Nơi Dương và My bước qua là một vùng không gian nhỏ có phần u ám ma mị, một khu vườn tràn ngập hoa hồng nhưng tất cả đều héo úa, tàn phai.
Giữa vườn hoa, một căn nhà cũ kỹ hoang vắng, chỉ nhìn thôi cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo, như không có bóng người. Nhưng lại cực kỳ quen thuộc.
“Đó là…” Dương ngạc nhiên không nói nên lời. Căn nhà giữa vườn hoa kia có lối kiến trúc hoàn toàn giống căn nhà họ Võ ở Đồng Nai, nơi hắn và Diễm từng sinh sống.
Chợt một giọng nữ ma mị cất tiếng gọi mời:
“Đến đây… đến với ta.”
Nghe tiếng gọi, My tò mò nói:
“Đó! Chính là tiếng gọi đó.”
“Đến đây… đến với ta… Diễm Kiều…”
Khi cái tên Diễm Kiều được gọi lên, My và Dương kinh ngạc nhìn nhau. Đó chính là tên bà nội của hai người.
“Diễm Kiều… nhanh đến đây… ta khát…”
Tiếng gọi ma mị như tiếng u hồn, nhưng không hề đáng sợ, trái lại cực kỳ cuốn hút, như một lời hiệu triệu từ cõi xa xăm.
Người kia là ai? Có quan hệ gì với Diễm Kiều?
Dương không biết, nhưng hắn có cách để hỏi:
“Google! Trong đó là ai vậy?”
“Không có trong dữ liệu.”
Phải chăng có kẻ cố ý ngăn Google cung cấp dữ liệu về Nữ Thần? Và phải chăng kẻ này không dự tính được rằng sự ngăn chặn ấy lại chính là một cách khẳng định? Dương không thể hiểu nổi, nhưng hắn đoán rằng người trong căn nhà kia gần như chắc chắn chính là một Nữ Thần!
Sau khi đắn đo, Dương cất tiếng gọi:
“Cho hỏi, ai ở trong nhà vậy ạ?”
Từ trong nhà vọng ra một lời đáp:
“Kẻ mang huyết thống của Diễm Kiều. Người tên gì?”
“Hỏi ta hả? Ta tên Võ Phi Dương, là cháu nội của Diễm Kiều.”
“Cháu nội?” – giọng nữ ngạc nhiên. Chợt cửa nhà mở ra, một cô gái bước ra.
Cô gái hừ nhẹ:
“Ta ư? Ta được sinh ra từ khát vọng và cảm xúc của con người, nhưng ta lại thuộc về một sức mạnh khác. Tên của ta là…”
Cô gái vẫy tay, một nụ hồng héo úa bay lên. Nàng đặt tay lên đó, lập tức nụ hoa thắm tươi trở lại.
“… Hồng Hương.”
“Cô bé đáng yêu có gương mặt của Diễm Kiều… Tại sao ta gọi ngươi ư? Mới hôm qua thôi, kẻ nào đó đã chạm động cánh cửa khiến ta thức giấc sau nhiều năm ngủ say.
Và người ta gọi không phải là cô bé, mà là Diễm Kiều. Ngươi kế thừa huyết thống của Diễm Kiều, còn cô gái đang hôn mê này mang trong mình một phần linh lực của bà, vì vậy các ngươi cũng bị tiếng gọi làm ảnh hưởng.”
“Đáng tiếc, Diễm Kiều không đến, Vy Ái cũng không trở về.”
“Ta cũng mang huyết thống của Diễm Kiều, tại sao không nghe tiếng gọi nhỉ?” – Dương thắc mắc.
“Vì ngươi là đàn ông.” – Hồng Hương liếc mắt, giọng lạnh lùng.
My hỏi tiếp:
“Cô gọi bà nội đến để làm gì?”
“Vì sức mạnh thuần khiết của nàng ta. Ngươi cũng kế thừa một phần.” – Hồng Hương nói, rồi nắm lấy tay Diễm My, kéo My về phía mình.
Dương hoảng hốt, vội giữ My lại.
Hồng Hương hỏi:
“Nhóc con, ngươi làm gì vậy?”
Dương đáp:
“My là em gái ta, cũng là người thân duy nhất của ta! Cô muốn làm gì nàng thì phải hỏi ý ta trước!”
Được Dương bảo vệ, My tuy lo sợ nhưng trong lòng vẫn rạng rỡ vì hạnh phúc.
Còn Hồng Hương khẽ cười:
“Ngươi hiểu sai rồi. Ta không hề có ác ý. Ta chỉ muốn mượn một phần sức mạnh trong dòng máu của cô bé, và ta sẽ trao lại sức mạnh của chính ta. Đó là một sự trao đổi công bằng.”
“Vì sao cô không tự dùng sức mạnh của mình?” – Dương hỏi.
“Bởi vì để duy trì sự tỉnh giấc, ta cần một nguồn cộng hưởng. Chỉ có người cùng huyết thống với Diễm Kiều mới có thể giúp ta.”
Dương vẫn chưa tin. Nhưng Hồng Hương chỉ mỉm cười:
“Nếu ta muốn hại các ngươi, thì chẳng cần phải giải thích nhiều thế này.”
Sau một hồi phân vân, My nói:
“Cháu sẽ giúp, nhưng cô phải thề rằng không làm tổn hại đến chúng cháu.”
“Không phải hai mà là ba người, bao gồm cả em nữa!” – Dương thêm vào.
“Yên tâm. Ta thề không làm tổn hại bất cứ ai trong các ngươi. Lại đây!”
Hồng Hương kéo My rời khỏi Dương. Hai nàng đứng giữa vườn hoa, đôi bàn tay chạm vào nhau. Những cây hoa hồng dưới chân vươn lên, kết thành một đóa cầu khổng lồ bao phủ hai cô gái vào bên trong.
Nhìn My không có biểu hiện gì nguy hiểm, Dương cúi xuống nhìn Diễm đang được hắn đặt trên gối trong nhà.
Mi mắt Diễm khẽ lay, rồi từ từ hé mở. Dương vội đỡ nàng ngồi dậy:
“Mẹ! Nàng sao rồi?”
…
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire