mercredi 3 mars 2021

Chiến Thần - Chương 4


— ngươi có dự tính gì sau này?

— ta định về Hàm Đan tìm người. Còn cô nương?

— sư phụ của ta đã xem thiên tượng, ngươi nên đi Hàm Dương nước Tần, nếu muốn sống thọ hơn!

Diệp Minh giật mình. Gã là kẻ đến từ tương lai, đương nhiên biết rõ Tần Thuỷ Hoàng sẽ thống nhất thiên hạ. Chỉ có ở nước Tần mới có thể an toàn.

Nhưng người ở thời đại này mà có thể nhìn được điều đó thì đúng là không đơn giản! Chẳng lẽ cũng là một người đến từ tương lai như gã sao?

— tại hạ xem cô nương là người có nội công thâm hậu! Tại hạ muốn tìm một minh sư mà không biết ở nơi nào?

Vương Nguyệt Nga nhìn Diệp Minh. Thế giới này lấy chiến tranh làm mục tiêu.

Đối với nam nhân trẻ tuổi, rất ít người nhìn thấy điểm lợi hại của nội công.

Bởi vì tu luyện nội công vừa cực khổ, vừa nhàm chán vừa mất nhiều thời gian.

Chỉ có luyện ngoại công và võ kỹ mới có thể mạnh lên nhanh chóng. Đó trở thành tiêu chí hướng tới của mọi nam nhân.

Nên một thanh niên còn trẻ như Diệp Minh lại quan tâm tới nội công là điều khá bất ngờ.

Nội công của nàng vốn là được sư bá truyền cho mấy chục năm mới được như bây giờ.

Chứ nếu tu luyện bình thường, không có 10-20 năm thì cũng không thắng nổi người luyện ngoại công vài năm.

— Trong thiên hạ hiện nay có 7 trường phái lớn, đại diện cho mỗi nước trong Thất Hùng. Tuy nhiên, những nước bị diệt, nội công tâm pháp tu luyện chưa chắc đã thua kém những trường phái ấy. Ta là người Việt quốc. Việt quốc đã bị Sở quốc diệt nhiều năm trước. Ta tu luyện theo Việt Võ Đạo Tâm Pháp Nội Công. Sư môn của ta cũng là xuất từ Việt Quốc.

Diệp Minh đốt lửa, hai người nói chuyện xuyên đêm, Vương Nguyệt Nga giới thiệu hết một lượt sơ bộ các trường phái nội công tâm pháp trong thiên hạ.

Tuy có sự khác biệt, nhưng cuối cùng vẫn là hướng tới đề cao sức mạnh bên trong và sức mạnh tinh thần.

Lúc đó sự khác nhau cuối cùng lại là các loại võ kỹ sử dụng nội công đạt hiệu quả cao nhất.

— Thật sự có loại tâm pháp mà chịch choạc cũng tăng nội công sao?

— miệng mồm ngươi thật là .. lưu manh! Đó là công pháp song tu. Tuy nhiên chỉ là tiểu đạo thôi! Bởi vì .. sức người có hạn! Một hai ngày mới .. được một lần! Tốc độ tính ra còn chậm hơn tu luyện bình thường!

Nói tới loại công pháp này, Vương Nguyệt Nga không khỏi đỏ ửng cả khuôn mặt!

— loại tâm pháp này có thể tìm ở đâu?

— ngươi ..! Mọi quốc quân đều tu luyện tâm pháp này! Nó gọi là Hoàng Đế Kinh! Thực ra tâm pháp đó cũng không phải bí mật gì. Tất cả các môn phái đều sở hữu!

— vậy cô nương có biết tâm Hoàng Đế Kinh không?

— đương nhiên là biết! Nhưng ta không tu luyện nó! Mỗi người một khi đã tu luyện tâm pháp nào, thì sẽ gắn bó với nó cả đời. Một khi cải tu công pháp, nhiều trường hợp sẽ khiến nghịch đảo kinh mạch mà chết!

— tại sao các quốc quân lại tu luyện Hoàng Đế Kinh?

— bọn họ không cần trực tiếp chiến đấu với ai. Nên không cần tốc độ tu luyện! Bọn họ lại có hàng ngàn thê thiếp! Vừa tiện cho tu luyện Hoàng Đế Kinh vừa bồi bổ được thân thể giúp tăng cường sức khoẻ!

— Cô nương có thể dạy tại hạ Hoàng Đế Kinh không?

— ngươi muốn học thứ bàng môn tả đạo đó sao? Ngươi đã cứu mạng ta, thật ra ta có thể truyền cho ngươi Việt Võ Đạo Tâm Pháp!

— Tại hạ muốn học Hoàng Đế Kinh!

Trong mắt Vương Nguyệt Nga loé lên tia khinh bỉ! Vì gã muốn thứ võ công tà dâm này!

Nhưng vì gã đã cứu mạng nàng, nàng cũng không từ chối!

Diệp Minh thì nghĩ khác! Gã có năng lực tình dục gấp chục thậm chí là gấp trăm người khác!

Nếu cứ chịch choạc mà tăng công lực, thì Hoàng Đế Kinh sinh ra là dành cho gã!

Hoàng Đế Kinh khá dài và khó luyện.

Diệp Minh dựng một căn nhà gỗ trong rừng cho Nguyệt Nga ở, để hàng ngày dạy gã luyện công.

Dĩ nhiên gã phải dựng một căn lều bên cạnh. Nàng làm sao có thể cho gã ở trong cùng một chỗ!

Mất 5 tháng, Diệp Minh mới hoàn toàn nắm bắt được Hoàng Đế Kinh. Vận khí đã thông suốt, chỉ là chưa có điều kiện thực hành.

Vả lại mấy tháng này không được chịch choạc, khiến gã vô cùng khó chịu!

Vương Nguyệt Nga thì vì chưa từng nếm mùi hoan ái, nên mấy tháng này nàng rất thoải mái, chẳng có gì bức xúc khó chịu!

— ngươi thật sự không muốn học võ kĩ gì sao?

Diệp Minh muốn chia tay cáo từ, Vương Nguyệt Nga ngạc nhiên hỏi.

Thời gian này, mỗi sáng đều thấy gã cởi trần tập cơ bắp, nàng cũng thấy thích thú. Giờ tự nhiên bảo chia tay, cũng có chút không nỡ!

Diệp Minh thì có nỗi khổ khó nói! Nàng đẹp như tiên nữ, gã ở cạnh sốt hừng hực mà không được làm tới! Rất khó chịu.

Đương nhiên một là vì gã muốn cường ngạnh với nàng cũng không đủ sức, hai là vì gã tôn trọng nàng như sư phụ, nên cũng không nỡ lòng làm thế!

Nên gã cần phải nhanh chóng quay về Hàm Đan. Ở đó chỉ cần có tiền, có quyền, bao nhiêu gái cũng có !

Gã đã trở thành một thống lĩnh gia binh của Quách gia, tiền và quyền không thiếu!

— tại hạ có chuyện quan trọng cần làm! Rất đa tạ cô nương thời gian này đã tận tình truyền công! Sau này cô nương có việc cần tại hạ làm, tại hạ nhất quyết không từ nan!

Sau đó Diệp Minh cưỡi ngựa phóng thăng về phía Hàm Đan.

Mấy tháng qua, gã đã nghiên cứu bản đồ Thất quốc, nên đường đi nước bước đã thông thạo!

Ngựa phóng nhanh, ngày thứ ba thì Thành Hàm Đan đã hiện ra ở trước mắt.

Việc trước mắt là gã tìm tới ngay một thanh lâu, gọi liền 2 cô nương xinh đẹp. Gã vẫn còn tiền trong người.

Trong phòng nhỏ , giấy dán tường màu trắng nhã nhặn, Diệp Minh ngồi trong bồn nước nóng ngâm mình.

Bên cạnh, 2 thiếu nữ xinh đẹp cùng hầu hạ kì lưng, bóp vai, bóp chân cho gã.

Hai nàng liên tục suýt xoa vuốt ve khúc gân lớn gấp mấy lần người thường của gã.

— ưm .. ư .. có thể làm như vậy sao!

Một cô gái kinh ngạc trước ngón nghề bú cu mà gã bảo nàng làm.

Thời đại này, dù là gái lầu xanh cũng không có nhiều ngón nghề như thời hiện đại.

Có thể do hệ tư tưởng còn chưa đủ để chấp nhận những hành vi tình dục bất thường như vậy.

Diệp Minh trong đầu vận hành tâm pháp Hoàng Đế Kinh, hông thì lắc lư nhịp nhàng, nhồi khúc gân to lớn ngập sâu trong âm đạo một cô nương.

Nàng tiếp không dưới năm khách mỗi ngày, nên âm đạo khá to và rộng, nhưng dường như vẫn quá nhỏ bé để chứa lút cán khúc gân của Diệp Minh.

Từ khá lâu nay nàng chưa từng phê pha thật sự như hôm nay! Hai tay nàng bấu chặt ga giường, rên lên vừa thống khổ vừa khoái lạc, khiến cô bạn bên cạnh kinh ngạc không thôi.

Chỉ tới khi đến lượt nàng, nàng mới hiểu cảm giác của cô bạn lúc đó.

Hai nàng bàng hoàng phát hiện thời gian đã trôi qua gần 6 canh giờ, nhưng Diệp Minh vẫn mạnh như voi, dù thân thể cường tráng của gã đã nhễ nhại mồ hôi.

Diệp Minh hưng phấn, nội lực thật sự gia tăng nhanh đến nỗi có thể cảm nhận rõ ràng điều đó!

Hai nàng không thể chịu nổi, ngất lả đi, gã gọi thêm bốn nàng khác, tổng là sáu nàng, thay nhau bồi tiếp gã, tu luyện Hoàng Đế Kinh suốt ba ngày ba đêm mới thôi.

Diệp Minh tới Quách gia, sau khi báo tên, tên lính giữ cửa ngỡ ngàng, bảo gã đợi rồi chạy vào thông báo.

Lát sau Quách Đại và ba người trong đội ngũ hôm đó đích thân ra đón gã.

— Diệp Minh! Thật không ngờ ngươi vẫn sống! Hôm đó nghe bọn thủ hạ báo lại, vì để họ chạy thoát, ngươi bọc hậu, một mình đánh lạc hướng hơn một ngàn tên thổ phỉ! Bọn ta cứ ngỡ ngươi đã chết rồi!

— Quách gia quá lời! Tại hạ may mắn chạy thoát, sau thật sự bị lạc đường, lại bị thương. Mất mấy tháng dưỡng thương mới khôi phục! Không biết còn có thể theo Quách gia làm việc hay không?

— đương nhiên, đương nhiên! Cánh cửa Quách gia ta luôn rộng mở chào đón tiểu Minh ngươi!

Biết tin Diệp Minh trở về, những người trong đội ngũ hôm đó đều lần lượt tới chào hỏi.

Loáng cái thanh danh của gã trong đám gia binh Quách gia lên rất cao!

Điều này vừa có lợi mà cũng vừa có hại.

Cái lợi là gia chủ Quách gia hiện nay là Quách Tùng, cùng rất nhiều quý tộc quyền quý khác coi trọng gã.

Cái hại là cũng có rất nhiều thực khách có tài trong Quách Phủ, bắt đầu đố kỵ với gã!

Diệp Minh được hưởng đãi ngộ giống như 10 gia tướng đứng đầu Quách gia.

Quách gia có tới 5000 thực khách.

Nhưng trong đó chỉ có 10 người tài giỏi nhất được chọn làm thống lĩnh. Mỗi người quản lý 500 người dưới trướng.

10 danh ngạch này thường xuyên thay đổi do quy tắc thách đấu của Quách gia.

Nghĩa là thực khách dưới quyền thống lĩnh, có thể khiêu chiến thống lĩnh của mình.

Nếu thua thì nộp phí nửa năm lương bổng cho thống lĩnh đó, nhưng nếu thắng thì được thay thế vị trí thống lĩnh!

Quy tắc này thúc đẩy thực khách của Quách gia không ngừng cố gắng rèn luyện, để tiến thân.

10 thống lĩnh đó, ngoài việc lương bổng cao, có nhà riêng, có nô tỳ nô bộc, còn được làm thiếp thân hộ vệ cho Quách gia chủ, Quách Tùng trong các lần ông ta đi ngoại giao.

Vì vậy cơ hội giao lưu với các quý tộc khác, thậm chí là hoàng thất Triệu quốc!

Diệp Minh mới đến đã trở thành thống lĩnh thứ 11. Tuy chưa có quân, nhưng cũng khiến nhiều người đỏ mắt.

Mấy ngày sau đó, gã liên tục nhận được khiêu chiến từ các thực khách.

Quy tắc chiến đấu lại cấm gây thương tích nặng cho đối phương. Nên cấm dùng ám khí, cung tiễn. Chỉ dùng kiếm gỗ.

Mới ngày thứ hai, khiêu chiến với Diệp Minh là một thực khách thuộc quản lý của vị thống lĩnh số 4, Tân Vị Bắc.

Tân Vị Bắc dáng người lùn lùn, thấp chỉ tới ti Diệp Minh. Nhưng cũng luyện ngoại công khá lâu, cơ bắp cũng rất săn chắc.

Nếu là chiến đấu sinh tử, y chỉ là cái bia sống cho Diệp Minh ném phi đao mà thôi.

Diệp Minh đã luyện kỹ năng ném phi đao hàng trăm năm, đã đạt cảnh giới bách phát bách trúng, Tiểu Lý Phi Đao cũng chỉ đến như thế là cùng!

Nhưng phải dùng kiếm gỗ. Đây không phải là sở trường của Diệp Minh. Nhưng gã cũng đã học rất kỹ kiếm thuật của Ninja Nhật.

Bọn họ chỉ có vào chiêu thức đơn giản, nhưng hiệu quả lại vô cùng!

Phối hợp với các nghiên cứu hiện đại về quỹ tích đường đi, các đặc vụ hiện đại đã phát triển mấy chiêu thức đó càng thêm lợi hại.

Diệp Minh mới tu luyện nội công chân chính, chứ khi nội lực đủ thâm hậu, phối hợp vào, sẽ phát huy kiếm thuật đó càng khinh khủng!

Diệp Minh hai tay cầm chuôi kiếm, nâng trước mặt. Thế thủ kì lạ , tưởng như sơ hở khắp nơi, nhưng Tân Vị Bắc lại đờ người ra, không biết tấn công từ phía nào.

Trong lúc còn đang ngơ ngác, Diệp Minh lại dấn tới cực nhanh, chém mạnh.

Kiếm gỗ trong tay Tân Vị Bắc suýt rớt xuống đất.

Nhưng y chưa kịp hoàn hồn, kiếm của Diệp Minh đã dừng ở đỉnh đầu của y.

Quá nhanh!

Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người quan sát trận tỷ võ!

Hai kiếm đánh bại Tân Vị Bắc! Hoài nghi về việc một mình Diệp Minh đối mặt và thoát khỏi một ngàn thổ phỉ đã giảm đi nhiều.

Nửa năm lương bổng của Tân Vị Bắc đương nhiên thuộc về Diệp Minh.

Bảy ngày sau, mỗi ngày Diệp Minh nhận lời 2 trận tỷ võ.

Sau khi tất cả mọi người đều thua nhanh chóng, việc khiêu chiến đối với gã mới tạm dừng.

Diệp Minh được cấp một căn nhà riêng biệt bên cạnh Quách phủ.

Trong nhà có 4 tỳ nữ và 3 nô bộc phục vụ gã.

Tỳ nữ đều được tuyển chọn, nên ai cũng đều là những mỹ nữ hiếm có.

Bọn họ có tên, nhưng sau khi bị bán thành nô tỳ, thì chỉ còn tên do chủ nhân đặt.

Xuân Vi, Hạ Vi, Thu Vi, Đông Vi là tên của bốn nàng.

Cả bốn chỉ mới tuổi 18-19. Vì là thống lĩnh cao cấp của đại phú hào Quách gia, nên cả 4 đều vẫn còn trinh nguyên.

Mục đích đương nhiên ai cũng hiểu, 4 nàng sẽ gắn liền với cuộc đời của Diệp Minh.

Gã mà chết thì cả bốn nàng cũng sẽ trở thành vật bồi táng!

Đây chính là thời đại phụ nữ bị đối xử như những món hàng hoá, đồ chơi của nam nhân.

Diệp Minh đương nhiên không để các nàng phải cô đơn, ngay ngày đầu tiên, gã đã lôi cả bốn nàng vào luyện Hoàng Đế Kinh.

Dù còn trinh, nhưng các nàng đã được huấn luyện cách phục vụ chủ nhân, nên không hề xấu hổ gì khi không mặc gì ở bên cạnh Diệp Minh, giúp gã xoa bóp toàn thân.

Các nàng rất kinh ngạc khi được hắn chỉ dạy cách bú cu. Và cả bốn nàng cũng đều cực kì hạnh phúc, sung sướng, khi được gã lần lượt húp hàu.

Vì là lần đầu, nên mỗi nàng chỉ trụ được gã hành hạ hơn một giờ mà thôi.

Âm đạo các nàng đều sưng tấy cả lên!

Diệp Minh nằm im để môi bên 2 nàng gối tay gã nằm ngủ ngon lành.

Trong đầu thì đang vận hành chân khí mới thu nạp được sau khi chịch choạc quy tụ đan điền.

Vương Nguyệt Nga đã nói tu luyện Hoàng Đế Kinh tiến cảnh rất chậm.

Bởi vì đàn ông mạnh mẽ lắm thì cũng một ngày làm một nháy. Mỗi nháy được giỏi lắm là 30 phút đến 60 phút.

Nhưng mà duy trì liên tục như vậy chắc cũng chỉ được vài tháng là nhập thổ vi an!

Diệp Minh lại có dị năng khôi phục. Gã cả ngày chỉ ăn rồi chịch đến mãn kiếp cũng không suy thận mà chết được!

Nên Hoàng Đế Kinh gã tu luyện nhanh gấp người thường hàng chục hàng trăm lần!

Bốn ả nô tỳ Xuân Vi mới phá trinh, làm sao có thể phục thị gã mỗi ngày!

Nên Diệp Minh chỉ nọc các nàng ra ba bốn ngày một lần thôi.

Còn lại các ngày khác thì gã đi Nguyệt Phong lâu, là lầu xanh lớn nhất kinh thành “tu luyện”!

Mặt khác, Quách gia là gia tộc chuyên nghề sắt và rèn đúc, nên thợ tay nghề cao rất nhiều.

Với quyền hạn của mình, Diệp Minh thiết kế một số bản vẽ đưa cho họ chế tạo.

Phi đao lưỡi mỏng không chuôi.

Kiếm nhật dài hơn tiêu chuẩn 20 cm.

Bộ súng lò xo bắn dây móc như của Ninja.

Phi đao và Kiếm nhật trở thành vũ khí thiếp thân của gã. Còn bộ dụng cụ phóng dây và móc, thì khi nào cần leo trèo mới dùng tới.

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire