jeudi 4 septembre 2025

Chương 152: Người đàn ông đó có sự lạnh lùng khiến người ta sợ đến thấu xương

  Danh sách chương       Facebook      Thế giới ngôn tình

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Có lẽ nhận ra tâm trạng thoải mái và tự tin của cô, Mặc Cảnh Thâm ôm eo kéo cô vào lòng, thấp giọng nói từng câu từng chữ, nhưng lại mang ý cảnh cáo: "Sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không được chạy đến chắn cho anh. Nhớ thật kỹ, nghe chưa?"

Quý Noãn cười. Trong tình huống đó, đừng nói là tách trà, cho dù là dao thì cô cũng sẽ vô thức xông lên mà thôi.

Mặc Cảnh Thâm đưa cô trở về phòng, bảo người giúp việc lấy rượu thuốc đến. Anh đặt cô ngồi ở mép giường, cúi người tự tay xoa thuốc vào vết máu bầm to bằng nắm tay trên đùi cô.

Quý Noãn nhìn anh, hỏi: "Trước kia anh từng sống ở Los Angeles một thời gian à?"

Tay Mặc Cảnh Thâm trên đùi cô thoáng khựng lại trong nháy mắt, rồi sau đó anh lại tiếp tục đổ rượu thuốc màu vàng ra xoa tiếp.

"Trước kia em đến Mỹ du học đã ở Los Angeles khoảng chừng hai ba năm." Quý Noãn quan sát anh: "Chúng ta, đã từng gặp nhau chưa?"


Mặc Cảnh Thâm đứng lên, đậy nắp bình rượu thuốc lại rồi tiện tay đặt sang một bên.

Anh quay đầu lại nhìn cô: "Em nói thử xem?"

Cô nói?

Chuyện năm đó cô sống ở nước Mỹ chỉ còn lại ấn tượng mơ hồ, cộng thêm kiếp trước đã sống nhiều năm, làm gì còn nhớ chuyện đi học lúc mười mấy tuổi chứ?

Bây giờ nghĩ lại, cô cũng chẳng nhớ rõ mình đã gặp Mặc Cảnh Thâm khi nào.

Bất kỳ một người phụ nữ nào, chỉ cần liếc mắt nhìn người đàn ông như anh đều sẽ có ấn tượng sâu sắc. Cho dù từ nhỏ Quý Noãn đã từng gặp qua đủ loại đàn ông cực phẩm trong xã hội thượng lưu, nhưng nếu cô đã từng gặp Mặc Cảnh Thâm thì chắc chắn cô sẽ không quên.

"Chắc là không." Quý Noãn trầm ngâm một lát.

Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, đôi mắt u tối sâu thẳm.

***

Cùng lúc đó, tại biệt thự nhà họ Quý.


Đêm đã khuya, phòng Quý Mộng Nhiên vẫn sáng đèn, tuy nhiên không khí lại khá bức bối.

Vừa rồi cô ta gọi điện cho An Thư Ngôn, nhưng giọng điệu An Thư Ngôn lại rất lạnh nhạt: "Cô Hai nhà họ Quý, cô đừng vọng tưởng kiếm chác gì ở chỗ tôi. Trước giờ tôi và cô không hề có quan hệ hợp tác, sau này đừng gọi cho tôi nữa."

Tiếp đó điện thoại bị tắt ngang.

Vốn dĩ cô ta muốn mượn lưỡi dao sắc bén như An Thư Ngôn để thuận lợi đẩy Quý Noãn ra khỏi vòng tay của Mặc Cảnh Thâm. Nhưng cô ta không ngờ An Thư Ngôn lại về Mỹ nhanh như vậy. Cô ta gọi điện thoại cho An Thư Ngôn chỉ đơn giản là muốn biết tình hình giữa Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn, nhưng rốt cuộc cô ta lại nghe được mấy lời cự tuyệt ngàn dặm thế này.

Rõ ràng An Thư Ngôn và cô ta có cùng mục đích, chỉ hận không thể khiến Quý Noãn lập tức biến mất khỏi thế gian. An Thư Ngôn bày cái dáng vẻ ngông cuồng tự cao tự đại, kiêu ngạo như vậy ra cho ai xem đây?


Trở về Mỹ chẳng khác gì thua cuộc. Một kẻ thua cuộc mà còn bày đặt giả vờ thanh cao.

Nhưng chuyện khiến cô ta không ngờ đến nhất là cho dù có ba của Mặc Cảnh Thâm nhúng tay vào mà thân phận bà Mặc của Quý Noãn vẫn không hề suy chuyển. Nếu như sự hoài nghi của Quý Noãn lớn một chút, hoặc tính tình vẫn như lúc được chiều hư trước kia thì nhất định đã quậy tung trời với anh rồi.

Nhưng Quý Noãn vẫn tỏ ra bình tĩnh, cũng chẳng làm loạn lấy một lần!

Lúc trước Quý Mộng Nhiên vẫn cho rằng Quý Noãn gặp đối thủ cứng như An Thư Ngôn thì nhất định sẽ thua trắng.

Nhưng kết quả bây giờ lại nằm ngoài dự đoán, cô ta thật sự mất hết tự tin.

Đừng nói bây giờ cô ta không tài nào nhìn thấu suy nghĩ của Quý Noãn, chỉ riêng chuyện nếu Mặc Cảnh Thâm vẫn tiếp tục ngăn cản thì dù có chuyện gì xảy ra cũng khó mà làm tổn thương Quý Noãn được.

Ở trước mặt nhà họ Mặc, Chủ tịch Tập đoàn Shine cũng chẳng thể nào dùng thủ đoạn mạnh mẽ ép buộc. Dù sao bên trên vẫn còn ông cụ Mặc, Mặc Thiệu Tắc bị kẹp ở giữa ông cụ và Mặc Cảnh Thâm, đương nhiên có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm.

Dù sao, người đứng bên cạnh Quý Noãn là Mặc Cảnh Thâm chứ chẳng phải ai khác.

Người đàn ông đó có sự lạnh lùng khiến người khác sợ đến thấu xương. Nó âm thầm lặng lẽ nhưng lại ngấm vào rồi lan đến tận từng tế bào.

***

Sáng sớm hai ngày sau.

Quý Hoằng Văn phát hiện dáng vẻ Quý Mộng Nhiên giống như đã ngủ không ngon mấy đêm liền. Từ hôm cô ta cố ý nhắm vào Quý Noãn tại nhà họ Mặc, Quý Hoằng Văn đã bắt đầu quản chế cô ta nghiêm ngặt, nhưng hiển nhiên ông quản được người nhưng không quản được trái tim.

Ông lạnh giọng mỉa mai: "Ăn một bữa cơm mà mặt mày như đưa đám. Ba con vẫn còn khỏe mạnh, con khóc tang cho ai đây?"

Quý Mộng Nhiên bị câu nói bất chợt này làm hết hồn, suýt nữa đã không cầm vững đôi đũa trên tay. Cô ta ngước mắt lên nói: "Ba, hai đêm nay con bị mất ngủ, cho nên…"

"Làm việc trái lương tâm nên mới mất ngủ!"Quý Hoằng Văn phán một câu lạnh lùng.

Quý Mộng Nhiên thầm cắn môi, cố chịu đựng ấm ức, cúi đầu đưa miếng cơm vào miệng.

Rõ ràng trước kia lúc Quý Noãn ở nhà, ba thường mang cô ta và Quý Noãn ra so sánh. Ông khen cô ta thường ở nhà với ông, khen cô ta nói năng dịu dàng nhỏ nhẹ đúng mực, biết tôn trọng người lớn, không cạnh khóe ông, luôn miệng khen ngợi cô ta và trách cứ Quý Noãn.

Mà bây giờ thì… Quý Mộng Nhiên không cam tâm, bỏ bát xuống. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Quý Hoằng Văn, cô ta đành phải cầm bát lên ăn tiếp, kết quả thức ăn lại chẳng có mùi vị gì, chỉ toàn một bụng tức.

"Ông à, ông cũng đừng trách Mộng Nhiên nữa. Chẳng lẽ lúc trước ông mắng con còn chưa đủ sao, định gây khó dễ cho nó cả đời sao? Quý Noãn cũng đâu phải người ngoài, cả hai đều là con gái của ông, chuyện nhà họ Mặc đã qua lâu rồi, đến lúc chúng ta cũng nên sang trang thôi." Thẩm Hách Như nhẹ giọng khuyên nhủ.

Quý Hoằng Văn lạnh lùng quát: "Bà cho rằng không liên quan đến bà hả? Bà nghĩ tôi không biết chuyện bà lấy bàn cờ lần trước sao? Không có bà ở sau lưng thì làm sao Mộng Nhiên có bản lĩnh vào phòng sách của tôi lấy đồ?"

Thẩm Hách Như nở nụ cười tựa như lấy lòng, cầu xin tha thứ. Mắt bà ta quét về phía Quý Mộng Nhiên, dùng mắt cảnh cáo cô ta đừng làm chuyện bậy bạ trước mặt ba nữa.

Bữa cơm kết thúc trong cái trừng mắt lạnh lùng của Quý Hoằng Văn. Quý Mộng Nhiên vẫn còn tức tối trong lòng.

Thừa dịp ban ngày Quý Hoằng Văn đến công ty, Quý Mộng Nhiên ra khỏi nhà. Cô ta không thể đến Ngự Viên, cũng chẳng thể thăm dò được chỗ ở của Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm. Điều duy nhất cô ta biết chính là phòng giao dịch của Quý Noãn ở tòa nhà Kim Lâm, cho nên cô ta lập tức bắt xe đến đó.

Đến tòa nhà Kim Lâm, cô ta bước lên tầng lầu Phòng giao dịch Mặc Noãn.

Nhìn thấy dòng chữ Phòng giao dịch Mặc Noãn, tuy vẻ mặt Quý Mộng Nhiên bình tĩnh nhưng trong lòng lại buồn nôn. Cô ta đang định đi vào thì bất ngờ có một cô gái tóc ngắn cao gầy đứng ra chặn đường.

"Cô là ai?" Quý Mộng Nhiên bị khí thế của cô gái tóc ngắn làm giật mình, lui về sau mấy bước, ngớ người không hiểu.

Phong Lăng nhìn cô ta không nói lời nào, mặt mày lạnh băng, không để cô ta bước vào.

"Cô là tiếp tân hay nhân viên mới của phòng giao dịch này thế? Dám cản đường tôi hả? Có biết tôi là ai không?" Quý Mộng Nhiên bị coi thường lạnh lùng như thế này thì vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt Phong Lăng vẫn hờ hững, mở miệng cắt ngang lời cô ta: "Mặc tổng đã căn dặn, cô Hai nhà họ Quý và chó không được lại gần bà Mặc trong phạm vi mười mét."

Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của Quý Mộng Nhiên tái mét trong nháy mắt

Chương 153: Bí mật quý noãn không thể tiết lộ


"Cô nói cái gì? Cô dám lặp lại lần nữa không?" Quý Mộng Nhiên giận dữ quát.

Ánh mắt Phong Lăng lãnh đạm, cô lặp lại một lần nữa như cô ta mong muốn: "Cô Hai nhà họ Quý và chó không được lại gần bà Mặc trong phạm vi mười mét!"

"Gan chó của cô cũng lớn lắm!" Quý Mộng Nhiên không ngờ cô ta lại cả gan như vậy. Cô ta tức đến nỗi vung túi xách định nện lên người cô.

Kết quả thân thủ của cô gái tóc ngắn quá nhanh, cô túm lấy cổ tay cô ta, lại còn bẻ ngoặt về sau. Suýt nữa tay Quý Mộng Nhiên bị bẻ gãy, cô ta kêu la đau đớn.

"Á!!!"

Để tránh cô ta la làng làm ảnh hưởng cuộc họp bên trong phòng giao dịch, ngay lúc Quý Mộng Nhiên đau đến mặt mày trắng bệch thì Phong Lăng thả tay ra, đồng thời đẩy mạnh cô ta ra xa hai mét.

"Cút." Phong Lăng nói ngắn gọn dứt khoát đuổi người.

Quý Mộng Nhiên vừa tới đã bị xua như đuổi ruồi thì tức run người.

Cô gái này là vệ sĩ được Mặc Cảnh Thâm sắp xếp bên cạnh Quý Noãn sao?

Chỉ vì chuyện nhỏ ở nhà họ Mặc lần trước mà bây giờ Mặc Cảnh Thâm không cho phép cô ta tiếp cận Quý Noãn!

Hứ, rốt cuộc Quý Noãn là bảo bối trân quý cỡ nào vậy? Anh có cần phải cố sức che chở như vậy không?

Còn không phải cô ta dựa vào nhan sắc hồ ly tinh đẹp nhất Hải Thành sao!

"Cô đã nhận ra tôi thì nên biết ở Hải Thành, người nhà họ Quý chúng tôi có địa vị thế nào, vậy mà cô còn dám nặng tay với tôi! Tôi mặc kệ cô là người do ai sai đến, có tin tôi đi tố cáo cô không!" Quý Mộng Nhiên xoa cổ tay suýt nữa bị bẻ gãy, da trên đó đã ửng đỏ. Cô ta trừng mắt với cô: "Trước giờ chưa có vệ sĩ nào dám đối xử với tôi như vậy đâu!"

Phong Lăng làm như không nghe thấy, vẫn đứng im như tượng, giữ vững dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ.

Quý Mộng Nhiên không tin Phong Lăng quái đản như vậy, cô ta bước lên trước một lần nữa. Kết quả cô ta còn chưa đến gần thì ánh mắt lạnh băng của Phong Lăng chợt quét qua, nhìn về phía cổ tay đỏ ửng của Quý Mộng Nhiên, như ám chỉ nếu cô ta dám tiếp cận lần nữa thì tay sẽ gãy thật đấy.

Mặt Quý Mộng Nhiên vẫn chưa dịu đi, nhưng trong lòng lại vô thức run lên, bước chân khựng lại. Cô ta do dự, liếc mắt nhìn về phía cánh cửa kính phòng làm việc xa xa.

Vẻ mặt Phong Lăng không lộ cảm xúc, hơi nghiêng người, ngăn cản tầm mắt không cho cô ta cơ hội nhìn vào bên trong.

Dù Quý Mộng Nhiên giận nhưng vẫn đề phòng, không dám lấy cứng đối cứng. Cô ta tức giận quay đầu đi thẳng ra ngoài.

Kể từ lần bị Quý Noãn bạt tai, trong lòng Quý Mộng Nhiên vẫn có chút sợ hãi, không dám chạm mặt Quý Noãn lần nữa.

Lúc trước cô ta muốn mượn cơ hội An Thư Ngôn đến Hải Thành để quạt gió thổi lửa bên tai, nhưng ai ngờ vẫn chẳng được lợi ích gì.

Cô ta thật sự muốn nhìn thử xem, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Quý Noãn.

Chẳng lẽ thật sự có người bên cạnh chỉ điểm cho chị ta?

Chắc chắn trong này có vấn đề!

***

"Chị Đại Noãn, lãnh đạo quản lý nhà đất bên tòa thị chính đã đến quảng trường Tây Dân khảo sát rồi!" Tiểu Bát chạy đến văn phòng Quý Noãn báo cáo.

Quý Noãn nhìn đồng hồ, cầm chìa khóa xe đứng lên: "Đi, chúng ta đi xem thử."

Tiểu Bát đã chuẩn bị sẵn tài liệu từ lâu, lập tức đi theo Quý Noãn ra khỏi phòng giao dịch.

Xe Quý Noãn vừa ra khỏi bãi đỗ xe chừng trăm mét thì bỗng có một chiếc taxi chạy theo đuôi. Quý Mộng Nhiên ngồi trong xe, luôn miệng thúc giục tài xế: "Anh đuổi theo bọn họ, nhớ giữ khoảng cách, đừng để bị phát hiện."

Quý Mộng Nhiên phát hiện Quý Noãn rất kỳ lạ. Bình thường chị ta chẳng cần đi xã giao, xe cũng không đi về hướng Ngự Viên hay tập đoàn Mặc thị. Chẳng lẽ chị ta đang đi về chỗ ở bây giờ sao?

Hiện giờ tâm lý phòng bị của Quý Noãn quá nặng, hơn nữa hai người đã trở mặt với nhau, Quý Mộng Nhiên không thể công khai đến gần cô được. Vì vậy, cô ta đành phải ầm thầm theo dõi, tùy thời hành động.

Bên trong, Phong Lăng đang lái xe cũng đồng thời làm như lơ đãng liếc nhìn gương chiếu hậu vài lần.

Tốc độ xe đột ngột tăng nhanh. Tiểu Bát ngồi ở ghế phụ, đưa tài liệu cho Quý Noãn ngồi phía sau: "Chị Đại, đây là tài liệu sẽ đưa cho lãnh đạo quản lý nhà đất phê duyệt, chị đọc thử xem. Em đã kiểm tra kỹ lưỡng rồi, không có vấn đề gì."

Quý Noãn nhận lấy, cúi đầu nghiêm túc lật xem, giống như không hề hay biết tình hình phía sau.

Kỹ thuật lái xe của Phong Lăng rất tốt. Cô điêu luyện tạt xe vào đầu đường bên cạnh, rồi nhanh chóng chạy thẳng. Tuy rằng xe chạy rất êm, nhưng dù sao cô tăng tốc đột ngột vẫn khiến Tiểu Bát ngồi phía trước sinh nghi: "Sao cô đột ngột chạy nhanh vậy!"

Phong Lăng không lên tiếng, đôi mắt lãnh đạm liếc về phía gương chiếu hậu, quan sát tình hình.

Quý Noãn vẫn luôn im lặng xem tài liệu trong tay, không nói tiếng nào, cũng chẳng hỏi một câu.

Quý Mộng Nhiên nhận ra xe của họ tăng tốc, cô ta nghĩ chẳng lẽ mình bị phát hiện? Quý Noãn thật sự có bí mật sợ để người khác biết sao?

Hay là Quý Noãn muốn đi gặp ai đó? Có phải là người mà ngay cả Mặc Cảnh Thâm cũng không biết không?

Quý Mộng Nhiên lại ném cho tài xế hai trăm, ra lệnh: "Đuổi theo!"

Tài xế nhận tiền lập tức giẫm mạnh chân ga, nhưng tốc độ chiếc taxi vẫn kém xa xe Quý Noãn. Dù bị bỏ phía sau nhưng tài xế vẫn điên cuồng cố gắng bám đuôi.

Thấy Quý Noãn đi ngang quảng trường Tây Dân nhưng vẫn không ngừng xe, Tiểu Bát liền hỏi ngay: "Ai da, đến rồi, đến rồi! Sao cô còn chưa ngừng xe?"

Phong Lăng phớt lờ tiếng gào của Tiểu Bát, mặt mày vô cảm, tiếp tục tăng tốc.

Quý Noãn vừa xem xong tài liệu trong tay, lúc này mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Cô tiếp tục lái, đánh thêm vài vòng đi."

Phong Lăng vừa nghe thì ánh mắt chợt sáng lên, tiếp tục lái như lời Quý Noãn nói. Hơn nữa cô còn chọn các con đường nhỏ vắng vẻ mà chạy.

Xe đã chạy trên đường suốt một tiếng đồng hồ. Vốn dĩ lúc họ rời khỏi phòng giao dịch là hơn bốn giờ chiều, bây giờ đã là năm giờ rưỡi. Ngoại ô quanh Hải Thành là khu vực hoang phế đã bị phá hủy di dời từ lâu, bụi bay mù mịt, tầm nhìn mỗi con đường càng trở nên tối tăm.

Càng ngày Quý Mộng Nhiên càng khẳng định Quý Noãn có chuyện không muốn để người khác biết, nếu không cô sẽ không lái xe như bay đến đây. Vì vậy cô ta càng thúc giục tài xế truy đuổi sát nút.

Cho đến khi chạy tới khu vực hoang vắng gần thành phố, đột nhiên xe Quý Noãn rẽ vào một khúc quanh. Lúc chiếc taxi đuổi đến nơi thì chẳng thấy xe đâu nữa.

"Xe chạy đâu rồi?" Vẻ mặt tài xế nghi hoặc. Phía trước có hai con đường, anh ta vốn không biết chiếc xe đã chạy hướng nào.

"Trong này đều là tường nát ngói bể sau khi bị phá hủy di dời, càng đi vào thì đường càng hẹp. Chiếc xe kia có nhanh thế nào cũng không thể đi xa như thế được." Quý Mộng Nhiên lên tiếng: "Tôi vào trong xem tình hình, anh đỗ xe ở đây chờ tôi."

Sau khi xuống xe, Quý Mộng Nhiên cảm thấy Quý Noãn thật sự rất kỳ lạ, tự nhiên chạy đến chỗ thế này làm gì?

Trời tối dần, nơi này càng ngày càng âm u, rất hợp để làm chuyện mờ ám!

Danh sách chương      Facebook      Thế giới ngôn tình



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire