Chuyện một tên bị cho là phế vật đoạt giải quán quân kỳ tỷ thí tân
sinh khiến cả học viện Nữ Thần xôn xao suốt mấy tuần liền, còn Dương vẫn
tiếp tục kéo dài kỷ lục trốn học, cả ngày vùi đầu tu luyện.
Cuộc đụng độ với Tấn khiến Dương hiểu ra mình nhỏ yếu đến nhường
nào, hắn rất cay cú nên quyết tâm tu luyện để đập cho bọn Tây, Tấn một
trận. Nhưng tốc độ tu luyện của Thôn Thiên Địa tầng 0 phải nói là quá
chậm, trong khi bọn Sinh, Chung, Trần đã gần chạm đến Linh Sĩ cấp 3 thì
Dương vẫn lẹt đẹt cấp 1, muốn đấu với Linh Sĩ cấp 5, cấp 7 thì dù Dương
có thuần thục cảnh giới Linh Lực Nhập thể đi nữa cũng chỉ có nước ăn
hành ngập mặt!
Dương thở dài, bọn khốn nạn kia chẳng qua là tu luyện lâu hơn hắn 1 năm.
"Đúng rồi!" Dương chợt nhớ ra một chuyện, liền chạy vào phòng tắm
đánh răng rửa mặt rồi phóng như bay đến phòng thí nghiệm của Như Mộng.
Đúng là Dương thua về thời gian tu luyện, nhưng hắn biết chế tạo Bảo Vật!
Bảo Vật chia làm 5 cấp bậc: Linh Bảo, Tiên Bảo, Thánh Bảo, Thần
Bảo, Tối Thượng Chí Bảo, mỗi cấp bậc lại chia làm 4 cấp độ: Hạ, Trung,
Cao và Siêu cấp.
Với lượng kiến thức khổng lồ từ Google, chỉ cần có đủ linh lực,
thời gian và nguyên liệu là Dương có thể chế tạo mọi loại Bảo Vật mà
loài người biết đến, nhưng đấy là trên lý thuyết, bởi vì cấp bậc Bảo Vật
càng cao càng khó chế tạo và đòi hỏi nguyên liệu càng hiếm, ví dụ như
để chế tạo Thần Bảo cần một Thần Sư bỏ ra cả đời nghiên cứu lập bản vẽ,
sau đó Thần Sư đời sau cũng cần cả đời để chế tạo nên, chưa kể tìm đủ
nguyên liệu cũng có thể mất thêm một đời Thần Sư nữa.
Ba đời Thần Sư mới tạo ra được một món Thần Bảo, nhưng Thần Sư vài
trăm hoặc cả nghìn năm mới có một, chính vì vậy mà đến tận ngày nay cả
Việt Nam chỉ ghi nhận được 12 món Thần Bảo, trong đó có nhiều cái tên mà
Dương nghe rất quen thuộc như Đông Sơn cổ trống, Thuận Thiên kiếm, Vĩnh
Lăng bi, Đại Hồng chung, Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, Cửu Phẩm Liên Hoa tháp...
Chỉ cần có được một món Thần Bảo thì xem như nắm được thiên hạ
trong tay, ví dụ như có truyền thuyết kể rằng Lạc Long Quân thời còn trẻ
trâu từng một mình cầm Thuận Thiên Kiếm đại náo Long Thành cứu mẹ khỏi
tay Long Đế, đánh sập Âm Phủ ngay trước mặt Diêm Đế và xông đến Thiên
Đường vả miệng Ngọc Đế, sau đó Lê Thái Tổ cũng nhờ một Thuận Thiên kiếm
không hoàn chỉnh mà thống nhất Đại Việt. Ngày nay, Thuận Thiên kiếm
không hoàn chỉnh được cho là đang nằm dưới đáy hồ Hoàn Kiếm, do Hoàn
Kiếm tông canh giữ và tôn thờ như một vị Thần chân chính.
Nhưng Bảo Vật cấp cao cũng đòi hỏi chủ nhân phải có cấp bậc tương
xứng, nếu không chẳng khác nào một thằng ngu khiêng xe lu đi đánh lộn!
Dương cũng biết thân biết phận nên chỉ muốn chế tạo một vài Linh
Bảo để phòng thân, tránh trường hợp bị chặn đường như lần trước.
Dương đang cặm cụi mày mò chế tạo, chợt cảm thầy một luồng hơi ấm
nhẹ phả vào sau gáy, tiếp đến là hai quả mềm mại tì vào lưng hắn tạo cảm
giác rất dễ chịu.
"Đang làm gì đấy nhóc?" Giọng êm ái của Như Mộng nhẹ đưa vào tai Dương làm hắn sướng nổi cả da gà.
"Ta đang chế tạo Bảo Vật phòng thân, nhưng ở đây không đủ nguyên
liệu!" Dương đưa cho Mộng một danh sách nguyên liệu, hy vọng là nàng sẽ
có.
Mộng nhìn qua danh sách nguyên liệu, không khỏi nhíu mày: "Chàng định chế tạo Linh Bảo trung cấp sao?"
"Đúng rồi! Nàng có các loại đó không?"
"Để xem, các loại linh kim thì có, nhưng lôi thú hồn tâm cấp 2 thì
không! Loại này rất hiếm nên phải ra Giả kim Sài thành hội mới có!"
"Vậy nàng đặt mua giúp ta được không?"
"Được, với một điều kiện!"
"Điều kiện gì?"
"Chàng phải theo thiếp thi lấy bằng Giả kim thuật sĩ!"
"Lấy cái bằng đó về làm gì?"
"Chứ chàng định xài chùa cả đời à? Bao nhiêu đây nguyên liệu mất
hai tháng lương của thiếp rồi!" Mộng bĩu môi ra vẻ tiếc tiền, nhưng thật
ra nàng là có ý khác.
"Ờ cũng được, thi thử cho biết!"
Giả kim Sài thành hội được xem là thánh địa của các giả kim thuật
gia trong toàn Nam Bộ, là nơi cấp bằng hành nghề, đăng ký bản quyền đồng
thời là trung tâm ký gửi mua bán, đấu giá các nguyên liệu và sản phẩm
uy tín nhất.
"Ngoài này phải gọi thiếp bằng cô và xưng em đấy nhé!" Ngồi trên xe
ngựa, Như Mộng dặn dò, mặt nàng đỏ ửng vì hai quả đào đang bị Dương
nghịch phá, tuy hiện tại Dương đang “liệt“ nhưng Mộng vẫn không quên ấn
tượng lần đầu của mình đem trao cho đứa học trò 13 tuổi trong cơn dâm mê
cuồng loạn.
"Dạ em biết rồi thưa cô!" Dương cũng không phải thằng ngốc, hắn
biết một mỹ nữ 24 tuổi đi gọi chàng xưng thiếp với một thằng nhóc 13
tuổi ngoài chốn đông người là chuyện xấu hổ cỡ nào.
Dương theo chân Mộng vào khu Giả kim hội rộng lớn trông như một trung tâm thương mại trong thế giới của hắn.
Thi tuyển Thuật sĩ, Đại sư diễn ra hàng ngày vào giờ hành chính cho
bất cứ ai đến đăng ký, Mộng giúp Dương đăng ký thi với mức phí 1 triệu
đồng. Sở dĩ mức phí cao như vậy là vì có một phần thi yêu cầu chế tạo
hạt nhân Linh Bảo hạ cấp, chế xong thí sinh sẽ được giữ làm kỷ niệm chứ
không phải do tham nhũng lạm phát như ở thế giới cũ của Dương.
"A! Như Mộng tiểu thư dẫn học trò đến xem thử trường thi à?" Một gã
đàn ông lịch lãm khoảng 30 tuổi vừa bước vào liền tiến đến chào Như
Mộng, lại còn ra vẻ tiền bối định xoa đầu Dương nhưng hắn lập tức tránh
đi.
"Không phải chuyện của ngươi!" Như Mộng lạnh lùng nói, từ giọng
nàng, Dương đoán ra tên kia là một cái đuôi lỳ lợm khó ưa nên mới khiến
nàng chán ghét ra mặt như vậy.
Gã đàn ông cười trừ tiến đến đăng ký thi. Như Mộng dường như sợ
Dương ghen nên giải thích: "Tên đó là Tống, được cho là thiên tài trước
30 tuổi sẽ trở thành Giả kim đại sư, nhưng đến nay vừa tròn 30 tuổi, thi
hơn chục lần chưa qua mà vẫn thích ra vẻ ta đây!"
Nghề giả kim đòi hỏi một lượng kiến thức khổng lồ nên 30 đến 40
tuổi mới có bằng thuật sĩ là chuyện bình thường, còn 30 tuổi thành đại
sư thì tuyệt đối là thiên tài, nhưng đối với mỹ nhân 22 tuổi đã có bằng
đại sư Như Mộng thì thiên tài nào cũng lu mờ.
Tống nhận giấy dự thi xong, tiến lại định bắt chuyện với Mộng thì
chợt thấy Dương cầm trên tay tờ giấy dự thi, liền nhướng mày: "Ồ! Nàng
cho nó dự thi thuật sĩ sao? Cũng tốt, cho nó biết mùi thất bại vài lần
sẽ thành động lực tiến bộ!"
Tống nhìn sang Dương: "Cố lên nhé, chú đây tệ lắm cũng 20 tuổi đã
thành thuật sĩ, chỉ cần cháu cố gắng thì trước 30 tuổi cũng thành thuật
sĩ như chú thôi!"
Dương trề môi khinh bỉ: "20 tuổi mới thành thuật sĩ thì ta đào lỗ chết cho rồi!"
"Ha ha! Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng! Như Mộng, nàng đưa nó đến đây là đúng, rớt một lần sẽ bớt ngông thôi!"
"Đừng tưởng ai cũng vô dụng như ngươi!" Dương không thèm liếc Tống,
hắn bước thẳng đến quầy đăng kí, đưa phiếu dự thi ra và nói: "Xin đổi
cho ta sang dự thi lấy bằng Đại sư!"
"Bằng đại sư, phí dự thi 25 triệu đồng!" Ả thu ngân nhướng mày nhìn
Dương rồi nói, dù biết hắn rớt chắc nhưng vẫn kệ, thứ cuồng vọng này ả
gặp không ít. Hẳn là thứ công tử thừa tiền!
"Tiền đây!" Như Mộng tiến lại đặt tiền cho Dương, nàng có lòng tin
Dương sẽ dễ dàng lấy được bằng đại sư, dù biết chuyện này sẽ gây ra chấn
động cho toàn ngành giả kim.
Tống đứng nhếch mép cười, một đứa 13 tuổi đòi lấy bằng Đại sư, viển vông!
Thi lấy bằng đại sư gồm 3 phần, đầu tiên là kiểm tra lý thuyết, kế
đến là chế tạo hạt nhân trung cấp không được xem bản vẽ, cuối cùng là
lắp ghép Linh Bảo trung cấp theo nguyên liệu có sẵn trong thời gian giới
hạn.
Chiều tối, Tống ngán ngẩm bước ra khỏi gian phòng thi của mình, dù
cố hết sức nhưng hắn vẫn không kịp thực hiện những công đoạn cuối cùng
của phần thi lắp ghép Linh Bảo, cả thi lý thuyết cũng không đủ điểm.
Tống ra đến phòng chờ thì thấy Mộng đứng dậy hướng đến hắn quan tâm hỏi: "Kết quả thế nào?"
Tống tưởng Mộng quan tâm mình, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp,
lắc đầu định nói thì từ sau lưng hắn có tiếng thở dài, sau đó tiếng
Dương tức giận nói: "Không thể chấp nhận nổi!"
Biết mình mừng hụt, Tống tìm cách chữa thẹn: "Chú nói cháu rồi! Thi
đại sư đâu phải trò con nít? Rớt thì rớt có gì mà không chấp nhận nổi?
Ráng học thêm 10 năm nữa nhé!" Tống nói xong thì chợt thấy có gì không
đúng, thằng nhóc Dương nhìn hắn như thể hắn là thứ gì đó ghê tởm dính
trên bồn cầu.
Dương không thèm đáp lời Tống, hắn tiến lại nói tiếp với Mộng:
"Không thể tin được là họ lại đem đống nguyên liệu lắp ghép Linh Bảo cao
cấp đi bắt thí sinh ghép thành Linh Bảo trung cấp, thật là hoang phí!"
Tống hừ lạnh, thằng nhóc này rõ là thua rồi tìm cách đổ thừa, định
châm chọc một câu thì một lão già từ trong chạy ra, đây là một vị Giả
kim tông sư tên Vũ, thường gọi là Vũ tông sư.
Tống vội cúi chào: "Chào Vũ tông sư!"
Nhưng Vũ tông sư không thèm ngó Tống một cái, chạy đến chỗ Dương, giơ ra một món Bảo Vật và hỏi: "Cái này là do cậu làm?"
Dương gật đầu: "Vâng!"
"Dùng nguyên liệu trung cấp chế tạo Linh Bảo cao cấp, ai là thầy cậu?"
"Là nàng ta!" Dương tỉnh bơ chỉ sang Mộng.
Lão già gật gù: "Thì ra là Như Mộng tiểu thư! Đúng là hậu sinh khả úy, chúc mừng cháu đã đào tạo ra một tuyệt đỉnh thiên tài!"
Tống đứng há mồm, mặt tái xanh vì nhục nhã, tự biết thân biết phận lủi đi mất hút.
13 tuổi có bằng Đại sư, tự cổ chí kim có lẽ chỉ có một mình Dương,
bởi vì núi kiến thức của Đại sư dù bắt đầu học từ thời cha hắn mới ra
đời cũng chưa chắc học hết, nó đòi hỏi một trí tuệ tuyệt đỉnh cùng một
vị sư phụ tuyệt vời, vậy mà Dương hoàn thành cả 3 phần thi với số điểm
tuyệt đối, thậm chí còn xuất sắc vượt xa yêu cầu, gây cho các vị giả kim
thuật gia của Giả kim hội một chấn động khủng bố, có thể nói Dương muốn
thì trong vài ngày sẽ nổi danh toàn cõi Việt Nam, vậy mà hắn lại khiêm
tốn xin được giấu đi danh tính, khiến các vị tông sư, thánh sư hết sức
hài lòng. Còn trẻ biết khiêm tốn là tốt!!
Không ai biết chẳng qua là Dương sợ nổi tiếng quá rồi bị bắt cóc
hấp diêm đòi tiền chuộc nên mới giấu, dù sao hắn cũng mang tâm tư cáo
già của một lão già 69 tuổi chứ không trẻ trâu nông nổi như bề ngoài.
Phá kỷ lục về độ tuổi và điểm số, Dương được Giả kim hội thưởng
nóng 20 tỷ đồng, xem như đầu tư cho hắn và tạo cảm giác tốt đẹp với hội,
tránh bị Giả kim hội các miền khác tranh giành.
Cất tấm thẻ ATM chứa 20 tỷ trong túi, Dương cười không ngậm được mồm, quả nhiên làm giả kim sư rất mau giàu.
Nói về thẻ ATM, đây là một Bảo Vật không gian có thể cầm gọn trong
bàn tay nhưng chứa được rất nhiều tiền mặt, chỉ cần vẽ mật mã lên mặt
thẻ là có thể rút ra số tiền mình cất trong đấy.
Dương cười vì có tiền còn Mộng cười vì được tiếng, tuy chỉ là danh
hão nhưng có một đứa học trò đồng thời cũng là người yêu thiên tài khiến
nàng rất nở mày nở mặt.
"Nguyên liệu chàng cần thiếp đã mua về rồi đây, sẵn mua tặng chàng
một chiếc nhẫn tay nải, tha mồ mà cất đồ nhé!" Mộng cười cười dí chiếc
nhẫn bạc vào tay Dương.
Nhẫn tay nải cũng là Bảo Vật không gian, chứa được rất nhiều đồ mà
không hề gây cảm giác nặng nề, nhẫn tay nải cao cấp hơn thẻ ATM ở chỗ
ngoài không gian chứa rộng lớn hơn còn có khả năng nhận dạng linh hồn
của chủ nhân, sau khi nhận chủ, trừ khi hồn chủ nhân tan biến còn không
thì chỉ có chủ nhân chiếc nhẫn mới lấy được vật bên trong.
Được Như Mộng quan tâm, Dương cảm động đưa chiếc thẻ ATM của mình cho nàng: "Tiền thưởng này nàng giữ nhé!"
"Thiếp không lấy đâu, chàng cứ giữ lấy để sau này cần gì thì mua! À
sắp đến giờ tổ chức đấu giá rồi, chàng muốn đi xem thử không?"
"Ừ vậy đi xem đi!"
Đấu giá ở linh giới khá đặc biệt, khách đấu giá được bí mật dẫn vào
từng căn phòng riêng kháng linh lực, thần thức để đảm bảo an toàn thông
tin, ngay cả việc ra giá cũng do những nhân viên của trường đấu giá
thực hiện thay.
Đây là do có những món hàng cực kỳ trân quý, khiến nhiều người nảy sinh lòng tham chặn cướp nên mới lập ra kiểu đấu giá này.
Chỉ cần không ai biết ai là người mua thì khó mà cướp được.
Dương theo Như Mộng vào một phòng nhỏ, lúc này Dương mới biết Như
Mộng là tiểu thư Hoa gia, gia tộc hàng đầu trong Giả kim hội, đồng thời
cũng là gia tộc quản lý phòng đấu giá.
Cuộc đấu giá diễn ra khá sôi nổi, đa phần là công thức tạo Bảo, Bảo
Vật các loại và nguyên liệu quý, nhờ Google mà Dương biết rõ nguồn gốc
và công dụng của từng món, Dương cũng tranh thủ mua được một ít nguyên
liệu hiếm, tổng cộng tốn gần 1 tỷ, quả nhiên giả kim thuật gia tiền xài
như nước!
"Tiếp theo đây là một món hợp kim kỳ lạ." Cô nàng PG xinh đẹp ăn
mặc hở hang yểu điệu mở một chiếc hộp nhỏ ra, bên trong là một mảnh vật
chất lớn cỡ ngón tay cái, màu đen không phản quang với một bên trông khá
sắc bén.
Cô nàng nói tiếp: "Thật ra các vị tông sư và thánh sư của giả kim
hội cũng không xác định được đây là chất liệu gì, khá nhẹ, không phản
quang, không thấm nước, không bị nung chảy, không đóng băng, không dẫn
điện,..."
Trong lúc cô nàng thuyết minh, Dương chợt nghe trong đầu có tiếng
Google kích động lạ thường: "Nghịch Thiên! Là mảnh vỡ của Nghịch Thiên
kiếm!"
"Nghịch Thiên kiếm?"
Google không thèm giải thích, trực tiếp truyền thông tin vào não
Dương. Thì ra truyền thuyết Lạc Long Quân sở hữu Thuận Thiên kiếm chỉ
đúng một nữa, và số Thần Bảo của Việt Nam không phải 12 mà là 13!
Thứ trong tay Lạc Long Quân ngày xưa không phải là Thần Bảo Thuận Thiên kiếm mà là Tối Thượng Bảo: Thiên kiếm.
Thiên kiếm vốn có hai nữa là Thuận và Nghịch, trong một trận đại
chiến, Thiên kiếm gãy vỡ thành hai phần, phần Thuận Thiên kiếm trong
suốt còn nguyên vẹn và sau này đến tay Lê Lợi, phần Nghịch Thiên kiếm
màu đen tiếp tục tan vỡ và mất tích, bị xóa tên trong lịch sử.
Dù không nguyên vẹn nhưng Thuận Thiên kiếm vẫn là một trong 12 Thần
Bảo, vậy nên Nghịch Thiên kiếm chính là Thần Bảo thứ 13 bị lịch sử nhấn
chìm!
"Phải mua bằng mọi giá!" Google thúc giục Dương.
Không cần nhắc, Dương nghe là đã khoái, giá khởi điểm là 7 tỷ đồng,
sau một hồi nâng lên 10 tỷ 800 triệu thì ngưng vì dù nghe có vẻ lạ
nhưng chẳng mấy ai muốn tốn 1 núi tiền mua về một món vô dụng đến cả
Thánh sư cũng không biết xài.
"13 tỷ!" Cô gái phục vụ giúp Dương ra giá.
Mộng trợn mắt, Dương mới có tiền nên chơi trội sao? Dù là Thánh sư
cũng không tìm ra công dụng của vật này thì 90% nó là thứ vô dụng, vậy
mà Dương đem tiền thưởng tiêu sạch!
"Giao dịch thành công!"
Đến khuya Dương mới về đến phòng, ngồi cầm mảnh Nghịch Thiên kiếm trên tay, Dương run run hỏi: "Rồi giờ làm sao cho nó bá lên?"
Goolge im lặng rồi đáp gọn lỏn: "Không biết!"
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire