Sau khi chồng tôi q/ua đ/ời vì nh/ồi má/u /cơ ti/m, tôi tìm thấy một xấp ảnh cũ giấu cạnh cuốn nhật ký của ông ấy. Từ những năm ông hơn hai mươi tuổi cho đến khi ngoài năm mươi, trong ảnh chỉ có duy nhất một người phụ nữ.
Những trang nhật ký tràn ngập lời yêu thương nồng cháy, thậm chí còn có cả những dòng chữ không thể trần trụi hơn.
Hóa ra, suốt bao năm qua, ông ấy đã vượt qua những đêm cô đơn dài đằng đẵng chỉ bằng cách ngắm nhìn những tấm ảnh đó.
Chồng tôi từng bị thương nặng, cơ thể bị tổn hại, không còn khả năng gần gũi vợ chồng. Tôi hiểu, thông cảm, chấp nhận và ở bên ông suốt ba mươi năm trong một cuộc hôn nhân không t/ì/n/h d/ục.
Tôi từng nghĩ là ông ấy không thể. Nhưng giờ mới biết… là với tôi thì không thể!
Tay tôi run lên, những tấm ảnh rơi vãi đầy sàn.
Cậu con trai nuôi bước vào, thấy vậy liền nhặt lên. Nhìn lướt qua ảnh, sắc mặt nó trở nên khó coi rồi nhếch môi: “Dì à, kinh thật đấy. Không ngờ ông ấy giữ những tấm ảnh kiểu này của mẹ con. Bảo sao cả đời bố chẳng hề yêu dì.”
Tôi tức đến mức suýt ngất!
Khi mở mắt lần nữa, tôi thấy mình đã quay về thời điểm ngay trước ngày cưới với chồng.
“Thuyền lật rồi!”
“Cứu với!”
Nước sông lạnh buốt tràn vào miệng mũi, tôi bừng tỉnh nhận ra—mình đã sống lại.
Lúc đó, tôi và Ngô Hồng Binh đang trên đường từ thị trấn về sau khi mua đồ cưới thì thuyền lật. Anh ta định lao tới cứu cô hàng xóm thân thiết – Tôn Tú Nghiên – nhưng bị tôi bám chặt, không buông.
Khi anh ta quay lại, suýt nữa cô ta ch.t đuối.
Từ đó, thân thể cô ta yếu ớt, còn tôi thì vì áy náy mà chăm sóc đủ điều.
Ai ngờ, chồng tôi lại vì người “em gái” đó mà giữ mình trong sạch suốt đời!
Để rồi hơn ba mươi năm hôn nhân của tôi hóa thành một trò cười cay đắng.
Đời này, tôi sẽ để bọn họ được như ý nguyện!
Kiếp trước sau vụ lật thuyền, tôi đã đặc biệt học bơi. Bây giờ tôi đã là tay bơi cừ khôi.
Thấy Ngô Hồng Binh đang bơi đi cứu Tôn Tú Nghiên, tôi quay người, bơi theo hướng ngược lại.
Không xa, có một người mẹ và đứa con đang kêu cứu hoảng loạn, bám chặt lấy người đàn ông đang cố kéo họ vào bờ. Cả ba sắp chìm. Tôi lập tức vung tay, chém mạnh vào gáy người phụ nữ đang giãy giụa.
Cứu được hai mẹ con, tôi vừa định lên bờ thì thấy người đàn ông kia đã chìm xuống nước.
Do dự ba giây, tôi khẽ thở dài rồi lặn xuống kéo anh ta lên.
Vừa lên bờ, tôi mới thấy tay và eo anh ta quấn đầy băng, đã thấm máu đỏ au.
Anh ta trông hơn ba mươi, ngũ quan rõ nét, dáng người cao ráo. Điều khiến tôi khó chịu nhất là… lông mi của anh ta còn dài hơn tôi!
Thấy anh ta không còn thở, tôi lập tức làm hô hấp nhân tạo.
Phải một lúc sau, anh ta mới ho sặc sụa, nôn hết nước ra. Tôi thở phào.
Nhưng lúc đó, xung quanh đã có một đám đông bu lại, thì thầm:
“Không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt mà hôn nhau!”
“Đúng đó, quần áo còn xộc xệch thế kia, trời chưa tối đâu nhé!”
“Bao nhiêu người nhìn thấy mà còn ôm ấp, đúng là mặt dày!”
Khóe miệng tôi co giật.
Quên mất… đây là những năm 70!
Thời đó, nam nữ chỉ cần nắm tay là phải cưới!
Thế mà tôi lại làm hô hấp nhân tạo cho một người đàn ông xa lạ trước mặt bao nhiêu người!
Tôi lập tức quay sang quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Dưới sông vẫn còn người, không mau đi cứu đi!”
Đám đông ào ào tản ra, chạy về phía con sông để hóng chuyện tiếp.
Người đàn ông kia lúc này đã ngồi dậy. Khoảng cách giữa tôi và anh ta rất gần.
Hơi thở nam tính của anh ta phả vào người tôi khiến tim tôi đập loạn, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Lúc này tôi mới sực nhớ—thân xác hiện tại của tôi chỉ mới mười tám tuổi.
Người đàn ông nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, giọng khàn khàn nói: “Cảm ơn cô đã cứu tôi. Nếu cô không chê, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Anh ta nói tiếp, ngắn gọn nhưng rõ ràng rành mạch: “Đội bốn, thôn Thanh Hà, tổ một. Tên Cố Tư Triết, chưa kết hôn, con trai một trong nhà, cha mẹ còn đủ.”
================
===================

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire