lundi 15 septembre 2025

Chương 10 : Tiên pháp không thể đồng tu

  Danh sách chương       Facebook      Thế giới ngôn tình

Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh Của Ta

“Trong Đại Di Dời, phàm nhân đã đi vào Tiên Tuyệt Chi Địa bằng cách nào?”
Có lẽ từ trước tới nay chưa từng để tâm đến vấn đề này, nên khi nghe Lý Phàm hỏi, Khấu Hồng thoáng ngẩn người.

“Đại ôn dịch đã qua mấy ngàn năm, tình hình cụ thể khi ấy chúng ta cũng không rõ. Những chuyện liên quan tới thuở đó, đa phần chỉ còn là tin đồn.” Khấu Hồng tự cân nhắc một lát rồi lắc đầu.

“Thế nào, ngươi vẫn chưa hết hy vọng sao?” Hắn liếc nhìn Lý Phàm, châm chọc: “Cho dù có ra ngoài, thì đã sao? Bảy mươi tuổi rồi, còn mơ tưởng tu tiên ư...”

Nói được nửa chừng, ánh mắt hắn vô tình chạm phải cái nhìn lạnh lẽo như băng của Lý Phàm. Chung quanh, vài ác quan lại cũng đã rục rịch, ánh mắt như hổ rình mồi. Khấu Hồng không khỏi run lên, đành câm lặng.

Khi bị Lý Phàm giam trong mật thất và dùng Tiên–Phàm Chướng tẩy lễ, tu vi của hắn lập tức tụt dốc, rơi thẳng xuống Luyện Khí sơ kỳ.
Đạo pháp toàn bộ mất sạch, hắn giờ chẳng khác gì một phàm nhân có phần khỏe mạnh hơn chút.

Bị bắt làm tù binh, ban đầu hắn vẫn hùng hổ dọa nạt, nhưng qua vài phen nghiêm hình, cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn.

“Thì ra tu sĩ cao cao tại thượng, mất đi tu vi rồi cũng chẳng khác gì phàm nhân chúng ta. Thậm chí còn chẳng bằng, bởi ít ra chúng ta còn có khí tiết!” Một khốc lại giễu cợt.

“Đúng thế, vị ‘tiên sư’ này trong tay chúng ta, e rằng chưa chịu nổi một canh giờ.” Kẻ khác cũng hùa theo.

Khấu Hồng lại thản nhiên: “Chết trong vinh quang sao bằng sống trong nhục nhã? Trong giới tu tiên, sinh tử thành bại vốn là thường tình. Dù ngươi là phàm nhân, thủ đoạn và tâm cơ đều bất phàm. Huynh đệ ta bị ngươi ám toán, cũng đành nhận. Thua kém người thì phải chịu.”

“Ngươi không hận ta sao?” Lý Phàm hỏi với chút tò mò.

“Hận, dĩ nhiên là hận!” Khấu Hồng uống một hớp rượu ngon Lý Phàm ban cho, gằn giọng. “Nhưng thì đã sao? Giờ ngươi là dao, ta là cá, chẳng lẽ ta còn dám nói lời hung ác với ngươi? Chẳng phải tự tìm chết ư?”

“Ngươi cũng thoáng đạt đấy.” Lý Phàm cười nhạt.

“Thoáng đạt gì, chỉ là tham sống sợ chết thôi.” Khấu Hồng hừ lạnh.

Một lát sau, Lý Phàm chợt hỏi:
“Nếu có thể quay lại Tu Tiên giới, ngươi còn có thể tiếp tục tu luyện không?”

“Cái gì...?” Khấu Hồng chưa kịp phản ứng.

“Nếu ngươi giúp ta tìm được con đường trở về Tu Tiên giới, có lẽ đến khi đó ta sẽ dẫn ngươi cùng đi.” Lý Phàm thản nhiên nói.

“Ngươi... tiểu nhân gian trá, còn muốn lừa gạt ta?” Khấu Hồng giận dữ, song rất nhanh bình tĩnh lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Lý Phàm.

Khuôn mặt Lý Phàm không chút gợn sóng: “Tin hay không tùy ngươi. Là lời thật cũng được, dối trá cũng xong. Chung quy cũng chỉ là một tia hy vọng. Ngươi định từ bỏ hết thảy, chôn vùi nốt tàn sinh ở mảnh đất nhỏ bé này sao?”

Nghe vậy, Khấu Hồng trầm mặc.
Sắc mặt hắn biến đổi liên hồi, nội tâm giằng xé kịch liệt.

Rất lâu sau, hắn thở dài một tiếng:
“Tốt! Ta đồng ý.”

“Ngươi yên tâm. Lý Phàm ta xưa nay lời hứa nặng tựa ngàn vàng.” Lý Phàm nói chắc nịch.

Một bên, bọn quan lại cũng lập tức nghiêm mặt, cúi đầu. Ai trong triều mà chẳng biết — Thái sư Lý Phàm đã hứa, thì dù là diệt cả một gia tộc, cũng nhất định thực hiện!

“Đừng vẽ bánh vẽ cho ta. Ta giúp ngươi, chẳng qua là đánh cược vào một cơ hội sống sót.” Khấu Hồng cười lạnh.

Lý Phàm không biện giải, chỉ bắt đầu trình bày suy đoán của mình.

“Nếu ta đoán không sai, năm đó tu tiên giả dùng pháp khí tương tự phi chu để đưa phàm nhân đến nơi này. Thời Thượng Cổ, tu sĩ đông đảo, tông môn san sát, thịnh thế vô song. Các loại pháp khí vận chuyển rất phổ biến. Đáng tiếc, sau thiên địa biến đổi lớn, lòng người bất an, hành sự đều đơn độc. Phi chu dần vắng bóng.”

“Thiên địa biến đổi lớn? Ý ngươi là đại ôn dịch kia?” Lý Phàm hỏi.

“Tiên–phàm chướng tuy quỷ dị, nhưng không thể dao động căn cơ tu sĩ. Sở dĩ nó hoành hành, là bởi trong một trận đại kiếp, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đã vẫn lạc. Thực lực Tu Tiên giới suy giảm, không còn sức đối kháng. Đó mới là nguyên nhân thật sự.” Khấu Hồng nghiêm giọng.

“Đại kiếp thiên địa...?” Lý Phàm nhớ tới cảnh sơn môn đổ nát từng thấy trong Khư Uyên, lòng chấn động. “Chẳng lẽ... là bởi tiên pháp không thể đồng tu?”

Khấu Hồng kinh ngạc nhìn hắn, rồi gật đầu: “Đúng vậy. Tiên pháp không thể đồng tu.”

“Thời Thượng Cổ không hề có hạn chế này. Khi ấy, tông môn rộng mở, đồ đệ đông đảo, cùng nhau học tập, sư huynh đệ có thể bàn luận, giúp nhau vượt qua chướng ngại. Cả Tu Tiên giới sinh khí ngút trời!”

“Nhưng rồi thiên địa biến đổi. Tu luyện hiệu quả giảm mạnh, trong lòng lại mơ hồ cảm ứng có bao nhiêu kẻ khác cùng tu một công pháp. Càng nhiều người đồng tu, hiệu quả càng giảm. Tình hình kéo dài, khiến tu sĩ bị kẹt, tu vi không thể tiến thêm. Đến lúc đại nạn ập đến, sát ý bùng phát, không còn ai kiềm chế nổi.”

“Thế là một cuộc đại hạo kiếp bao phủ toàn bộ Tu Tiên giới. Hễ cùng tu một môn, liền trở thành kẻ ngáng đường, phải giết trừ tận gốc. Sư tôn đệ tử, huynh đệ tỷ muội, thoáng chốc hóa thành tử thù. Ai dám chắc đối phương sẽ không đâm mình một dao? Từ đó, lòng người tan nát, chỉ còn tin nổi chính mình.”

“Tông môn lớn nhỏ đều biến thành lò luyện ngục. Đám tán tu trốn sâu trong núi cũng không thoát, vì cùng tu một pháp môn thì sẽ cảm ứng lẫn nhau, bị truy sát đến cùng.”

“Giết chóc, vô tận giết chóc. Không biết kéo dài bao lâu, đến khi máu lắng xuống, Tu Tiên giới vốn phồn hoa đã thành phế cảnh. Tông môn diệt tuyệt, chỉ còn lại những tu sĩ đơn độc.”

Khấu Hồng kể, giọng bi thương xen lẫn run rẩy.

Lý Phàm nghe mà lòng cuộn sóng, nhưng trong tâm cũng dấy lên nghi vấn lớn hơn:

Nếu tiên pháp không thể đồng tu, thì ngày nay tu sĩ tu luyện thế nào?
Và hiện tại, Tu Tiên giới rốt cuộc đã biến thành cảnh tượng ra sao?


Chuong 11:

“Bây giờ, trong Tu Tiên giới, một phàm nhân muốn bước lên con đường tu tiên thì không ngoài mấy lựa chọn.” Khấu Hồng kiên nhẫn giải thích.

“Một là gia nhập Vạn Tiên Minh. Vạn Tiên Minh vốn là liên minh lỏng lẻo do đông đảo tu sĩ hợp thành. Trong đó, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ được giao, hoặc giao dịch, trao đổi với người khác, là có thể tích lũy công huân. Dựa vào công huân ấy, tu sĩ sẽ được đổi lấy công pháp và tài nguyên tu luyện.”

“Hai là Ngũ Lão Hội. Đây là tổ chức do năm vị đại năng đỉnh phong sáng lập, thế lực vô cùng lớn mạnh. Chỉ cần có tư chất tu hành là có thể tự nguyện gia nhập, chọn lấy công pháp thích hợp. Nhưng cái giá phải trả là ký kết khế ước thần hồn, trong một thời gian nhất định phải nghe lệnh và cống hiến cho Ngũ Lão Hội.”

“Ba là gia nhập các thế lực bản thổ. Những thế lực này tuy không thể so sánh với hai quái vật khổng lồ phía trên, nhưng lại thường đoàn kết, ít khi giao phó nhiệm vụ nguy hiểm. Rất thích hợp với những tu sĩ có tính cách an phận, lười nhác, thích yên bình. Ngoài ra, còn có một vài tổ chức rời rạc, lung tung khác, nhưng phần lớn không đáng tin, không nhắc tới cũng được.”

Khấu Hồng chậm rãi nói hết đại khái tình hình hiện nay của Tu Tiên giới.

Lý Phàm nghe xong thì nhíu mày, có chút khó hiểu:
“Nghe ngươi kể, sao ta lại cảm thấy công pháp ở Tu Tiên giới dường như không hề hiếm có?”

Khấu Hồng lạnh lùng hừ một tiếng:
“Đó là vì những công pháp lấy được bằng cách này đều chỉ là công pháp tàn khuyết.”

“Tàn khuyết?” Lý Phàm sững sờ, sau đó bừng tỉnh:
“Ý ngươi là… muốn đạt được tầng cao hơn thì phải tiếp tục bán mạng cho bọn họ?”

“Đúng vậy!” Khấu Hồng nghiến răng:
“Những công pháp này đều do các thế lực lớn biên soạn lại. Tu luyện tới Luyện Khí đại viên mãn là cực hạn. Muốn bước thêm một bước xây dựng Đạo Cơ thì bắt buộc phải đổi sang công pháp cấp bậc cao hơn. Trên Đạo Cơ cũng thế.”

“Đổi công pháp? Nếu như mỗi lần đột phá cảnh giới đều phải bỏ hết để tu lại từ đầu, chẳng phải mọi nỗ lực trước đó đều hóa thành công cốc sao?” Lý Phàm kinh hãi.

“Điều đó thì không hẳn.” Khấu Hồng lắc đầu:
“Bình thường, người tu hành sẽ dựa vào 《Thái Thượng Nguyên Thủy Chân Kinh》. Tương truyền đây là chí cao chân kinh của Thái Thượng tông thời Thượng Cổ, cũng là gốc rễ lập tông. Sau đại kiếp, Thái Thượng tông diệt vong, chỉ còn sót lại một bản thiếu của kinh này truyền ra thế gian. Kinh này vốn không phải công pháp tu luyện, mà giống một loại bí pháp hơn. Công dụng của nó là cho phép tu sĩ tán công, hóa giải toàn bộ pháp lực cảnh giới của bản thân mà không bị tổn thất quá nhiều, để rồi có thể nhanh chóng tu lại công pháp khác và đuổi kịp cảnh giới ban đầu.”

“Lại có loại pháp môn thần kỳ như thế!” Lý Phàm cảm thán.
“Chỉ là, bản thiếu này xuất hiện quá đúng lúc. Có lẽ cũng chính nhờ nó mà đông đảo tu sĩ mới chấp nhận việc liên tục đổi công pháp.”

Hắn cười lạnh:
“Trong mắt ta, bản kinh này chưa chắc chỉ còn lại ‘bản thiếu’. Chỉ sợ là có kẻ đứng sau giật dây, cố ý tung ra phần tán công, trọng tu để trói buộc thiên hạ tu sĩ.”

Khấu Hồng thở dài:
“Đạo lý ấy, ai cũng mơ hồ hiểu. Nhưng biết thì đã sao? Chân công vốn khó cầu. Bị người khác hút máu, tuy bất đắc dĩ, nhưng ít nhất còn có mục tiêu, có con đường rõ ràng để phấn đấu. Còn kẻ không cam chịu bị kìm hãm cả đời, muốn mạo hiểm tính mạng tiến vào các bí cảnh, tìm cơ duyên từ di tích Thượng Cổ, dù sao cũng chỉ là số ít.”

Lý Phàm khẽ gật đầu. Hắn đã đại khái hiểu rõ tình thế của Tu Tiên giới hiện nay. Hoàn toàn khác với tưởng tượng trước đây của hắn về một con đường tu tiên tự do, vô câu vô thúc, chỉ một lòng cầu trường sinh. Thực tế này lại càng giống với thế giới phàm tục mà hắn từng trải qua.

Nghĩ đến đó, trong lòng Lý Phàm không khỏi bật cười lạnh.

Khấu Hồng thì không nhận ra sự khác lạ trong mắt Lý Phàm, mà chỉ buột miệng than thở:
“Đạo Huyền Tử đến chết cũng không biết, ta cướp công pháp của hắn chạy đi, không chỉ vì đó là một môn công pháp Kết Đan, mà bởi vì nó là chân công có thể trực chỉ Nguyên Anh cảnh.”

“Nếu chỉ là công pháp Kết Đan, ta còn có thể kìm nén. Nhưng đó là Nguyên Anh chân công…” Khấu Hồng lẩm bẩm, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Nghe vậy, trong lòng Lý Phàm khẽ rung động. Hắn khẽ sờ chiếc giới chỉ trên tay.

Đồ vật của Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử đều bị hắn đoạt lại và cất trong chiếc trữ vật giới này. Có lẽ nhờ trải qua vô số lần luân hồi, tinh thần lực của hắn vượt xa thường nhân, nên dù chưa tu luyện tới Luyện Khí kỳ để mở ra thần thức, hắn vẫn có thể sử dụng giới chỉ như thường.

Chỉ tiếc rằng, nếu không tìm được cách rời khỏi Tiên tuyệt chi địa, thì tất cả những vật này với hắn mà nói đều vô dụng. Vì vậy, hắn cũng chưa từng tỉ mỉ kiểm tra.

Sau đó, Khấu Hồng lại giảng cho Lý Phàm một số thường thức về Tu Tiên giới, như việc thiên tượng xuất hiện khi tu sĩ ngã xuống… Cuối cùng, y mới quay về chính đề, nhắc đến khả năng còn sót lại của phi chu từ thời đại Đại Di Dời.

“Có lẽ quả thật vẫn còn khả năng này.” Khấu Hồng suy tư rất lâu rồi mới nói:
“Ta từng nghe lời đồn, mấy ngàn năm qua, từng có phàm nhân bị lưu đày tới Tiên tuyệt chi địa vụng trộm trở về Tu Tiên giới. Nhưng phần lớn chỉ là lời đồn thổi, chưa bao giờ có chứng cứ xác thực.”

“Không có lửa làm sao có khói.” Trong lòng Lý Phàm chấn động.
“Dù sao, giữa phàm nhân và tu sĩ vẫn có vô vàn mối liên hệ. Lúc trước, có tu sĩ vì hậu nhân phàm nhân của mình mà lưu lại đường lui, cũng chẳng lạ gì. Muốn trở về, e rằng phải dựa vào hậu thủ mà những tu sĩ đó đã bố trí.”

Khấu Hồng lại tỏ ra bi quan:
“Dù thế, đã qua mấy ngàn năm. Thế giới này lại rộng lớn như vậy… Khả năng tìm ra là quá nhỏ, quá nhỏ.”

“Chỉ cần còn một tia hy vọng, ta tuyệt đối sẽ không buông bỏ.” Lý Phàm quả quyết.

“Thật không hiểu nổi, một kẻ gần đất xa trời như ngươi, sao vẫn còn kiên cường như vậy…” Khấu Hồng lẩm bẩm.

Lý Phàm giả vờ như không nghe thấy, chỉ trịnh trọng nói:
“Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được đường về Tu Tiên giới, ta không chỉ thả ngươi đi, mà còn cho phép ngươi cùng ta trở về. Toàn bộ đồ vật của ngươi và Đạo Huyền Tử, ta cũng trả lại.”

“Kể cả môn Nguyên Anh chân công kia!”

“Thật sao?!” Khấu Hồng kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia hy vọng.

“Đương nhiên.” Lý Phàm gật đầu chắc nịch.

“Được… Nếu thế, ta sẽ dốc toàn lực giúp ngươi.” Khấu Hồng cắn răng, cuối cùng hạ quyết tâm.

Hắn từng bị Lý Phàm lừa vài lần, không biết lời hứa của đối phương đáng tin bao nhiêu. Nhưng hắn cũng giống Lý Phàm – chỉ cần còn một chút hy vọng, thì nhất định không thể từ bỏ.

Bị nhốt ở nơi này hơn mười năm, rồi chờ chết già… đó tuyệt đối không phải là số phận mà Khấu Hồng mong muốn!

Dưới sự trợ giúp của Khấu Hồng, Lý Phàm bắt đầu sưu tầm các sách sử, điển tịch, lần theo những mẩu ghi chép mờ nhạt từ thời Thượng Cổ để tìm manh mối về Đại Di Dời.

Đồng thời, hắn còn điều động quân đội, ngang nhiên khai quật cổ mộ, hy vọng từ đó tìm được dấu vết để lại. Hành động này khiến lòng người oán thán, bá quan ngày ngày dâng sớ khuyên can, nhưng đều bị hắn gạt bỏ.

Đáng tiếc, thời gian Đại Di Dời đã quá xa xưa, trong khi tuổi thọ còn lại của hắn lại quá ngắn.

Mười sáu năm sau, khi thọ nguyên định sẵn 86 năm đã gần cạn, Lý Phàm vẫn không thu được kết quả gì.

Hắn sai người thả Khấu Hồng đi, rồi một mình bước vào mật thất dưới phủ Thái Sư.

Thần niệm khẽ động, Lý Phàm lấy toàn bộ vật phẩm trong giới chỉ ra, bày biện trước mặt.

Ánh mắt hắn dừng lại trên một ngọc giản tỏa ánh sáng vàng nhạt.

Đó chính là môn Nguyên Anh chân công đã khiến Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử tranh đoạt đến mức liều mạng.


Chuong 12:

"《Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương》, công pháp Nguyên Anh cảnh, số người tu luyện hiện tại: 0."

Lý Phàm cầm lấy ngọc giản, lập tức một đạo thông tin tự nhiên hiện lên trong đầu hắn.

"Nguyên Anh cảnh a..." Trong lòng Lý Phàm dấy lên một trận khát vọng. Chỉ tiếc hiện tại hắn vẫn chỉ là một phàm nhân, ngay cả thần thức cũng không có. Dù có thể miễn cưỡng sử dụng trữ vật giới chỉ, nhưng với môn công pháp Nguyên Anh này thì hắn hoàn toàn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không cách nào hiểu rõ được nội dung bên trong.

Chỉ có bảo vật trong tay mà không phúc hưởng dụng, Lý Phàm đành tham lam nhìn kỹ thêm vài lần, cuối cùng mới miễn cưỡng buông xuống.

Ánh mắt hắn lại rơi vào thanh trường kiếm gỉ sét bên cạnh.

Đó chính là pháp khí của Đạo Huyền Tử ở cảnh giới Trúc Cơ – 【Tú Kiếm Đạo Huyền】.

Theo lời Khấu Hồng, tu sĩ Luyện Khí muốn đột phá cần phải mượn các loại kỳ vật thiên địa để rèn thành đạo cơ.

Kỳ vật thiên địa vốn có huyền diệu, chỉ người hữu duyên mới có thể gặp được. Một khi bị tu sĩ rèn thành đạo cơ, nó sẽ gắn bó sinh tử với người đó. Nếu tu sĩ ngã xuống, kỳ vật cũng theo đó mất đi thần hiệu, biến thành vật tầm thường.

Lý Phàm đưa tay vuốt ve thanh kiếm gỉ sét trước mắt, nhưng sự chú ý lại tập trung vào dòng tin tức bất chợt hiện ra từ 【Hoàn Chân】.

"Phát hiện vật phẩm có thể bổ sung năng lượng: Tú Kiếm Đạo Huyền (tàn)."

"Có muốn tiến hành bổ sung năng lượng?"

Lý Phàm trầm ngâm một lát rồi chọn "Có".

Thanh kiếm gỉ trong tay liền biến mất không dấu vết. Ngay sau đó, một hàng chữ nhỏ hiện ra trong đầu hắn:

"Tiến độ bổ sung năng lượng hiện tại: 1%."
"Số lượng neo điểm hiện tại: 1."

Trong lòng Lý Phàm khẽ động. Theo thông tin từ 【Hoàn Chân】, nếu tiến độ bổ sung năng lượng đạt đến 100%, hắn sẽ mở ra được một neo điểm thứ hai.

Về sau, mỗi lần kết thúc mô phỏng, hắn có thể lựa chọn bắt đầu lại từ bất kỳ neo điểm nào.

"Nếu thật sự có thể mở ra neo điểm thứ hai, thì quá thuận tiện rồi..." Trong lòng Lý Phàm trỗi dậy niềm mong chờ.

Tỉ như những lần luân hồi trước đây, hắn đã bỏ ra hàng chục năm, thậm chí mấy đời để lấy được chút manh mối từ Khấu Hồng. Năm mươi năm sống mòn đối với hắn chẳng khác nào tra tấn lặp lại. Nếu có biến số ngoài ý muốn, mọi công sức đều uổng phí.

Nếu có thể trực tiếp bắt đầu từ lúc mình làm Thái sư, chưởng khống triều đình, hiệu suất chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Càng nghĩ xa, hắn càng cảm thấy hưng phấn. Hiện tại hắn chỉ là phàm nhân, mỗi đời luân hồi giới hạn 50 năm. Tuy có chút dài dằng dặc, nhưng còn có thể chịu đựng. Nhưng nếu về sau bước chân lên con đường tu tiên, tuổi thọ kéo dài đến hàng trăm, hàng ngàn năm, một khi thất bại mà phải làm lại từ đầu, thì quả thật khiến người ta chỉ nghĩ thôi cũng lạnh sống lưng.

Nếu mở được càng nhiều neo điểm, chẳng phải hắn sẽ có vô số cơ hội thử nghiệm, từng bước tìm ra con đường trường sinh hoàn mỹ?

Neo điểm ban đầu, dĩ nhiên cũng sẽ trở thành lớp bảo hiểm cuối cùng.

"Thiên địa kỳ vật tuy hiếm thấy, nhưng Tu Tiên giới rộng lớn mênh mông, kỳ vật tầng tầng lớp lớp. Chỉ cần rời khỏi tiên tuyệt chi địa này, nhảy thoát khỏi ràng buộc..." Nghĩ đến đây, khát vọng rời đi trong lòng Lý Phàm lại bùng cháy dữ dội.

Sau khi hấp thu xong 【Tú Kiếm Đạo Huyền】, những vật phẩm còn lại trong giới chỉ hắn không để tâm quá nhiều.

Chẳng qua cũng chỉ có vài viên linh thạch chế thức và một ít pháp khí hạ cấp.

Linh thạch chế thức là do Vạn Tiên Minh cùng Ngũ Lão Hội liên thủ tạo ra, có phân chia phẩm cấp rõ ràng, tương đương với pháp định tệ trong Tu Tiên giới. Mỗi viên linh thạch đều mang cấm chế chống giả, tuyệt đối không thể làm nhái.

Điều khiến linh thạch chế thức có giá trị không phải vì bản thân nó, mà vì được hai thế lực khổng lồ kia công nhận, có thể dùng để trao đổi công pháp.

Ngược lại, những linh thạch tư tạo kém cỏi hay linh thạch thiên nhiên khai thác từ linh khoáng, so ra thì chẳng đáng bao nhiêu.

Suy cho cùng, điều trói buộc tu sĩ không phải là linh khí hay tài nguyên, mà là công pháp.

Chính vì nắm trong tay tuyệt đại đa số công pháp, Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão Hội mới trở thành những thế lực siêu cấp áp đảo cả Tu Tiên giới.

Còn đám pháp khí hạ cấp, phần lớn chỉ dùng để tiêu hao trong chiến đấu. Khấu Hồng và Đạo Huyền Tử, hai kẻ vốn dĩ cũng chẳng giàu có, nên pháp khí trên người toàn là thứ tầm thường, chẳng có giá trị gì.

Sau khi lần lượt thu hồi tất cả, kể cả công pháp Nguyên Anh, vào trữ vật giới chỉ, Lý Phàm đã mệt đến thở dốc.

Thân thể già nua này chẳng khác nào ngọn nến tàn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể lụi tắt.

Hắn hít sâu một hơi, nhắm mắt, khắc sâu sự suy yếu hiện tại vào tận đáy lòng.

Sau đó, hắn không do dự nữa, gọi ra 【Hoàn Chân】, kết thúc một đời này.


Trong bóng tối, từng bức tranh ký ức nhanh chóng lướt qua, rồi cuối cùng, vài hàng chữ quen thuộc hiện ra trước mắt.

【 Mô phỏng lần này kết thúc 】

【 Ngươi có thể lựa chọn một trong bốn giữ lại:

  1. Vật phẩm mà bản thân nắm giữ trong lần mô phỏng này.

  2. Cảnh giới tu hành đạt được trong lần mô phỏng này.

  3. Trí nhớ của một nhân vật có quan hệ mật thiết với bản thân trong lần mô phỏng này, để nhân vật đó kế thừa.

  4. Từ bỏ tất cả các lựa chọn trên, tăng tốc tiến độ bổ sung năng lượng. 】

Lần này, Lý Phàm chọn giữ lại hạng mục thứ nhất.

Đáng tiếc, những tính toán của hắn ở kiếp trước – khi gom hết đồ vật bỏ vào giới chỉ để mưu lợi – đều thất bại.

Trữ vật giới chỉ, công pháp Nguyên Anh, số không thạch, pháp khí... tất cả hiện lên trong đầu hắn.

Không chút do dự, hắn chọn lấy môn công pháp Nguyên Anh.

Niềm vui lớn nhất là, một khi lựa chọn công pháp này, từ nay về sau hắn có thể tùy ý lấy ra hoặc cất vào 【Hoàn Chân】. Công pháp này đã trói buộc với hắn, trở thành vật sở hữu vĩnh viễn.

Cho dù kiếp sau không chọn giữ lại, nó cũng sẽ mãi mãi tồn tại trong 【Hoàn Chân】.

"Nếu vậy, ta sẽ có thêm nhiều mưu tính..." Lý Phàm cầm lấy ngọc giản kim sắc, vừa vuốt ve, vừa suy nghĩ về phương án hành động sắp tới.

"Đại Di chuyển đã qua mấy ngàn năm, mọi manh mối đều bị chôn vùi. Công khai khai quật cổ mộ thì kinh động thiên hạ, ngay cả khi ta từng nắm quyền lực tuyệt đối trong triều đình cũng bị phản đối dữ dội. Nếu triều đình chính thức nhúng tay, nhất định sẽ không ổn."

"Nhưng nếu ta bố cục ngay từ bây giờ, bỏ ra hai mươi năm để thay đổi nhận thức thiên hạ, thì chưa chắc đã không thể..."


Tên: Lý Phàm
Cảnh giới: Phàm nhân
Tuổi sinh lý: 20 – 86
Tuổi tâm lý: 282 – 1109↑
Tiến độ bổ sung năng lượng Hóa Hư: 0%
Tiến độ bổ sung năng lượng định neo: 1%
Số lượng neo điểm hiện tại: 1
Vật phẩm trói buộc: 《Thiên Cơ Ngọc Hoàn Kim Chương》


Thời gian trôi đi, nhân sinh đời thứ sáu của Lý Phàm bắt đầu.

Mọi việc phần lớn vẫn theo quỹ tích cũ, chỉ là dưới sự âm thầm thúc đẩy của hắn, nhiều biến hóa nhỏ đã lặng lẽ phát sinh.

Năm thứ ba kể từ neo điểm, khắp nơi trong Đại Huyền bắt đầu truyền lưu lời đồn về tiên nhân giáng thế.

Năm thứ năm, một học phái nghiên cứu cổ điển kiếm đạo bất ngờ xuất thế. Chúng mang theo sách cổ vào kinh dâng lên Thánh thượng. Vì nội dung tinh diệu tuyệt luân, hiếm có trên đời, toàn bộ thiên hạ chấn động.

Bộ sách ấy mang tên: 《Dịch》, 《Đạo Đức》, 《Nam Hoa》, 《Luận Ngữ》, 《Đại Học》.


Chuong 13:

Huyền Kinh thành, Trạng Nguyên lâu.

Một đám thư sinh tụ tập lại, cùng nhau quan sát mấy quyển sách cổ gần đây gây chấn động thiên hạ.

Từ khi những quyển sách ấy xuất hiện mấy ngày trước, hiệu sách trong thành suốt ngày phải in thêm, nhưng dù vậy vẫn không đủ để đáp ứng nhu cầu. Đám thư sinh này hôm nay mới khó khăn lắm mới mua được vài quyển, liền mời bằng hữu đến cùng nhau thưởng lãm.

“Thượng thiện nhược thủy, thủy lợi vạn vật nhi bất tranh. Diệu thay, thật diệu thay!”

“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Chỉ mấy chữ rời rạc thôi, nhưng đọc lên liền cảm thấy vô cùng huyền ảo. Kinh này quả thực bất phàm!”

“Ta thấy, chỉ riêng ba ngàn chữ này đã bù đắp tất cả những gì ta từng đọc trước đó!”

“Ta cũng có cảm giác như vậy!”

“Không không, theo ta thì quyển Dịch kia còn tinh diệu hơn cả Đạo Đức. Tuy văn từ tối nghĩa thâm sâu, nhưng từng chữ như châu ngọc, dường như bao hàm chân lý thiên địa.”

“Đúng thế, Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức! Thật nói đúng tiếng lòng chúng ta!”

Đám thư sinh bàn luận sôi nổi, say mê quên hết thảy.

Bỗng có người thở dài:
“Không ngờ những văn tự tinh diệu tuyệt luân như thế lại bị chôn vùi dưới đất mấy ngàn năm, không ai biết đến. Mỗi lần nghĩ đến, ta chỉ thấy đau lòng!”

Lời ấy liền được nhiều người phụ họa.

“Đúng vậy, tiên sư lúc sinh thời thích nhất là đọc sách. Nếu người có thể đọc được những quyển kinh thư này, hẳn sẽ vui mừng biết bao.”

“Người đọc sách khắp thiên hạ xưa nay, không được nghe đến kinh thư này, thực là bất hạnh!”

“Nhưng… liệu những kinh thư này thật sự là do tiền nhân viết ra, chỉ vì loạn thế mà thất lạc, được lưu lại dưới mộ cổ? Ta xem trong Nam Hoa, Luận Ngữ, nhiều nhân vật, sự việc chẳng thấy ghi chép trong sử sách.” – một giọng nói đầy nghi hoặc vang lên.

Mọi người thoáng chốc lặng đi, rồi lại kiên quyết chém đinh chặt sắt:

“Nhất định là thế. Văn tự thế này tuyệt đối không thể do người đời nay ngụy tạo. Sử sách hiện có cũng chỉ ghi chép được khoảng ba ngàn năm, trước đó hầu như không có ghi chép tường tận. Những kinh điển này hẳn chính là sản phẩm từ thời ấy.”

“Ta nghe nói vị thánh nhân bên phái Cổ học từng nói: Thời Thượng Cổ, bách gia tranh minh, kinh điển sáng tác ra nhiều như sao trời, không thể đếm xuể. Những gì chúng ta đọc hôm nay chỉ là một phần nhỏ bé mà thôi.”

Nghe vậy, cả tửu lâu liền xôn xao:

“Thật vậy sao!”

“Chỉ nghĩ đến còn vô số kinh điển chôn vùi dưới đất, không ai đọc đến, ta đau lòng không yên, đêm chẳng thể ngủ!”

“Không biết những kinh điển còn lại sẽ kỳ diệu ra sao.”

“Nhưng dù sao những sách cổ này cũng được cất giữ trong mộ phần. Phái Cổ học trắng trợn khai quật mộ cổ để tìm kinh điển thất lạc, chẳng phải là trái với luân thường đạo lý sao?”

Đám thư sinh vốn định phụ họa, nhưng nghĩ đến vô số kinh điển còn chờ dưới đất, giọng điệu bỗng chùng xuống, không còn kiên quyết như trước.

“Lãnh tụ phái Cổ học chẳng phải đã nói sao? Họ làm việc là để bảo tồn, để cứu vớt, chứ không phải phá hủy.”

“Đúng vậy, ta nghe nói mỗi lần họ khai quật mộ cổ, không giống bọn trộm mộ chỉ lo vơ vét vàng bạc, mà cẩn thận lấy ra từng món, bảo tồn chu đáo. Hễ có hư hại thì đều có chuyên gia phụ trách tu sửa.”

“Hoàn toàn chính xác, không thể đánh đồng với trộm mộ được.”

Tuy vậy, trong số họ vẫn còn nhiều người phản đối:

“Nói nghe thì hay đấy. Nhưng ai trong chúng ta chẳng có tổ tông? Nếu mộ phần tổ tiên các ngươi bị khai quật như thế, liệu các ngươi có cam lòng không?”

“Việc này mở đường thì hậu họa khôn lường. Chúng ta phải hết sức khuyên can.”

“Đúng thế!”

Một số người khác thì không nêu ý kiến, chỉ tìm cách hòa giải:

“Việc này tất triều đình và thánh thượng đã có định đoán. Chúng ta không cần lo lắng thái quá.”

“Tạm thời cứ chờ xem, chờ xem.”

Theo đà Đạo Đức truyền bá khắp thiên hạ, khắp nơi trong Đại Huyền đều bùng nổ những cuộc tranh luận kịch liệt như cảnh ở Trạng Nguyên lâu hôm nay – nhiều không kể xiết.

Lý Phàm biết, muốn xoay chuyển tư tưởng thiên hạ trong một sớm một chiều là điều không thể. Hiện giờ, đây mới chỉ là khởi đầu. Nhưng hắn không hề lo lắng.

Vì thiên hạ này, quyền lên tiếng suy cho cùng vẫn nằm trong tay giới sĩ tử.

Có vô số kinh điển làm mồi nhử, Lý Phàm không sợ bọn họ không bước vào khuôn phép. Huống chi, hắn cũng không cần họ ủng hộ, chỉ cần không đứng ra phản đối là đủ.

Trong khi âm thầm bày mưu tính kế cho thiên hạ, Lý Phàm cũng từng bước nâng cao ảnh hưởng của phái Cổ học trong thế tục.

Năm Kiến Định thứ sáu, thiên tử đột ngột lâm trọng bệnh, nằm liệt giường. Chúng thái y đều bó tay. Đúng lúc đó, phái Cổ học dâng lên một viên đan dược, nói rằng tìm thấy trong mộ cổ, do tiên nhân lưu lại, có khả năng cải tử hoàn sinh.

Ban đầu thiên tử không để tâm, nhưng bệnh tình ngày một trầm trọng, cận kề sinh tử, cuối cùng cũng liều lĩnh uống thử.

Không ngờ đan dược quả nhiên thần hiệu, chỉ ít ngày sau, thiên tử bình phục như cũ.

Triều đình chấn động, quần thần nghị luận ầm ĩ.

Hoàng đế liền ban đêm triệu lãnh tụ phái Cổ học nhập cung, hỏi chuyện tiên nhân, liên tiếp mấy ngày không vào triều.

Từ đó, hoàng đế hết lòng tin vào sự tồn tại của tiên nhân, bí mật phối hợp cùng phái Cổ học, cho người tìm kiếm dấu tích tiên nhân trong các mộ cổ.

Năm Kiến Định thứ chín, phái Cổ học tổ chức triển lãm ở Huyền Kinh thành, mời vương công, quý tộc và đại thần trong triều tới xem.

Dù là những kẻ giàu sang quyền thế, kiến thức rộng rãi, nhưng khi nhìn thấy từng món trân bảo hiếm có trong triển lãm, ai nấy đều kinh ngạc, say mê không muốn rời đi.

Từ đó, triển lãm mở cửa cho cả dân thường, chỉ cần mua vé là có thể vào.

Huyền Kinh thành nhất thời náo động.

Dân chúng chen chúc xếp hàng, khiến kinh sư tắc nghẽn. Nhờ thánh thượng ra lệnh, binh lính giữ gìn trật tự, mới tránh được hỗn loạn lớn hơn.

Triển lãm rầm rộ kéo dài hơn nửa tháng. Sau đó không những không dừng, mà còn bắt đầu lưu diễn khắp nơi trong Đại Huyền.

Năm Kiến Định thứ mười một, Giang Hoài phủ phá được một vụ trộm mộ nghiêm trọng, bắt giữ hơn trăm tên.

Bọn chúng ngang nhiên khai quật mộ cổ trong núi sâu, gây tổn thất không thể đo lường.

Theo luật, tất cả lẽ ra phải chịu cực hình.

Nhưng vì vụ án quá lớn, liên lụy quá rộng, tri phủ Giang Hoài là Lý Phàm không dám tự quyết, liền tấu gấp tám trăm dặm về Huyền Kinh thành xin thánh thượng định đoạt.

Có đại thần phẫn nộ, dâng sớ xin xử chém ngay.

Thế nhưng, kỳ lạ thay, tuyệt đại đa số quần thần đều giữ im lặng. Hoàng đế cũng gác lại các tấu chương, không lên tiếng.

Mãi một tháng sau, ý chỉ mới ban xuống.

Không xử cực hình, chỉ phạt toàn bộ làm nô dịch, giam giữ tại kinh thành.

Quần thần gần như không ai phản đối.

Lý Phàm nhìn chiếu thư, khẽ mỉm cười – hắn biết, đại thế đã định.


Chuong 14:

Neo định mười ba năm, lại có Thượng Thư, Thi, Lễ xuất hiện, khiến dân gian đam mê sách cổ càng hướng tới những phần lịch sử đã thất lạc.

Neo định mười lăm năm, hoàng đế bệnh nặng. Muốn cầu tiên đan kéo dài tuổi thọ, ông liền phát động hơn mười vạn quân, bốn phía khai quật mộ cổ để tìm dấu tích tiên đan.

Quần thần dù có đôi lời lo ngại, nhưng cũng không ai phản đối một cách đại quy mô.

Đáng tiếc, tiên đan khó tìm. Dù khai quật hàng trăm mộ cổ, dấu tích vẫn không lộ.

Cuối năm, hoàng đế tiếc nuối mà kết thúc sinh mệnh, trước khi lâm chung truyền ngôi cho Lang Gia Vương.

Đến đây, Lý Phàm rốt cục lại âm thầm chưởng khống thiên hạ. Nhờ ảnh hưởng của hắn, việc khai quật mộ cổ của phái Cổ học càng thêm thịnh hành.

Neo định mười bảy năm, một núi giữa rừng có thợ săn tình cờ phát hiện một mộ cổ, khiến thái sư vui mừng, phong liệt kê đợi. Ngay lập tức, dân gian đối với việc khai quật mộ cổ của phái Cổ học càng thêm nhiệt tình, hầu như ở bất cứ nơi vắng vẻ nào trong núi rừng cũng đều thấy dấu vết đoàn người khai quật.

Thời gian trôi đi, neo định hai mươi ba năm.

Lý Phàm đứng trong Thái Sư phủ, nhìn tổng hợp mấy năm qua những manh mối mà quan phương và dân gian thu thập được về mộ cổ.

Trước đó, sử thư chỉ ghi lại ba ngàn năm, tổng cộng hai mươi ba triều đại. Theo từng mộ cổ bị khai quật, phần lịch sử thất lạc cũng dần được bù đắp.

Trong số hai mươi ba triều đại trước, còn khoảng mười sáu triều có thể truy ngược đến sáu, bảy ngàn năm trước. Triều đại sớm nhất có tên là Khải.

“Sáu, bảy ngàn năm, không khác biệt nhiều so với đại di chuyển thời đại,” Lý Phàm thầm nghĩ.

Hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ, cường điệu khai quật mộ cổ Khải triều. Càng treo giải thưởng khắp thiên hạ, những ai tìm được mộ Khải triều đều được phong hầu.

Tin tức vừa phát, dân gian ào ào bôn tẩu báo cáo. Vô số người trẻ tuổi kết bạn, xông vào con đường khai quật của phái Cổ học.

Dù mộ cổ phủ bụi hàng nghìn năm, cũng không thể chịu nổi nhiệt huyết khai quật của toàn dân.

Neo định hai mươi lăm năm, mộ của vị hoàng đế đầu tiên Khải triều, Y Hành, cuối cùng được tìm thấy.

Lý Phàm nghe tin, dẫn tâm phúc trực tiếp đến hiện trường, phong tỏa xung quanh.

Mười mấy năm qua, kỹ thuật khai quật mộ cổ tại Đại Huyền phát triển vượt bậc, tổng kết ra bộ phương án mở mộ cực kỳ hiệu quả.

Dù mộ của vị hoàng đế đầu tiên Khải triều quy mô to lớn, cơ quan dày đặc, nhưng dưới sự nỗ lực của phái Cổ học, chỉ một tháng là toàn bộ lối vào mộ và hệ thống bảo vệ bị khai thông.

Khi mọi chướng ngại được dọn sạch, Lý Phàm cùng mọi người chen chúc tiến vào mộ.

Chủ mộ đạo kéo dài vài trăm mét, hai bên vách là bích họa sinh động như thật. Dù trải qua mấy nghìn năm, vẫn nhìn rõ ràng.

Lý Phàm chậm rãi đi, chăm chú quan sát từng bức bích họa.

Bích họa chia làm nhiều phần:

  • Bộ phận thứ nhất: hình ảnh nhân vật chính, hoàng đế Y Hành ngồi trên đỉnh núi, phía trên có mây trắng, vài bóng tiên nhân như đang ca ngợi hắn.

  • Bộ phận thứ hai: tai ách hắc ám, máu đỏ khắp mặt đất. Dưới sự chỉ huy của Y Hành, một nhóm người còn sống chèo thuyền lớn vượt biển mây, gặp vô số hiểm nguy, cuối cùng đến một đồng bằng rộng lớn để an cư.

  • Bộ phận thứ ba: Y Hành đứng ra lập ra Khải triều, làm hoàng đế.

  • Bộ phận thứ tư: Y Hành cai quản triều chính, phát sinh đủ loại việc vặt.

Xem xong bích họa, Lý Phàm tiến tới mộ thất chính.

Mộ thất cao khoảng bốn mươi mét, dài rộng vài nghìn mét. Mộ đỉnh mô phỏng bố cục tinh thần, khảm ngàn vạn viên dạ minh châu.

Bên trong mộ là mô phỏng dãy núi san sát, phủ trong biển mây cố định, không bay ra ngoài. Mấy nghìn năm trôi qua, vẫn nguyên vẹn.

Mỗi đỉnh núi dù đi gần nhau, không thấy lối liên kết, nhưng ai đi qua cũng trầm trồ, tán thưởng.

“Quả thật là thủ đoạn của tiên gia,” Lý Phàm thầm nghĩ.

Trên đỉnh núi cao nhất, là một gian nhà cỏ đơn sơ, ruộng ngoài nhà đã hoang phế.

Mọi người vào mới phát hiện, nhà cỏ thực chất được quấn bằng vô số tơ vàng tỉ mỉ. Đây chính là quan tài của Y Hành.

Lý Phàm ra hiệu, người đi đầu mở cửa nhà cỏ.

Vượt quá dự đoán, trong nhà cỏ không hề có di hài Y Hành. Chỉ có một bài vị bằng gỗ đứng yên lặng, trên viết chữ vàng:

“Thái Diễn tông ngoại môn đệ tử Y Hành chi mộ.”

Ngoài ra, không còn vật gì khác.

“Xem ra hắn chỉ là ngoại môn đệ tử của Thái Diễn tông, không thể tiến tới tiên đồ, cuối cùng bị trục xuất đến nơi này.”

“Hắn trước khi chết vẫn nhớ tông môn, không lấy hoàng đế, mà lấy thân phận ngoại môn đệ tử làm tự danh.”

“Nhưng theo Khấu Hồng, tông môn trong đại di chuyển thời đại trước phải tiêu vong hoàn toàn. Hiện tại trong mộ hẳn còn ẩn tình khác.”

Lý Phàm không ngừng suy tư.

“Y Hành hẳn được tiên nhân Thái Diễn tông nhắc nhở, phụ trách việc đại di chuyển. Không rõ lần này có tìm ra dấu tích phi chu hay không.”

Mặc dù tìm kiếm không kết quả, Lý Phàm ra lệnh cho phái Cổ học khai quật xung quanh, cố gắng tìm manh mối.

Vài ngày sau, tin xấu truyền đến khiến Lý Phàm vô cùng phẫn nộ và bất lực.

Nguyên ra, phái Cổ học đã phát hiện chữ phi chu trong vật phẩm táng tại một mộ phụ gần đó, nhưng mộ này đã bị trộm cách đây ngàn năm.

“Lại như thế! Mỗi lần thấy hi vọng, cuối cùng lại thất vọng!”

Lý Phàm nổi giận, đập vỡ vài kiện đồ vật bên mình.

Người đi cùng đều sững sờ câm lặng.

Lâu sau, Lý Phàm mới bình phục tâm tư phức tạp. Hắn vẫn ra lệnh phái Cổ học khai quật các mộ xung quanh, tìm dấu tích tiên chu, rồi trở về Huyền Kinh thành, nghiêm cẩn không báo hy vọng gì.

Mười năm tiếp theo, thời gian trôi đến neo định ba mươi lăm năm, tình hình bắt đầu chuyển cơ.

Một ngày nọ, Lý Phàm nhận được cấp báo:

“Phát hiện mộ tiên nhân?”

Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lập tức cẩn thận điều tra.

Nguyên ra, những năm gần đây, dân gian vẫn nhiệt tình với việc khai quật mộ cổ, các mộ bị đào ngày càng nhiều.

Vài ngày trước, nhóm người trẻ tuổi đang đào một mộ nhỏ ít người để ý, bỗng bị lực lượng vô danh tấn công, thương vong thảm trọng.

Người sống sót lập tức báo cáo quan phương.

Phải biết, dù trong vài thập kỷ khai quật mộ cổ, thương vong đã có, nhưng hầu hết là do cơ quan bẫy người; còn lần này gặp quỷ dị như vậy là lần đầu.

Phái Cổ học không dám lơ là, trong đêm phái người điều tra.

Dù có nhiều lão thủ giàu kinh nghiệm và lính võ trang liên thủ, cũng không thể tác động đến mộ nhỏ này.

Mọi người vừa mừng vừa lo, vội báo ngay cho Lý Phàm.

Lý Phàm đến, vận dụng tiên phàm chướng lực, cuối cùng phá hủy lực lượng vô danh xung quanh mộ.

Tiến vào trong mộ, trong đống bồi táng, một chiếc thuyền gỗ nhỏ bất ngờ xuất hiện.

Danh sách chương      Facebook      Thế giới ngôn tình


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire