Hai người bước xuống quan đạo, tiến thẳng vào con đường dẫn tới thị tập dài thăm thẳm ngoài sơn cốc.
Tiểu Long cảm thấy rất yêu thiếu nữ thôn dã xinh đẹp này.
Lão bế bổng nàng, thi triển khinh công, chạy như bay xuống núi.
Một tháng này tu luyện chăm chỉ, tuy nhiên nội lực vẫn chưa được bao nhiêu.
Nhưng thân thể này được huấn luyện 10 năm trong trại quân Tần, nên thể lực rất sung mãn.
Bế nàng như vậy không thấy nặng nề chút nào.
Mỹ Tằm Nương sung sướng cười vui vẻ.
Ra tới đường lớn, mặt trời đã ló lên ở đằng đông.
Tiểu Long để Tằm Nương xuống, hai người vui vẻ đi bộ bên nhau.
Gần gũi nhau một tháng này, khiến Mỹ Tằm Nương rất hạnh phúc, ôm tay hắn, tung tăng như đôi vợ chồng son.
— đi thẳng con đường này, 4 giờ sẽ tới được thị tập. Ngày xưa vốn phải đi 10 giờ, nhưng khi người ta làm đường Vận Binh, thời gian đã rút xuống quá nửa!
Tiểu Long thầm nghĩ, xem ra chiến tranh cũng có 1 điểm lợi, nó gián tiếp thúc đẩy kinh tế và giao thông!
Có tiếng xe ngựa phía sau, trên xe chở cừu. Chủ xe là 2 hán tử. Họ có vẻ đều là nông dân, mang hàng đi thị tập bán.
Lát sau một đội xe đi qua, đều mặc đồ giáp kiểu cổ. Trên thân mang cung tên, kiếm. Nhưng hình như không phải binh lính.
Mỹ Tằm Nương nói nhỏ:
— họ là những võ sĩ đang áp tiêu. Phụ trách bảo vệ hàng hoá và các thương nhân. Nghề này kiếm được rất nhiều tiền!
— khà khà, ta có thể làm nghề này!
— không nên! Nguy hiểm lắm. Lỡ có việc gì … thiếp không thể mất chàng!!
Tiểu Long vỗ về nàng, rồi tiếp tục lên đường.
Càng tới gần thị tập càng gặp nhiều người. Lão phát hiện bản thân đúng là cao lớn hơn người khác cả cái đầu, hệt như hạc giữa bầy gà.
Cuối cùng cũng đến thị tập. Ven đường có 1 nhóm nam tử nhìn chằm chằm Mỹ Tằm Nương, khiến nàng nép vào Tiểu Long.
— có chuyện gì ?
— bọn họ là những tên ác bá của thị tập, chuyên ức hiếp người yếu. Lần trước bọn họ vừa mắt thiếp, muốn bắt thiếp lại. May lần đó có một đoàn tiêu sư đi ngang cứu thiếp. Lần này bọn họ quyết tâm chờ ở đây!
Tiểu Long nhìn lại, đúng là mấy kẻ có vẻ rất hung hãn, eo giắt dao, kiếm. Ánh mắt không rời Mỹ Tằm Nương.
— mọi khi thiếp đều mang mũ rộng vành có khăn che mặt. Lần trước và lần này lại đều quên! Chúng ta mau quay lại thôi!
— nàng đừng sợ. Có ta đây. Đừng hòng có ai đụng được tới một sợi tóc của nàng.
Dù vậy Mỹ Tằm Nương vẫn rất sợ hãi, kéo hắn đi vòng con phố khác.
Thị tập rất đông người, nhưng hình như thuộc nhiều chủng tộc khác nhau. Có thể phân biệt thông qua quần áo của họ.
Đa số đều mũi tẹt mắt hí điển hình.
Rất ít người xinh đẹp như Mỹ Tằm Nương.
Tiểu Long chú ý tới một đội buôn ngựa, trong số họ cũng có một cô gái rất xinh đẹp. Không kém gì Mỹ Tằm Nương.
Tiểu Long không ngờ là phụ nữ thời đại này lại ăn mặc rất cởi mở và phóng khoáng, cứ không kín như bưng như ti vi vẫn thường chiếu!
Mỹ Tằm Nương len lỏi vào đám đông thì cảm giác an toàn hơn, thấy lão ngẩn ngơ thì nói:
— bọn họ là tộc người Bạch Di, giỏi nuôi ngựa, nam nữ đều là thợ săn lành nghề. Không ai dám bức hiếp họ.
Mỹ Tằm Nương kéo hắn vào một cửa hàng, tháo bọc tơ trên lưng lão xuống để trao đổi.
Trong lúc chờ Mỹ Tằm Nương, Tiểu Long ra ngoài.
Tiểu Long nhìn thấy đối diện chính là đoàn bảo tiêu mà lão đã gặp trên đường. Trong đó có một đại hán đội mũ cao, ăn mặc sang trọng, khác hẳn với những nông dân áo vải thô trên đường.
Người ấy mặt vuông tai lớn, tướng mạo sang trọng giàu có.
Mọi người chợt nhốn nháo. Có tiếng hừ lạnh lùng vang lên.
Tiểu Long nhìn sang thì thấy những kẻ ban nãy nhìn chằm chằm Mỹ Tằm Nương đã vây lấy lão.
Lúc này Mỹ Tằm Nương đã đi ra, Tiểu Long lui lại, lấy người che cho nàng.
— ở đây giết người có bị bắt vào tù không?
Tiểu Long nhẹ giọng hỏi Mỹ Tằm Nương.
— bắt vào tù là gì?
— à ờ, có ai quản không?
— không có. Hay là chúng ta trốn đi thôi!
— bọn chúng đã vây lại rồi! Không trốn được. Nàng cứ yên tâm.
— nhưng bọn chúng có kiếm!
Thì ra đây là thế giới mạnh được yếu thua. Tất cả dựa trên thực lực. Không khác gì giang hồ trong các tác phẩm kiếm hiệp.
Nơi này pháp luật chưa nghiêm như Đại Tần. Nên việc giết người cướp của vẫn thường xuyên xảy ra.
— Cô nương, theo chúng ta đi thôi. Mất gì đâu, lại còn được sướng!
Lúc này mọi người đều kéo đến xem. Ngay cả hán tử sang trọng kia cũng chú ý.
Tiểu Long thầm nghĩ, thế giới trọng võ lực này, thật hợp với lão.
Mỹ Tằm Nương sợ tới nỗi run cầm cập, đứng sau lưng ôm chặt Tiểu Long.
Tiểu Long bình tĩnh gỡ tay nàng, nhặt dưới chân một đoạn trúc.
Mọi người đều kinh ngạc, đồng thời lo lắng cho lão! Lại dùng que trúc chống lại dao kiếm.
Cô gái Bạch Di ban nãy nhắm chặt mắt, không dám nhìn cảnh tượng Tiểu Long sẽ đổ máu.
Đám côn đồ cười gằn, rút kiếm, lừ đừ áp sát.
Tiểu Long nhún chân phi ra, que trúc trong tay xoay tròn, dễ dàng đoạt đi thanh kiếm trên tay kẻ gần nhất.
Lão tung một cước trúng hạ bộ kẻ này, khiến y gục xuống ôm chim, co giật, không đứng dậy nổi.
— muốn chết!
Mấy kẻ khác thấy thế đồng loạt lao lên.
— Phá Kiếm Thức!
Que tre trong tay Tiểu Long không va chạm trực tiếp lưỡi kiếm của đối phương, mà đều xảo diệu đánh lên thân kiếm, khiến chúng không cách nào đánh trúng lão.
Tiểu Long vun vút vụt que trúc vào yết hầu, thái dương, khiến đám côn đồ choáng váng.
Toàn bộ đều bị đánh rơi kiếm, dồn thành một cục.
Đám đông hò reo. Một người, rồi lại một người, cuối cùng toàn bộ người xung quanh xông vào đấm đá đám côn đồ.
E là sẽ chẳng có tên nào sống nổi.
Tiểu Long nhặt một thanh kiếm, mang theo bên mình.
Mỹ Tằm Nương lao ra ôm chặt hắn, hét lên:
— trời ơi , thật dũng mãnh từ giờ thiếp không còn phải sợ bất kì ai nữa!
Tiểu Long ôm nàng, đi về một con phố khác.
— nàng có hỏi được đường đi Hàm Đan?
— có người biết nơi ấy, nhưng không biết đường đi.
Lúc này sau lưng vang tiếng gọi:
— Tráng sĩ, xin dừng bước.
Tiểu Long quay lại, chỉ thấy hán tử ăn mặc sang trọng ban nãy đang đi về phía lão.
Tiểu Long nhìn kĩ, người này khoảng 40 tuổi, mặt mũi thông minh, da trắng trẻo, rõ ràng chẳng bao giờ phải làm việc nặng nhọc.
— bổn nhân tên Đào Phương, là một trong 20 tộc đầu của Ô thị lão gia, không biết tráng sỹ là người phương nào.
— tại hạ là người của thôn Tang Lâm. Đào gia có gì chỉ bảo?
— tráng sỹ chẳng hay có hứng thú với việc kiếm tiền ?
Mỹ Tằm Nương nhìn Tiểu Long gật đầu, tỏ vẻ mọi việc đều do hắn đinh đoạt.
— Mong Đào gia chỉ bảo!
Đào Phương hưng phấn nói:
— với thân thủ kinh người như tráng sĩ, thực là có thể một địch trăm. Nếu tráng sỹ có thể làm bảo tiêu cho chúng tôi, mỗi tháng chúng tôi sẽ trả cho tráng sĩ 1 đồng vàng!
Mỹ Tằm Nương hưng phấn:
— ô, tần đó đủ cho chúng ta sống 1 năm!
Tiểu Long cười nói:
— rất hấp dẫn. Nhưng chúng tôi phải đi Hàm Đan.
Đào Phương nở nụ cười:
— chắc tráng sỹ chưa nhe danh Ô đại gia ở Hàm Đan, ông ta là một mục súc đại vương. Chúng tôi mua ngựa khắp nơi đều để mang về Hàm Đan. Tráng sỹ bảo tiêu cho chúng tôi, chính là một công đôi việc!
— nhưng tại hạ nhất định phải mang nàng theo!
Đào Phương mỉm cười:
— không có vấn đề gì cả. Trước tiên mời hai vị về chỗ nghỉ chân của tại hạ. Tại hạ sẽ sai người mang tới y phục mới. Ngày mai chúng ta lên đường về Hàm Đan. Tráng sĩ quen dùng vũ khí gì, nếu là kiếm thì xin tặng tráng sĩ thanh kiếm tốt này. Thanh kiếm cùn kia có thể bỏ đi!
— đến Hàm Đan cần đi bao lâu?
Tiểu Long thuận miệng hỏi.
— nếu đi khoái mã, chỉ cần 10 ngày. Nhưng đi kiểu chúng ta, lại phải đi vòng thu mua ngựa. Chắc 1 tháng sẽ tới nơi.
Tiểu Long mừng lắm. Nghĩ tới Hàm Đan có thể gặp Doanh Chính, luôn mồm nói không sao.
Đào Phương cho người đưa Tiểu Long và Mỹ Tằm Nương đến trại dần thị tập. Người dẫn đường là bảo tiêu, tên Lý Thiện. Lý Thiện rất cung kính, ngưỡng mộ kiếm pháp của hắn.
Trại được canh giữ nghiêm ngặt, hơn 30 lều to nhỏ đều có người canh. Không biết là để ngăn trộm hay ngăn thiếu nữ đào tẩu. Thời đại này, phụ nữ vẫn bị coi là hàng hoá mua bán tự do.
Bên cạnh đó là chuồng ngựa tạm, với hơn 100 con.
Lý Thiện giới thiệu đầu mục Đậu Lương, gã này có bộ mặt dữ dằn. Gã hung tợn nhìn Tiểu Long:
— Lệnh Huynh thật có bổn sự. Có cơ hội xin được lĩnh giáo!
Nói xong Đậu Lương hau háu nhìn Mỹ Tằm Nương, không thèm chú ý tới Tiểu Long nữa.
Lý Thiện có vẻ ái ngại , đưa hai người tới lều, rồi bỏ đi.
Mỹ Tằm Nương cúi đầu, không nói gì, như có tâm sự.
Tiểu Long ôm nàng:
— không cần phải sợ gã Đậu Lương gì đó. Có ta ở đây, không ai có thể bức hiếp nàng!
— người thành thị gian trá, xảo quyệt. Thiếp không quen!
— có ta mà. Nàng có gì phải sợ.
Mỹ Tằm Nương mắt ngấn lệ, ngã vào lòng lão thổn thức:
— người thôn Tang Lâm đều là người tốt, cuộc sống cũng coi như đủ đầy. Đám côn đồ kia đã không còn, nơi ấy đã trở thành chốn bình an lạc thổ. Phu quân ơi, hay quay lại nơi đó sống, thiếp sẽ sinh cho chàng mấy đứa con, vui vẻ sống đến già ?
Tiểu Long không quen cuộc sống quá bình lặng như vậy, bèn nói:
— nếu không thù thế này nhé, ta sẽ mượn Đào Nguyên 2 tháng tiền lương ứng trước, nhiêu đó cũng đủ nàng sống 2 năm. Ta sẽ đi Hàm Đan, khi nào có thành tựu sẽ về đó nàng?
— Vậy thiếp sẽ phải xa chàng sao, phu quân?
— Chỉ vài tháng thôi, chậm nhất là 2 năm, ta nhất định quay về tìm nàng. Yên tâm, ta không chết được đâu!
Mỹ Tằm Nương nức nở khóc. Tiểu Long không biết làm sao dỗ dành. Cuối cùng đành vật nàng ra, khiến khoái cảm xua đi nỗi buồn của nàng, nàng mới đỡ hơn.
Đến bữa tối, Tiểu Long nói ra dự định của mình. Đào Phương không nghĩ nhiều lấy ra 10 đồng vàng đưa cho Tiểu Long.
Sự rộng rãi này khiến Đậu Lương ở bên cạnh càng thêm ganh ghét, đố kỵ hơn.
Đêm đó, Tiểu Long yêu Mỹ Tằm Nương đến gần sáng.
Sau đó lão theo chân Đào Phương, còn Mỹ Tằm Nương trở về thôn Tang Lâm.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire