"Chúa Tể thì sao? Một lũ sai vặt!
Nữ Thần thì sao? Một đám sextoy!
Rồng thì sao? Một đàn gia súc!
Là Thần gặp ta phải khoanh tay chào, là Ma gặp ta phải run rẫy khóc.
Thiên mệnh, quy tắc đối với ta chỉ là nội quy tiểu học. Từ một lão
già 69 tuổi, ta đi xuyên thế giới trở thành một thiếu niên 13 tuổi. Liệt
dương thì sao? Phế vật thì sao? Có ngày ta sẽ để lại dấu vết của mình
trong tử cung tất cả phụ nữ của thế giới này!"
"Mày thấy tao viết hay không?" Dương cầm mảnh giấy ghi những dòng chữ ngạo mạn của hắn giơ lên trước mắt với vẻ mặt hài lòng.
"Như cạch." Giọng của Google phát ra đều đều nhưng Dương nghe như tiếng xỉ vả.
Dương đang định chửi lại thì có tiếng gõ cửa.
"Ai đó?" Dương hỏi.
"Mẹ đây cưng!"
Dương sáng mắt, nhưng lại đau đớn nhớ tới "thằng nhỏ" chết ỉu của mình.
"Mấy ngày trước mẹ có nói rồi đấy, hôm nay sẽ có buổi khảo nghiệm tư chất, con thay quần áo rồi mẹ đưa con đi!"
"Vâng ạ!"
Diễm phu nhân không hề nghi ngờ Dương là người khác nhập thể vào
con trai nàng, vì sau khi té xuống vực, Dương không một vết trầy, chỉ bị
liệt dương nên các bác sĩ chuẩn đoán là do lúc cận kề cái chết, Phi
Dương theo bản năng bộc phát ra linh lực để tự cứu mình, nhưng do cơ thể
chưa hoàn chỉnh nên mới sinh ra chứng liệt dương, tai nạn kiểu này
không phải lần đầu xuất hiện nên không ai nghi ngờ, Dương lại có Google
nên nhanh chóng biết hầu hết những kiến thức cần phải biết, tiếc là
những ký ức, kỷ niệm của riêng Phi Dương là lão Dương chẳng thể nào biết
được, đành giả vờ như bị tai nạn ảnh hưởng nên quên mất.
Sống ở thế giới mới vài ngày, Dương thấy hầu hết đều tương đồng với
thế giới của hắn, như địa danh, cách tính thời gian, ngôn ngữ... Nhưng
vì sự phát triển của linh lực mà cũng có rất nhiều điểm khác biệt, khoa
học kỹ thuật khá lạc hậu, nhưng những gì máy móc hiện đại làm được thì
linh lực đều làm được thậm chí còn tốt hơn, vì vậy mà thế giới này không
có những nhà máy xí nghiệp, môi trường rất trong sạch, phương tiện di
chuyển là các loại ngựa, voi, linh thú thuần chủng hoặc một số loại Bảo
Vật vận hành bằng linh lực.
Về kiến trúc thì đa số xây từ gạch, đá và gỗ, được xây với sự trợ
giúp của linh lực nên các căn nhà trông rất hoàn hảo đẹp mắt, trông tựa
như những căn biệt thự mini ở thế giới trước đó.
Cũng vì khoa học kém phát triển nên kiến thức khoa học rất ít, trẻ
em đi học từ năm 6 tuổi đến năm 12 tuổi là học được hầu hết kiến thức về
khoa học, lịch sử, nhân cách... của thế giới này, đến năm 13 tuổi thì
bắt đầu học linh lực. Nhưng không phải ai cũng có thể dùng linh lực và
không phải ai 13 tuổi đều dậy thì, vì vậy mà cần một đợt khảo nghiệm.
***
Điạ điểm khảo nghiệm khá gần nhà, Dương ngồi kề mẹ trên chiếc xe
ngựa, thỉnh thoảng xe sốc làm hai quả đào của Diễm đong đưa gợi tình
khiến Dương thèm hộc cả máu.
Đó là một quảng trường lớn, giữa quảng trường là bức tượng cẩm
thạch lớn điêu khắc hình dáng một phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc đầm dường
như kết ra từ hoa lá, xung quanh nàng có những con bướm cũng làm từ điêu
khắc, điều khiến Dương lác mắt là bức tượng và những con bướm này lại
động đậy như vật sống, đây là nhờ tác dụng của linh lực, phía dưới chân
tượng là một tấm bảng đề hai dòng chữ:
"Tượng Nữ Thần Sinh Mệnh
Điêu khắc: Nguyễn Hải"
Dương đứng nhìn xung quanh, có khá đông thiếu niên cùng tuổi hắn,
gương mặt đều có nét lo lắng hoặc háo hức. Một lúc sau, một giọng phụ nữ
nói vang vọng như phát từ loa phóng thanh:
"Thông báo! Sắp đến giờ khảo nghiệm, đề nghị phụ huynh và những
người không liên quan rời khỏi quảng trường, các thí sinh xếp hàng ngay
ngắn chờ gọi tên! Nhắc lại..."
"Cố lên nha con yêu!" Diễm vẫy tay chào và nháy mắt với con trai khiến nó nhìn nàng mà ngơ ngác.
Diễm khuất trong đám phụ huynh, Dương quay mặt lại thì thấy một thằng nhóc tóc hung hung cao ráo nhe răng cười với nó:
"Mẹ mày đẹp khủng khiếp, làm tao ganh tỵ vãi!"
Dương nhíu mày: "Mày là thằng nào?"
Thằng tóc hung trợn mắt, đồng thời tiếng Google vọng trong đầu Dương: "Trần Vu Sinh, 13 tuổi, bạn thân của Võ Phi Dương."
Nghe thế, Dương chuyển thái độ, cười mừng rỡ ôm lấy Sinh vỗ vai nó
và nói: "A! Thì ra là mày hả Sinh, mấy ngày nay mày đi đâu không tới
thăm tao?"
Thấy thằng bạn thân đột nhiên nhiệt tình khác thường, Sinh đẩy
Dương ra và mắng: "Mày bị gì đấy? Té núi mất trí thật à? Tao có nói tao
về ngoại chơi mà, mới về nhà tối hôm qua!"
Dương quê độ vỗ vỗ lên trán: "Ừ nhỉ tao quên!" Đúng lúc đó thì có
một cô bé vận đầm hồng đi ngang, mái tóc đen mượt, gương mặt cực kỳ xinh
xắn, mắt đen tròn hút hồn khiến Dương lé cả mắt, cả đời hắn chưa từng
thấy bé loli nào xinh như vậy.
"Lê Ly, tiểu thư nhà họ Lê, có hôn ước với Võ Phi Dương." Google
hiểu ý liền cấp thông tin cho Dương. Dương đã dần quen với những thông
tin đột ngột truyền vào não mình, Google này tựa như một sinh vật sống
thấu hiểu tâm tư gã chứ không phải loại google.com máy móc.
"A! Liệt Dương đi chung với Vô Sinh kìa tụi bây!" Dương định vẫy
chào Lê Ly thì có giọng một thằng nhóc hô to, sau đó là một tràng tiếng
cười.
Dương nhìn qua, đó là một đám thiếu niên, đứng đầu là một thằng trông khá soái.
"Liệt con mẹ tụi mày!" Dương mắng, chuyện hắn đi khám liệt dương đã
bị truyền ra ngoài nên rất nhiều người biết, lần này lại bị phơi bày
trước mặt vị hôn thê xinh xắn hỏi sao hắn không tức.
Sinh đứng cạnh cũng nắm chặt nắm đấm, nó tên Vu Sinh, đọc tựa như
Vô Sinh, nhưng cái làm nó giận là bọn nhóc kia thường xuyên bắt nạt nó,
mà mỗi lần như vậy đều do Phi Dương gọi người tới cứu, Phi Dương bị sỉ
nhục trước mặt vợ chưa cưới khiến Sinh tức giận hộ bạn.
Thằng nhóc cầm đầu cũng nhìn thấy Lê Ly, nó liền bỏ mặc Dương và
Sinh, tiến lại kề vai Lê Ly: "Hè này đi chơi vui không em?" Nó cố ý nói
lớn để trêu tức Dương.
Mà khiến Dương càng điên hơn là Lê Ly lại e thẹn gật đầu đầy tình ý, như thế thằng hôn phu đang đứng nhìn là con chó ven đường.
"Nguyên Cửu Khôi Lang, thiếu gia nhà họ Nguyên, đẹp trai tài giỏi lắm tiền." Google nói.
"Nguyên Củ Khoai Lang? Vãi cả tên!" Dương bật cười, quên cả cơn
tức, nhưng lại nhanh chóng sầm mặt lại vì thấy Lang nắm lấy tay Lê Ly,
lại còn liếc lại trêu tức Dương.
Sinh cũng thấy tức điên dùm cho thằng bạn thân, định nhào tới đánh
Lang nhưng bị Dương giữ lại. Sinh quay sang nhìn Dương, nó bất ngờ nhìn
thấy gương mặt nghiêm nghị lạ thường của thằng bạn thân, đây là Dương mà
nó biết sao?
"Kệ chúng nó!" Dương trầm giọng, dù sao hắn cũng là một tâm hồn 69 tuổi già cỗi, đâu dễ xao động như lũ trẻ mới dậy thì.
"Mấy con mê trai này có ngày tao chịch cho nát bướm!" Dương mắng thầm.
Lúc này thì giọng phụ nữ lại nói to: "Chuẩn bị khảo nghiệm, mời các thí sinh trật tự, gọi tên ai người đó lên."
Tất cả cùng đưa mắt về phía quảng trường, bên cạnh tượng nữ thần
Sinh Mệnh đã xuất hiện mấy cái bàn có vài người cả nam lẫn nữ đang ngồi
nhìn về phía một vật trông y hệt cái cân sức khỏe, đứa nhóc đầu tiên
tiến lên và được chỉ dẫn đứng lên cân, thanh đo chiều cao hạ xuống.
"Nguyễn Văng Miểng, cao 1m40, nặng 36kg..."
"Vãi cả khảo nghiệm tư chất!" Dương thốt lên, hắn còn tưởng chỉ là
đo chiều cao cân nặng thì cái cân chợt phát ra ánh sáng màu xanh lam.
Giọng nữ lại hô: "Tư chất linh lực màu Lam!"
"Là sao?" Dương hỏi thầm.
"Tư chất linh lực là khả năng phát triển linh lực, thông thường
chia làm 6 cấp: Không Màu - Trắng - Lam - Lục - Vàng - Đỏ". Không Màu
rất hiếm xảy ra, được cho là loại không thể phát triển, cả đời chỉ có
thể làm Thường Nhân" Google giải thích.
Cuộc khảo hạch tiếp tục, ba phần tư số thí sinh đã lên khảo nghiệm
chỉ được tư chất Trắng, một phần tư còn lại là Lam. Các vị giám khảo
biểu cảm bình thường, điểm khảo thí này chỉ là một huyện của tỉnh Đồng
Nai, dù có gom hết cả tỉnh thì mỗi năm cũng chỉ được vài người tư chất
Lục nên họ cũng không trông đợi nhiều.
"Lê Ly..."
Người phụ nữ đọc xong chiều cao và cân nặng của Lê Ly, chiếc cân
linh lực bừng lên ánh sáng màu xanh lục làm cả quảng trường ồ lên, các
giám khảo cũng gật gù, cuối cùng cũng có một hạt giống tốt.
"Quả xứng là tiểu mỹ nhân của huyện Trảng Bom ta!"
"Thiên tài như thế mà bị đem hứa gả cho thằng Liệt Dương công tử!"
"Hoa lài cắm phân trâu!"
Đám thí sinh nháo nhào bàn tán.
"Trật tự!" Người phụ nữ trấn áp, tiếp tục gọi tên thí sinh.
"Trần Vu Sinh..."
Nghe tên Vu Sinh, đám đông cười ồ lên tráo phúng: "Vô Sinh! Trời ơi Vô Sinh! Ha ha!"
Chiếc cân lại tỏa ra ánh sáng màu lục. Đám đông trào phúng tự biết
nhục câm họng lại hết. Còn Sinh như không tin nổi mình lại có tư chất
Lục, đứng trên cân ngơ ngác đến khi giám khảo gọi mới chịu xuống.
Thêm vài người nữa thì đến Nguyên Cửu Khôi Lang, đám đông lại lần
nữa chết lặng, Dương và Sinh cắn răng. Các giám khảo đồng loại đứng dậy.
Màu Vàng! Là màu vàng! Dù tính trong toàn miền Nam thì tư chất Vàng
cũng thuộc hàng thiên tài! Chỉ cần được bồi dưỡng xứng đáng thì nhất
định sẽ trở thành Linh Vương, thậm chí là Linh Đế!
Dương nắm chặt tay, nhìn Lang đang ngạo nghễ đi xuống rồi nhìn về
phía Lê Ly, nàng đang nhìn Lang với ánh mắt hâm mộ pha lẫn tự hào.
"Màu vàng? Chỉ là màu nước đái của tao!" Dương nghiến răng mắng.
"Võ Phi Dương!"
Giám khảo gọi tên, Dương đi lên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Màu đỏ! Màu đỏ! Tao thích quần lót màu đỏ!"
Rút kinh nghiệm vụ Vu Sinh, lần này tiếng cười trào phúng không xuất hiện, chỉ có đám đàn em của Khôi Lang gọi to: "Liệt Dương!"
Dương đứng lên bàn cân, lo lắng đến quên cả nghe giám khảo đọc
chiều cao và cân nặng, hai mắt hắn nhìn xuống bàn cân như muốn lòi ra,
chờ đợi thứ ánh sáng màu đỏ bật lên.
Không có chút ánh sáng nào phát ra.
"Tư chất: Không!" Nữ giám khảo phũ phàng hô to, Dương đứng chết trân.
"Ha ha! Đã liệt dương lại còn phế vật, nhảy vực tự tử là đúng rồi!" Lúc này đám đông mới bắt đầu trào phúng.
Dương nhục đến nổi không dám ngóc đầu lên, thất thiểu bước từng
bước rời đi. Hết rồi, không có linh lực thì sao mà tìm được nữ thần, nếu
gặp cũng chẳng có tư cách xin được dâm thủy, càng không thể đạt tới Tối
Thượng. Đời này hắn phế rồi!
"Khoan đã!" Đột nhiên, một vị giám khảo già dặn nhất nói.
"Sao vậy thầy?" Các giám khảo khác hỏi.
Vị giám khảo già nói: "Khảo nghiệm lại cho hắn!"
Nghe câu này, Dương bừng lên hy vọng, quay đầu lại nhìn lão già đầy vẻ biết ơn.
Thấy ánh mắt Dương, lão già nói: "Không cần cảm ơn ta, chỉ vì cân hết pin nên không phát sáng thôi!"
"Địu mé vậy mà làm hết hồn!" Dương mừng rỡ chửi thề, rồi chợt biết mình lỡ miệng nên cười hề hề xin lỗi.
Cân được nạp linh lực, Dương lại hồi họp đứng lên.
Cả quảng trường lại chết lặng.
"TƯ CHẤT: KHÔNG!"
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire