mercredi 27 août 2025

Một Giấc Mơ Chuong 1

 Danh sách chương                          Facebook

“Cô dâu mới và vợ cũ, uống thêm ly nữa đi chứ?”

Có người trên bàn tiệc không sợ chuyện lớn, đưa ánh mắt trêu chọc nhìn về phía tôi.

Một ly rượu trắng trôi xuống, dạ dày tôi đã bắt đầu quặn lên dữ dội.

Tôi vô thức nhìn về phía Kỷ Yến Lễ, sau tai nạn, giữa chân mày anh để lại một vết sẹo.

Anh ôm lấy Tống Thời Ngữ, hơi cau mày, “Thời Ngữ sức khỏe không tốt, không tiện uống rượu, xin lỗi nhé.”

Người đưa ra đề nghị vốn dĩ chẳng phải nhằm làm khó Tống Thời Ngữ, anh ta quay sang tôi, “Vậy thì vợ cũ uống thay cô dâu mới rồi.”

“Các người cứ tự nhiên.” Kỷ Yến Lễ không thèm liếc tôi một cái, dẫn Tống Thời Ngữ đi tới bàn tiếp theo.

“Đúng là chỉ thấy người mới cười, chẳng ai thương người cũ khóc.”

Hai ly rượu trắng được rót đầy, đưa đến trước mặt tôi, “Uống đi, vợ cũ.”

Bọn họ nhìn tôi chẳng khác gì xem trò hề, xen lẫn trong tiếng cười nhạo là hai chữ “đáng đời”.

Cơn đau dữ dội nơi dạ dày càng lúc càng tăng, mặt tôi tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Tôi không uống hai ly rượu đó, ôm bụng chạy ra khỏi sảnh tiệc.

Tôi nôn đến trời đất đảo lộn trong nhà vệ sinh, mãi mới đỡ hơn một chút.

Phía sau vang lên tiếng giày cao gót, “Hối hận không? Vợ – cũ – à?”

Kỷ Ninh Ninh đứng từ trên cao nhìn xuống tôi.

Tôi ôm lấy bụng co rúm trong góc, vì đau mà mồ hôi lạnh túa ra, tóc mai ướt nhẹp, người trông thảm hại vô cùng.

Kỷ Ninh Ninh nói, “Cảm ơn chị đã bảo anh tôi đi mua sủi cảo vào đêm anh ấy cầu hôn chị, nếu không thì giờ tôi thật sự phải gọi chị là chị dâu rồi.”

Âm thanh ồn ào từ sảnh cưới vẫn vọng vào không ngớt.

Tôi cố chịu đựng cơn đau, gắng gượng mỉm cười, “Xin lỗi, Ninh Ninh…”

Xoạch—

Một chậu nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu tôi xuống.

“Xin lỗi thì được gì? Chị nghĩ khổ đau anh tôi từng trải qua sẽ tan biến sao? Hay bà nội tôi có thể sống lại?”

Cô ta siết chặt nắm tay, mắt đỏ hoe nhìn tôi đầy thù hận, ngực phập phồng dữ dội,

“Đồ sao chổi! Anh tôi đúng là không nên quen biết chị!”

2

Ngực tôi như bị ai đó xé toạc ra, khoé mắt rịn ra nước.

Không nên quen tôi.

Nhưng anh ấy đã cầu hôn tôi kia mà.

Khung cảnh cầu hôn ấy vẫn rõ mồn một trong đầu tôi.

……

“Thương Thương,” Kỷ Yến Lễ xưa nay luôn điềm đạm lý trí, khi cầm bó hoa tay lại hơi run.

Anh cúi đầu cười khẽ, vành tai đỏ bừng, “Lần đầu cầu hôn, có hơi hồi hộp.”

“Cho anh một danh phận, được không?”

Tôi vừa khóc vừa cười, gọi anh là đồ ngốc, gật đầu, nhìn anh đeo nhẫn cho tôi.

Anh lau nước mắt cho tôi, “Khóc gì chứ, tối nay còn nhiều lúc để em khóc đấy.”

Chúng tôi là mối tình đầu của nhau, yêu nhau từ cấp ba đến nay, 8 năm rồi, anh luôn kìm chế, chưa từng chạm vào tôi.

Vậy nên đêm đó, anh thật sự không dịu dàng chút nào.

Tôi khóc đến khàn cả giọng, kiệt sức.

Anh dịu dàng hôn tôi, vỗ về, “Thương Thương ngoan, cố chịu một chút.”

Tới tận rạng sáng anh mới bế tôi đi tắm, bụng tôi lúc ấy bất chợt kêu lên.

Anh cười hỏi, “Muốn ăn gì?”

Tôi giận dỗi ném gối vào anh, “Sủi cảo.”

Tôi không biết anh đã đi đâu mua sủi cảo.

Tôi chờ rất lâu, mãi vẫn không thấy anh về. Cơn mưa bắt đầu từ lúc anh rời nhà vẫn chưa dứt, cho đến khi tôi nhận được điện thoại của Kỷ Ninh Ninh.

“Dư Thương, nếu anh tôi không qua khỏi, cả đời này tôi sẽ hận chị!”

Kỷ Yến Lễ gặp tai nạn xe.

Trời mưa, một bác công nhân vệ sinh làm việc buổi sáng bất ngờ băng qua đường, anh phanh gấp để tránh, xe bị trượt.

Công nhân kia không sao, còn xe anh bị lật, bị lan can đâm xuyên qua ngực.

Trước cửa phòng cấp cứu, Kỷ Ninh Ninh mắt đỏ hoe xé áo tôi, “Trả anh tôi lại cho tôi!”

Tôi đờ đẫn để mặc cô ta đấm đá, mặt bị móng tay cô ta cào rách chảy máu.

Tối hôm đó, bệnh viện phát thông báo nguy kịch cho Kỷ Yến Lễ.

Tôi cầu nguyện trước bức tường trắng trong bệnh viện không biết bao nhiêu lần, chỉ cần anh bình an, cái gì cũng được.

Anh thật sự đã bình an vô sự.

Nhưng não bị tổn thương, mất một phần ký ức, nhớ tất cả mọi người, chỉ riêng tôi thì quên sạch.

“Em là vị hôn thê của tôi sao?”

Khi anh nhìn tôi, ánh mắt lạ lẫm, một vị hôn thê đột nhiên xuất hiện khiến anh hơi dè chừng.

Tôi đứng cứng người bên giường bệnh, lo lắng vặn chiếc nhẫn anh từng đeo cho tôi.

Tôi từng hỏi bác sĩ, bác sĩ nói cho anh thêm thời gian, có lẽ sẽ nhớ lại.

Nhưng tôi không đợi được.

Kỷ Ninh Ninh cho rằng tôi làm ầm ĩ, bắt anh cô ấy nửa đêm đi mua sủi cảo mới gây ra tai nạn, mong tôi sớm rời khỏi cuộc đời anh trai cô.

Thế nên thời gian đó, cô ta cố ý để thanh mai trúc mã của anh – Tống Thời Ngữ – thường xuyên đến thăm.

Tống Thời Ngữ dịu dàng, biết chăm sóc người khác, mỗi lần tới đều mang theo món ăn và điểm tâm tự làm, trò chuyện với anh chuyện thời sự, nói về văn học, thư pháp.

Qua thời gian, tôi thấy ánh mắt Kỷ Yến Lễ nhìn cô ấy từ khách sáo đến dịu dàng, có cả ý cười.

Còn khi nhìn tôi, vẫn chỉ như nhìn người lạ.

Kỷ Ninh Ninh đắc ý, “Thấy chưa, chị Thời Ngữ mới là người phù hợp nhất với anh tôi, không giống chị, làm loạn lên, bắt anh tôi phục vụ như người hầu.”

Tôi từng kể cho anh một số chuyện trước kia, cố gắng đánh thức ký ức trong anh.

Nhưng lần nào anh cũng nhíu mày, thậm chí có phần phản cảm,

“Xin lỗi, những chuyện này tôi không nhớ chút nào. Cũng không có cảm giác gì với em.”

Tôi nghẹn lời, nỗi đau trong lòng cứ thế lan ra.

Kỷ Ninh Ninh nói, “Tôi không kể chuyện chị hại anh tôi gặp tai nạn cho anh ấy biết, đã là chừa mặt chị rồi.

Tốt nhất chị nên tự biết điều mà rút lui, dù sao anh tôi cũng không thể thích chị nữa.”

Rồi Kỷ Yến Lễ tuyên bố sẽ đính hôn với Tống Thời Ngữ.

Sau khi được Kỷ Ninh Ninh thêm mắm dặm muối, tôi cũng trở thành trò cười trong giới bạn bè.

……

Rút ra khỏi hồi ức, Kỷ Ninh Ninh đã rời đi.

Cơn đau dạ dày cũng dịu lại, nhưng quần áo ướt đẫm khiến tôi lạnh run trong cái điều hòa lạnh lẽo của khách sạn.

Tôi ôm lấy thân hình thảm hại của mình bước ra khỏi nhà vệ sinh, liền trông thấy Kỷ Yến Lễ ôm Tống Thời Ngữ đứng ở hành lang.

3

“Chị không sao chứ? Vừa rồi tôi nghe nói chị thấy không khoẻ…”

Tống Thời Ngữ muốn bước lại gần.

Bị Kỷ Yến Lễ nhẹ nhàng kéo lại, “Em đang mang thai, đừng đến gần cô ấy.”

Anh chắn trước mặt Tống Thời Ngữ, nhìn tôi như thể tôi mang mầm bệnh.

Cái lạnh ngấm vào tận xương tủy, khiến tôi không ngừng run rẩy.

Anh từng thấy tôi thảm hại hơn thế này.

Một kỳ nghỉ hè đại học, tôi từng theo đoàn dạy học tình nguyện của trường về vùng quê.

Không quen đường xá, tôi trượt chân ngã thẳng vào ruộng bùn.

Lúc tôi đứng dậy, toàn thân đầy bùn đen, người bốc mùi khó chịu.

Kỷ Yến Lễ tìm được tôi, định ôm tôi.

Tôi ngăn lại, “Đừng tới gần, bẩn lắm.”

Anh kéo tôi vào lòng, ôm chặt, ghé mặt vào bùn trên mặt tôi, cười nói,

“Bẩn chỗ nào? Chẳng bẩn chút nào cả.”

Giờ tôi sạch sẽ gấp trăm lần ngày đó, mà trong mắt anh lại bẩn gấp ngàn lần.

Tôi nhìn Kỷ Yến Lễ bảo vệ Tống Thời Ngữ, sống mũi cay xè.

Tôi nói, “Tôi không bẩn.”

Anh cau mày, vẫn chắn trước mặt Tống Thời Ngữ, ánh mắt đầy chán ghét.

Anh không nói gì với tôi, chỉ dịu giọng an ủi Tống Thời Ngữ, “Đừng lo, anh sẽ bảo nhân viên mang áo khoác cho cô ấy.”

“Không cần.” Tôi lau nước mắt, xoay người rời đi.

Nhưng nước mắt cứ thế tuôn mãi không dừng.

Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ ăn sủi cảo nữa.

Cả đời này, không bao giờ.

4

Kỷ Ninh Ninh sống đối diện nhà tôi.

Lúc tôi xuống lầu đổ rác, vừa vặn thấy Kỷ Yến Lễ dẫn Tống Thời Ngữ tới thăm cô ta.

Tôi cúi đầu.

Không phải lần đầu gặp họ.

Kỷ Ninh Ninh để chọc tức tôi, thường xuyên gọi Kỷ Yến Lễ và Tống Thời Ngữ đến, mỗi lần đều cố tình gây ra động tĩnh lớn để tôi phải biết.

Cô ta hay mang đồ Tống Thời Ngữ làm tới gõ cửa nhà tôi,

“Đây là chị Thời Ngữ và anh tôi mang tới, cho chị nếm thử luôn.”

Kỷ Ninh Ninh cố ý lôi tôi vào mối tình của Kỷ Yến Lễ và Tống Thời Ngữ, bắt tôi mở to mắt nhìn anh ấy yêu người khác như thế nào.

…… Lần này, tôi không muốn chạm mặt họ.

Tôi tránh đi, chọn tản bộ dưới lầu.

Trên đường có một ông lão xa lạ đang dắt con chó vàng to đi dạo, con chó vẫn giữ bản tính hoang dã, thấy người là sủa ầm lên.

Tôi tăng tốc bước qua.

Chó vàng lập tức thoát khỏi dây xích, sủa ầm lên lao về phía tôi, nhào tới làm tôi ngã xuống.

Nhưng không biết Tống Thời Ngữ từ đâu xuất hiện, cô ta tiện tay nhặt một cành cây khô bên đường, muốn đuổi chó đi.

Con chó chẳng những không sợ, còn nhảy xổ về phía Tống Thời Ngữ.

Cô ta kêu đau một tiếng, bị húc ngã xuống đất.

Một lát sau, máu bắt đầu chảy từ hạ thân…

Màu đỏ chói đập vào mắt khiến tôi vô thức ôm lấy bụng.

Cảm giác mất đi sinh mệnh, trong khoảnh khắc ấy, truyền đến rõ ràng.

Tôi đau đớn ngồi sụp xuống, đầu óc trống rỗng.

Kỷ Yến Lễ và Kỷ Ninh Ninh tới, con chó bỏ chạy.

Tôi bị Kỷ Yến Lễ hung hăng đẩy ra.

Anh bế Tống Thời Ngữ lên, lạnh lùng nhìn tôi, “Tốt nhất cô nên cầu nguyện Thời Ngữ không sao.”

Cánh tay bị chó cào vẫn còn rỉ máu, đau âm ỉ.

Tôi nén nước mắt, cứng đầu nhìn anh,

“Kỷ Yến Lễ, đây là tai nạn.”

Kỷ Yến Lễ không để tâm, ôm Tống Thời Ngữ bỏ đi.

……

Xử lý vết thương ở bệnh viện, tiêm thuốc xong, trở về văn phòng tôi vẫn thấy bất an.

Đồng nghiệp tới tấp chúc mừng tôi, “Chúc mừng nha, sắp thành Giám đốc Dư rồi.”

Tháng trước, trưởng phòng bị điều chuyển về chi nhánh ở thành phố khác, Tổng Giám đốc đã từng nói chuyện riêng với tôi, ám chỉ có ý định đề bạt tôi lên vị trí trưởng phòng.

“Cảm ơn.” Tôi đáp.

Tin nhắn của Kỷ Ninh Ninh đột nhiên bật ra, “Chị dâu tôi sảy thai rồi. Dư Thương, tự lo cho thân mình đi.”


Danh sách chương

Facebook

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire