ kĩ lại Đoàn Vân lại thấy, muốn tiêu dao tự tại ở bất kì thế giới nào, điều kiện đầu tiên cũng là bản thân phải đủ mạnh để không ai dám trêu chọc.

Tóm lại, muốn hưởng thụ, trước tiên cũng cần đau khổ cố gắng cái đã.

Vốn đang bấp bênh giữa tư tưởng muốn an nhàn hưởng lạc, Đoàn Vân nhanh chóng tìm lại được bản tâm, ý chí.

Đây gần như một loại tâm ma thử thách. Vượt qua được sẽ tiếp tục tiến bộ, bằng không sẽ mãi bằng lòng với hiện tại, về sau chưa chắc hắn đã đột phá lên Trúc Cơ kì được.

Đoàn Phong trở về nhà, mục tiêu phấn đấu đã trở lên rõ ràng. Lực lượng và thọ nguyên!

Thứ mà hắn truy cầu.

Có 2 thứ này, bất kể tiền tài, mỹ nhân, tiêu dao .. đều sẽ đến tay.

Vậy là mỗi ngày, hắn vãn đều đặn hoàn thành các chỉ tiêu hạng mục tu luyện, dù không khí chuẩn bị Tết rất nhộn nhịp xung quanh.

Toàn bộ Tiêu gia được trang hoàng lộng lẫy. Khắp nơi rộn tiếng nói cười vui vẻ.

Đám gia binh đều khá cung kính với Đoàn Vân, khiến các huynh đệ của hắn ngứa mắt.

— chỉ là một tên phế vật, sao ta có cảm giác nó được tôn kính còn hơn cả ta.

Tiêu chí Nghĩa nói với mấy gã bên cạnh.

— Tam ca, bọn hạ nhân tôn kính ra sao không quan trọng, quan trọng là cái nhìn của gia gia kìa. Dựa vào phân bố tài nguyên cho thế hệ này, thấy ngay còn gì! Phế vật vẫn mãi là phế vật thôi!

— hừm, tết này cũng là dịp lễ trưởng thành của hắn, chú ý cho hắn mất hết mặt mũi đi! Cho hắn không ngóc đầu lên nổi trong mắt gia gia!

— ha ha, đó là đương nhiên, Tam ca không cần lo!

Tiêu gia có truyền thống, nam đinh đạt 16 tuổi sẽ tiến hành lễ trưởng thành.

Trong buổi lễ này, nếu có thể thể hiện tốt, sẽ giành được phần thưởng động viên khá là có giá trị.

Những dịp như vậy cũng là đánh giá kiến thức học được ở Học Viện. Dưới sự chứng kiến của toàn bộ gia tộc, người tham gia lễ trưởng thành sẽ biểu diễn tri thức trận pháp, khả năng chiến đấu của mình.

Đoàn Vân chả quan tâm lắm tới cái lễ này lẫn phần thưởng của nó. Cho đến khi trong danh sách phần thưởng cho người có biểu hiện xuất sắc nhất là được vào bảo khố của gia tộc lấy 1 món mình thích!

Tinh Hà đế quốc có lịch sử 4000 năm lập quốc, thì Tiêu gia cũng là như vậy! Thế thì bảo khố sẽ tích luỹ được không ít đồ quý hiếm!

Tiêu gia có khá nhiều chi và các tộc nhà ngoại. Mà lễ trưởng thành lại mở rộng cho cả họ ngoại.

Thế nên tầm tuổi 15-18 lứa này có đến hơn 27 người.

Nhìn chung tu vi do động đều là Luyện Khí trung và hậu kì.

Về mặt tỷ thí chiến lực, sẽ là hình thức lôi đài chiến. Một người lên đài sẽ bị những người khác khiêu chiến, đến khi không còn ai dám khiêu chiến nữa thì coi như thắng. Mỗi trận chiến cách 2 giờ nghỉ ngơi khôi phục. Giới hạn là 3 ngày.

Nên chiến thuật được áp dụng, thường là ở ngày cuối mới lên đài!

Nên hầu hết 2 ngày đầu, khán giả rất ít, chả có gì đặc sắc để xem.

Đoàn Vân không thích nhiều tâm cơ, lên đài đầu tiên.

Nhiều người ngứa mắt nhưng chưa động thủ.

Mấy đối thủ của hắn cùng là Luyện Khí trung kì đều bị hắn hạ gục nhanh chóng.

Chỉ bằng Lăng Ba vi bộ ảo diệu thoắt ẩn thoắt hiện đã ở sau lưng đối thủ, 1 quyền hoặc 1 đạp là đánh bay đối thủ rớt lôi đài rồi!

Mà đấy là hắn còn chưa có dùng tới Lục Mạch Thần Kiếm, do sát thương mạnh quá!

— thật đáng ghét! Sao hắn luyện được bộ pháp tốc độ nhanh như vậy? Dù ta là Trúc Cơ sơ kì, sợ là cũng không thể bắt nổi cái bóng của hắn!

Tiêu Chí Nghĩa nắm chặt nắm tay nói.

— tam ca, đừng lo, để ta lên.

Kẻ nói là Tiêu Lập Nhân, người trong chi thứ của Tiêu gia, 17 tuổi rưỡi, Luyện khí hậu kì.

— đánh rụng răng hắn được rồi!

...

..

— Ngũ ca, xin chỉ giáo!

Tiêu gia có quy tắc, phàm là chi thứ đều phải gọi chi chủ là anh.

Chi chủ là dòng con cháu ruột của gia chủ. Chi thứ là dòng con cháu của anh em ruột hoặc họ của gia chủ.

— mời!

Tiêu Lập Nhân nhếch miệng cười gằn, linh lực dồn vào chân, thi triển ảnh bộ, bộ pháp thành danh của Tiêu gia, tốc độ rấtnhanh.

Đoàn Vân không nao núng, muốn so thân pháp, ha ha, chơi luôn!

Đoàn Vân cũng thi triển Lăng Ba Vi Bộ, lôi đài có khoảng trăm mét vuông mà Tiêu Lập Nhân không thể đuổi kịp Đoàn Vân.

Dưới đài nhìn lên, đều há hốc mồm, tốc độ Tiêu Lập Nhân đã nhanh, thì Tiêu Minh còn nhanh hơn 1 bậc. Như 2 cái bóng lượn qua lượn lại.

Tiêu Lập Nhân đột ngột dừng lại, mày nhíu lại, đáng ghét.

Thấy đối phương dừng, Đoàn Vân cũng không chơi nữa, xuất hiện sau lưng Tiêu Lập Nhân đạp 1 cước.

Tiêu Lập Nhân đã chuẩn bị trước, linh lực phòng hộ tráo hình thành, Đoàn Vân như đạp vào núi đá, người tự văng ra sau.

Đây là cách biệt tu vi. Rất khó để tu vi thấp phá được linh lực phòng hộ tráo của tu vi cao hơn mình.

Đồng thời không để Đoàn Vân ổn định, Tiêu Lập Nhân xoay người đánh liền 28 chưởng, Hổ Uy Thần Chưởng, cũng là một chưởng pháp uy trấn thiên hạ của Tiêu gia.

Tuy nhiên do tu vi còn thấp, Tiêu Lập Nhân chỉ có thể đánh ra hư ảo hình đầu hổ mà thôi.

Đoàn Vân vặn người ở góc độ không tưởng, hư không đạp bộ, lộn mấy vòng trên không né thoát.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, muốn tấn công trúng người vận dụng LăngBa Vi Bộ đều không dễ! Trừ phi là phải giăng bẫy trước.

Ngón út tay phải trỏ ra, Thiếu Xung Kiếm thiên về biến hoá, sát thương vừa phải, xuyên qua phòng hộ linh lực của Tiêu Lập Nhân, cắm vào vai phải.

— a a

Tiêu Lập Nhân hét lên đau đớn, vai phải đã có 1 lỗ thủng nhỏ như ngón tay út!

— chỉ pháp gì đây?? Thật kinh khủng!!

Tiêu Chí Nghĩa run run, hắn cũng chỉ thấy không khí nơi ngón tay út Tiêu Minh rung rinh một chút, Tiêu Lập Nhân đã trọng thương. Nếu chiêu này đánh vào đầu, vào tim .. nhất chỉ đoạt mạng!

— hắn học được truyền thừa của đệ nhất sát thủ Độc Chỉ Bất Bại ?!?

Độc Chỉ Bất Bại Bộ Kinh Phong, hồi nhỏ bị người ta chặt mất các ngón tay, mỗi tay chỉ để lại ngón trỏ.

Không vì thế mà hắn bỏ cuộc. Tự sáng tạo ra chỉ pháp mạnh nhất thiên hạ. Mỗi lần ra tay chỉ dùng 1 chiêu chỉ pháp là lấy mạng đối thủ.

Có nét tương tự như chiêu Tiêu Minh vừa dùng!

Nhưng mà Độc Cô Bất Bại đã mai danh ẩn tích hoặc đã phi thăng thượng giới mấy trăm năm rồi!

Lẽ nào trước khi rời đi, ông ta để lại truyền thừa??

Tiêu Lập Nhân ôm vai đầy máu sợ hãi nhảy khỏi lôi đài.

Cùng lúc rất nhiều người định chờ đến ngày cuối cùng mới lên đài liền bỏ ý định.

Bọn họ đều biết, Tiêu Lập Nhân là kẻ mạnh nhất nhì trong lần lễ trưởng thành này mà!

Đoàn Vân lấy võng đặt lên lôi đài nằm ngủ. Người khác vốn đều ngồi xếp bằng luyện công này nọ ra vẻ chăm chỉ.

Nhưng hắn không cần làm màu, lúc này chính là lúc thư giãn!

...

Ngày thi đấu lôi đài thứ 3, rất nhiều cao thủ trong tộc giờ mới về tới nơi, đều khá ngạc nhiên nhìn lôi đài.

Đoàn Vân ngủ khò khò trên võng giữa lôi đài, mấy chục thanh niên tham gia pễ trưởng thành chỉ dám ngồi quanh lôi đài trừng mắt nhìn mà không ai dám lên thách đấu.

Hỏi ra mới biết, rất có thể Tiêu Minh này đã lấy được truyền thừa hoặc 1 phần truyền thừa của Độc Cô Bất Bại.

Ra tay đều là thấy máu, tổn thương như vậy, mấy thanh niên quý tộc này nào đã chịu qua!

— truyền thừa của Độc Cô Bất Bại sao? Thú vị! Có nên bảo hắn nộp lên gia tộc không đây?

Mấy người có vẻ già cả truyền âm nói thầm.

— hắn là con Tiêu Thần Phong, và Bộ Tiểu Vũ, cũng là cháu ruột của gia chủ. Việc đó cứ để gia chủ quyết! Chỉ là nếu có truyền thừa này, thực lực toàn gia tộc ta sẽ tiến một bước thật lớn!

— ta muốn đích thân nhìn đã, bảo Tiêu Thu Địch lên đài!

...

..

Tiêu Thu Địch, chính là Tứ ca của Tiêu Minh. Cũng 17 tuổi rưỡi, tu vi Luyện khí hậu kì đỉnh phong đã một thời gian.

Người này rất ham mê chiến đấu, đã tự kìm mình ở tu vi này để vào rừng sâu ma luyện võ kĩ.

Hắn lúc nào cũng hướng tới mục tiêu là vô địch đồng cấp.

Mà thực tế sức chiến đấu của hắn, không kém Tiêu Chí Nghĩa, vốn là Trúc Cơ sơ kì!

Tiêu Thu Địch cũng là chờ cuối ngày thứ 3 mới xuất hiện, hắn chỉ cầm đánh bại người trên lôi đài, sẽ chẳng ai dám cùng hắn thách đấu nữa cả!

Để tránh mọi người không có cơ hội thể hiện, hắn chọn cách đến muộn.

— tam ca! Chỉ giáo!

— tứ đệ! Chỉ giáo!

Sau câu chào hỏi, khí tức trên người Tiêu Thu Địch lập tức thay đổi, đó là sát khí, sát khí của kẻ đã giết rất nhiều yêu thú.

Nhưng mà Đoàn Vân cũng giết không ít hơn!

Sát khí trên người hắn toả ra không hề lép vế.

— ồ!

Không chỉ Tiêu thu địch, những người quan chiến cũng kinh ngạc.

Lúc đấu với đối thủ trên cấp như Tiêu Lập Nhân, không ngờ Tiêu Minh còn chưa dùng hết sức!

Tiêp Lập Nhân nắm chặt bàn tay giận run người. Khinh thường ta quá đáng!



Về mặt khí thế, 2 người trên đài coi như ngang nhau.

— tứ đệ, tu vi ta cao hơn, nhường đệ 3 chiêu! Tranh thủ đi, sau 3 chiêu sẽ không còn cơ hội đâu!

— ờ được!

Đoàn Vân ngưng tụ 1 hoả cầu ném về phía Tiêu Thu Địch. Chạm vào vòm sáng quanh thân gã liền tiêu biến.

— như vậy không được! Đệ đang lãng phí cơ hội của mình.

— vậy cẩn thận! Thiếu Thương kiếm!

Đoàn Vân vươn ngón cái tay trái, một cảm giác nguy hiểm khiến Tiêu Thu Địch dựng tóc gáy. Tuy không nhìn thấy chiêu thức, nhưng cảm giác được không khí rung động nơi ngón tay Đoàn Vân, Tiêu Thu Địch bất chấp mặt mũi lăn người 1 vòng rồi lồm cồm bò dậy.

Trên mặt lôi đài để lại một lỗ thủng sâu hoắm!

Sàn lôi đài này được làm từ thiết thạch, vốn Trúc cơ kì cũng khó làm xước nó.

Công kích thật sắc bén !

— tam ca, ta không muốn đả thương ngươi, ngươi nghĩ có thể đồng thời né được 6 chiêu như vậy 1 lúc hay không?



Đoàn Vân đang nói đến Lục kiếm tề phát. Tất nhiên là các kiếm khác không thể mạnh được như Thiếu Thương Kiếm, vả lại sẽ rất tốn hao linh lực. Nhưng doạ người đâu có bị tính phí!



— ... được, ta chịu thua!

— ồ



Mọi người đều ồ lên, Tiêu Thu Địch cũng thật quyết đoán.

Thực ra thì đứng đối diện, Tiêu Thu Địch cũng hiểu tứ đệ của mình đã từng giết rất nhiều sinh mạng, nên sẽ không run tay. Mà chiêu kia nếu gấp 6 lần lên, chắc chắn gã sẽ không né được.

Với sự chịu thua của Tiêu Thu Địch, không còn ai dám lên đài nữa, Đoàn Vân chiếm hạng nhất.



Nghỉ ngơi 1 ngày, sẽ là thi đấu trận pháp.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire