mardi 2 septembre 2025

BG Chuong 6

 Danh sách chương                          Facebook           Thế giới ngôn tình

Bất Giang

Trong lúc đợi thang máy, tôi thuận miệng hỏi Giang Nhiên: “Cậu đã nói gì với Lục Hành Xuyên vậy?”

Giang Nhiên gãi mũi: “Không có gì đâu.”

Tôi nghi ngờ liếc nhìn cậu.

Giang Nhiên lảng tránh ánh mắt: “Chỉ là bảo anh ta đừng làm phiền chị nữa.”

Tôi khựng lại: “Cảm ơn.”

Trong lòng không khỏi cảm thán.

Quả không hổ danh là người chỉ mới vào công ty mấy tháng đã chiếm trọn thiện cảm của mọi người—Giang Nhiên.

Nghe nói ngay cả cô lao công cũng không tiếc lời khen ngợi cậu.

Khen cậu nhiệt tình, tốt bụng, hay giúp đỡ người khác.

Cửa thang máy từ từ mở ra, Giang Nhiên bước theo sau tôi vào trong.

Không gian kín khiến cảm xúc căng thẳng của tôi dần giãn ra.

Lưng mỏi, tôi tựa vào vách thang máy, đầu óc bắt đầu mông lung suy nghĩ.

Chuyện ly hôn vẫn cần sớm thông báo cho cả hai bên gia đình.

Bố mẹ Lục Hành Xuyên trước giờ chẳng mấy thân thiết với tôi, có lẽ họ sẽ vui vẻ chấp nhận.

Chỉ có điều khiến bố mẹ tôi thất vọng rồi.

Họ là kiểu phụ huynh truyền thống nhất, tâm nguyện duy nhất là tôi sống yên ổn, có một gia đình nhỏ hạnh phúc.

Nếu dự án trong tay tôi suôn sẻ kết thúc, năm nay có thể sắp xếp một chuyến du lịch gia đình.

Tahiti cũng ổn đấy, có thể ra biển ngắm cá mập…

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chai đồ uống nóng.

Tôi hoàn hồn, chạm phải ánh mắt ngại ngùng của Giang Nhiên.

Cậu ngó lơ đi chỗ khác, đưa chiếc túi giấy vẫn cầm trong tay cho tôi.

Miệng túi hơi mở, để lộ mấy vỉ thuốc giảm đau, miếng dán giữ nhiệt, thậm chí còn có vài lon trà gừng táo đỏ ấm nóng.

Tôi hơi kinh ngạc: “Cậu vừa xuống lấy đồ ăn chính là cái này à?”

Giang Nhiên gật đầu, vẻ mặt bình thản, nhưng vành tai đã đỏ ửng.

Tôi mím môi, ôm lấy túi giấy, trong lòng ngổn ngang, không biết nên nói gì.

Trong khoang thang máy chỉ còn tiếng máy móc vận hành khe khẽ.

“Cảm ơn.”

Tôi giả vờ nhẹ nhàng trêu chọc:

“Bảo sao ai trong công ty cũng quý cậu.”

“Cả chị cũng vậy à?”

Lời vừa dứt, chúng tôi đồng thời rơi vào im lặng kỳ quặc.

Giang Nhiên nhìn chằm chằm tôi, như thể muốn nhìn ra một câu trả lời từ biểu cảm của tôi.

Tôi gắng giữ bình tĩnh, né tránh ánh mắt cậu.

“Dĩ nhiên rồi. Trong đám thực tập sinh cùng kỳ, cậu là người giỏi nhất.”

Cửa thang máy “ding” một tiếng mở ra, tôi như được đại xá, lập tức bước nhanh ra ngoài.

12

Lâm Hi Đồng cười hì hì bên cạnh tôi, không chút nghiêm túc.

“Tôi tìm cậu không phải để bị cười đâu đấy.”

Tôi chán nản nằm dài trên bàn làm việc của cô ấy, buồn bực vô cùng.

“Không phải rất tốt sao? Lục Hành Xuyên đã ôm ấp con kia, đêm không về nhà rồi, cậu còn định thủ tiết vì hắn à?

“Chưa kể, chưa chắc người ta đã có ý gì, cậu sợ cái gì?

“Đạo đức của cậu cao thế, sao không chia cho Lục Hành Xuyên một chút?”

Tôi thở dài: “Tôi rối tung cả lên rồi, cậu bớt nói một câu đi.”

Lâm Hi Đồng cười híp mắt: “Nếu Giang Nhiên làm cậu khó xử thế, ngày mai tôi bảo phòng nhân sự đuổi cậu ta.”

Tôi liếc cô một cái: “Nói nghiêm túc đi!”

“Cậu nói đi.”

Do dự một lúc, tôi đẩy laptop qua.

“Tôi có một bản phác thảo kịch bản…”

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi khởi nghiệp cùng Lâm Hi Đồng, mở một studio nội dung nhỏ.

Vất vả lên bờ xuống ruộng vài năm, nhờ làn sóng phim ngắn thịnh hành gần đây, cuối cùng cũng làm ra vài bộ hot, coi như có chút thành tựu.

Lâm Hi Đồng đọc qua loa một lượt, cười phá lên: “Kịch bản này toàn là thù riêng của cậu đấy à.”

“Qua được duyệt không?”

Tôi hơi lo lắng.

Khung cốt kịch bản rất đơn giản—

Nữ chính tưởng mình đang sống hạnh phúc, lại vô tình phát hiện bạn trai lâu năm từng có một mối tình sâu đậm nhưng bị mất trí nhớ vì bệnh tật.

Ngày tái ngộ, ba người vướng vào vòng xoáy yêu – hận – không thể dứt.

Lâm Hi Đồng vỗ bàn: “Nhất định là được!”

“Nếu phim hot thật, coi như Lục Hành Xuyên cũng góp phần vào sự nghiệp của cậu rồi.”

“Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”

Tôi khẽ nói: “Chỉ là không nuốt trôi cơn giận này.”

Rõ ràng là tôi bị che giấu tất cả, vậy mà dù là cha mẹ hay bạn bè của Lục Hành Xuyên, ai cũng trách móc tôi, như thể tôi chen vào chiếm được lợi lớn.

Người hôm trước còn thân mật với tôi, hôm sau đã trở mặt, mà tôi thậm chí không biết nên trách ai.

Lâm Hi Đồng nhìn tôi bằng ánh mắt “tôi hiểu”: “Yên tâm, có bỏ tiền túi tôi cũng quay bằng được bộ này.”

13

Ra khỏi văn phòng của Lâm Hi Đồng, tôi một mình tìm một phòng họp nhỏ để tiếp tục chỉnh sửa kịch bản.

Bên ngoài, bầu trời dần phủ màu lam sẫm.

Tòa nhà đối diện lần lượt bật sáng từng khung cửa sổ, xe cộ đông đúc bên dưới, còn có…

Tôi sững lại.

Trong lớp kính phản chiếu, Giang Nhiên đang tựa người vào cửa phòng họp, lặng lẽ nhìn tôi.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua lớp kính.

Bị phát hiện, Giang Nhiên không hề lúng túng, thản nhiên bước vào.

Cậu giơ tay, đặt một hộp cơm giữ nhiệt lên bàn.

Chưa mở ra, hương thơm đã lan tỏa.

“Quán cháo chị thích nhất, tôi nhớ không lầm chứ?”

Không sai.

Giang Nhiên bật cười: “Lần trước họp xong chị từng nhắc qua một lần.”

Cậu đưa thìa cho tôi: “Ăn lúc còn nóng.”

Cháo cá nóng hổi nổ vị mặn mà trên đầu lưỡi.

Tôi vừa ăn vừa lúng búng nói: “Ngon lắm.”

“Vậy là tốt rồi.”

Giang Nhiên cong môi cười.

Cán thìa trong tay trở nên cấn cấn, tôi hơi ngập ngừng.

Ánh mắt Giang Nhiên rơi vào màn hình laptop của tôi: “Chị đang viết kịch bản mới? Tôi xem được không?”

Tôi đè nén chút ngại ngùng trong lòng, đẩy laptop đến trước mặt cậu.

“Cho. Cứ góp ý thoải mái.”

Giang Nhiên nhìn rất nghiêm túc: “Mỗi bộ phim ngắn của chị tôi đều xem ít nhất vài lần. Tôi thấy đều rất hay.”

“Tôi nói vậy là muốn nói—chị nên tự tin hơn một chút.”

Không chút để ý những lời đơn giản đó lại khuấy đảo tâm tư tôi bao nhiêu.

Làm phim ngắn, với tôi chẳng phải điều gì xấu hổ.

Nhưng với Lục Hành Xuyên và bạn bè hắn thì chưa chắc.

Dù hắn chưa bao giờ tỏ rõ điều đó.

Hắn chỉ là—chưa từng xem một tập phim nào tôi viết, mỗi khi tôi nhắc đến công việc, hắn sẽ khéo léo đánh trống lảng.

Hoặc trong những dịp cần giới thiệu tôi, hắn tránh nhắc đến nghề nghiệp của tôi.

Cũng dễ hiểu thôi, dù gì hắn là “tổng tài bá đạo”.

Đàn ông như vậy, sao lại đi xem mấy phim ngắn cẩu huyết?

Nhưng vẫn có một người—kiên định, không chút do dự, luôn tin tưởng và khen ngợi năng lực cùng thành quả công việc của tôi.

Tim tôi bỗng thấy như được ngâm trong làn nước ấm áp.

14

Giang Nhiên đọc xong một lượt, giơ ngón cái với tôi.

Tôi mỉm cười: “Thật không đấy? Cậu đừng nịnh tôi.”

“Thật lòng đấy.”

Giang Nhiên nghiêm túc: “Còn hay hơn tất cả các tác phẩm trước của chị cộng lại.”

Tôi không kìm được, khóe môi khẽ cong.

Đang định lên tiếng thì điện thoại bỗng hiện cuộc gọi đến.

Là mẹ của Lục Hành Xuyên.

Tôi cau mày, chưa để chuông kêu đến lần thứ hai đã cúp máy.

Lúc này mới thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.

Tin mới nhất là từ Lục Hành Xuyên:

【Giai Nguyệt, yên tâm, mấy lời trên mạng để anh lo, sẽ không ảnh hưởng đến em. Nếu bố mẹ anh có liên hệ hay gây khó dễ cho em, em không cần bận tâm】

Không đầu không đuôi.

Tôi bực bội trả lời:

【Có chuyện gì, liên hệ luật sư】

Suy nghĩ một lát, tôi dứt khoát đưa hắn vào danh sách đen.

Để chắc chắn, tôi mở danh bạ, chặn hết tất cả người liên quan đến Lục Hành Xuyên.

Thở phào một hơi.

Không thể phủ nhận—

Dù chỉ là một nghi lễ vô nghĩa, nhưng khoảnh khắc avatar của hắn biến mất khỏi danh sách, tim tôi như nhẹ đi một chút.

Giang Nhiên chứng kiến toàn bộ quá trình.

Chậm rãi đưa điện thoại của mình cho tôi: “Tôi nghĩ có thể là vì cái này.”

Màn hình dừng lại ở một video.

Tiêu đề giật gân:

**【Giới nhà giàu loạn lắm! Thiếu gia ngoại tình, người mới đến tận cửa giành chỗ】**

Nguồn đăng là một trang tin giải trí có tiếng trong khu vực.

Nội dung chính là cảnh tôi đối mặt với Phương Ký Tuyết và Lục Hành Xuyên chiều nay.

Giọng AI lồng vào bình luận một cách cường điệu, như thể tận mắt chứng kiến, mô tả ly kỳ đủ chuyện hậu trường nhà giàu.

Phần bình luận ngập tràn những lời tranh cãi thật giả lẫn lộn, sôi nổi vô cùng.

“Có mấy người đàn ông mà không ngoại tình? Miễn là có tiền cho đủ, làm ngơ cũng sống được.”

“Nghe nói tiểu tam mới là mối tình đầu, vợ chính là đồ trèo cao đầy toan tính.”

Rất nhanh, có người lần ra thân phận của Lục Hành Xuyên.

Bình luận ngày càng lan rộng, sắp moi đến tôi rồi.

Ngay lúc tôi F5 lại, toàn bộ video đã bị gỡ xuống.

Tôi bừng tỉnh—rõ ràng là đội PR của Lục Hành Xuyên đã ra tay.

15

Tôi không quá để tâm đến chuyện video.

Kịch bản giao cho Lâm Hi Đồng đã được duyệt thuận lợi.

Nhân sự, kinh phí, bối cảnh cũng nhanh chóng được chuẩn bị đầy đủ.

Ngày đầu khai máy, tôi có mặt tham dự lễ mở máy.

Nhưng khi thấy nam nữ chính, tôi không kìm được sững người.

Tôi nhớ ban đầu đã định là hai diễn viên không mấy tên tuổi.

Vậy hai người đang đứng trước mắt tôi—một nam một nữ, hiện đang là “ông hoàng – bà hoàng” của làng phim ngắn—là thế nào?

Tôi kéo Lâm Hi Đồng ra góc, hạ giọng hỏi: “Chúng ta có đủ ngân sách thuê họ sao?”

Vẻ mặt Lâm Hi Đồng đầy phức tạp: “Ban đầu thì không… nhưng sau đó có người rót thêm tiền vào.”

“Ai?”

Vừa hỏi xong, tôi đã biết câu trả lời.

Lục Hành Xuyên mặc âu phục chỉnh tề, đứng cạnh máy quay.

Tay cầm một xấp bao lì xì, đi ngang qua là phát cho từng thành viên đoàn làm phim.

Như cảm nhận được ánh mắt tôi, hắn ung dung quay đầu lại, mỉm cười như xưa.

“Nếu thấy ngứa mắt thì bỏ qua đi.”

Lâm Hi Đồng nghiến răng nói nhỏ bên tai tôi.

Tôi lắc đầu: “Hắn chịu đầu tư thì cứ để hắn đầu tư, tiền tự đưa đến cửa, sao lại không lấy?”

Vừa dứt lời, Lục Hành Xuyên đã bước tới.

Hắn dúi tất cả bao lì xì còn lại vào tay tôi: “Chúc thuận lợi, khai máy suôn sẻ.”

Do dự một lúc, hắn nói thêm: “Giai Nguyệt, nếu có thời gian, đi dạo với anh một chút được không?”

Tôi bóp bóp xấp bao lì xì trong tay.

Dù sao cũng là nhà đầu tư.

Còn cố tình đến làm “cậu bé phát tài”.

Nghĩ hai giây, dưới ánh mắt như thiêu đốt của Lâm Hi Đồng, tôi vẫn gật đầu.

16

Đoàn phim chi tiền lớn thuê một căn biệt thự độc lập ở khu nhà giàu ngoại thành.

Cổng bên dẫn ra một khu vườn xanh mát rợp cây.

“Anh muốn nói gì?”

Vừa đi vài bước, tôi đã chủ động lên tiếng.

Lục Hành Xuyên yên lặng nhìn tôi một cái: “Dạo này em sống sao rồi?”

“Rất tốt.”

Lại một quãng im lặng dài.

Trước khi tôi mất kiên nhẫn, cuối cùng hắn cũng khàn giọng thở dài:

“Giai Nguyệt, xin lỗi.”

Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy chân thành.

Sống mũi tôi bỗng cay xè.

Khóe mắt nóng lên, ướt ướt.

Lời vừa thốt ra, Lục Hành Xuyên như trút được gánh nặng.

Hắn hơi ngửa đầu, ánh mắt dừng trên thảm cỏ được cắt tỉa gọn gàng.

“Video là do Phương Ký Tuyết cố ý thuê người quay rồi đăng lên.”

Hắn cười khổ: “Anh cũng không biết sao cô ấy lại thành ra như vậy.”

Tôi lặng im lắng nghe.

“Từ lúc rời khỏi công ty em, anh đã suy nghĩ rất nhiều.

“Ban đầu, anh cứ nghĩ—tại sao em nhất định phải ly hôn với anh?

“Đúng là anh và cô ấy từng có một đoạn tình không kết quả, có lẽ khi vừa lấy lại ký ức, gặp lại cô ấy, anh vẫn còn chút không cam lòng.”

Hắn gượng cười, quay sang nhìn tôi, ánh mắt u tối.

“Nhưng bây giờ, anh đã nghĩ rõ rồi. Người anh thích là em, người anh muốn cùng đi tiếp cũng là em.

“Vậy nên, em có thể cho anh thêm một cơ hội không?

“Anh sẽ buông bỏ quá khứ, cùng em tạo nên những ký ức mới, chỉ thuộc về hai chúng ta.”

Gió hè nóng bức thổi qua.

Trong không khí lẫn mùi cây cỏ thoang thoảng, có thêm một mùi hương lạ.

Tỏa ra từ người Lục Hành Xuyên.

Hắn đã thay nước hoa.

Tôi lúc này mới chợt nhận ra.

“Nhưng em không còn muốn đi tiếp cùng anh nữa.”

Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của hắn, tôi cười nhạt, chỉ xuống nền đá dưới chân:

“Anh từng giẫm phải gạch rỗng chưa?”

Sau khi trời mưa, những viên gạch bị đội lên, bên dưới thường có một vũng nước bẩn.

Bề ngoài trông chẳng khác gì, nhưng chỉ cần giẫm phải, sẽ bị bắn đầy bùn.

“Quá khứ giữa anh và Phương Ký Tuyết, đối với em, chính là viên gạch rỗng đó.

“Bình thường nhìn thì chẳng sao, nhưng một khi dẫm trúng, mới biết nó bẩn đến mức nào.”

Lục Hành Xuyên mấp máy môi: “Người từng có quá khứ thì không xứng đáng có tình cảm mới sao?”

“Nhưng quá khứ của anh, chưa bao giờ thực sự qua đi.”

Tôi không kìm được, giọng đã có chút nghẹn ngào.

“Em đâu phải chưa từng cho anh cơ hội vá lại viên gạch đó. Nhưng Lục Hành Xuyên, anh không làm.

“Trên người anh vẫn còn mùi nước hoa cô ta thích, trong túi lúc nào cũng có viên kẹo cho cô ta, nhà thì đầy đồ trang trí thuộc về cô ta, anh luôn vô thức quan tâm cô ta…”

“Anh có thể thay đổi!”

Giọng hắn lộ vẻ vội vã, như sợ tôi sẽ không tin.

Tôi lắc đầu.

“Cũng giống như hôm nay—là vì thất vọng với cô ta nên anh mới tìm đến em, hay vì không cam lòng khi em cũng chọn chia tay không kết quả? Hay thật sự vì anh nhận ra mình đã yêu em?

“Em không còn đủ sức để phân biệt nữa.

“Tiếp tục đi cùng anh, chẳng khác nào em phải nơm nớp lo sợ, mỗi bước đều phải đoán xem liệu có dẫm trúng viên gạch rỗng nào không.”

“Nhưng nếu lúc nào cũng cúi đầu nhìn chân, thì còn tâm trí đâu mà ngắm cảnh dọc đường?”

17

Cuối cùng, Lục Hành Xuyên đã đồng ý ly hôn.

Luật sư báo lại rằng—trước khi ký thỏa thuận, hắn muốn gặp tôi một lần cuối.

Địa điểm là ngôi nhà chung của chúng tôi.

Khi tôi đến, người mở cửa đã là một dì giúp việc lạ mặt.

Đi qua tiền sảnh, tôi khựng lại.

Mô hình núi tuyết ngày trước không còn đâu nữa, thay vào đó là một chiếc đèn mặt trăng tinh xảo.

Tỏa ra ánh sáng dịu dàng, ấm áp.

Bố cục trong nhà gần như được thay mới toàn bộ.

Như thể được “tái sinh”.

Nghe tiếng động, Lục Hành Xuyên bước ra từ bếp.

Trên người hắn mặc một chiếc tạp dề—trông rất không hợp.

Thấy tôi, hắn mỉm cười.

“Anh đích thân nấu bữa này, cho anh vinh hạnh mời em dùng bữa chia tay, được chứ?”

Đã lâu không vào bếp, tay nghề hắn khó mà nói hay.

Nhưng chúng tôi vẫn lặng lẽ ăn hết bữa cuối cùng đó.

Sau bữa ăn, ngồi đối diện qua bàn ăn, Lục Hành Xuyên nhìn tôi rất lâu.

Có lẽ vì ánh đèn lờ mờ, sắc mặt hắn cũng mơ hồ không rõ.

Hắn lấy ra một xấp tài liệu, đưa cho tôi.

“Anh bảo luật sư làm lại thỏa thuận chia tài sản.”

Ngoài phần tôi yêu cầu, hắn còn hào phóng chuyển nhượng nhiều bất động sản trong nước và một phần cổ phần của mình.

“Còn cả căn nhà này.”

Lục Hành Xuyên ngập ngừng: “Anh đã thuê người sửa sang lại, em có thể coi như nhà mới, không còn dấu vết của ai cả.”

“Giai Nguyệt, đừng từ chối… được không?”

Tôi dĩ nhiên không từ chối.

Sau khi hoàn tất thủ tục sang tên, tôi lập tức liên hệ môi giới, đưa căn nhà này lên sàn bán.

Danh sách chương

Facebook       Thế giới ngôn tình

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

BG Chuong 6 Lượt xem: