Thần
Chương 4
Chung phu nhân mảnh dẻ, không ngờ nội công không vừa. Có thể nhẹ nhành kéo tuột Đoàn Dự đi, dù hắn đã có hơn chục năm công lực của 2 người Can Quang Hoàn.
— Tiến Hỉ Nhi chết rồi sao?
Đoàn Dự nghe tiếng thì nhìn ra ngoài. Thấy một người ăn mặc kiểu hạ nhân tầm 30 tuổi, và một người đàn ông quay lưng lại, hai bàn tay to lớn nổi đầy gân bắt chéo nhau.
— bẩm cốc chủ, Tiến Hỉ Nhi phụng mệnh đón khách. Như chủ nhân căn dặn, gặp người họ Nhạc thì chào Tam gia. Tiến Hỉ Nhi nghe theo, vừa mở miệng chào Nhạc Tam Gia, liền bị ông ta nổi trận lôi đình vả một cái! Ông ta kêu rằng phải gọi là Nhạc Nhị gia, gọi Tam gia là coi thường ông ta!
— sao lại có kẻ ngang ngược càn rỡ như vậy! nhạc lão tam trở thành Nhạc lão nhị từ bao giờ!
Chung phu nhân bất bình.
— Nhạc lão tam nóng nảy, tính lại điên điên rồ rồ!
Chung Vạn cừu vừa nói vừa quay lại.
Đoàn Dự không ngờ y lại xấu ngoài sức tưởng tượng như vậy. So với Chung phu nhân thì đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu!
Mặt dài như mặt ngựa, mắt xếch, mũi to tròn xệ xuống gần miệng! Nếu không phải đã biết nguồn cơ, đánh chết Đoàn Dự cũng không hiểu Chung Vạn Cừu sao có thể sinh ra Chung Linh tuyệt sắc như vậy!
Chung Vạn Cừu quay lại nói với vợ bằng giọng nói mềm mại hết sức có thể của ông ta. Vẻ nịnh nọt hiện rõ trên mặt. Cũng phải, bằng không Đoàn Dự không thể hiểu dựa vào cái gì mỹ nhân như Chung phu nhân chịu lấy ông ta!
— Nhạc lão tam tính tình nóng nảy, điên khùng, ta sợ lão làm ảnh hưởng tới phu nhân, nên không cho vào cốc. Phu nhân chớ để tâm!
— sao có thể không để tâm! Tiến Hỉ Nhi theo hầu chúng ta bao nam. Giờ bị tên kia giết như vậy, trong lòng ta thật đau xót!
— phải phải! Phu nhân có lòng thương xót hạ nhân, thật tốt bụng.
— Lai Phúc Nhi, sau đó thế nào?
— Bẩm phu nhân, chủ nhân, vốn Tiến Hỉ Nhi chưa chết. Tiểu nhân mới đỡ y dậy, mời Nhạc lão nhị vào bàn. Y đòi chủ nhân ra tiếp đón. Tiểu nhân mới bảo y ngồi chờ, Tiến Hỉ Nhi tiếp rượu cho y. Rồi y hỏi Tiến Hỉ Nhi rằng vừa nãy bị đánh chắc vẫn uất ức lắm. Tiến hỉ Nhi mới nói là không. Hai bên đôi co. Nhạc lão nhị khẳng định Tiến Hỉ Nhi sẽ cho rằng y ác lắm. Mà Tiến Hỉ Nhi một mực bảo không, nói ông ta không ác chút nào. Thế là liền bị y vặn gãy cổ!
Giọng Lai Phúc Nhi vẫn còn run rẩy. Chung phu nhân nói:
— ngươi đi nghỉ đi. Hẳn vẫn còn rất sợ hãi!
Chung Vạn Cừu nói:
— Nhạc lão tam tuy độc ác, nhưng nể tình y không ngại đường xa tới đây trợ giúp, bỏ qua chuyện Tiến Hỉ Nhi đi.
Chung phu nhân lắc đầu:
— Chúng ta yên ổn mười mấy năm qua ông còn chưa vừa lòng hay sao mà còn phải mời Tứ Đại Ác Nhân tới gây thêm chuyện thị phi?
— ta ta .. ta mời họ đến đều vì nàng cả!
— vậy thì cám ơn ông. Nếu vì tôi, thì bảo họ về đi!
— gã họ Đoàn kia làm nhục ta quá đỗi! Thù này không báo, Chung Vạn Cừu ta há có thể làm người!
— ông là hận tôi hay hận người khác! Nếu thật hận như vậy, sao không tìm y một phen so quyền cước. Bày mưu hạ kế, mời người giúp, thắng cũng có gì vinh!
Gân xanh nổi vằn trên trán Chung Vạn Cừu.
— Hắn đông thủ hạ như vậy, ta muốn đơn đả độc đấu, y đâu có chịu!
Chung phu nhân không nói nữa, nước mắt lã chã rơi!
— nàng đừng giận! Là ta không tốt. Thật đáng chết!
— Thì ra ông chẳng bao giờ quên được chuyện cũ! Tôi có sống cũng vô vị. Thôi thì một chưởng giết chết tôi đi. Rồi ra ngoài tìm một bà vợ xinh đẹp khác, để trong lòng không ấm ức nữa!
— Ta đáng chết! Ta không đúng!
Chung Vạn Cừu tự vả bôm bốp vào mặt mình.
Đoàn Dự không nhịn được cười khì một tiếng. Tiếng cười lần này còn nguy hơn tiếng cười với Can Quang Hoàn!
— Ai?
Chung Vạn cừu tung chưởng, cửa bị bật tung, Đoàn Dự đang núp, bị mất đà, ngã xoài ra, liền bị y đặt chân lên ngực.
Thấy mặt Đoàn Dự thanh tú đẹp trai, liền trào máu ghen. Quay qua phu nhân:
— A Bảo! Nàng lại .. nàng lại ..
Chung phu nhân giận dỗi:
— lại lại cái gì. Mau thả hắn ra. Hắn tới báo tin!
— Báo tin gì? Ta thấy mặt mũi hắn trơ trẽn, không tốt lành gì. Ngươi trốn trong phòng phu nhân ta làm gì? Mau khai ra! Nói láo ta giẫm ngươi thành thịt nát!
Chân Chung Vạn Cừu tăng lực. Đoàn Dự cảm giác bị cả cái xe lu đè lên. Muốn dùng Bắc Minh Thần Công hút công lực của lão. Nhưng tay chân cũng bị nội lực của lão phong toả kinh mạch, không thể động đậy.
— Ta họ Đoàn …
— Lại là họ Đoàn!
Đôi mắt Chung Vạn Cừu ngấn lệ mà muốn phun ra lửa!
Đoàn Dự biết lão tự ti ngoại hình nên rất dễ ghen tuông. Thật đáng thương hại.
— Ta chưa từng quen biết phu nhân. Tới để báo tin.
— thật sao? Người chưa từng gặp A Bảo trước đây?
— tại hạ mố tới đây chưa được nửa giờ!
— đúng đúng! A Bảo chưa hề rời cốc mười mấy năm nay. Ngươi mới mười mấy tuổi! Không thể quen!
— còn không mau thả Đoàn Công tử xuống!
— Vâng vâng. Đoàn công tử. Thế cha ngươi là ai?
— Đoàn Chính Thuần!
Đoàn Dự buột miệng. Hắn quên mất là không thể nói ra cái tên này ở hoàn cảnh này!
Quả nhiên, Chung Vạn Cừu gào lên:
— Đoàn Chính Thuần! Ngươi lại là con tên cẩu tặc đó!
Mắt Chung Vạn Cừu đỏ rực lên. Khí tức không kìm chế bộc phát ghê rợn.
— ông chớ nên sỉ nhục người khác. Cha ta ở Đại Lý. Giỏi thì tới tìm mà đánh, chớ trốn ở đây chửi bới!
Đoàn Dự thấy Chung Vạn Cừu bốc hoả, liền đổ thêm dầu vào lửa!
— Ta không sợ cha ngươi!! Ta chỉ sợ y biết A Bảo .. ở đây!!!
Không ngờ Chung Vạn Cừu bưng mặt khóc:
— Ta là con quỷ nhát gan! Ta là con quỷ nhát gan!
Chung Vạn Cừu như hoá điên chạy thẳng ra ngoài, không đi cửa chính, mà là xuyên qua bức tường bên vách!
Chung phu nhân nhìn Đoàn Dự chằm chằm:
— Lệnh tôn mấy năm này vẫn khoẻ chứ? Mọi việc vẫn suôn sẻ?
— mọi việc vẫn bình thường. Cha vãn bối vẫn khoẻ. Phu nhân mau nghĩ cách cứu Chung cô nương!
Chung phu nhân lau nước mắt thương nhớ nói:
— phu quân ta phải tiếp bạn, để ta đích thân theo công tử vậy!
Chung Phu nhân lấy trường kiếm đeo vào, nói:
— đi thôi!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire