jeudi 4 septembre 2025

Chương 158: Nhiều mắt thế này, e rằng cũng không đủ cho mặc cảnh thâm móc đâu

  Danh sách chương       Facebook      Thế giới ngôn tình

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Nguyên nhân khiến Quý Noãn không được những cô gái trong giới danh gia vọng tộc chào đón nhiều năm qua không chỉ là vì các cô nàng không phục nhan sắc của cô, mà còn vì cả cái miệng không chịu thua thiệt này.

Bất kể là trước kia hay hiện tại, dù cô đã trải qua hơn mười năm đời người, nhưng vẻ điềm tĩnh và kiềm chế của cô vẫn ẩn chứa tính cách không cho ai đè đầu cưỡi cổ. Ai muốn chiếm ưu thế với cô ở đây, e rằng phải rèn luyện thêm vài năm nữa mới được.

Nhưng xem xét lại, hình như dáng vẻ bà Mặc này của cô đúng thật là hơi ức hϊếp cô gái họ Hàn kia.

Suy cho cùng, chỉ riêng cái danh bà Mặc của cô thôi cũng đủ để chèn ép người khác rồi, huống hồ cái danh hiệu này còn khiến đám thiên kim tiểu thư nghiến răng ôm hận.

Cô Lâm thấy cô Hàn đã tức đến nỗi không thốt nên lời, bèn quyết định dũng cảm bước ra: "Khí thế của bà Mặc mạnh mẽ thật đấy, quả nhiên kết hôn với Mặc Cảnh Thâm có khác. Nghe nói lần trước, khi cô xuất hiện trong buổi tiệc loại này còn giả vờ yếu đuối để được Mặc tổng bế đi. Chúng tôi còn tưởng cô khống chế cuộc hôn nhân này thế nào, hóa ra là giả vờ ngây thơ vô tội trước mặt Mặc tổng. Bây giờ Mặc tổng không có mặt ở đây là cô bắt đầu lấy khí thế ra để chèn ép người khác phải không? Quả là người đàn bà nham hiểm! Cô có dám nói mình không cố ý làm bẩn váy của cô Hàn không? Dám nói cô không nhắm vào cô ấy không?"


Quý Noãn lạnh lùng liếc cô ta một cái: "Tại sao tôi phải nhắm vào cô ta?"

"Chẳng lẽ không phải vì cô biết cô Hàn luôn thích Mặc tổng hay sao? Lại bởi vì cô ấy từng có chút quan hệ với Mặc tổng, cho nên cô mới ghen tuông và ôm hận trong lòng. Hôm nay gặp cô ấy ở đây, cô liền muốn làm bẩn váy của cô ấy để cô ấy xấu mặt? Hơn nữa, ở đây có ai mà không biết đức hạnh trước đây của cô? Một đại tiểu thư cao ngạo không ai bì nổi, thường xuyên ức hϊếp người khác, bây giờ còn giả vờ thanh cao vô tội gì chứ?"

Quý Noãn lập tức sa sầm mặt: "Tôi ngoại trừ chưa hề để ý đến những người không liên quan như các cô, thì tôi ức hϊếp các cô khi nào hả? Chuyện cao ngạo này hình như không cần cô phán xét. Cũng như nói về cô Hàn đây, cô ta bảo tôi cởi lễ phục đưa cho cô ta mặc, tôi từ chối. Đây chính là cô ta tự lấy đá ghè chân mình, bản thân cô ta bị mất mặt, thế mà lại trở thành tôi ức hϊếp cô ta sao?"


"Vốn dĩ cô nhắm vào tôi mà! Nếu không cũng sẽ không đυ.ng vào tôi!" Cô Hàn mượn cơ hội lên tiếng.

Quý Noãn lập tức nheo mắt lại: "Một người đã từng liên tục giở thủ đoạn nhảy lầu để theo đuổi chồng tôi nhưng vẫn không được anh ấy để mắt tới. Cô Hàn, cô có chỗ nào đáng để tôi chú ý? Có chỗ nào đáng để tôi nhắm vào? Hả?"

Chuyện cũ năm đó bỗng nhiên bị khơi lại, sắc mặt cô Hàn lập tức tái mét, càng thêm nhói lòng vì chữ "chồng tôi" của Quý Noãn.

"Làm người phải biết mình biết ta, nếu đã hắt nước bẩn ra mà không thu lại được thì tự quỳ xuống đất mà liếʍ cho sạch sẽ, đừng trông chờ người khác lau giúp cô." Quý Noãn lạnh nhạt nói xong liền quay người bỏ đi.

"Quý Noãn! Cô đừng kiêu căng tự mãn! Cô có thể gả vào nhà họ Mặc còn không phải là nhờ dáng dấp như hồ ly tinh của cô sao! Để tôi xem cô còn có thể dùng thủ đoạn quyến rũ này bao nhiêu năm! Bây giờ Mặc Cảnh Thâm cần cô, ai biết được sau mấy năm nữa anh ấy phát chán, đá cô ra khỏi nhà họ Mặc thì sao? Đến lúc đó, loại hàng đã qua tay như cô chỉ có thể lượn quanh van xin ngủ với mấy ông già! Chỉ có cái mặt mà thôi, cô có vốn liếng gì để kiêu ngạo chứ! Ra vẻ gì mà ra vẻ!" Bỗng nhiên cô Hàn chửi ầm lên như cực kỳ tức giận.


Quý Noãn hơi khựng lại, lia mắt nhìn cô ta một cái: "Chỉ có cái mặt? Còn cô thì ngay cả cái mặt cũng không có, vậy mà dám đứng đây nói về vốn liếng với tôi sao?"

Cô Hàn bị chặn họng, không ngờ mình lại bị phản đòn, càng tức đến nghiến răng.

Ba của cô Hàn cũng ở đây, nghe thấy bên này tranh chấp bèn đi qua. Trông thấy Quý Noãn, mặc dù e ngại hiện giờ cô có nhà họ Mặc chống lưng, nhưng thấy con gái mình bị chọc tức thế này, lại thấy váy của con gái mình bị bẩn thì không khỏi nhíu mày, thế là ông ta bèn dùng thái độ trưởng bối đến chỉ bảo: "Bà Mặc, làm người phải thực tế một chút mới tốt, cô làm sai thì nên thừa nhận. Mặc dù con gái tôi không nên gióng trống khua chiêng ầm ĩ làm mất mặt cô ở đây, nhưng cô đã làm bẩn quần áo của nó, cô vốn nên có thái độ đúng mực mới phải."

"Nghe không hiểu tiếng người sao?" Lúc này Quý Noãn đã mất kiên nhẫn, càng không muốn lời qua tiếng lại với những người này. Cô cảm thấy rất phí thời gian: "Tự cô ấy làm bẩn váy của mình, không liên quan đến tôi. Ông không tin thì tự đi mà xem camera, xem xong rồi thì hãy ra đây nói chuyện."

Sắc mặt của ông Hàn lập tức trở nên khó coi: "Gia giáo của bà Mặc quả thật kém cỏi. Ba cô dạy cô nói chuyện với người lớn như thế sao? Xem ra tôi phải tìm thời gian để đến nói chuyện với Chủ tịch Quý và ông cụ Mặc mới được."

Nếu không nể mặt Quý Noãn trước mặt bao người, thì bây giờ ông Hàn quả thật muốn tát cho Quý Noãn một bạt tai để cô biết phải trái.

Cô Hàn ỷ có mọi người chống lưng và có ba mình bên cạnh, lúc này liền ngạo mạn và ương ngạnh nhìn về phía Quý Noãn: "Sự thật đã bày ra trước mắt, dù sao cũng đúng là cô đυ.ng phải tôi. Xem camera cũng không thấy được lực đυ.ng, bây giờ chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ cũng được, nhưng tôi vẫn muốn yêu cầu kia! Cô cởi váy ra! Tôi mặc không được thì sao? Tôi cũng đâu có nói là tôi muốn mặc! Cô cởi váy ra thì tôi sẽ không so đo với cô nữa!"

Ngay lúc này, sau lưng Quý Noãn vọng đến một giọng nói ẩn chứa ý cười biếng nhác: "Cô Hàn, cô nhất định phải bảo bà Mặc cởϊ qυầи áo trước mặt mình sao? Ở đây không tới vài trăm thì cũng vài chục người, nhiều mắt thế này, e rằng cũng không đủ cho Mặc Cảnh Thâm móc đâu."

Giọng nói này là của Thịnh Dịch Hàn, rõ ràng đang nói giúp Quý Noãn, nhưng những lời này lại khiến Quý Noãn cực kỳ khó chịu.

Lời nói của anh ta ẩn chứa sự đùa cợt châm chọc rõ rệt mà chỉ mình cô mới có thể nghe được.

"Anh Thịnh, tôi nghe nói anh từng có chút quan hệ với nhà họ Quý. Lúc này anh đứng ra nói giúp cho bà Mặc, anh không sợ sẽ gây ra hiểu lầm sao?" Lúc này cô Hàn đã không nén nổi sự kiêu ngạo. Cho dù bây giờ anh ta là người thừa kế của nhà họ Thịnh, thân phận không thể khinh thường, nhưng cô ta cũng hoàn toàn không chịu lép vế hay nể mặt Thịnh Dịch Hàn.

"Hơn nữa, bà Mặc cũng không đến nỗi không có váy dự phòng. Chỉ là cởi lễ phục thôi thì cô ta cũng còn đồ lót bên trong. Đệ nhất mỹ nữ Hải Thành mà không khoe thân cho mọi người thấy thì ai có thể kết luận cô ta xứng với mấy chữ này chứ." Cô Hàn trừng mắt nhìn Quý Noãn.

"Cô Hàn, Công ty Tổng hợp dưới danh nghĩa của nhà họ Thịnh nằm ở gần đây. Nếu cô muốn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể đến đó chọn vài món. Tất cả chi phí cứ tính cho tôi." Thịnh Dịch Hàn vẫn cười khẽ: "Cô không nhất thiết phải làm khó người khác như thế."

Cô Hàn không buông tha: "Anh Thịnh muốn làm sứ giả hộ hoa à? Nếu hôm nay tôi muốn Quý Noãn cởi đồ thì sao?"

"Tôi chỉ nói thế thôi, cổng lớn của Công ty Tổng hợp Thịnh thị lúc nào cũng mở rộng chào đón cô Hàn, nhưng rõ ràng là cô không có ý định nể mặt tôi." Thịnh Dịch Hàn cười như không cười.

Cô Hàn đã tức đến mất hết lý trí, hừ lạnh một tiếng.

"Mặt mũi anh Thịnh không dùng được, vậy còn mặt mũi của tôi thì sao?"

Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo chợt vang lên khiến mọi người sửng sốt. Ai ai cũng ngạc nhiên lia mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm không biết đã xuất hiện ở đằng sau đám đông từ khi nào.

Chương 159: Mặc cảnh thâm là người trong cuộc, nhưng thậm chí ngay cả tên cô ta còn không nhớ 

Quý Noãn cũng hơi ngạc nhiên. Đêm nay Mặc Cảnh Thâm có việc khác ở công ty nên không thể phân thân. Hơn nữa, anh muốn cho cô cơ hội tự mình thể hiện, cho nên cũng không muốn đến đây.

Thế mà không ngờ anh lại xuất hiện ở đây.

Rõ ràng cô không phải chịu thiệt thòi gì, chẳng qua chỉ là đấu võ mồm chút mà thôi. Thế nhưng với tình huống hiện giờ, lại thêm cả Thịnh Dịch Hàn ở đây, cô vô thức cảm thấy căng thẳng.

Cô Hàn nghe thấy giọng của Mặc Cảnh Thâm thì mặt biến sắc, khó tin mà ngoảnh mặt lại. Lúc nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, cô ta chỉ cảm thấy tay chân bủn rủn.

"Mặc… Mặc tổng…"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía người đàn ông mặc bộ âu phục đen, để lộ áo sơ mi trắng bên trong. Anh mặc quần âu màu đen thẳng tắp chỉn chu, đi giày thủ công Ý, từ đám đông thong dong bước tới.

Thân hình anh cao ráo, gương mặt đẹp đẽ, toàn thân tỏa ra khí chất lạnh lẽo. Anh vừa xuất hiện trong phòng khách thì đã khiến những người xung quanh nín thở lùi về sau một bước, không ai dám đứng ra nói câu nào. Trên khuôn mặt nghiêm nghị hoàn hảo của anh phủ một lớp sương mỏng, tràn ngập sự thờ ơ băng giá không ai dám lại gần.

Vừa chạm phải ánh mắt của anh, Quý Noãn liền chậm rãi nhếch môi.

Những người này chẳng lúc nào chịu yên ổn cả, nhất quyết phải khiến cho người ít xuất hiện trong mấy bữa tiệc kiểu này như anh không vui mới chịu. Chọc phải Mặc Cảnh Thâm, cuối cùng người chịu thiệt thòi chẳng phải là bọn họ sao? Ngay cả cô cũng không muốn nhìn thấy cảnh những người này bị hành hạ. Hơn nữa cô cảm thấy khí thế lạnh lùng hà khắc của chồng mình bị những cô gái có ý đồ xấu với anh nhận ra rồi nghĩ bậy mà thật sự muốn giấu anh đi cho xong.

Cô Hàn đã nhìn anh từ xa tiến lại. Cô ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác, ánh nhìn của Mặc Cảnh Thâm chưa một giây nào dừng ở người khác. Người anh nhìn từ đầu đến cuối vẫn là Quý Noãn.

Cô ta tương tư anh lâu như vậy, nhưng lại chưa từng nhận được chút ưu ái nào từ anh, dù chỉ một lần gặp gỡ cũng chưa từng có.

Mọi người đều nhìn Mặc Cảnh Thâm. Từ khi anh xuất hiện đến giờ thì không một ai dám hó hé gì.

Khỏi nói đến giới kinh doanh hay giới chính trị, ở Hải Thành này cũng có rất nhiều người muốn dựa vào nhà họ Mặc. Vậy nên, dù những người này không nể mặt nhà họ Thịnh thì cũng tuyệt đối không dám đắc tội với Mặc Cảnh Thâm, bằng không sẽ chẳng có ích lợi gì…

Chẳng qua, họ không ngờ rõ ràng Quý Noãn là mục tiêu để mọi người chỉ trích lại có thể được Thịnh Dịch Hàn bênh vực. Nghe nói năm đó Thịnh Dịch Hàn có mối quan hệ khá phức tạp với nhà họ Quý, lại còn đã từng gây thù kết oán.

Nhưng bây giờ, điều quan trọng hơn chính là Mặc Cảnh Thâm đã đến.

Sự xuất hiện của Mặc Cảnh Thâm tuyệt đối là kết quả khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Sớm biết anh sẽ đến thì ai dám thừa cơ hắt nước bẩn vào bà Mặc chứ? Bây giờ những người xung quanh chỉ muốn lùi xa tám trăm trượng để tránh bị vạ lây mà thôi.

Mặc Cảnh Thâm đi thẳng đến trước mặt Quý Noãn rồi dừng lại, vuốt ve mái tóc hiếm khi được chải chuốt tỷ mỉ, rũ mắt nhìn lễ phục trên người cô, trầm giọng nói: "Đẹp lắm."

Quý Noãn: "…"

Mọi người xung quanh thật sự được mở rộng tầm mắt. Mặc dù đã từng nghe nói Mặc Cảnh Thâm cực kỳ quan tâm Quý Noãn, nhưng họ hoàn toàn không ngờ trong buổi tiệc này và trong bầu không khí này, anh vừa xuất hiện đã khen vợ mình đẹp trước tiên.

Thật đúng là hoàn toàn chẳng xem ai ra gì.

Cô Hàn đứng bên cạnh lại càng cảm thấy chật vật hơn. Để có thể nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm mà cô ta đến nhảy lầu cũng dám, nhưng anh lại lạnh lùng tới nỗi chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái. Thậm chí anh còn không cử thư ký đến an ủi, cho dù chuyện cô ta nhảy lầu bị lên báo xã hội. Phóng viên còn đến phỏng vấn anh, nhưng anh vẫn một mực không trả lời, như thể bất cứ cô gái nào theo đuổi anh đều chẳng là gì trong mắt anh vậy, không cần phải lãng phí thời gian cho họ.

Nhưng với Quý Noãn… anh lại…

Tuy rằng vừa rồi Quý Noãn không chịu thua thiệt gì, nhưng dù sao cũng đứng trước nhiều người, tâm trạng cô hơi căng thẳng. Bây giờ nhờ có Mặc Cảnh Thâm ở bên cạnh mà cô lập tức thả lỏng, chỉ đứng cạnh anh mỉm cười chứ không nói gì.

"Đi đến đâu cũng có người muốn bắt nạt, rốt cuộc là em không có tính hiếu thắng, hay là ai cũng nghĩ bà Mặc là người có thể dễ dàng bị đè đầu cưỡi cổ?" Ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm lạnh lẽo, giọng nói cũng không có chút hơi ấm nào, nhưng vẫn thể hiện rằng sự ủng hộ của anh chỉ thuộc về riêng Quý Noãn.

Vì câu nói này của anh mà người xung quanh không dám thở mạnh. Quý Noãn bật cười, vừa định nói mình không hề bị bắt nạt thì cô đã bị anh duỗi tay ôm eo kéo vào lòng, để cô dựa vào ngực mình. Anh xoa xoa bờ vai cô, cụp mắt nhìn cô hỏi: "Em có lạnh không?"

Quý Noãn lắc đầu: "Trong phòng tiệc có điều hòa, không lạnh."

Cô Hàn và cô Lâm đứng bên cạnh vô cùng ganh tị.

Lúc nãy Quý Noãn này còn phách lối như thể chẳng sợ ai. Mặc Cảnh Thâm vừa đến là cô ta liền trở nên yếu đuối như thỏ trắng vô hại vậy, hoàn toàn được anh bảo vệ trong vòng tay, đâu còn có dáng vẻ ương ngạnh như vừa rồi.

"Mặc tổng, anh đừng bị bộ dạng này của cô ta lừa. Ban nãy cô ta phách lối vô cùng. Lúc ở chung với anh có phải cô ta cũng giả vờ nhu nhược đáng thương như thế không? Rõ ràng là cô ta đυ.ng phải em, đã không chịu xin lỗi mà còn…" Cô Hàn tức đến đỏ mặt tía tai, lên tiếng.

Mặc Cảnh Thâm vỗ vỗ đầu Quý Noãn, sau đó liếc mắt nhìn cô Hàn nọ, cười như không cười nói: "Vừa rồi là cô bảo cô ấy cởi đồ trước mặt mọi người?"

Cô Hàn vốn còn định mượn cơ hội bôi nhọ Quý Noãn, nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm thì trong lòng lập tức sợ hãi.

Cô ta cố dằn cảm giác sợ hãi đó xuống, mạnh miệng nói: "Lễ phục của em bị cô ta làm bẩn. Ban đầu em chỉ muốn đổi lễ phục với cô ta, nhưng cô ta không chịu, trái lại còn cắn em một cái. Đã vậy cô ta còn… còn lấy chuyện trước đây giữa anh và em để châm chọc em…"

Cô Hàn vừa nói vừa hạ giọng, hơi xấu hổ và ngượng ngùng.

Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại lạnh lùng nhìn cô ta: "Tôi và cô? Từng có chuyện gì chứ? Chúng ta quen biết nhau sao?"

Cô Hàn lập tức tái mặt, các thiên kim xung quanh càng nhìn cô ta với ánh mắt thương hại và khinh bỉ.

Không chỉ có cô Hàn khó xử, mà tất cả mọi người ở đây cũng không dám tin mà nhìn Mặc Cảnh Thâm đang bảo vệ Quý Noãn trong lòng.

Rõ ràng giọng điệu của Mặc Cảnh Thâm nghe rất bình thản, nhưng lại nhẹ nhàng bâng quơ giống như có lưỡi dao ngầm sắc bén chui ra, đâm cô Hàn máu me đầm đìa.

Cô Hàn mím chặt môi. Không ngờ lúc trước mình đã vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không thèm đếm xỉa. Chuyện nhảy lầu gây chấn động cả thành phố thế kia nhưng kết quả, Mặc Cảnh Thâm là người trong cuộc thậm chí còn không nhớ cả tên của cô ta…

"Mặc… Mặc tổng, em…" Cô Hàn uất ức, còn muốn tranh thủ chút gì đó cho mình.

Nhưng Mặc Cảnh Thâm lại không thèm quan tâm đến vẻ mặt uất ức của cô ta, hờ hững lặp lại: "Là cô bảo cô ấy cởi đồ trước mặt mọi người?"

Danh sách chương      Facebook      Thế giới ngôn tình



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire