Không phải đâu, thật sự không phải.
Tôi và Giang Huyền chỉ mới đi xem mắt hai tuần trước, mà còn chưa xác định mối quan hệ gì cả.
“He he, ngại quá, chỉ đùa thôi.”
“Là chuyện tôi từng nói lần trước đó.”
Nói xong, anh ta còn nháy mắt với Lục Yến Minh.
Nói từng nói gì? Là chuyện chúng tôi từng đi xem mắt sao?
“Các người cũng quen nhau à?”
Tôi cảm thấy cực kỳ ngượng, mà cũng khó giải thích.
Vừa hôn bạn trai cũ xong đã gặp đối tượng xem mắt, mà hai người lại là sư huynh – sư đệ gì đó nữa.
“Hôm qua bà nội nhập viện, anh ấy giúp một chút.” Tôi chỉ nói những điểm chính, “Hôm nay mang ít đồ ăn sáng tới, tiện hỏi thăm tình hình.”
“Ồ, hôm qua lẽ ra em nên gọi anh.
“Lục Yến Minh, hôm qua cảm ơn cậu nhé. Anh và Diên Diên là hướng tới hôn nhân đó.”
Câu này sao nghe khó chịu thế.
Tôi nhìn đôi môi đỏ của Lục Yến Minh, định nói vài câu.
Điện thoại vang lên, bà nội đang nổi giận trong máy.
Tôi vội vẫy tay rồi chạy qua bên kia.
Giang Huyền là kiểu trai đẹp có sự đối lập mạnh.
Gương mặt thư sinh, thân hình thì rắn chắc.
Lần đầu gặp, tôi tưởng anh ấy nhỏ hơn mình, ai ngờ lớn hơn tôi ba tuổi.
Nếu không nói là bác sĩ, tôi còn tưởng người mẫu nam.
Càng không ngờ lại là sư huynh của Lục Yến Minh.
Điểm duy nhất hợp với gương mặt là thỉnh thoảng hay pha trò.
Thẳng thắn nhưng không quá trớn.
Nói chuyện với anh ấy rất vui, rất dễ chịu.
Nếu cứ thế mà tiến triển bình thường, không chừng tôi thật sự sẽ kết hôn với anh ấy.
Còn bây giờ thì…
“Có phải cháu vừa lén hôn bác sĩ kia không đấy?”
Bà nội vừa thấy tôi đã lớn tiếng hỏi.
Tôi thấy mấy cái tai dựng đứng bên giường bên cạnh, vội cắt lời bà.
“Bà thấy đỡ chưa? Lại mơ mộng gì đấy?”
“Con bé này còn định lừa ta, nhìn cái môi đỏ của cháu kìa.”
Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà.
Tôi vội đút cho bà một thìa cháo để bịt miệng lại.
Bà đẩy tôi ra, mặt không vui.
“Giờ còn định giấu bà à? Bà xem hết ảnh trong điện thoại cháu rồi.
“Hôm qua bà cũng hỏi bác sĩ đó luôn, người ta còn thẳng thắn thừa nhận đấy.
“Bà còn nắm tay thử rồi, tay ấm lại to, có thể làm cháu thoả mãn.”
Nói xong, còn nháy mắt với tôi.
Không phải đâu, bà nội, hôm qua khi cháu không có mặt hai người nói những gì vậy?
“Chào bà.”
Bất ngờ, Giang Huyền mặc áo blouse trắng bước vào.
“Cháu là bạn của Diên Diên, đến thăm bà một chút.
“Sợ bà không quen đồ ăn ở đây, cháu mang chút đồ ngon đến.”
Bà nội mở to mắt nhìn sự ân cần của Giang Huyền dành cho tôi, rồi hỏi:
“Bạn gì thế? Quen nhau thế nào?”
Giang Huyền lễ phép đáp:
“Cháu và cô ấy quen nhau qua xem mắt ạ.”
“Ồ, cháu định cưới Diên Diên nhà bà đấy à?”
“Dạ đúng thế.”
Bà nội liếc tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Không được, tôi phải nói chuyện đàng hoàng với Giang Huyền mới được.
Điện thoại lại đổ chuông, là sếp gọi.
Lúc tôi quay về, Giang Huyền vừa định rời đi, anh ấy hẹn tôi tối đi ăn tối.
Tôi nghĩ nên nói rõ ràng với anh ấy, nên gật đầu đồng ý.
Có chút việc cần đến công ty, tôi vừa chào bà nội xong thì bị bà kéo lại.
Lần này bà không la to nữa.
Mà ghé sát tai tôi thì thầm.
“Nếu cháu thích cả hai người, thì nhớ giấu kỹ đấy nhé.
“Bà sẽ giúp cháu che chắn cả hai phía.
“Bác sĩ này nhìn mặt non nhưng người rất rắn chắc, bà thử rồi.”
Bà nội à, bà thật sự là đại tẩu của cháu, cháu xin cảm ơn bà.
Bà đúng là người có tư tưởng và hành động nhất quán.
Tấm gương sáng cho hậu bối.
5
Buổi sáng bận rộn xong, tôi thấy Lục Yến Minh nhắn WeChat.
“Em thật sự đi xem mắt với sư huynh anh à?”
“Ừ.”
“Quay lại không?”
“Để em suy nghĩ đã.”
“Tối ăn tối nhé?”
“Có hẹn rồi.”
“Ai?”
“Sư huynh anh.”
Tôi nhìn màn hình hiện “đang nhập…” một lúc lâu, rồi không có gì nữa.
Tôi cảm thấy mình vừa phá hỏng không khí trò chuyện.
Nhưng vậy là chùn bước rồi sao?
Hừ, đàn ông.
Cũng chỉ thèm khát thân thể tôi thôi.
May mà tôi chưa gật đầu ngay.
Tối đó, tôi đợi Giang Huyền gần một tiếng tại nhà hàng.
Khi tôi định bỏ về, anh ấy mới vội vàng chạy đến.
“Xin lỗi, xin lỗi.”
“Diên Diên, lúc nãy Lục Yến Minh không chịu đổi ca trực cho anh.
“Đổi người khác rồi, vậy mà hắn lại cứ kéo anh lại bàn về một ca bệnh.
“Hôm nay hắn siêu chăm chỉ luôn, mấy lần anh muốn đi mà không được.”
Tôi cười: “Không sao, các bác sĩ luôn chạy đua với thời gian để giành giật mạng người.
“Em không để bụng đâu.”
“Đúng rồi, em với Lục Yến Minh quen nhau thế nào?
“Anh hỏi hắn mà hắn không nói.”
Tôi uống ngụm trà, làm sao để giải thích mà không ngượng đây?
Màn hình điện thoại sáng lên, hiện một dòng:
“Đàn ông trễ hẹn chứng tỏ không coi trọng bạn.”
Tôi suýt nữa phun nước ra.
Tên này làm trà xanh còn dở.
“Quen nhau qua một buổi tụ tập bạn bè thôi.”
Tôi gõ vào WeChat: “Trước đây anh cũng hay đi trễ mà.”
Hắn trả lời ngay: “Xin lỗi, sau này không thế nữa.”
Màn hình lại hiện đang nhập văn bản. Tôi tắt màn hình luôn.
Giang Huyền cười nói: “Em cũng bận thật, tan ca rồi mà còn trả lời công việc.”
“Không phải, là Lục Yến Minh.”
“À? Hắn tìm em làm gì?”
“Hắn tìm em… để nói xấu anh.”
6
“Đùa thôi.”
Giang Huyền bật cười.
“Thằng nhóc đó chắc là ghen vì anh đi hẹn hò.
“Hắn từng bị đá đấy.
“Bình thường cứ cao cao tại thượng, chắc là không chịu được cú sốc.
“Nhưng loại người như hắn cũng không cho được giá trị tinh thần gì đâu, bị đá là phải.”
Sư huynh đúng là sư huynh.
Trình độ cao hơn hẳn sư đệ.
Ăn xong gần hết bữa, tôi cũng mở lời với Giang Huyền.
“Anh là người tốt.”
“Có thể cho anh biết lý do không?”
Vì em không chấp nhận nổi cảnh bạn trai cũ gọi mình là “chị dâu” trước mặt người khác.
Mà lý do này thì không tiện nói cho anh.
“Em cảm thấy mình hợp làm bạn hơn.”
“Vậy à.
“Đáng tiếc thật.
“Nhưng có thể nhờ em chuyện này không?”
Tôi nhướn mày: “Chuyện gì?”
“Đừng nói với Lục Yến Minh là em từ chối anh nhanh vậy được không?
“Anh vừa khoe khoang với hắn một chút…”
…
Về lại bệnh viện, Lục Yến Minh vẫn đang ngồi nói chuyện với bà nội.
Thỉnh thoảng gật gù.
Tôi ôm đầu.
Bà nội thấy tôi, liền ho khan to rồi gọi lớn:
“Tiểu Lục à, ra ngoài mua ly trà sữa với Diên Diên đi, bà thèm rồi.”
Hai người này từ khi nào mà thân thế?
Trên đường đi, Lục Yến Minh lên tiếng:
“Có kết quả rồi, bà không sao cả, chắc chỉ là đau nửa đầu.”
“Vậy mai xuất viện được chưa?”
“Được.”
“Ờ.”
Vẫn nói ít như mọi khi.
“Sao anh lại muốn quay lại?”
“Em ăn tối với Giang Huyền hôm nay thế nào?”
Cả hai chúng tôi cùng lúc mở miệng.
Cùng nhìn nhau một cái.
“Cũng ổn.”
“Em không gọi anh ta là sư huynh nữa à?”
Tôi trả lời trước.
Lục Yến Minh quay người, tiến sát về phía tôi.
Chiều cao 1m86 của hắn mang lại cảm giác áp lực.
Hắn mím môi:
“Muốn quay lại, là vì anh vẫn luôn thích em.
“Nếu em không gọi anh ta là sư huynh nữa, vậy có phải em muốn sau này anh gọi em là gì khác?
“Ví dụ, chị dâu?”
Dưới ánh đèn vàng vọt, hắn như muốn bao trùm lấy tôi.
Hơi thở của hắn dần áp sát.
Tôi từng chút từng chút bị mê hoặc, cái đồ đàn ông khốn này.
Đã nửa năm rồi, tôi vẫn không chống lại được hắn.
“Cũng không phải là không được.”
Một vài cảnh nóng hiện lên trong đầu tôi, tôi chầm chậm trả lời.
Khi hắn áp sát gần hơn, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Đợi 3 giây vẫn không thấy gì, tôi mở mắt ra…
Lục Yến Minh đứng trước mặt tôi, ánh mắt kỳ lạ nhìn tôi.
“Tôi cảm thấy… chúng ta như thế này, hình như… không ổn lắm.”
Má nó, có bị gì không?
Tôi đã vì anh mà từ chối người khác rồi.
Không khí cũng đã được đẩy lên như thế rồi!
Giờ anh xem tôi như con hề à?
Tôi quay người bỏ đi.
Lục Yến Minh kéo tôi lại, do dự nói:
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn chúng ta đến với nhau một cách trong sáng.”
Tôi hất tay hắn ra, tức tối nói:
“Anh đang nói ai không trong sáng đấy?
“Cút đi cho tôi, đồ hèn!”
Về lại phòng bệnh, bà nội mặt đầy vui mừng.
“Diên Diên à, bà đã giúp cháu thu xếp ổn thỏa cả hai bên rồi.
“Bệnh viện nhiều người nhiều chuyện, mình cũng nên giữ chút danh tiếng.”
Sao ngay cả bà cũng nói thế, tôi đã làm gì khiến người ta nghĩ tôi dễ dãi vậy chứ?
“Danh tiếng cái quái gì! Một người thôi đã đủ phiền rồi!”
Bà nội vỗ tôi một cái.
“Nói cái gì vậy? Có hai người thôi mà.”
“Bà nội!”
“Giờ bọn trẻ không phải đang thịnh hành câu ‘người lớn thì cái gì cũng muốn’ sao?”
“Bà nội, bớt xem mấy cái video ngắn kỳ quặc lại đi ạ.”
“Con bé này, chẳng lẽ vừa bị bác sĩ từ chối rồi nên quay sang cáu với bà hả?”
Đủ rồi, đủ rồi, đừng nói nữa, xin bà đấy!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire