jeudi 17 novembre 2022

Độc Cô Cửu Kiếm - Chương 1

 Chương 1

Thế kỉ 21, thời đại của khoa học kỹ thuật và máy móc.

Sự tiến bộ của khoa học đã khiến nhân loại quên mất khả năng tiềm ẩn của con người.

Trên thế giới, còn rất ít người có thể gìn giữ được những phương pháp rèn luyện kích hoạt những năng lực đó của con người.

Lệnh Tiểu Long nhấm nháp ly rượu vang trong khoang hạng nhất của chiếc mấy bay Boing 777.

Lão lặng lẽ thở dài. Sự giàu có khiến con người trở lên lười biếng và không có ý chí.

Chi nhánh Lệnh gia ở Pháp coi như hết hi vọng. Đám con cháu không một ai đáp ứng được yêu cầu tối thiểu để lão truyền y bát.

Lệnh Tiểu Long buộc lòng phải trở về Trung Quốc, chi nhánh Lệnh gia tìm người kế thừa.

Không chỉ là người kế thừa khối tài sản khổng lồ của chuỗi sản xuất rượu Vang ở Pháp với hơn 200 ngàn lâu đài.

Toàn bộ các cửa hàng cung cấp thuốc lá bán lẻ ở Châu Âu.

— cái thứ này cũng đáng được gọi là rượu vang sao! Tiếp viên, cho ta một ly trà!

Ngoài tài sản, quan trọng hơn cả là võ công gia truyền được tổng hợp từ thời ông tổ Lệnh Hồ Xung.

Chiếc máy bay rung nhẹ khi đi vào tầng mây dày, nhưng Lệnh Tiểu Long dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt.

Đây là cảm giác của một cao thủ tuyệt đỉnh cảm nhận được tử thần đang đứng cạnh.

Lệnh Tiểu Long tháo dây an toàn, vận công. Toàn thân ông ta như toát lên một thứ ánh sáng màu tím.

Tử Hà Thần Công!

— Bùm!

Dù ở dưới đất, cách hơn 10km, người dân đều có thể nhìn thấy một quả cầu lửa hình nấm khổng lồ trên trời.

Ngày hôm đó và rất nhiều năm về sau, mọi người không thể quên được vụ tai nạn hi hữu đối với hãng hàng không China AirLines.

Chiếc máy bay boing 777 với 450 hành khách và phi hành đoàn, không một ai sống sót.

Quay lại thời điểm Lệnh Tiểu Long vận công lên mức tối đa, một đầu đạn hạt nhân của Ucraina phóng chệch, đã đâm trực diện với chiếc máy bay chở lão.

Đầu đạn này là viện trợ của Mỹ cho Ucraina trong trận chiến chống lại Nga.

Đáng tiếc quân đội Ucraina lại không đủ thành thạo để khống chế tên lửa mang đầu đạn hạt nhân này!

Sức nóng lên tới hàng triệu độ C nhanh chóng đốt cháy toàn bộ nội lực phòng hộ của Lý Tiểu Long. Lão chua chát cười:

— cuối cùng sức mạnh nhân loại vĩnh viễn thua sức mạnh khoa học ….

……

Lệnh Tiểu Long tỉnh dậy. Lão phát hiện toàn thân đang được băng bó, trong một căn phòng lờ mờ toàn mùi thuốc.

Chợt lão bị một cơn đau đầu đến ngất đi.

Không biết lại trôi qua bao lâu, lão lần nữa tỉnh dậy. Gương mặt lão không giấu nổi nét kinh ngạc.

Một dòng trí nhớ như những thước phim lướt qua trong đầu Lệnh Tiểu Long.

— ta là Vương Tiểu Long?

Lão nghe giọng mình thật khác lạ, ngữ âm cũng có vẻ rất cổ xưa, và quan trọng là âm thanh còn rất trẻ!

— vậy là thật sao?

Lúc này cửa mở ra, ai đó tiến vào.

— chàng đã tỉnh rồi sao?

Một cô gái xinh đẹp mặc áo gai thô ráp như trong phim cổ trang xuất hiện, trên đầu đội khăn đỏ, trước trán hai lọn tóc rẽ qua 2 bên về phía sau, được tết lại thành 2 bím. Trên tay nàng đang bưng một bát thuốc, chân mang giày cỏ.

Gương mặt nàng xinh xắn, thân hình thon thả, đôi mắt linh hoạt nheo nheo nhìn Tiểu Long.

Nàng cúi người đưa tay sờ trán lão, lại nói liền một tràng, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Nàng đút cho lão từng thìa thuốc, rồi lão chìm vào giấc ngủ sâu.

Ánh sáng chói vào mắt, khiến lão tỉnh giấc, trong phòng yên ắng chẳng có ai.

Tiểu Long cố gắng ngồi dậy, thân thể vẫn còn đau một chút.

Lão phát hiện mình mặc một bộ đồ cổ trang, có 2 hàng nút khá kì quái, phía dưới mặc một chiếc quần ngắn.

Tiểu Long vịn tường đứng lên, nhìn lại thân thể.

Cao khoảng 1 m 90, rèn luyện ngoại công khá tốt, nên cơ bắp rõ nét. Chỉ là hơi gầy và xanh xao.

Bởi vì thân thể này đã trải qua một trận trốn chạy từ biên giới Tần, qua rất nhiều núi non, sông ngòi, đến tận một thôn nhỏ này!

Cuối cùng kiệt sức mà chết!

Đúng lúc linh hồn Lệnh Tiểu Long nhập thể trọng sinh. Được cô thôn nữ gặp, mang về chăm sóc.

Tiểu Long dựa vào cưa sổ, tay nắm chặt cửa để giữ không bị ngã. Ánh nắng bên ngoài chiếu vào khiến lão khoẻ hơn một chút.

— đây liệu có phải là giấc mơ? Thật sự chết rồi lại có thể trọng sinh hay sao? Liệu có phải ta chỉ bị rơi vào trạng thái sống thực vật, đây là mộng ảo? Không thể nào! Sức nóng ấy, dù là tro tàn cũng không còn!

Trời nóng thế này, giá mà có lon bò húc lạnh, thì thật là tốt.

Lão đưa mắt nhìn ra ngoài, một mày xanh, bầu trời trong xanh lạ thường, từng cụm mây trắng như bông nhẹ nhàng trôi. Không hề có một chút ô nhiễm nào.

Lệnh Tiểu Long hô hấp theo phương pháp tu Luyện Tử Hà Thần Công, sau một hồi thì thấy đỡ hơn nhiều. Lão bắt đầu cảm thấy tò mò với bên ngoài.

Lão đẩy cửa bước ra ngoài, thì ra là trong một tiểu cốc thanh tịnh, một dòng suối nhỏ chảy quanh phía sau nhà ra ngoài cốc. Bên trái là một rừng dâu, có lẽ đây là một nơi nuôi tằm.

Nhớ lại người con gái xinh đẹp mặc áo cổ trang đút thuốc cho mình, Tiểu Long lần theo con suối mà đi.

Cô gái ấy đang giặt đồ bên dòng suối, dáng vẻ rất yêu kiều. Cô đang ngân nga một giai điệu nào đó.

Nàng có nước da trắng trẻo, váy vén lên eo, đôi chân dài trong lẳn, nàng xinh đẹp như thiếu nữ trong tranh.

Lão bước tới cạnh nàng, nào ngờ bước chân không vững, lại là chỗ trơn, nên lăn đùng xuống suối.

Thiếu nữ xinh đẹp giật mình, lao xuống, kéo lão lên.

Vương Tiểu Long không nhịn được, hít thở hương thơm trên người nàng. Phản ứng sinh lý đã lâu không cảm nhận được, giờ đang ngọ ngoạy trong quần lão.

Lão giật mình, tuổi xuân đã trở lại với ta! Đúng vậy, thân thể này mới 20 tuổi!

Thiếu nữ nói một tràng.

Lúc này đã bình tĩnh, Tiểu Long có thể hiểu được. Đại khái nàng trách hắn chưa khoẻ mà đã ra ngoài đi lung tung, khiến lão khá cảm động.

— đa tạ tiểu thư!

Thiếu nữ trợn mắt nhìn lão hỏi

— ngươi từ đâu đến?

— ta .. ta đến từ biên giới nước Tần.

Thấy lão hau háu nhìn thân thể lồ lồ của mình, thiếu nữ đỏ mặt, vội đỡ lão lên bờ.

Thay quần áo khô, hai người ngồi chiếu ăn cơm, bữa cơm có thịt dê và rau cải.

Vì đói bụng, Tiểu Long ăn rất ngon lành.

Thiếu nữ vừa ăn vừa thích thú nhìn lão.

Nơi này vắng vẻ thưa người, nhưng cuộc sống của thiếu nữ có vẻ rất đầy đủ.

Thiếu nữ thỏ thẻ khen ngợi thân hình lão thật cao lớn.

Thời này vóc người của Đại Tần là cao lớn nhất trong 7 nước.

— nàng tên là gì?

— sau khi lấy chồng, thiếp không còn tên. Người trong thôn gọi thiếp là Mỹ Tằm Nương. Còn chàng?

— ta tên là .. Lệnh Tiểu Long.

Tiểu Long hỏi về thân thế cô gái.

— thiếp từ bé đã được gả cho 2 anh em, nhưng họ bị ép ra trận khi mới trưởng thành, và đều đã chết ở trận Trường Bình 9 năm trước. Từ đó thiếp sống một mình ở đây. Sau học được cách nuôi tằm, nên cuộc sống đỡ vất vả hơn.

— thì ra là vậy.

Trận Trường Bình là cuộc chiến nổi tiếng giữa Tần quốc và Triệu quốc trong lịch sử. Trận này tướng của Tần là Bạc Khởi đã tiêu diệt tới 40 vạn quân Triệu

Tiểu Long không quá ngạc nhiên chuyện Mỹ Tằm Nương còn bé đã bị gả đi và có tới 2 chồng.

Qua kí ức của Vương Tiểu Long, lão biết thời đại này như vậy là rất bình thường.

Nghỉ ngơi mấy ngày, rảnh rỗi thì tu luyện Tử Hà Thần Công, Tiểu Long đã khôi phục sức khoẻ.

Từ nhỏ Vương Tiểu Long là cô nhi, không ra khỏi biên giới Tần. 10 tuổi nhập ngũ. 10 năm huấn luyện và làm nghĩa vụ, khiến hắn có một thân ngoại công không tệ.

Lần này lạc tới đây, cũng không rõ đây là đâu.

— Đây là đâu?

Tiểu Long hỏi Mỹ Tằm Nương.

— đây là thôn Tang Lâm.

— nàng biết đường đi Hàm Đan hay không?

— thiếp không biết.

Mũ Tàm Nương lúc này mặc váy ngắn, áo mỏng rộng cổ vì trời nóng. Khiến Tiểu Long như sôi máu.

Thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, nàng hơn ưỡn ngực, khiến càng nhiều da thịt nõn nà lộ ra hơn.

Sau trận Trường Bình, nam giới nước Triệu thiếu thốn. Nhất là ở những vùng nông thôn. Chỉ toàn con nít và người già.

Mỹ Tằm Nương sống hiu quạnh ở thôn Tang Lâm, nhiều khi nổi ham muốn, đều phải dùng củ quả thay thế.

Lần này cứu được Tiểu Long, những lúc giúp hắn thay đồ lau ngươi khi hắn chưa tỉnh. Nàng đã bị cái to lớn của hắn hấp dẫn. Thậm chí nàng đã từng dùng tay khiến nó cương lên, và dùng nó lúc hắn không biết gì!

Tiểu Long nuốt nước bọt, muốn nhờ nàng hỏi thăm dân làng đường tơi Hàm Đan.

Nếu tìm thấy Doanh Chính, giúp y thành công lên ngôi. Vậy chả phải sau này cuộc sống sẽ giàu sang phú quý hay sao!

— chàng muốn đi ư?

— đi đâu ta cũng mang nàng theo!

Tiểu Long đánh liều ghé sát tai nàng nói. Mỹ Tằm Nương hơi run lên nhưng không lùi lại. Lão liền há miệng đớp lấy tai của nàng.

— ư ư .. tháng sau có đợt sợi mới.. ư.. thiếp sẽ mang vào thị tập bán, rồi hỏi thăm cho chàng.

Máu nóng của cả hai đã bốc lên, Tiểu Long bế bổng Mỹ Tằm Nương, vừa hôn nhau cuồng nhiệt vừa đi vào giường.

Gần 2 giờ sau, Mỹ Tằm Nương hạnh phúc ôm lão ngủ.

Tiểu Long mỉm cười. Lâu lắm mới lại lấy lại phong độ trên bụng nữ nhân như thế này! Ôi thanh xuân!

Mà thân thể này cũng thật là mạnh mẽ cái khoản đó!

Sau một hồi lão cũng mỉm cười chìm vào giấc ngủ.

Một tháng sau đó, Tiểu Long ngày tập Độc Cô Cửu Kiếm với que gỗ, tối lăn lộn mây mưa với Mỹ Tằm Nương đến mệt nhoài, rồi tu luyện Tử Hà Thần Công đến sáng.

Tử Hà Thần Công có thể thay thế giấc ngủ, khiến sáng ra Tiểu Long cảm thấy khoẻ mạnh lên rất nhiều.

Một buổi sáng, trời còn mờ tối, Mỹ Tằm Nương đã gọi hắn đậy thay bộ đồ mà nàng căn cứ theo kích thước của hắn mà làm.

— Tiểu Long, chúng ta phải tới thị tập thôi.

Nàng giúp hắn mặc đồ, tướng người hắn cao lớn, khôi ngô khiến nàng trầm trồ.

— chưa từng thấy nam tử nào đẹp như chàng!

Hai người nhanh chóng lên đường.

Trang chủ    Chương sau   

lundi 14 novembre 2022

Độc Cô Cửu Kiếm - Chương 2

Hai người bước xuống quan đạo, tiến thẳng vào con đường dẫn tới thị tập dài thăm thẳm ngoài sơn cốc.

Tiểu Long cảm thấy rất yêu thiếu nữ thôn dã xinh đẹp này.

Lão bế bổng nàng, thi triển khinh công, chạy như bay xuống núi.

Một tháng này tu luyện chăm chỉ, tuy nhiên nội lực vẫn chưa được bao nhiêu.

Nhưng thân thể này được huấn luyện 10 năm trong trại quân Tần, nên thể lực rất sung mãn.

Bế nàng như vậy không thấy nặng nề chút nào.

Mỹ Tằm Nương sung sướng cười vui vẻ.

Ra tới đường lớn, mặt trời đã ló lên ở đằng đông.

Tiểu Long để Tằm Nương xuống, hai người vui vẻ đi bộ bên nhau.

Gần gũi nhau một tháng này, khiến Mỹ Tằm Nương rất hạnh phúc, ôm tay hắn, tung tăng như đôi vợ chồng son.

— đi thẳng con đường này, 4 giờ sẽ tới được thị tập. Ngày xưa vốn phải đi 10 giờ, nhưng khi người ta làm đường Vận Binh, thời gian đã rút xuống quá nửa!

Tiểu Long thầm nghĩ, xem ra chiến tranh cũng có 1 điểm lợi, nó gián tiếp thúc đẩy kinh tế và giao thông!

Có tiếng xe ngựa phía sau, trên xe chở cừu. Chủ xe là 2 hán tử. Họ có vẻ đều là nông dân, mang hàng đi thị tập bán.

Lát sau một đội xe đi qua, đều mặc đồ giáp kiểu cổ. Trên thân mang cung tên, kiếm. Nhưng hình như không phải binh lính.

Mỹ Tằm Nương nói nhỏ:

— họ là những võ sĩ đang áp tiêu. Phụ trách bảo vệ hàng hoá và các thương nhân. Nghề này kiếm được rất nhiều tiền!

— khà khà, ta có thể làm nghề này!

— không nên! Nguy hiểm lắm. Lỡ có việc gì … thiếp không thể mất chàng!!

Tiểu Long vỗ về nàng, rồi tiếp tục lên đường.

Càng tới gần thị tập càng gặp nhiều người. Lão phát hiện bản thân đúng là cao lớn hơn người khác cả cái đầu, hệt như hạc giữa bầy gà.

Cuối cùng cũng đến thị tập. Ven đường có 1 nhóm nam tử nhìn chằm chằm Mỹ Tằm Nương, khiến nàng nép vào Tiểu Long.

— có chuyện gì ?

— bọn họ là những tên ác bá của thị tập, chuyên ức hiếp người yếu. Lần trước bọn họ vừa mắt thiếp, muốn bắt thiếp lại. May lần đó có một đoàn tiêu sư đi ngang cứu thiếp. Lần này bọn họ quyết tâm chờ ở đây!

Tiểu Long nhìn lại, đúng là mấy kẻ có vẻ rất hung hãn, eo giắt dao, kiếm. Ánh mắt không rời Mỹ Tằm Nương.

— mọi khi thiếp đều mang mũ rộng vành có khăn che mặt. Lần trước và lần này lại đều quên! Chúng ta mau quay lại thôi!

— nàng đừng sợ. Có ta đây. Đừng hòng có ai đụng được tới một sợi tóc của nàng.

Dù vậy Mỹ Tằm Nương vẫn rất sợ hãi, kéo hắn đi vòng con phố khác.

Thị tập rất đông người, nhưng hình như thuộc nhiều chủng tộc khác nhau. Có thể phân biệt thông qua quần áo của họ.

Đa số đều mũi tẹt mắt hí điển hình.

Rất ít người xinh đẹp như Mỹ Tằm Nương.

Tiểu Long chú ý tới một đội buôn ngựa, trong số họ cũng có một cô gái rất xinh đẹp. Không kém gì Mỹ Tằm Nương.

Tiểu Long không ngờ là phụ nữ thời đại này lại ăn mặc rất cởi mở và phóng khoáng, cứ không kín như bưng như ti vi vẫn thường chiếu!

Mỹ Tằm Nương len lỏi vào đám đông thì cảm giác an toàn hơn, thấy lão ngẩn ngơ thì nói:

— bọn họ là tộc người Bạch Di, giỏi nuôi ngựa, nam nữ đều là thợ săn lành nghề. Không ai dám bức hiếp họ.

Mỹ Tằm Nương kéo hắn vào một cửa hàng, tháo bọc tơ trên lưng lão xuống để trao đổi.

Trong lúc chờ Mỹ Tằm Nương, Tiểu Long ra ngoài.

Tiểu Long nhìn thấy đối diện chính là đoàn bảo tiêu mà lão đã gặp trên đường. Trong đó có một đại hán đội mũ cao, ăn mặc sang trọng, khác hẳn với những nông dân áo vải thô trên đường.

Người ấy mặt vuông tai lớn, tướng mạo sang trọng giàu có.

Mọi người chợt nhốn nháo. Có tiếng hừ lạnh lùng vang lên.

Tiểu Long nhìn sang thì thấy những kẻ ban nãy nhìn chằm chằm Mỹ Tằm Nương đã vây lấy lão.

Lúc này Mỹ Tằm Nương đã đi ra, Tiểu Long lui lại, lấy người che cho nàng.

— ở đây giết người có bị bắt vào tù không?

Tiểu Long nhẹ giọng hỏi Mỹ Tằm Nương.

— bắt vào tù là gì?

— à ờ, có ai quản không?

— không có. Hay là chúng ta trốn đi thôi!

— bọn chúng đã vây lại rồi! Không trốn được. Nàng cứ yên tâm.

— nhưng bọn chúng có kiếm!

Thì ra đây là thế giới mạnh được yếu thua. Tất cả dựa trên thực lực. Không khác gì giang hồ trong các tác phẩm kiếm hiệp.

Nơi này pháp luật chưa nghiêm như Đại Tần. Nên việc giết người cướp của vẫn thường xuyên xảy ra.

— Cô nương, theo chúng ta đi thôi. Mất gì đâu, lại còn được sướng!

Lúc này mọi người đều kéo đến xem. Ngay cả hán tử sang trọng kia cũng chú ý.

Tiểu Long thầm nghĩ, thế giới trọng võ lực này, thật hợp với lão.

Mỹ Tằm Nương sợ tới nỗi run cầm cập, đứng sau lưng ôm chặt Tiểu Long.

Tiểu Long bình tĩnh gỡ tay nàng, nhặt dưới chân một đoạn trúc.

Mọi người đều kinh ngạc, đồng thời lo lắng cho lão! Lại dùng que trúc chống lại dao kiếm.

Cô gái Bạch Di ban nãy nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng Tiểu Long sẽ đổ máu.

Đám côn đồ cười gằn, rút kiếm, lừ đừ áp sát.

Tiểu Long nhún chân phi ra, que trúc trong tay xoay tròn, dễ dàng đoạt đi thanh kiếm trên tay kẻ gần nhất.

Lão tung một cước trúng hạ bộ kẻ này, khiến y gục xuống ôm chim, co giật, không đứng dậy nổi.

— muốn chết!

Mấy kẻ khác thấy thế đồng loạt lao lên.

— Phá Kiếm Thức!

Que tre trong tay Tiểu Long không va chạm trực tiếp lưỡi kiếm của đối phương, mà đều xảo diệu đánh lên thân kiếm, khiến chúng không cách nào đánh trúng lão.

Tiểu Long vun vút vụt que trúc vào yết hầu, thái dương, khiến đám côn đồ choáng váng.

Toàn bộ đều bị đánh rơi kiếm, dồn thành một cục.

Đám đông hò reo. Một người, rồi lại một người, cuối cùng toàn bộ người xung quanh xông vào đấm đá đám côn đồ.

E là sẽ chẳng có tên nào sống nổi.

Tiểu Long nhặt một thanh kiếm, mang theo bên mình.

Mỹ Tằm Nương lao ra ôm chặt hắn, hét lên:

— trời ơi , thật dũng mãnh từ giờ thiếp không còn phải sợ bất kì ai nữa!

Tiểu Long ôm nàng, đi về một con phố khác.

— nàng có hỏi được đường đi Hàm Đan?

— có người biết nơi ấy, nhưng không biết đường đi.

Lúc này sau lưng vang tiếng gọi:

— Tráng sĩ, xin dừng bước.

Tiểu Long quay lại, chỉ thấy hán tử ăn mặc sang trọng ban nãy đang đi về phía lão.

Tiểu Long nhìn kĩ, người này khoảng 40 tuổi, mặt mũi thông minh, da trắng trẻo, rõ ràng chẳng bao giờ phải làm việc nặng nhọc.

— bổn nhân tên Đào Phương, là một trong 20 tộc đầu của Ô thị lão gia, không biết tráng sỹ là người phương nào.

— tại hạ là người của thôn Tang Lâm. Đào gia có gì chỉ bảo?

— tráng sỹ chẳng hay có hứng thú với việc kiếm tiền ?

Mỹ Tằm Nương nhìn Tiểu Long gật đầu, tỏ vẻ mọi việc đều do hắn đinh đoạt.

— Mong Đào gia chỉ bảo!

Đào Phương hưng phấn nói:

— với thân thủ kinh người như tráng sĩ, thực là có thể một địch trăm. Nếu tráng sỹ có thể làm bảo tiêu cho chúng tôi, mỗi tháng chúng tôi sẽ trả cho tráng sĩ 1 đồng vàng!

Mỹ Tằm Nương hưng phấn:

— ô, tần đó đủ cho chúng ta sống 1 năm!

Tiểu Long cười nói:

— rất hấp dẫn. Nhưng chúng tôi phải đi Hàm Đan.

Đào Phương nở nụ cười:

— chắc tráng sỹ chưa nhe danh Ô đại gia ở Hàm Đan, ông ta là một mục súc đại vương. Chúng tôi mua ngựa khắp nơi đều để mang về Hàm Đan. Tráng sỹ bảo tiêu cho chúng tôi, chính là một công đôi việc!

— nhưng tại hạ nhất định phải mang nàng theo!

Đào Phương mỉm cười:

— không có vấn đề gì cả. Trước tiên mời hai vị về chỗ nghỉ chân của tại hạ. Tại hạ sẽ sai người mang tới y phục mới. Ngày mai chúng ta lên đường về Hàm Đan. Tráng sĩ quen dùng vũ khí gì, nếu là kiếm thì xin tặng tráng sĩ thanh kiếm tốt này. Thanh kiếm cùn kia có thể bỏ đi!

— đến Hàm Đan cần đi bao lâu?

Tiểu Long thuận miệng hỏi.

— nếu đi khoái mã, chỉ cần 10 ngày. Nhưng đi kiểu chúng ta, lại phải đi vòng thu mua ngựa. Chắc 1 tháng sẽ tới nơi.

Tiểu Long mừng lắm. Nghĩ tới Hàm Đan có thể gặp Doanh Chính, luôn mồm nói không sao.

Đào Phương cho người đưa Tiểu Long và Mỹ Tằm Nương đến trại dần thị tập. Người dẫn đường là bảo tiêu, tên Lý Thiện. Lý Thiện rất cung kính, ngưỡng mộ kiếm pháp của hắn.

Trại được canh giữ nghiêm ngặt, hơn 30 lều to nhỏ đều có người canh. Không biết là để ngăn trộm hay ngăn thiếu nữ đào tẩu. Thời đại này, phụ nữ vẫn bị coi là hàng hoá mua bán tự do.

Bên cạnh đó là chuồng ngựa tạm, với hơn 100 con.

Lý Thiện giới thiệu đầu mục Đậu Lương, gã này có bộ mặt dữ dằn. Gã hung tợn nhìn Tiểu Long:

— Lệnh Huynh thật có bổn sự. Có cơ hội xin được lĩnh giáo!

Nói xong Đậu Lương hau háu nhìn Mỹ Tằm Nương, không thèm chú ý tới Tiểu Long nữa.

Lý Thiện có vẻ ái ngại , đưa hai người tới lều, rồi bỏ đi.

Mỹ Tằm Nương cúi đầu, không nói gì, như có tâm sự.

Tiểu Long ôm nàng:

— không cần phải sợ gã Đậu Lương gì đó. Có ta ở đây, không ai có thể bức hiếp nàng!

— người thành thị gian trá, xảo quyệt. Thiếp không quen!

— có ta mà. Nàng có gì phải sợ.

Mỹ Tằm Nương mắt ngấn lệ, ngã vào lòng lão thổn thức:

— người thôn Tang Lâm đều là người tốt, cuộc sống cũng coi như đủ đầy. Đám côn đồ kia đã không còn, nơi ấy đã trở thành chốn bình an lạc thổ. Phu quân ơi, hay quay lại nơi đó sống, thiếp sẽ sinh cho chàng mấy đứa con, vui vẻ sống đến già ?

Tiểu Long không quen cuộc sống quá bình lặng như vậy, bèn nói:

— nếu không thù thế này nhé, ta sẽ mượn Đào Nguyên 2 tháng tiền lương ứng trước, nhiêu đó cũng đủ nàng sống 2 năm. Ta sẽ đi Hàm Đan, khi nào có thành tựu sẽ về đó nàng?

— Vậy thiếp sẽ phải xa chàng sao, phu quân?

— Chỉ vài tháng thôi, chậm nhất là 2 năm, ta nhất định quay về tìm nàng. Yên tâm, ta không chết được đâu!

Mỹ Tằm Nương nức nở khóc. Tiểu Long không biết làm sao dỗ dành. Cuối cùng đành vật nàng ra, khiến khoái cảm xua đi nỗi buồn của nàng, nàng mới đỡ hơn.

Đến bữa tối, Tiểu Long nói ra dự định của mình. Đào Phương không nghĩ nhiều lấy ra 10 đồng vàng đưa cho Tiểu Long.

Sự rộng rãi này khiến Đậu Lương ở bên cạnh càng thêm ganh ghét, đố kỵ hơn.

Đêm đó, Tiểu Long yêu Mỹ Tằm Nương đến gần sáng.

Sau đó lão theo chân Đào Phương, còn Mỹ Tằm Nương trở về thôn Tang Lâm.



Chương trước     Trang chủ    Chương sau