Kỷ Ninh Ninh đột nhiên không liên lạc được với Dư Thương nữa.
Cô và Trình Lộ Diễn đang trong chuyến trăng mật, kế hoạch kéo dài nửa tháng.
Hôm nay đã là ngày thứ 10, nhưng cô đột nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt.
Bởi vì đã hai ngày rồi cô không nhận được tin tức gì từ Dư Thương, gọi điện thì không ai bắt máy.
Cân nhắc nhiều lần, cô vẫn quyết định kết thúc sớm kỳ nghỉ để quay về.
Nhưng sau khi về nhà, vẫn không tìm thấy Dư Thương đâu cả.
Cô hỏi bố mẹ, bố mẹ nói Dư Thương mới đến thăm họ hai ngày trước, lúc đó tâm trạng vẫn rất ổn.
Dạo gần đây, Dư Thương đúng là rất tốt, nếu không cô cũng đã chẳng an tâm để lại chị một mình ở đây, mà cùng Trình Lộ Diễn đi du lịch.
Nhưng lúc này, cô bắt đầu nghi ngờ… liệu tất cả những gì mình thấy có phải thật không?
Nếu như, mọi sự “ổn” của Dư Thương, chỉ là đang diễn kịch?
Cô không dám nghĩ tiếp.
Cô đến nghĩa trang tìm – nơi mộ anh trai cô nằm – nhưng vẫn không thấy bóng dáng Dư Thương.
Trước phần mộ của anh trai và bà nội vẫn còn những bó hoa tươi chưa tàn.
Chứng tỏ mấy hôm nay, Dư Thương đã từng tới.
Nhưng rốt cuộc… chị ấy đã đi đâu?
Khi chuẩn bị rời đi, người trông nghĩa trang bất ngờ gọi cô lại, “Xin hỏi có phải cô là tiểu thư Kỷ không?”
“Đây là bức thư cô Dư nhờ tôi gửi lại cho cô.”
——
Gửi Ninh Ninh.
Nghĩ tới nghĩ lui, chị vẫn quyết định để lại cho em bức thư này.
Nếu không, với cái tính bướng bỉnh của em, chắc chắn sẽ không bỏ qua khi không tìm thấy chị.
Chị đoán, chắc em lại bắt nạt Trình Lộ Diễn rồi, kết thúc kỳ trăng mật sớm để chạy về đây.
Xin lỗi, đã làm gián đoạn hành trình của em, cũng thay chị gửi lời xin lỗi đến Trình Lộ Diễn.
Chị thật sự đã rất muốn cố gắng thêm vài ngày nữa.
Nhưng… chị mệt rồi.
Đừng tìm chị nữa, chị muốn đi du lịch, đến một nơi thật xa, thật xa.
Nếu có thể, hãy giúp chị gửi mỗi tháng một tấm bưu thiếp từ khắp nơi trên thế giới cho bác trai và bác gái nhé.
Đó là cách duy nhất chị có thể nghĩ ra.
Còn em, nhớ ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi đầy đủ, chăm sóc bản thân cho tốt.
Đã có Trình Lộ Diễn rồi, có chuyện gì thì đừng tự mình gồng gánh.
Rồi… hãy quên chị đi.
Tạm biệt, Ninh Ninh.
Được rồi.
Ngoan nào.
Đừng khóc nữa.
——
“Đồ dối trá… đồ dối trá… Dư Thương, chị là đồ dối trá!”
Kỷ Ninh Ninh siết chặt bức thư trong tay, khóc đến nghẹt thở trước phần mộ của Kỷ Yến Lễ,
“Anh… xin lỗi… xin lỗi… Em vẫn không thể bảo vệ chị dâu được.”
Trình Lộ Diễn ôm lấy cô,
“Có lẽ… đó mới là sự giải thoát cho chị ấy.”
—
18
Ba mẹ Kỷ mỗi tháng đều nhận được bưu thiếp từ khắp nơi gửi về, người gửi ghi là Dư Thương.
Năm đầu tiên, vào sinh nhật của mẹ Kỷ, bà hỏi Kỷ Ninh Ninh: “Tiểu Thương năm nay không về sao?”
Kỷ Ninh Ninh mắt đỏ hoe, suýt chút nữa không giữ nổi bình tĩnh.
Là Trình Lộ Diễn đỡ lời giúp cô, “Cô ấy nói đi xa quá, không kịp về, nhưng quà sinh nhật sẽ gửi sau.”
Mẹ Kỷ không nói gì.
Đến năm sau, vẫn trong ngày sinh nhật, bà lại hỏi: “Tiểu Thương đâu rồi?”
Kỷ Ninh Ninh đáp:
“Hôm qua em gọi điện, chị ấy vẫn đang ở nước ngoài. Bên đó gặp thời tiết khắc nghiệt, máy bay đều bị hoãn hết, chưa về kịp.”
Mẹ Kỷ không nói gì.
Hai năm sau đó, bà không còn hỏi Dư Thương vì sao không về nữa.
Chỉ có năm thứ ba, bà chọn đến thăm mộ con trai mình đúng vào ngày sinh nhật.
Trước bia mộ, bà khẽ nói:
“Yến Lễ, con bảo Tiểu Thương đừng mãi ham chơi nữa, về thăm mẹ một chút.”
“Mẹ nhớ con bé rồi.”
—
– Hoàn-
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire