vendredi 1 janvier 2021

Chiến Thần - Chương 1

— Báo động lên mức đỏ! Nguy cơ phát nổ rất cao!

— Viện trưởng! Chúng ta nên ngắt nguồn điện!

— Không! Tiếp tục cho ta! Tăng cường điện năng! Đây đã là lần thử nghiệm thứ ba! Nếu thất bại, dự án có khả năng bị vứt xó!

Cỗ máy khổng lồ nằm sâu 1000 mét dưới đáy biển Nam Hải không ngừng rung động.

Để vận hành cỗ máy này, cần tiêu hao một nguồn điện năng khổng lồ.

Tưởng tượng điện năng đủ cho cả thành phố Thượng Hải dùng trong một năm nó lớn thế nào! Vậy mà một lần để cỗ máy được đặt tên là “cỗ máy thời gian” này hoạt động, cần tiêu hao gấp 10 lần con số đó.

Dòng điện khổng lồ chạy vào khoang trung tâm cỗ máy.

Ở đó có một thanh niên đang nằm trong lồng sắt Faraday.

Xung quanh anh ta, điện năng xanh lè cháy sáng.

— cái quỷ gì thế này? Tại sao ta lại chấp nhận tham gia cái thí nghiệm quỷ quái này!

Cấu trúc lồng Faraday có dấu hiện tan chảy, do dòng điện càng lúc càng mạnh!

— Viện trưởng, tình hình thật sự không ổn!

— Cứ tiếp tục!

Thanh niên trong lồng Faraday chợt toát mồ hôi! Bởi vì xung quanh gã bắt đầu xuất hiện các giọt chất lỏng kim loại. Chính là do lồng Faraday bắt đầu bị nóng chảy!

— A!

Dòng điện khổng lồ xẹt qua người gã! Một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, cảm giác nước trong thân thể toàn bộ bị bốc hơi!

Đồng thời một tiếng nổ vang!

Trên mặt biển Nam Hải đột nhiên xuất hiện một cột lửa hình nấm khổng lồ!

Cỗ máy thời gian phát nổ khiến lò phản ứng hạt nhân phát điện cung cấp nổ theo.

Sự việc trở thành bê bối hạt nhân lớn nhất Thế giới của Trung Quốc năm 2304.

…..

Ý thức dần dần quay trở lại, Diệp Minh từ từ mở mắt.

Gã phát hiện toàn thân trần như nhộng nằm bên cạnh một dòng suối nhỏ.

Gã ngồi dậy, thở phào một hơi. Không ai có thể tưởng tượng được trước đó, trong cỗ máy kia, thân thể lão đã kéo quắt lại như khô mộc!

Gã lồm cồm bò dậy, nhìn bóng hình in dưới nước.

Một thanh niên cường tráng vạm vỡ. Chiều cao 1,94 chăm chỉ tập thể hình, nên rất nhiều cơ bắp.

Giữa 2 chân, khúc gân cũng không kém phần vạm vỡ ngoe nguẩy.

— Dòng điện mạnh đó đã đốt cháy hết quần áo của ta! Mà đây là đâu? Chẳng phải mình đang tham gia thí nghiệm hay sao?

Diệp Minh lúc này mới để ý xung quanh, thật sự là không khí rất trong lành.

Bỗng nhiên có tiếng động vọng tới.

— có người tới?

Diệp Minh không thể trần như nhộng thê này gặp người được! Gã liền trầm mình xuống dòng suối, nấp sau những tảng đá lớn, chỉ hở từ phần mũi trở lên để thở.

Sau ít phút một đoàn hơn ba chục người cưỡi ngựa đi tới.

Diệp Minh nghe họ nói chuyện, ban đầu không hiểu rõ lắm, sau mới nghe ra họ dùng thứ tiếng cổ vùng Sơn Đông gì đó.

— dòng suối ở đây trong và khung cảnh thật đẹp! Ta muốn tắm một chút!

— nhưng mà công chúa …

— không có gì phải lo!

Các ngươi ra phía xa canh gác là được!

Diệp Minh giật mình, chỗ mấy người này quây màn để tắm, lại ngay vị trí gã ẩn thân.

Lúc họ dựng chướng, gã phải lặn xuống trốn, may mà không ai để ý kỹ, nếu không sẽ phát hiện ra gã rồi.

May là gã nhiều năm luyện nội công tâm pháp, nín hơi được gần 10 phút.

Lúc ngoi lên lấy hơi, thì xém xịt máu mũi!

Trước mắt gã là một thân hình đẹp tuyệt trần, gã nghĩ, tiên nữ cũng chỉ đến mức đó mà thôi.

Khuôn mặt tinh xảo, tuyệt sắc.

Thân hình nàng cao khoảng mét bảy, làn da trắng hồng như em bé, bộ ngực căng tròn, tô điểm bởi nhũ hoa hồng hồng xinh xinh.

Chân dài miên man thẳng tắp. Eo con kiến phẳng lỳ không mỡ thừa.

Giữa hai chân, vùng cỏ lưa thưa đen huyền mượt mà.

Nàng nhẹ nhàng từng bước mà ưu mỹ bước xuống nước.

Diệp Minh nhìn không chớp mắt! Gã sống bao nhiêu năm, chưa từng thấy ai đẹp như vậy!

Nàng vô tư vốc từng ngụm nước tưới lên thân thể.

Diệp Minh đầm mình trong nước mát mà cảm giác toàn thân khô nóng, khúc gân dựng lên trông như cánh tay trẻ em!

Gã không nhịn được mà đưa tay tự xục.

Hồi lâu, hàng tỷ chiến sỹ bé nhỏ tuôn trào, xuôi theo dòng nước vờn quanh thân thể mỹ nhân.

Nàng tắm thêm ít phút rồi lên bờ lau người mặc quần áo.

Diệp Minh thoả thích nhìn ngắm thân thể mỹ nhân đến khi nàng được 4 nữ nhân khác, có vẻ như là tỳ nữ, giúp mặc xong trang phục.

Gã ngây người hồi lâu, kiểu phục sức của nàng rất kì lạ! Giống hệt mấy bộ phim cổ trang mà gã từng xem!

Binh lính tới thu dọn trướng, Diệp Minh lại phải lấy hơi ngụp xuống trốn.

Tình hình hiện nay mà bị phát hiện, khác nào bùn dính ở đũng quần thành phân, giải thích thế nào cũng không thoát tội lén lút nhìn người ta tắm!

Không biết có bị phán tội gì không, chứ chắc chắn sẽ bị mất mặt!

Tiếc là chạy trời không khỏi nắng, lần này gã đã nín đến hết hơi, trồi lên, đúng lúc một tên lính đang định vạch ra tè!

— á! Có người ở đây!

Nháy mắt hơn mười mũi mâu nhọn hoắt hướng về phía Diệp Minh

— giơ tay lên đầu! Đi lên đây!

— Có chuyện gì thế?

Giọng nói như tiên âm của mỹ nhân vang lên, Diệp Minh nhịn không được, khúc gân lại chào cờ.

Mà lúc này gã vẫn trần như nhộng, hai tay lại giơ lên cao!

Quận chúa lấy tay che miệng hơi mỉm cười kinh ngạc.

— ngươi là ai? Áo quần đâu mà trốn dưới nước rình bổn cung?

Diệp Minh đầu nảy số cấp tốc nói:

— ta đi ngang đây du lịch, bị cướp lột hết đồ, phải trốn dưới nước từ sớm. Chỉ là cô nương đến sau, ta không tiện chạy trốn, nên vẫn trầm mình ở chỗ này!

— Ở đó? Vậy là ngươi đã nhìn thấy hết? Người đâu, mặc quần áo cho hắn, áp giải về phủ chờ quyết định của bổn cung!

— Tuân lệnh quận chúa!

Vậy là Diệp Minh ngơ ngơ ngác ngác bị khoác lên người bộ quần áo vải hơi bị ngắn, rồi bị trói chân tay, bị để nằm vắt ngang một con ngựa mà đi.

Diệp Minh hoàn toàn không hiểu gì cả. Gã còn tưởng mình đang bị một đoàn làm phim cấp ba nào đó trêu chọc!

Sau một đêm dựng trại nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục lên đường.

Trưa hôm sau, Diệp Minh kinh ngạc nhìn trước mắt xuất hiện một toà thành kiểu cổ!

Phải nói là giống hệt mấy phim truyền hình mà gã từng xem.

Người đi lại rất đông, đều mặc kiểu áo vải cổ trang, có loại đơn giản, có loại loè loẹt, có lẽ là tuỳ theo giá tiền khác nhau mà khác nhau.

Chỉ có điều là số lượng nữ giới đặc biệt đông hơn nam giới!

Gã thấy người dân tỏ ra rất cung kính với cô gái ngồi trên xe ngựa. Người mà bọn họ gọi là quận chúa!

Đến cửa thành, Diệp Minh nhìn kiểu chữ triện cổ ghi 3 chữ Thành Hàm Đan.

— vị huynh đệ này, ta hỏi khí không phải, các vị là thuộc đoàn làm phim nào? Đây là ở nơi nào?

— ngươi nói linh tinh cái gì đó! Lo cho cái mạng của mình trước đi!

Diệp Minh hỏi một binh lính đang áp giải gã.

Qua cổng thành, trục đường chính rộng đủ cho 4 làn ô tô song song, nhưng Diệp Minh toàn thấy người đi bộ hoặc cưỡi súc vật như ngựa, bò, trâu!

Con đường lát đá nhoe nhoét phân thú cưỡi vì trời mới dứt cơn mưa không lâu trước đó.

Mùi phân không mấy dễ chịu, nhưng vẫn khiến gã cảm thấy thoải mái thanh lương vì độ trong sạch.

“Không lẽ thí nghiệm thật sự thành công? Ta đã trở về quá khứ 500 năm trước?”

Diệp Minh chợt giật mình! Dự án đó là Cỗ máy thời gian! Theo chương trình hệ thống, sau khi khởi động, sẽ mở ra một thông đạo thời không, đưa gã về quá khứ 500 năm.

“Nhưng mà dù có là 500 năm trước, thì cũng đâu có ăn mặc cổ như vậy?”

— huynh đệ! Cho ta hỏi năm này là năm nào?

— ngươi bị sao vậy? Đây là năm Hiếu Thành thứ 19.

— Hả?

Diệp Minh đương nhiên chả hiểu năm Hiếu Thành thứ 19 là cái vẹo gì.

Nhưng gã nghe thành Hàm Đan thì quen quen, lại nghe Hiếu Thành thì nhớ tới nước Triệu thời Chiến Quốc.

Bèn hỏi,

— có phải đây là Triệu Quốc?

— Thành Hàm Đan không ở Triệu Quốc thì chả lẽ ở Tần Quốc sao! Dở hơi!

— vậy trận Trường Bình đã diễn ra chưa?

Vị binh lính lộ vẻ túc giận khi nhắc tới tên này. Cáu giận nói:

— ngươi im miệng cho ta. Đã 9 năm trôi qua rồi, nhưng Đại Triệu của chúng ta vẫn chưa thể khôi phục như cũ!

Lúc này Diệp Minh ngây dại đến đờ người!

Thử nghiệm thật sự thành công! Chỉ là gã bị ném về quá khứ hơn 2500 năm, chứ nào phải 500 năm gì!!

“Chết mẹ! Làm sao để trở về??”

Diệp Minh không hề nghĩ thử nghiệm vô lý này có thể thành công. Có lẽ không ai nghĩ thành công thì đúng hơn. Nên chẳng có ai nghĩ tới việc làm sao để trở về!

“Nguy rồi! Nghe nói thời này còn man di, luật pháp không bằng hòn gạch kê hố xí! Lỡ họ đem mình chém đầu thì vô phương cứu chữa!! Chạy!”

Diệp Minh khẽ vặn người, thi triển Xúc Cốt Công khiến cơ thể co nhỏ lại, làm cho sợi dây trói lỏng ra. Gã nhanh chóng thoát khỏi dây trói, cướp thớt ngựa đang cưỡi phóng về phía cổng thành.

Lính áp giải giật mình, vung thương đâm tới, nhưng đã trễ, vội phóng ngựa đuổi theo.

Cũng may Diệp Minh đã từng học cưới ngựa nên có thể điều khiển được nó chạy đúng hướng.

Lính giữ thành lập tức dựng dây cản chân ngựa chờ đợi.

Diệp Minh bí quá, nhảy khỏi lưng ngựa, lăn một vòng, rồi bật dậy chạy lách qua hàng lính.

Trên lưng bị chém 2 kiếm, nhưng không làm giảm tốc độ của gã.

Ra khỏi cổng thành, Diệp Minh cướp một thớt ngựa chạy đi. Lưng lại trúng thêm một mũi tên.

Máu thấm ra đỏ cả chiếc áo vải.

Diệp Minh rẽ ngựa vào đường mòn hướng tới khu rừng trước mặt, tiện tay nhổ mũi tên, vứt xuống đường.

“Đây là sự thật! Không phải đóng phim!”

Chạy một đoạn, không còn thấy ai đuổi theo, Diệp Minh mới yên tâm dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi.

Trên áo của gã dính đầy máu, nhưng trên da thịt lại không hề có một vết thương.

Đây là năng lực đặc biệt của gã.

Lần thử nghiệm cỗ máy thời gian thứ ba, Viện nghiên cứu bí mật số 2 đã mời được Diệp Minh, đặc vụ số một trong đội dị nhân phản ứng nhanh của quốc gia tham gia.

Sau hai lần thất bại, họ nhận ra nguyên nhân có thể nằm ở người thử nghiệm, nên lần này bằng mọi giá xin Tổng bí thư yêu cầu gã chấp nhận.

Năng lực khôi phục.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire