dimanche 5 janvier 2020

12 nữ thần - C 135


Chương 135: 

Danh Sách Chương

Nơi Dư ơng và My bước qua 1à một vùng khô ng gian nhỏ có phần u ám ma mị, một khu vườn tràn ngập h0a hồng nhưng tất cả h0a đều hé0 úa tàn phai.

Giữa vườn h0a, một căn nhà cũ kỹ h0ang vắng, chỉ nhìn cũng cảm nhận được sự 1@nh 1ẽ0 như khô ng người. Nhưng 1ại cực kỳ quen thuộc.

"Đó 1à." Dư ơng ngạc nhiên khô ng nói nên 1ời, căn nhà giữa vườn h0a kia có 1ối kiến trúc h0àn t0àn giống căn nhà họ Võ ở Đồng Nai, nơi hắn và Diễm từng sinh sống.

Chợt một giọng nữ ma mị cất tiếng gọi mời: "Đến đây. đến với ta."

Nghe tiếng gọi, My tò mò nói: "Đó! Chính 1à tiếng gọi đó."

"Đến đây. đến với ta. Diễm Kiều. "

Khi cái tên Diễm Kiều được gọi 1ên, My và Dư ơng kinh ngạc nhìn nhau, đó 1à tên bà nội của hai người.

"Diễm Kiều. Nhanh đến đây. Ta khát."

Tiếng gọi ma mị như tiếng u hồn, nhưng khô ng hề đáng sợ mà ngược 1ại cực kỳ hấp dẫn, tựa như một 1ời mời gọi b@n tình.

Người kia 1à ai, có quan hệ gì với Diễm Kiều?

Dư ơng khô ng biết, nhưng hắn có cách để biết: "G00g1e! Tr0ng đó 1à ai vậy?"

"Khô ng có tr0ng dữ 1iệu."

Phải chăng có kẻ cố ý ngăn G00g1e cung cấp dữ 1iệu về Nữ Thần, và phải chăng kẻ này khô ng dự tính được rằng sự ngăn chặn này h0á ra 1ại 1à một cách khẳng định? Dư ơng khô ng thể hiểu được, nhưng hắn đ0án rằng người tr0ng căn nhà kia gần như chắc chắn chính 1à một Nữ Thần!

Sau khi đắn đ0, Dư ơng cất tiếng gọi: "Ch0 hỏi. Ai ở tr0ng nhà vậy ạ?"

Từ tr0ng nhà vọng ra 1ời đáp: "Kẻ mang huyết thống của Diễm Kiều. Ngư ơi tên gì?"

"Hỏi ta hả? Ta tên Võ Phi Dư ơng, 1à. cháu nội của Diễm Kiều."

"Cháu nội?" Giọng nữ ngạc nhiên, chợt cửa nhà mở ra, một cô  gái bước ra.

Mồm Dư ơng như rớt xuống, kia 1à một cô  gái đẹp đến phi thường, khô ng hề thua kém Hồng Ảnh hay Tử 1inh, Bích Diệp, thậm chí còn vượt trội về phần quyến rũ với gư ơng mặt đẹp đến mê hồn, thân hình h0àn mỹ gần như phô  bày sau một 1ớp á0 mỏng như vô  hình. Mỗi bước nàng đi 1ã 1ướt đến mức gợi tình, hai quả đồi tròn 1ẳn đánh đưa như mời gọi khiến Dư ơng thèm khát đến mức dư ơng v@t ngóc đầu 1ên 1úc nà0 chẳng hề hay.

Tiến đến sát Dư ơng, cô  gái đưa bàn tay 1ã 1ướt x0a 1ên gư ơng mặt Dư ơng, cảm giác mềm mại cùng hư ơng thơm gợi tình khiến Dư ơng tưởng chừng như chỉ cần bàn tay này chạm nhẹ và0 dư ơng v@t cũng đủ 1àm hắn xuất c@n tinh tr0ng người.

Rồi nàng đột ngột áp mô i hô n và0 mô i Dư ơng.

Cảm giác tưởng chừng như 1inh hồn mình bị hút đi, Dư ơng chưa kịp vẫy vùng thì cô  gái đã rời mô i hắn.

Đưa ngón tay khẽ 1au đi 1àn mô i, nàng nói: "Thật 1à hỗn tạp. Đây 1à 1ý d0 ta khô ng hề thích bọn đàn ô ng."

Rồi nàng nhìn Diễm đang được Dư ơng bế trên tay và nhìn sang My.

"Cô  1à ai? Tại sa0 1ại gọi cháu đến đây?" My cất tiếng hỏi.

Cô  gái hừ nhẹ: "Ta ư. ta được sinh ra ch0 Tình Yêu. nhưng ta 1ại thuộc về Sắc D.ục. Tên của ta 1à." Cô  gái vẫy tay, một nụ hồng hé0 úa được gọi 1ên tay, nàng đặt mô i hô n và0 1àm nụ hồng hé0 úa 1iền thắm tư ơi trở 1ại.

".Hồng Hư ơng."

"Cô  bé đáng yêu có gư ơng mặt của Diễm Kiều. Tại sa0 ta gọi ngư ơi ư? Mới hô m qua thô i, kẻ nà0 đó đả động cánh cửa 1àm ta thức giấc sau nhiều năm ngủ say."

"Và người ta gọi khô ng phải 1à cô  bé, mà 1à Diễm Kiều. Ngư ơi kế thừa huyết thống của Diễm Kiều, và cô  gái đang hô n mê này mang một 1ượng 1inh 1ực của Diễm Kiều, vì vậy mà các ngư ơi cũng bị tiếng gọi 1àm ảnh hưởng."

"Đáng tiếc, Diễm Kiều khô ng đến, Vy Ái cũng khô ng thay trở về."

"Ta cũng mang huyết thống của Diễm Kiều, tại sa0 khô ng nghe tiếng gọi nhỉ?" Dư ơng thắc mắc.

"Thứ đàn ô ng hô i hám!" Hồng Hư ơng 1iếc mắt nói với vẻ ghê tởm.

My hỏi tiếp: "Cô  gọi bà nội đen để 1àm gì?"

"Vì thuộc tính Sắc D.ục thuần khiết của nàng ta. Ngư ơi cũng kế thừa một phần." Hồng Hư ơng nói và nắm 1ấy tay Diễm My, ké0 My về phía nàng.

Dư ơng h0ảng hồn vội giữ My 1ại.

Hồng Hư ơng hỏi: "Nhóc c0n, ngư ơi 1àm gì vậy?"

Dư ơng đáp: "My 1à em gái ta, cũng 1à vợ ta! Cô  muốn 1àm gì nàng phải hỏi ý ta đã!"

Được Dư ơng gọi 1à vợ ngay trước mặt người khác, My tuy 10 sợ nhưng vẫn r@ng rỡ vì h@nh phúc.

Còn Hồng Hư ơng cười 1ã 1ướt: "Ph.ục vụ ta 1à trách nhiệm của Diễm Kiều! Đư ơng nhiên người thừa kế Diễm Kiều phải thừa kế cả trách nhiệm của nàng!"

Dư ơng cãi: "1uật rừng à? Ta hỏi cô  bà nội ta đã chết chưa?"

Hồng Hư ơng đáp: "Điều này. chắc chỉ có mình Vy Ái biết."

"Vy Ái 1à ai?" Dư ơng tò mò.

"Khô ng phải chuyện của ngư ơi!"

Dư ơng đáp: "Cô  khô ng biết bà nội ta chết hay chưa, vậy xem như chưa chết, bà chưa chết thì chúng ta vẫn chưa thừa kế bất cứ gì!"

"1ắm chuyện! Ngư ơi gọi được Diễm Kiều đến đây thì ta khô ng cần c0n bé nữa!"

Dư ơng tức giận: "Cô  gọi còn khô ng đến, ta biết ở đâu mà gọi! Nói ch0 cô  biết, Diễm My còn chưa đủ 18 tuổi đâu! Cô  mà 1àm bậy 1à ta bá0 cô ng an còng đầu cô  vì tội hiếp dâm trẻ em!"

Hồng Hư ơng trợn mắt: "Bây giờ có cả 1uật đó nữa hả? Nhưng mà cái đầu óc bẩn thỉu của ngư ơi chỉ nghĩ được những thứ đó thô i sa0?"

"Chứ cô  tính 1àm gì?"

Hồng Hư ơng bật cười: "Ha! Đư ơng nhiên 1à khô ng 1àm cái chuyện bẩn thỉu như nhà ngư ơi nghĩ! Ta chỉ muốn xin một ít 1inh 1ực mang thuộc tính Sắc D.ục của cô  bé, đư ơng nhiên ta sẽ đền bù bằng 1inh 1ực của chính ta!"

"Chi vậy? Cô  có 1inh 1ực sa0 khô ng tự dùng?"

Hồng Hư ơng mất kiên nhẫn với Dư ơng: "Ta hỏi ngư ơi, ngư ơi có 1àm chuyện đó ba0 giờ chưa?"

Dư ơng gật đầu: "Có! Thì sa0?"

"Vậy ngư ơi 1àm một mình sư.ớng hơn hay 1àm với người khác sư.ớng hơn?"

Dư ơng im miệng, Hồng Hư ơng quay sang hỏi Diễm My: "Cô  bé, có muốn tra0 đổi khô ng? 1inh 1ực Sắc D.ục của ngư ơi đổi 1ấy 1inh 1ực của ta, yên tâm 1à chỉ có 1ợi khô ng có hại!"

Thấy My 10 1ắng nhìn Dư ơng, Hồng Hư ơng trấn an: "Nếu ta có ý xấu thì còn cần 1ịch sự với các ngư ơi sa0? Như thằng nhóc hô i hám kia ta vả một cái 1à chết!"

Điều này thì Dư ơng khô ng thể phủ nhận, bằng và0 suy đ0án của hắn thì cô  gái tên Hồng Hư ơng xinh đẹp phi thường này chẳng thể 1à ai khác ng0ài Nữ Thần Sắc D.ục.

Sau một hồi phân vân, My nói: "Cháu sẽ 1àm, nhưng cô  phải thề để ch0 hai người họ trở ra an t0àn!"

"Khô ng phải hai mà 1à ba người, ba0 gồm cả em nữa!" Dư ơng nói thêm, bản thân hắn cũng khô ng cảm thấy chút nguy hiểm nà0 từ Hồng Hư ơng nên cũng khô ng phản đối nữa.

"Yên tâm! Ta thề khô ng 1àm tổn hại bất cứ ai tr0ng các ngư ơi! 1ại đây!"

Hồng Hư ơng ké0 My rời khỏi Dư ơng, hai nàng đứng giữa vườn h0a, hai đô i bàn tay chặp và0 nhau, những cây h0a hồng dưới chân hai người vư ơn 1ên kết thành một 1ồng cầu phủ hai cô  gái xinh đẹp và0 bên tr0ng.

Nhìn My và khô ng thấy biểu hiện gì đáng 10, Dư ơng nhìn xuống Diễm đang được hắn đặt trên 1ối và0 nhà.

Mi mắt Diễm khẽ 1ay rồi hé mở, Dư ơng vội đỡ nàng ngồi dậy: "Mẹ, nàng sa0 rồi?"

Diễm nhìn Dư ơng, tr0ng đầu nàng như suy nghĩ điều gì rồi hỏi: "Ngư ơi 1à. Võ Phi Dư ơng?"

Dư ơng mừng rỡ: "Mẹ nhớ c0n sa0?"

Diễm 1ắc đầu: "Võ Phi Dư ơng, tội đồ của 10ng tộc! Nếu gặp 1iền bắt về trị tội!"

Mừng rỡ rồi thất vọng.

Nhưng một bàn tay mềm mại chợt vuốt 1ên mặt Dư ơng, rồi vé0 má hắn.

"Ngốc! Tuy ta khô ng nhớ ngư ơi, nhưng ngư ơi 1ại khiến ta có cảm giác rất thân quen."

Dư ơng 1ại mừng rỡ: "Khô ng quen sa0 được! C0n 1à c0n trai của mẹ đây!"

"Vậy sa0." Diễm mỉm cười, giơ tay 1ên tựa như muốn ô m cổ Dư ơng, Dư ơng 1iền đưa tay ô m e0 nàng ké0 sát 1ại mình.

Nhưng tay Diễm khô ng ô m, mà định bóp m@nh và0 cổ Dư ơng, 1àm tên này giật mình đứng dậy: "Mẹ?"

Diễm cũng đứng dậy, nhưng ch0áng váng ngã về trước và được Dư ơng đỡ 1ấy: "Mẹ! Nàng sa0 vậy?"

"Mẹ khô ng sa0." Diễm đáp, rồi bất thình 1ình tung đấm và0 ngực Dư ơng, tên này khô ng kịp phản ứng nên trúng đòn văng ra, nhưng Diễm cũng ngã xuống vì vết thư ơng ở đầu khô ng hề nhẹ.

Dư ơng đau đớn gượng dậy, vết thư ơng trên cơ thể khô ng bằng vết thư ơng 1òng: "Mẹ chưa nhớ."

Diễm cười đau đớn: "Mẹ ư? Tên bệnh h0@n biến thái!"

"Hả?" Dư ơng khó hiểu.

Diễm nhìn Dư ơng bằng đô i mắt thù hận: "Ngư ơi vì cái sở thích 10@n 1uân bệnh h0@n mà 1uô n 1uô n gọi ta 1à mẹ, rồi tr0ng đêm tân hô n của ta, ngư ơi. ngư ơi. ngư ơi hủy h0ại tr1nh tiết của ta ngay trước mặt chồng ta, rồi ngư ơi giết chàng, khiến ta đau đớn đến mất trí, giờ ngư ơi 1ại 1ợi dụng 1úc ta mất trí để 1ừa gạt ta sa0?"

"Ặc! Nghe phê vãi!" Đấy 1à suy nghĩ th0áng qua tr0ng đầu Dư ơng, nhưng điều hắn chú tâm hiện giờ 1à gư ơng mặt đau khổ tận cùng của Diễm.

"Khô ng phải. C0n khô ng hề 1àm vậy."

"Khô ng phải? Chắc ngư ơi định nói 1à năm đó ta bị bắt về 10ng cung, ngư ơi đến giải th0át ch0 ta rồi ta bị 10ng Hán đánh trọng thư ơng chứ gì?"

"Đúng 1à vậy mà!"

Diễm hừ 1@nh: "Quả nhiên khô ng sai! Ngư ơi 1à tên xả0 trá đồi bại đáng ghê tởm nhất trên đời! 10ng Hán thư ơng ta như thư ơng c0n gái ruột, 1ý nà0 1ại 1àm tổn thư ơng ta!"

"Đó 1à vì mẹ kết hô n với c0n người."

Diễm cười: "Ha ha! 10ng tộc vượt xa người thường, 1ấy 1ý d0 gì mà ta 1ại đi yêu c0n người? Chính ngư ơi đã giết chồng ta, đừng chối nữa, hãy nhận tội đi!"

"Ách! Mẹ thử nghĩ xem, mẹ 1à 1inh Đế, c0n 1à 1inh Tướng, sa0 có thể 1àm gì được mẹ với chồng mẹ?"

Diễm đáp: "Trước đó ta cũng nghi ngờ, nhưng ta đã tận mắt chứng kiến ngư ơi đánh ngang với hai gã Chúa Tể ở núi 1ửa Phẫn Nộ! Cả hành động độc ác ngư ơi 1àm với 10ng Địch và 1ời đe d0ạ với 10ng Hán ta cũng tận mắt chứng kiến! Ngư ơi còn gì để chối cãi!"

Tình ngay mà 1ý gian, Dư ơng h0àn t0àn khô ng tìm được cách nà0 để chứng minh, chỉ đứng rối bời nhìn Diễm.

Nàng x0a cái đầu đau nhói, sau đó căm ghét nhìn Dư ơng và xô ng tới tung cước đá thẳng và0 mặt hắn.

Binh!

Rõ ràng 1à Diễm hiện tại khô ng thể điều khiển được 1inh 1ực, cú đá tuy m@nh nhưng chỉ đủ đánh Dư ơng ngã ra chứ khô ng hề 1àm hắn nát đầu như ý muốn của nàng.

Dư ơng gượng ngồi dậy, Diễm 1ại bước đến đá thêm một cước và0 đầu hắn.

Binh!

Sau cú đá, Diễm 10@ng ch0@ng g.ục xuống, hai tay 1iên t.ục tung đấm và0 ngực Dư ơng.

Bộp! Bộp! Bộp.

"Trả tr1nh t1ết ch0 ta!"

"Trả chồng ch0 ta!"

"Trả ký ức ch0 ta! Hu hu."

Bỏ mặc đau đớn trên cơ thể, Dư ơng nhìn Diễm đang khóc đau đớn vì chịu đựng mối hận thù mà nàng khô ng hề có, 1òng Dư ơng cũng dâng 1ên một nỗi thù vốn đã đậm sâu và giờ 1ại càng thêm dữ dội...

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire