jeudi 2 janvier 2020

12 nữ thần - C 53



Chương 53: Ngày Đầu Ở Đồi Xanh Lộng Gió

Danh Sách Chương



Căn nhà tranh trên ngọn đồi nhỏ, Hồng Ảnh từ lúc Dương bái sư xong thì nói là chuẩn bị tiệc đãi đệ tử rồi bay đi đâu mất, Dương ngồi nhìn qua căn nhà nhỏ quạnh hiu trống trải, một gian phòng, một chiếc giường, một bộ bàn ghế và một ngọn đèn dầu cũ kỹ cô độc.



"Tại sao một Nữ Thần hoạt bát như Hồng Ảnh lại sống ở nơi đơn sơ cô quạnh như vầy?" Dương thắc mắc, hắn từng xem qua phòng riêng của nữ thần thời gian ở học viện Nữ Thần, là một căn phòng sang trọng tiện nghi, trang trí rất nhiều loại đồng hồ từ loại cổ đến loại hiện đại, còn nơi Tử Linh ở là một tòa Tử Cung tráng lệ và bí ẩn.



Nghĩ thế nào cũng không hiểu nên không thắc mắc nữa, Dương ra ngoài ngắm nghía nơi ở mới, khắp xung quanh là một mảng rừng núi trùng điệp, một cơn gió lạnh thổi qua làm lòng hắn se lạnh. Đây chẳng phải là cô đơn sao?



Cô đơn làm mềm yếu hẳn, chợt nhớ ra mình vẫn còn một người thân bên cạnh, vội gọi Bảo Ngọc ra, cô bé dạo gần đây ít khi được ra ngoài, liền vui vẻ bay lượn vui đùa cùng hoa cỏ, tiếng cười ngây thơ trong trẻo nhanh chóng xoa dịu tâm tình Dương. Đây chẳng phải là yên bình sao?



Rồi Hồng Ảnh trở về, áo đỏ phất phơ, thân hình uyển chuyển, gương mặt tuyệt mỹ. Hạ phàm.



"Ngươi đói chưa?"



Dương si ngốc trước nét đẹp tuyệt thế của Hồng Ảnh, gật đầu.



"Vào ăn nào!"



Dương gọi Bảo Ngọc về, theo Hồng Ảnh trở vào nhà. Trên chiếc bàn tre trống trãi, Hồng Ảnh khẽ phất tay, từ trong không gian riêng đem ra một mâm thức ăn thịnh soạn, gồm gà luộc, lợn quay, xôi nếp... và cả mấy lon nước ngọt cùng một rổ lớn toàn ớt hiểm.



"Sư phụ lấy đống đồ ăn này ở đâu ra vậy?"



Hồng Ảnh đỏ mặt ấp úng: "Ta... mua ở thị xã gần đây..."



Dương hỏi tiếp: "Mua kiểu gì mà khuyến mãi cả chân hương với mấy cây nhang đang cháy thế này? Đừng nói là sư phụ... chôm đồ cúng nha?"



Hồng Ảnh như bé gái bị bắt gặp đang làm điều xấu, vội giải thích: "Không phải... đây là bọn hắn cho ta mà... Gần đây có một đền thờ ta, bọn chúng đem thức ăn cống nạp cho ta thì ta có quyền lấy chứ..."



"Ách! Cũng đúng ha..."



"Ngươi không ăn thì thôi... ta đem trả!" Hồng Ảnh dỗi.



"Ấy ấy ta ăn!"



Thấy Dương hăng hái lấy thức ăn nhai ngấu nghiến thì HồngẢnh mới dịu xuống, Bảo Ngọc đang thích chí gặm cái đùi gà to gần bằng cô bé. Hồng Ảnh cũng bắt đầu ăn một ít thức ăn, sau đó nàng tiện tay bốc một nắm ớt, đem từng trái cho vào miệng ăn khiến Dương trợn cả mắt.



***



Ăn xong, Hồng Ảnh bắt Dương đi đốn cây để xây thêm một gian phòng riêng cho chính hắn.



Nhờ có linh lực mà việc này không quá nặng nhọc, rất nhanh Dương đã dựng xong một gian phòng mới tinh, thấy Bảo Ngọc lanh lẹ mang những thứ lặt vặt, Dương nổi hứng xây luôn cho cô bé một ngôi nhà búp bê xinh xắn làm chỗ ngủ.



Hồng Ảnh lúc này đang cầm rổ ớt nhai rau ráu đi vào, nhìn qua gian phòng mới toanh có đầy đủ giường tủ tiện nghi, lại có hẳn một chiếc võng êm ái, gật đầu hài lòng nói: "Cũng được... nhường ngươi ở phòng ngoài đó, phòng mới này ta chịu khó dùng tạm vậy!"


Bị bóc lột trắng trợn nhưng Dương không dám chống cự, đành mếu máo dọn đồ đạc cá nhân vừa bày xong vào phòng mới đem ra ngoài.



"À mai rảnh sửa lại giếng nước với nhà tắm nhé, xây gian bếp luôn cũng được..." Hồng Ảnh nằm võng đong đưa gọi ra, trong lòng còn khoái chí vì có đệ tử thật là sướng...



Dương mếu máu muốn khóc, thôi thì sẵn tiện ra làm luôn giếng nước, nhà tắm, nhà vệ sinh cùng nhà bếp, sau đó sửa sang lại gian nhà chính và mái nhà, dù sao thì người cần những thứ này chính là hắn. Làm xong hết thì trời đã tối đen, Dương tắm rửa rồi uể oải trèo lên giường đánh một giấc say...



Hừng đông, gà rừng thi nhau gáy, gọi Dương mơ màng tỉnh ngủ. Hắn lười biếng nhép miệng, chuyển mình sang phải, ôm vào một thứ ấm áp và mềm mại...



Vẫn còn mơ hồ, Dương thầm nghĩ: "A! Gối ôm gì mà mềm thế này, ấm áp... mà còn rất thơm nữa..."



Cảm giác thoải mái làm Dương thích thú dụi mặt vào đầu gối ôm, một làn tựa như hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp phả vào mũi hắn...



"Sao mà mịn như da người thế này, đã vậy còn thơm mùi của HồngẢnh nữa..." Dương thầm nghĩ, máu dâm nổi lên, tưởng tượng rằng đầu gối ôm là gương mặt xinh đẹp của Hồng Ảnh, khẽ đặt môi hôn lên...



Mịn, thơm và ấm áp...



Cảm giác thư sướng lan tỏa làm Dương tỉnh ngủ, mắt hắn mở ra...



Đồng thời, một đôi mắt màu lửa cũng mở ra...



Môi Dương vẫn còn đặt trên gò má tuyệt trần của Hồng Ảnh...



Dương sợ muốn vỡ tim, lập tức nhanh như sấm chớp nhảy ra khỏi giường, quỳ xuống dập đầu lạy như điên: "Sư phụ tha tội! Sư phụ tha tội! Thật sự ta không biết tại sao lại ngủ trên giường sư phụ, đêm qua rõ ràng ta... Ủa đây là giường ta mà?"



Hồng Ảnh đang giống như bốc lửa phừng phực, nghe Dương nói câu cuối liền nguội hẳn, ngược lại còn có chút nét ửng hồng ánh lên trên đôi gò má.



"Sao sư phụ lại ngủ trên giường ta..." Dương méo mặt, ngủ với Hồng Ảnh nghe ra thì có vẻ sướng lắm, nhưng hắn không dám liều mạng bởi một cái phất tay của nàng cũng đủ làm hắn tan xác.



Hồng Ảnh đỏ mặt nói lí nhí: "Ta... ta sợ ma..."



"Nữ Thần mà sợ ma?" Dương trố mắt.



Hồng Ảnh cúi mặt xấu hổ: "Cũng không phải sợ ma... ta chỉ sợ lúc ta đang ngủ, ma nó cắn lén thì ta chết queo a!" Hồng Ảnh lúc này tựa như một bé gái nhút nhát đáng yêu.



Dương thắc mắc: "Sợ ma thì sao lại ở trong rừng núi này?"



"Tại..." Hồng Ảnh không thể nói là nàng không thể rời khỏi nơi này quá lâu, càng không thể nói là nàng không thích gần gũi với người khác. Nhưng nàng sợ là thật, cho nên ít khi nào ngủ. Ở cấp bậc như nàng thì ngủ hay không đã không còn quan trọng, chỉ khác ở điểm ngủ thì sẽ thoải mái hơn, thời gian buồn chán sẽ qua nhanh hơn. Nhưng Dương lại khiến nàng có cảm giác rất thân quen gần gũi, cho nên đêm qua đã gần như vô thức đến ngủ cạnh Dương và nhận được một giấc ngủ yên bình đã lâu không đến...



"Ò ó o o..."



Tiếng gà gáy vẫn tiếp diễn, HồngẢnh đánh trống lãng: "Ngươi ăn sáng không? Ta bắt gà nướng cho ăn!"



Dương chưa kịp đáp thì nàng đã biến mất, chỉ để lại chỗ Dương một làn hương thơm ngát...



Dương ra cạnh giếng nước đánh răng rửa mặt, Bảo Ngọc cũng đã biết đánh răng và được Dương làm cho một chiếc bàn chải đánh răng nhỏ xíu.



Dương đánh răng xong thì Hồng Ảnh đã mang về hai con gà, nàng phất tay gom đống gỗ hôm qua Dương xây nhà dư thành một đống lớn, sau đó dùng hỏa linh lực đốt lên, đống củi lập tức cháy bùng.



Hồng Ảnh nhìn một trong hai con gà với vẻ mặt như xin lỗi nó, rồi đem ném con gà đang giãy như điên vào đống lửa.



Dương đang chăm chú nhìn, thấy Hồng Ảnh "nướng gà" bằng cách ném con gà sống vô lửa thì gật gù: "Không ngờ lại có cách nướng gà lạ như vậy... chắc sẽ ngon lắm đây!"



Năm phút sau, Hồng Ảnh lấy ra một cục đen thui...



"Cái này ăn vô có chết không sư phụ?" Dương nghi nghi hỏi.



Hồng Ảnh đỏ mặt: "Ngươi ăn hết đi, ta không có đói."



Dương nhìn khối đen nóng hổi, tự an ủi mình: "Chắc nàng ta nướng kiểu ăn mày, bên ngoài đen nhưng bên trong rất thơm ngon!"



Thế là Dương gõ nhẹ mấy cái lên con gà, chỉ sau vài cú gõ, con gà nát vụn như than.



"Bình minh đẹp quá!" Hồng Ảnh vờ như không thấy, lãng sang chuyện khác.



Dương bó tay với bà nữ thần này, tự giác đem con gà còn lại ra làm thịt rồi dùng gia vị mang theo từ lúc vào mộ Đinh Tiên Hoàng ra ướp vào bỏ lên lửa nướng.



Nướng một lúc, mùi thơm bắt đầu dậy lên, Bảo Ngọc vốn thích ăn gà nướng do Dương làm nên lúc này đang ngồi trên vai hắn, hai tay chống cằm háo hức chờ đợi. Không ngờ Hồng Ảnh nghe mùi thơm cũng mon men lại gần. Trông điệu bộ nàng lúc này cũng không khác gì BảoNgọc khiến Dương thích thú bật cười.



"Sư phụ sống một mình mà không biết nấu ăn sao?" Dương hỏi.



Hồng Ảnh đáp: "Ai nói ta không biết, chẳng qua... ta không muốn nấu thôi, không ăn vẫn sống khỏe như thường..."



Thần cấp, linh lực chuyển hóa thành thần lực, cơ thể trở nên bất tử, cho nên không cần ăn uống vẫn có thể sống tốt, nhưng tất nhiên vẫn có thể ăn uống để thưởng thức hương vị món ăn.



Dương vẫn còn rất nhiều điều tò mò về Hồng Ảnh, hắn hỏi tiếp: "Sư phụ sống một mình ở đây bao lâu rồi?"



"Uhm... chắc cũng ngàn năm... thỉnh thoảng cũng ra ngoài dạo chơi..."



Ngàn năm cô độc... trong lòng Dương dâng lên nỗi xót xa, nàng đẹp như vậy, hoạt bát như vậy, tại sao phải đi sống ở nơi hoang sơ quạnh vắng này... Dương muốn hiểu, nhưng không dám hỏi...



"Chín rồi!" Dương lấy con gà nướng vàng ươm ra khỏi đống lửa, bọc linh lực vào ngón tay xé một bên đùi gà, da gà vàng ươm phát ra âm thanh giòn rụm, lớp thịt mềm bóng loáng bung ra, nước thịt nhễu xuống phả hương thơm phức.



"Mời sư phụ ăn gà nướng." Dương đưa chiếc đùi cho Hồng Ảnh, làm Bảo Ngọc đang hóng hớt bĩu môi ganh tỵ.



Hồng Ảnh nhận lấy chiếc đùi thơm phức ngon lành, gương mặt xinh đẹp ửng hồng rực rỡ: "Cảm ơn!"



"Sư phụ ăn thử xem ngon không?" Dương cười.



Mùi hương kêu gọi Hồng Ảnh, nàng đưa chiếc đùi gà lên, duyên dáng hé hàm răng ngọc ra xé một miếng nhỏ. Hương tan vào mũi, vị tan vào lưỡi, dai dai mềm mềm mặn mặn ngọt ngọt, lại có chút cay cay, đây là Dương thấy Hồng Ảnh thích ăn ớt nên đặc biệt thêm vào nữa bên, bên còn lại không có ớt là dành cho Bảo Ngọc.



Hồng Ảnh nhắm mắt cảm nhận kỹ từng hương vị, đã lâu rồi nàng không được nếm một món ăn tươi ngon nóng hổi như vầy, quả là khác hẳn với những món đồ cúng trong điện thờ Hỏa Diễm Nữ Thần.



"Uhm... Ngon quá!" Hồng Ảnh đáp rồi cắn thêm một miếng da gà giòn rụm.



"Papa thiên vị! Nghỉ chơi với papa!"



Bảo Ngọc hờn dỗi bĩu môi, Dương bật cười ha hả rồi xé cái đùi còn lại ra, cô bé liền quên cả hờn bay lên nhận lấy.



Ăn xong rồi thì vào vấn đề chính, Hồng Ảnh bắt Dương ngồi giữa sân để nàng bắt đầu giúp hắn khống chế Huyết ảnh yêu hỏa.



"Ngươi có cảm thấy linh lực trong linh hồn đang yếu dần không?"



Dương nhíu mày suy nghĩ rồi đáp: "Không ạ!"



Hồng Ảnh hỏi tiếp: "Và cũng không hề tăng lên đúng không?"



"Vâng!"



"Đây là do huyết hỏa đang không ngừng thiêu đốt linh lực của ngươi, đồng thời công pháp của ngươi cũng đang bổ sung lại một lượng tương đương. Nhưng huyết hỏa càng đốt càng cháy mạnh, rất nhanh sẽ bắt đầu vượt qua tốc độ phát triển của linh hồn ngươi, cuối cùng là hồn ngươi bị cháy rụi."



Hồng Ảnh đi một vòng quanh Dương, sau đó nói tiếp: "Nhưng đây cũng là cơ hội cho ngươi, Huyết ảnh yêu hỏa này ngươi hấp thu từ tinh thạch hay là từ huyết hỏa tự nhiên?"



"Là từ tinh thạch." Dương đáp.



Hồng Ảnh gật đầu: "Vậy thì càng tốt, huyết hỏa từ tinh thạch yếu hơn và cũng ít hung bạo hơn huyết hỏa từ tự nhiên. Ngươi có biết một đóa Huyết ảnh yêu hỏa tự nhiên mạnh ở mức nào không?"



Dương đoán: "Chắc khoảng Linh Vương?"



Hồng Ảnh gật đầu: "Về lý thuyết thì đúng! Nhưng không thể dùng hệ thống cấp bậc để đo sức mạnh của các thuộc tính biến dị loại đế vương, bởi vì khi chúng bùng phát hoàn toàn thì đến Chúa Tể muốn thu phục cũng phải chật vật. Điều ta muốn nói là, Huyết ảnh yêu hỏa cũng có linh lực dự trữ của riêng nó, nếu ngươi thu phục được nó thì lượng linh lực dự trữ đó sẽ tiêu tán bởi vì biến dị thuộc tính không thể nào mạnh hơn chính chủ nhân nó."



Dương nói: "Ý sư phụ là... lúc linh lực của nó tiêu tán, ta sẽ vận công hấp thu trở lại?"



Hồng Ảnh ký đầu Dương một cái đau điếng: "Ngu ngốc! Linh lực tiêu tán khác hẳn linh lực tự nhiên, muốn hấp thu dễ lắm sao? Cũng may cho ngươi là có ta, thời điểm ngươi thu phục được huyết hỏa thì ta có thể giúp ngươi giữ lại một phần nhỏ linh lực của nó trong linh hồn ngươi. Sau đó ngươi mới dần luyện hóa thành linh lực bản thân."



"Vâng! Vậy giờ làm liền đi sư phụ!"



"Làm gì?" Hồng Ảnh nhướng mày.



Dương tròn mắt: "Thì thu phục huyết hỏa?"



Hồng Ảnh mỉm cười nhưng lại khiến Dương cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, nàng nói: "Ừ... Vậy ta bỏ áp chế cho ngươi thu phục..."



Nói xong, Hồng Ảnh nhẹ nhàng đặt ngón tay lên giữa trán Dương...



Gần như ngay lập tức, người Dương bắt đầu bốc hỏa, huyết hỏa hung bạo được giải thoát bắt đầu thiêu đốt cơ thể hắn, hắc lôi ngay sau đó cũng xông ra khiêu chiến khiến cho Dương đau đớn nóng rát đến cùng cực.



"A A A...." Dương gào to đau đớn.



Gào một hồi, Dương cảm thấy huyết hỏa bắt đầu dịu xuống rồi trở lại bình thường, hắn thở hồng hộc rồi mừng rỡ: "Sư phụ! Hình như ta thu phục được rồi này?"



Hồng Ảnh quác mắt: "Được cái gì? Là ta mới áp chế lại đấy!"



Dương tiu nghỉu xịu xuống.



Hồng Ảnh nói tiếp: "Với sức ngươi mà đòi thu phục, có huyết hỏa nó thu phục ngươi ấy! Từ giờ, mỗi ngày ta sẽ giảm mức áp chế xuống một ít cho linh hồn ngươi và huyết hỏa dần quen thuộc nhau, ngoài ra ngươi còn phải học phương pháp khống chế hỏa linh lực và rèn luyện cơ thể thì mới có cơ hội chân chính thu phục được đóa huyết hỏa này..."



Hồng Ảnh đang nói thì dừng lại vì thấy Bảo Ngọc tỉnh bơ bay vào trong nhẫn Dương rồi cầm theo một đóa hoa sen màu bạch kim bay ra, không thèm ngó ngàng đến Dương và Hồng Ảnh.



Cầm món đồ chơi quen thuộc, Bảo Ngọc bay ra trước gió, vận linh lực đưa vào làm nụ hoa dần hé nở trong băng giá, nở hết, từ cuống hoa bắt đầu nổi lửa cháy lan lên toàn đóa hoa.



"Đó là hoa gì? Cho ta xem với!" HồngẢnh đôi mắt sáng rực nhìn đóa hỏa liên rực rỡ...

Danh Sách Chương

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire