jeudi 7 mars 2019

Chiến Thần - Chương 5


Thành Hàm Đan phồn vinh là kinh thành Triệu quốc. Dân cư đông đúc, nhưng sau trận Trường Bình, tỷ lệ nữ cao hơn nam rất nhiều.

Diệp Minh đi đường rất được phái nữ chú ý vì dáng người cao lớn và vạm vỡ hiếm có.

Nhiều chị em còn mạnh dạn đá lông nheo với gã.

Nhưng lúc này gã đang cùng 10 thống lĩnh khác dẫn theo trăm người, hộ tống Quách Tùng vào cung dự yến.

Là một đại địa chủ có gia sản nhiều gấp mấy lần quốc khố, Quách Tùng rất được Triệu Hiếu Thành Vương coi trọng.

Trong cung có sự kiện gì thì cũng đều cho mời.

Hôm nay là tổ chức sinh nhật Triệu Hiếu Thành Vương.

Rất nhiều công khanh đại thần, vương hầu quý tộc được mời tới dự yến.

Dọc đường Diệp Minh gặp khá nhiều đoàn người cùng tiến vào cung.

Tới cửa cung, đội quân trăm người bị ngăn ở ngoài, đi theo Quách Tùng vào trong chỉ có 11 cận thân thống lĩnh.

— Quách lão bản, đã lâu không gặp!

Một nhóm hơn mười người cũng mới vừa vào trong cung, tiến lại chào.

Người nói chuyện độ tuổi khoảng hơn 50, râu quai nón trông có khí khái.

— Ô lão bản, vẫn khoẻ chứ!

Thì ra là họ Ô. Vừa nói chính là Ô Thị Loã. Trong sử sách, Ô thị Loã cũng là một tỷ phú sánh ngang Quách Tùng, kinh doanh mục súc, ngựa chiến.

Diệp Minh kinh ngạc, bởi vì trong sách sử có nói họ Ô là người trợ giúp Tần Thuỷ Hoàng rất nhiều tiền tài trong chiến dịch thống nhất Trung Hoa.

Tại sao bây giờ lại là quý tộc của Triệu quốc? Sau này có biến cố gì ?

Diệp Minh tự hỏi. Nhưng không nghĩ ra được, nên bỏ qua.

Quách Tùng và Ô thị Loã thân thiết dắt tay nhau cùng tiến vào trong.

Hai chục cận vệ lẽo đẽo theo sau. Nhưng từ nét mặt, Diệp minh thấy hình như hộ vệ của hai nhà không mấy hoà thuận!

Vào tới đại sảnh, không ngờ lại rộng như một sân bóng vậy!

Những cột trụ to như thùng phuy được trạm rồng phượng, sơn son thiếp vàng.

Trên mặt đất trải hàng ngàn chiếu, mỗi chiếu có một bàn và 6 tấm đệm ngồi.

Quách Tùng và Ô Thị Loã được thái giám dẫn lên những vị trí phía trên, sát với Long sàng.

Còn bọn Diệp Minh được xếp ở những chiếu ngoài rìa, cùng với hộ vệ thiếp thân của những quý nhân khác.

Hàng ngàn chiếu đã kín người, có lẽ hai người Quách , Ô là những người đến cuối cùng.

Khoảng cách khá xa, nên Diệp Minh không nghe được phía trên nói những gì.

Nhưng sau đó có thái giám lần lượt gọi người của một số quý nhân lên.

Thì ra bọn họ tổ chức tỷ võ mua vui.

Người thắng sẽ có phần thưởng phong phú.

Bên phía Quách gia, người xuất chiến là vị thống lĩnh số 1, được cho là mạnh nhất trong số thực khách, Liên Tuấn.

Liên Tuấn có hình thể cũng khá là cao to, gương mặt không kém phần anh tuấn, khi y đi lên, thu hút rất nhiều ánh mắt nữ nhân.

Diệp Minh chú ý quan sát, nhận ra vị quận chúa xinh đẹp tuyệt trần tắm tiên lần đó.

Nhưng có lẽ nàng chưa nhận ra gã.

Vây quanh nàng là rất nhiều nam tử ăn mặc hào hoa.

Nhưng lúc này, nàng rất chú ý tới Liên Tuấn.

Sau nhiều màn giao đấu, trận chung kết diễn ra giữa Liên Tuấn và một người đại diện bên Ô gia.

Lúc này thì Diệp Minh đã hiểu, Ô gia và Quách gia bên ngoài nói cười, nhưng trong lòng ghét nhau như chó với mèo.

Bọn họ luôn luôn ngấm ngầm đấu đá với nhau.

Ví dụ như trận tỷ võ này, kẻ thắng sẽ càng thêm được trọng dụng, kẻ thua, rất có thể sẽ mất hết tất cả!

Liên Tuấn tiêu sái cầm mộc kiếm chống xuống đất, lẳng lặng đứng nhìn đối thủ cũng cầm mộc kiếm vác qua vai.

Đối thủ bên Ô gia không hề kém Liên Tuấn về hình thức. Trên môi lúc nào cũng nhếch lên nụ cười tự tin.

Lúc này rất nhiều người ngồi ở xa cũng bỏ chỗ, tiến lại gần hơn xem trận đấu.

Diệp Minh cũng đi lại gần, nhìn gần vị quận chúa ấy càng thêm xinh đẹp.

Dáng người của gã bắt mắt, nhanh chóng bị nàng nhìn ra.

Mặt nàng khẽ chuyển đỏ, nhìn gã không chớp mắt.

Nhưng lúc này không ai để ý chuyện đó, vì Liên Tuấn và người kia đã xông vào đấu kiếm.

Kiếm thuật thời này khá chú trọng lực tay, kỹ xảo khá đơn giản. Trong mắt Diệp Minh, tốc độ lại còn chậm chạp.

Nếu là gã, chỉ cần không quá 5 chiêu là đã có thể đánh bại hai người bọn họ.

Có điều gã chưa xây dựng được lòng tin với Quách Tùng, nên ông ta mới đưa Liên Tuấn ra đánh trận này.

Trên khoảng sân trống, Liên Tuấn và đối thủ, ta lên ngươi lui, ngươi lên ta lui. Kiếm va vào nhau đôm đốp.

Trải qua hơn trăm hiệp, hai người chém mạnh vào kiếm của nhau, khiến chúng cùng gãy.

Mọi người ồ cả lên.

Cân sức ngang tài.

Triệu Hiếu Thành Vương ha ha cười lớn, phán quyết xử hoà, phần thưởng vô địch chia đôi.

Hai nên Ô, Quách giữ được hoà khí!

— Quách lão bản lần này thu được nhân tài như Liên Tuấn, quả là như hổ thêm cánh, tiền đồ vô lượng!

— Ô lão bản cũng vậy, vị Hành Xuyên Long này cũng không kém!

Triệu Hiếu Thành Vương liền nói:

— thành thủ hiện tại của Hàm Đan là Trung Huy đã tuổi già sức yếu. Cuối năm về quê dưỡng lão. Hi vọng hai vị ái khanh có thể tiến cử hiền tài cho vị trí thành thủ. Trẫm sẽ không bạc đãi hai vị ái khanh!

Quách Tùng và Ô Thị Loã đều từ chối làm quan trong triều, nhưng người trong thế lực của bọn họ được cài cắm rất nhiều trong bộ máy chính quyền Triệu Quốc.

Nên dù là Hiếu Thành Vương, cũng phải khách sao ba phần với bọn họ!

Nắm được ví trí thành thủ, tương đương với nắm quyền trị an toàn kinh thành.

Giống như cảnh sát thời hiện đại vậy! Không hợp ý là tuỳ ý có thể đưa ra một tội danh rồi hốt đi.

Sau đó dù được cứu về thì cũng người không ra người, ngợm không ra ngợm.

Đặc quyền khác của thành thủ là thống lĩnh của cả 3 quân đô vệ, cấm vệ, thành vệ.

Được tự do cầm vũ khí đi khắp nơi trong kinh thành, bao gồm cả Hoàng Cung.

Chức vị này thật ra xưa nay đều do thân tín của trọng thần cao cấp giành được! Người của các quý tộc khác như Ô gia, Quách gia thường khó qua được tỷ võ chọn lựa cuối cùng!

Mấy ngày trôi qua, Diệp Minh vừa từ Nguyệt Phong Lâu đi về. Gã đi ngang qua một phủ đệ ghi Tần Chất Phủ.

Đây là căn nhà của mẹ con Chu Cơ, Doanh Chính.

Ngoài cửa có 4 lính gác. Bốn góc nhà đều có chòi canh.

Hai mẹ con họ đang làm con tin ở Hàm Đan. Bị giam lỏng ở đây. Không thể tự do ra vào.

Diệp Minh khá tò mò, không biết vị Tần Thuỷ Hoàng Đế tương lai lúc này trông thế nào.

Tính toán thời gian, thì bây giờ, Doanh Chính khoảng 13-14 tuổi.

Theo sử sách, trong vòng 1-2 năm tới, Doanh Chính sẽ được Lã Bất Vi đưa về Tần quốc.

Nhưng mà Diệp Minh ở trong Quách Phủ, gặp nhiều thực khách tinh thông chính trị.

Việc Triệu Quốc thả mẹ con Doanh Chính là chuyện khó có thể xảy ra!

Diệp Minh nghĩ lịch sử không thể sai! Vậy khả năng cao là sẽ có một cuộc vượt ngục hoặc cướp người ngay giữa thành Hàm Đan.

Diệp Minh quan sát, tổng cộng chưa tới 50 người canh giữ Tần Chất Phủ.

Tuy nhiên chỉ cần có vấn đề, binh lính trên chòi canh sẽ bắn pháo tín hiệu. Có lẽ chỉ 5 phút hoặc 10 phút, đội thành vệ đóng ở gần đây sẽ lập tức có mặt tiếp ứng.

Nên muốn cứu người, nhất định phải làm trong im ắng, xử lý hết lính canh mà không gây ra động tĩnh gì!

Diệp Minh tạm bỏ qua ý định vào ngó Doanh Chính lúc này. Dù có muốn thì cũng nên đi vào ban đêm.

Đúng lúc này một chi đội ngũ hơn 20 người cưỡi ngựa tiến đến bao vây lấy Diệp Minh.

Diệp Minh đặt tay lên cán kiếm, cần thiết thì gã sẽ cướp đường để chạy. Ở thời đại này tuyệt đối đừng để lọt vào tay ai! Sẽ chết không ai thèm quan tâm!

— chớ manh động! Quận chúa cho mời các hạ!

Vị thống lĩnh đi đầu giơ tay cản gã rút kiếm mà nói.

— Quận chúa?

— đúng vậy! Là Triệu Yến quận chúa!

Diệp Minh nghĩ nàng đã nhận ra gã, nhưng không lập tức cho quân bắt giữ, mà lại mời lịch sự kiểu này chắc không đến nỗi muốn gã chết.

Diệp Minh nhảy lên ngựa mà đội binh mã đó mang tới, theo họ đi về phía Hoàng Cung.

Đoàn người theo cửa phụ tiến vào trong hoàng cung. Sau nhiều ngã rẽ, thì dừng lại ở cửa một tiểu cung nhỏ trang nhã.

— Quận chúa ở trong! Các hạ để lại binh khí, thì có thể tiến vào.

Diệp Minh để lại thanh kiếm Nhật và rút mười mấy cây phi đao ra để lại.

Gã bước qua cửa, bên trong là một vùng ngập nước, chính giữa nổi lên một đảo nhỏ, trên đó là một toà tứ hợp viện nhỏ.

Từ cửa vào chính là cầu gỗ quanh co. Trong hồ nước trông rất nhiều sen và súng.

Mùa này là mùa hè, nên hoa nở rất đẹp.

Có thể thấy hồng hạc, thiên nga bơi lội.

Thật đúng là đẹp như tiên cảnh.

Diệp Minh đi theo cầu gỗ, đến khu tứ hợp viện nhỏ, vừa bước chân qua cửa đã cảm giác kình lực ập vào mặt!

Gã mấy chục năm rèn luyện bảo vệ vùng đầu, liền nhanh chóng phản ứng, không khó để né chiêu.

Đồng thời tay nắm thành quyền, đấm thẳng vào bụng kẻ đánh lén.

Quyền này mang theo nội công mới tu tập, tuy còn mỏng, nhưng cũng khiến y hộc máu, gục tại chỗ.

Ngay lập tức mười mấy người xông tới. Diệp Minh thấy bọn họ cầm mộc kiếm, xem ra không có ý định giết gã, chỉ muốn lập uy gì đó.

Nên gã cũng hạ thủ lưu tình.

Vả lại gã cũng lo giết người trong Cung, lại bị gán cho cái tội thích khách thì nguy!

Diệp Minh không sợ nhất chính là quần chiến kiểu này.

Gã nhanh chóng đoạt được một thanh mộc kiếm.

Dù bị đánh trúng vài kiếm vào lưng và vai, nhưng chỉ hơi đau một chút, không có bất cứ tổn thương gì.

Trong khi người khác hễ bị gã đánh trúng là mất sức chiến đấu, nằm gục một chỗ!

Không mất nhiều thời gian, Diệp Minh đứng im đưa mắt nhìn gần 30 người lăn lộn xung quanh, chưa hiểu vì sao Triệu Yến quận chúa này muốn ra tay với gã.

Đợi không bao lâu, một nữ nhân cực kì xinh đẹp, miệng nở nụ cười hút hồn, ưu nhã bước ra khỏi căn nhà.

Bên cạnh nàng còn có một người đàn ông cũng tính là anh tuấn, để râu.

Là Triệu Hiếu Thành Vương.

— vương huynh thấy chưa? Ta đã nói với ngài, thực lực của y rất kinh người!

Lần đó đi theo nàng toàn là những hảo thủ được nàng đích thân tuyển chọn và bồi dưỡng.

Đừng nói là một địch mười, nói là một địch trăm cũng không quá.

Vậy mà vẫn để Diệp Minh chạy thoát.

Lần này cũng vậy! Y đánh bại 30 người mà không hề thở dốc!

Diệp Minh không hiểu tình huống, nhưng trước mắt vẫn quỳ một chân, chắp tay nói:

— thảo dân tham kiến bệ hạ và quận chúa!

— Bình thân!

Triệu Hiếu Thành Cương hài lòng gật đầu nói.

— Vương muội nói, quả nhân còn chưa tin. Giờ thấy tận mắt, đúng là còn lợi hại hơn cả tưởng tượng. So ra còn mạnh hơn hai người biểu diễn hỗm sinh thần của quả nhân rất nhiều. Vương muội tiến cử ngươi vào chức thành thủ Hàm Đan, ngươi có đồng ý không?

Diệp Minh kinh ngạc nhìn Triệu Yến, nàng và gã chỉ mới gặp nhau một lần, cớ gì nàng lại giúp đỡ gã như vậy?

— thảo dân nguyện sẽ cố hết sức để hoàn thành nhiệm vụ.

— tốt, tốt, sớm ngày mai sẽ có thánh chỉ gửi tới Quách gia!

Triệu Hiếu Thành Vương vui vẻ rời đi. Những tên bị đánh ngã cũng có người vào dìu đi dưỡng thương.

Chỉ còn lại Triệu Yến và Diệp Minh đứng nhìn nhau. Những hình ảnh của cả hai đều ùa về trong đầu của nhau.

Diệp Minh thì ngây ngất. Triệu Yến thì mặt đỏ ửng, nhưng không giấu nổi vẻ tò mò.

Từ ngày trượng phu của nàng chết trận, nàng đã chung giường với mấy chục thậm chí hàng trăm người đàn ông.

Nhưng quả thật, to dài và cường tráng như gã thì chưa từng gặp qua!

— lần đó ..

— ngươi không cần nói! Ta biết ngươi không cố ý! Ngươi đã ở đó từ trước! Là ta đến sau!

— nhưng ta thật sự không quên được quận chúa! Lúc nào thân hình của nàng cũng hiện ra trong đầu ta!

— ngươi …!

Triệu Yến đỏ mặt lườm gã.

— vào đi.

Bên trong đã bày sẵn một bàn rượu thịt.

— coi như ta xin lỗi ngươi vì chuyện ban nãy. Nhưng người ta cũng vì muốn tốt cho ngươi.

— nhưng tại sao? Tại sao nàng phải tốt với ta?

— bởi vì.. người đàn ông của ta, không thể là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Triệu Yến hướng ánh mắt lung linh ướt át nhìn Diệp Minh.

Câu dẫn trắng trợn như vậy, gã lần đầu gặp. Nhưng gã không sợ!

Tiến tới, ôm lấy eo nàng, nâng cằm nàng, đặt lên môi nàng một nụ hôn cuồng nhiệt!

Cả hai như rơm khô gặp hoả hoạn, nhanh chóng bùng cháy dữ dội.

Diệp Minh lột bỏ váy áo mỹ nhân, lộ ra thân thể hoàn mĩ vạn người mê.

Gã tham lam hôn khắp người nàng, mũi rúc vào khe lạch ướt đẫm mật thuỷ hít hà.

Mùi thơm hoa hồng làm gã ngây ngất.

Cái lưỡi luồn vào sâu bên trong khuấy đảo.

Triệu Yến sướng đến oằn người. Chưa có ai làm như vậy với nàng! Cái lưỡi của gã ve vuốt từng thớ thịt non mềm, khiến mật thuỷ càng lúc càng tràn trề.

Nàng vuốt ve khúc gân khổng lồ của gã lúc gã cọ cọ quy đầu lên khe lạch, thấm ướt đầu rùa, chui vào.

— nữa đi .. đừng dừng lại .. a .. ôi .. thiếp còn chịu được .. sướng .. chàng không phải con người .. ôi..

Bốn canh giờ trôi qua, đàn ông bình thường sao trụ nổi. Dù là nữ nhân như các cô gái lầu xanh cũng không thể chịu đựng dài như vậy.

Nhưng Triệu Yến với thể trạng đặc biệt, lại có thể.

Nhờ thế mà Diệp Minh có thể vận khí tuần hoàn không bị ngắt quãng, hiệu quả tu luyện Hoàng Đế Kinh lại tăng thêm mấy lần!

— Nàng có sức chịu đựng cũng không giống người thường! Nhưng mà ta thích!

Dù ở thế giới hiện đại, chưa có ai cầm cự được với gã lâu như Triệu Yến.

Rốt cuộc sau 6 canh giờ liên tục, Triệu Yến cũng phải van nài gã tha cho. Cảm giác dục tiên dục tử nàng tìm kiếm bấy lâu nay, đúng là như thế này!

code: q272caIs_qTDCBvNoGt5bw

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire