vendredi 5 septembre 2025

Chương 172: Làm việc gì trái với lương tâm sao? đến đầu cũng không dám ngẩng lên?

  Danh sách chương       Facebook      Thế giới ngôn tình

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Đến khi Phong Lăng đi rồi, Quý Noãn mới liếc sang nhìn Tần Tư Đình: "Chẳng phải cô ấy cũng là người của mình hay sao? Sao anh lại bảo cô ấy đi ra ngoài?"

"Cô muốn có thêm người biết chuyện nhà họ Quý các cô sao?" Tần Tư Đình thờ ơ liếc cô rồi lấy ra một bản báo cáo phân tích thành phần thuốc còn dày hơn lần trước đưa cho cô.

Quý Noãn vừa định đưa tay ra cầm thì Tần Tư Đình khựng lại, thả báo cáo bên cạnh cô: "Bỏ đi, cô đừng dùng tay."

Quý Noãn cúi đầu đọc kết quả rồi lại ngước mắt nhìn anh: "Kết quả thế nào?"

"Không khác với phán đoán của cô. Xét về thuốc bồi bổ sức khỏe xách tay từ nước ngoài về thì kết quả kiểm tra riêng rẽ từng loại thuốc không nhận thấy có thành phần độc tính. Điều này cho thấy đối phương hành động rất kín kẽ thận trọng. Nhưng nếu uống mấy loại thuốc này cùng lúc thì giống như thuốc độc dần dần gây bệnh suy thận mãn tính." Ngữ điệu Tần Tư Đình lạnh nhạt.


Quý Noãn trầm tư trong chốc lát.

Cô đã sớm tiên đoán chuyện này, cho nên khi nghe được kết quả cũng không thấy bất ngờ.

"Loại thuốc này ba tôi mới dùng. Tôi nhìn thuốc trong ngăn kéo thì thấy thỉnh thoảng ba tôi mới nhớ ra rồi lấy uống. Vậy sức khỏe ba tôi bây giờ đã bị ảnh hưởng chưa?"

"Cái này còn phải xem bình thường ba cô uống liều lượng như thế nào đã. Loại thuốc này được điều chế để từ từ trở thành chất độc gây bệnh mãn tính nên rất khó bị phát giác. Nếu ba cô uống chưa lâu thì cùng lắm cũng chỉ làm giảm sức đề kháng đi một chút, triệu chứng là người nóng dễ bị ốm. Như vậy chỉ cần kê đơn uống thuốc, bồi bổ nghỉ ngơi nhiều một chút, giải được độc thì sẽ không sao. Nhưng nếu ông ấy đã dùng thời gian quá lâu thì dược tính cũng như nước ấm nung thịt ếch, vô hình chung ngấm vào máu, ngấm vào xương tủy, cuối cùng không cách nào cứu vãn được."


Quý Noãn nhìn anh chăm chú, nét mặt nghiêm nghị lạnh lẽo. Một lúc lâu sau cô mới chậm rãi thấp giọng nói: "Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi, Bác sĩ Tần."

Tần Tư Đình mỉm cười rồi lại liếc mắt nhìn báo cáo phân tích đặt bên cạnh tay cô: "Cô phát hiện ra chuyện này bây giờ cũng là chuyện tốt. Có thể thấy rõ đối phương là một người tính toán cực kỳ tinh vi và thận trọng. Nếu cô muốn lật tẩy chuyện này thì phải suy nghĩ cho kỹ. Nếu không ngược lại cô sẽ dễ dàng bị trúng bẫy của đối phương, tự đào hố chôn mình."

Quý Noãn gật đầu không đáp lại.

Tần Tư Đình cũng không can thiệp thêm, để cô ngồi bên cạnh chờ Phong Lăng lấy thuốc về.

Khoảng hai phút sau, Tần Tư Đình đang ngồi ở bàn làm việc, uống một hớp nước rồi đột nhiên hỏi: "Chồng trước của mẹ kế cô là con ma bệnh chết sớm của nhà họ Thịnh phải không?"


Quý Noãn cũng có điều tra qua chuyện của Thẩm Hách Như. Nhưng cô không ngờ Tần Tư Đình cũng biết chuyện này.

"Bác sĩ Tần muốn hỏi chuyện gì?"

Tần Tư Đình ngoái đầu liếc cô: "Thịnh Dịch Hàn là con trai bà ta. Cứ cho là nhiều năm trước hai mẹ con họ đoạn tuyệt với nhau vì quan hệ với nhà họ Quý, nhưng dù sao mẹ kế của cô cũng từng sống nhờ vào nhà họ Thịnh. Thật sự bà ta và đứa con trai này có hoàn toàn đoạn tuyệt hay không thì vẫn là ẩn số."

Quý Noãn nhìn anh ta: "Ý anh là, Thịnh Dịch Hàn có liên quan đến chuyện mang những thứ thuốc này về cho ba tôi sao?"

Tần Tư Đình khẽ cười: "Không có gì là không thể. Nhưng Thịnh Dịch Hàn là người thủ đoạn, lại rất giỏi che giấu. Mới nhìn qua tôi đã thấy người này không biết sợ là gì, nên khó mà suy đoán. Dù sao mẹ kế cô cũng chỉ là một người phụ nữ đã năm mươi tuổi. Kiểu phụ nữ ít khi xuất đầu lộ diện bên ngoài xã hội như bà ta thì rất thích hợp sống bình lặng ở nhà họ Quý. Quyền lực nhà họ Quý có rơi vào tay bà ta thì cũng không có tác dụng gì lớn, trừ phi, có người đứng sau."

Không cần nói cũng biết, tuy Thẩm Hách Như thông minh nhưng không đủ để dựng nên một màn cẩn thận chặt chẽ đến mức này.

Tần Tư Đình không nói thêm gì nữa, có nói thì cũng chỉ ngắt quãng rồi dừng lại.

Khi Phong Lăng quay về thì cũng là lúc Tần Tư Đình phải tham gia một cuộc hội chẩn chuyên môn. Sau khi dặn dò vài câu về vết thương của Quý Noãn thì anh đi luôn.

Trong phòng khám chỉ còn lại hai người các cô. Quý Noãn đang chuẩn bị rời bệnh viện thì điện thoại di động vang lên.

"Alo, chị Đại Noãn, em tra được rồi. Bưu phẩm chuyển từ Los Angeles ở Mỹ về. Nhưng chỉ có thể tra ra đến địa điểm gửi đi thôi, không ghi tên người gửi. Những thông tin khác cũng không có."

"Không có chút thông tin gì về người gửi sao?"

"Vâng, không có thông tin gì cả, không tra ra được. Người của công ty chuyển phát nhanh nói có rất nhiều người không ghi địa chỉ của mình khi gửi bưu phẩm, chỉ lưu tên và số điện thoại. Không biết bưu phẩm này có vấn đề gì mà họ tên và số điện thoại cũng không có. Họ cũng cảm thấy kỳ lạ."

Nước Mỹ à?

Sao gần đây cô lại cảm thấy mình liên quan rất nhiều đến nước Mỹ như vậy? Nhưng cô không biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.

Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, Quý Noãn chắc chắn là mình hề bị mất trí nhớ. Cô nhớ hết tất cả những chuyện từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.

Vài năm trước, cô chỉ trải qua mấy năm học ở Los Angeles mà thôi. Trong thời gian này, thật sự đã có chuyện gì xảy ra mà cô không hề biết?

Người ta gửi đến cho cô một con búp bê mặc váy cưới, lại còn là một con búp bê bị cắt rời. Mục đích là gì thì đã vô cùng rõ ràng.

Nhưng nếu là từ nước Mỹ gửi đến thì không liên quan gì đến Quý Mộng Nhiên.

Tuy An Thư Ngôn đã về Mỹ được mấy hôm, với tính cách tiểu thư tự cao tự đại của An Thư Ngôn, xem ra cũng rất khôn khéo thông minh và có chút thủ đoạn, nhưng chắc chắn cô ta sẽ không làm những chuyện như thế này. Nếu An Thư Ngôn là kiểu người bạo lực hung ác nham hiểm thì sẽ có lúc bị lộ ra khi còn ở trong nước. Mà nếu cô ta là người như thế thì cô ta đã không dễ dàng quay về Mỹ như vậy.

Ba của Mặc Cảnh Thâm lại càng không làm ra loại thủ đoạn này. Phương thức này rõ ràng là của phụ nữ.

Vậy rốt cuộc là ai?

***

Buổi tối, Phong Lăng đưa Quý Noãn về Ngự Viên. Nhưng cô không ngờ hôm nay tự nhiên Mặc Cảnh Thâm lại về gần như cùng lúc với cô. Cô mới vừa xuống xe thì xe của anh cũng dừng ở cửa Ngự Viên.

Quý Noãn xuống xe, theo bản năng đưa tay giấu ra sau lưng, đảo mắt nhìn chiếc Ghost màu đen. Cô không đợi Mặc Cảnh Thâm xuống xe mà đi thẳng vào trong biệt thự.

Mặc Cảnh Thâm đang nghe điện thoại trong xe, nhìn thấy Quý Noãn có vẻ lén lén lút lút liền ngắt điện thoại, đóng cửa xe đi đến chỗ cô.

Quý Noãn đi quá nhanh nên khi đến trước cửa biệt thự thì không biết làm thế nào để nâng bàn tay băng bó lên để mở cửa. Thêm vào đó cô còn cảm giác được Mặc Cảnh Thâm đã đến gần, da đầu cô lập tức tê dại.

"Làm việc gì trái với lương tâm sao? Đến đầu cũng không dám ngẩng lên?" Giọng Mặc Cảnh Thâm vang lên từ đỉnh đầu Quý Noãn.

Quý Noãn đang đứng trước mặt anh vội lui một bước đến bên cạnh: "Không có gì đâu, hôm nay em hơi mệt thôi. Sao còn sớm như vậy mà anh đã về rồi? Tối nay không có tiệc xã giao à?"

Quý Noãn vừa nói vừa tỉnh bơ dựa bên cạnh cửa. Vừa dứt câu thì chị Trần nghe thấy tiếng đã mở cửa từ bên trong.

Cô thấy chỉ vài bước nữa là có thể chạy được vào trong, nhưng đáng tiếc lại không như cô mong muốn. Chồng cô như có năng lực kỳ diệu, có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô. Chẳng cần biết biểu hiện của Quý Noãn tự nhiên thế nào, bình thường ra sao, anh chỉ thong thả ung dung buông hai chữ: "Đứng lại."


Chương 173: Dưới ánh đèn, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm của mặc cảnh thâm chợt trở nên trong vắt lạnh lùng

Quý Noãn khựng lại ngay tại chỗ.

Tiếng đôi giày Ý cao cấp đặt riêng vang lên mạnh mẽ trên mặt đất, dội vào tai Quý Noãn như điềm báo tin xấu.

Cô mới điều chỉnh nét mặt để cười ra vẻ mình chẳng có vấn đề gì thì đã cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo chỉ trên vai mình.

"Đưa tay đây." Mặc Cảnh Thâm bình tĩnh nói.

".." Quý Noãn đứng im nhìn anh, không nhúc nhích.

Nét mặt anh dần lạnh đi. Anh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu rồi bất chợt cười lạnh một tiếng: "Em nghĩ là mình có thể giấu được bao lâu?"

Quý Noãn than thầm một tiếng thật to trong lòng.

Cô thật sự không muốn nói cho anh biết chuyện mình sơ suất không cẩn thận mà tự rước họa vào thân. Thật sự là quá mất mặt.

Theo bản năng cô bước lùi một bước vào trong cửa, muốn nhân cơ hội chị Trần đang đứng trước cửa mà định đi vào trước.

"Lại đây." Giọng Mặc Cảnh Thâm trở nên nặng nề.

Quý Noãn bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là cúi đầu bước đến. Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn cô.

Cô dừng lại một chút, rồi liếc thấy Phong Lăng vẫn còn bên ngoài cửa Ngự Viên. Đoán chừng không thể nào tiếp tục giấu giếm chuyện này, cô đành đưa đôi tay đang giấu sau lưng ra.

Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn lòng bàn tay bị cuốn băng và mấy ngón tay hơi sưng đỏ thì đã túm cổ tay cô sải bước vào trong nhà. Chị Trần thấy sắc mặt ông chủ lạnh ngắt thì không dám bước đến nói chuyện. Quý Noãn cứ như vậy bị anh kéo thẳng lên lầu đi vào phòng.

"Em chỉ bị thương ngoài da thôi. Vì em sợ anh lo lắng nên mới không cho Phong Lăng báo cho anh biết. Mà em cũng đã đến bệnh viện xử lý rồi. Mấy hôm nữa không đυ.ng vào nước là sẽ không sao. Anh đừng…" Quý Noãn biết rõ bây giờ anh trầm tĩnh như thế này chính là bình yên trước cơn bão. Vì vậy cô đành tóm lấy bất kỳ cơ hội nào có thể làm dịu tâm trạng của anh, không ngừng thanh minh.

Mặc Cảnh Thâm không đáp lại, đẩy cửa phòng ngủ kéo cô vào: "Đi vào trong! Bây giờ tâm trạng anh đang rất xấu, đừng để anh phải nói lại lần thứ hai."

Quý Noãn có trăm nghìn lời nói thì cũng bị đầu lưỡi ngăn lại, cô đành bước vào phòng ngủ.

Cửa vừa mới đóng, cô quay lại thì thấy đúng là nét mặt của Mặc Cảnh Thâm không thể coi thường.

"Giải thích đi." Anh thốt ra ba chữ lạnh như băng.

"Em phải nói trước, anh đừng trách Phong Lăng. Cô ấy rất tận tâm với công việc. Tất cả đều là sơ suất của mình em, cũng là em không cho cô ấy nói cho anh biết." Quý Noãn miễn cưỡng nói.

Mặc Cảnh Thâm cởϊ áσ khoác ném sang một bên, động tác không chút nhẹ nhàng cởi khuy cổ áo. Anh quay sang Quý Noãn trầm giọng nói: "Em đừng vội biện hộ thay người khác. Nếu em bảo cô ấy giấu anh, vậy thì tự em nói cho rõ ràng đi. Tại sao ở phòng giao dịch không đến mười tiếng mà tay đã bị thương như thế này?"

Quý Noãn đành kể chi tiết câu chuyện ngày hôm nay cho anh nghe. Cô thấy khi nghe đến đoạn con búp bê mặc váy cưới bị cắt thành từng khúc thì ánh mắt anh lại thêm gợn sóng. Cô nói rất nhanh đến đoạn được Phong Lăng mang đến bệnh viện, kể chuyện gặp Tần Tư Đình để băng bó vết thương.

Mục đích của cô là muốn cho anh biết, Phong Lăng rất có trách nhiệm với cô, mong anh đừng vì chút chuyện nhỏ này mà giận cá chém thớt với cô ấy.

"Em điều tra nguồn gốc bưu phẩm chưa?" Ngữ điệu Mặc Cảnh Thâm dịu đi. Có thể dịu giọng đi vì chuyện này, chi bằng nói có hiểm họa mơ hồ nào đó đang tiềm ẩn đâu đây: "Bây giờ Phong Lăng nghe lời em như vậy, chuyện như thế này cũng dám giấu anh. Xem ra anh nên đổi người bên cạnh em lần nữa rồi."

"Đừng mà! Anh không thể trách cô ấy chuyện này. Cô ấy biết buổi tối em cũng sẽ về nhà, sớm muộn gì anh cũng biết. Em chỉ để cô ấy giấu giếm anh có vài tiếng mà thôi, vì em không muốn anh bị phân tâm." Quý Noãn giải thích.

Thấy Quý Noãn vội vàng bảo vệ Phong Lăng, lại sốt ruột lo lắng đến chuyện anh ở công ty có bị phân tâm hay không, duy nhất chỉ không quá để ý đến an toàn của bản thân mình, Mặc Cảnh Thâm giống như đang cười, nhưng Quý Noãn không biết chắc chắn anh cười thật hay cười lạnh.

Cô chỉ có thể đoán từ giọng của anh mà thấy anh không hề vui vẻ. Anh lại còn chê cười cô không ngừng lo sợ Phong Lăng có bị phạt vì chuyện này hay không.

"Em tự lo cho chính mình trước đi." Mặc Cảnh Thâm nhìn cô, giọng nói rất lạnh.

Quý Noãn khẽ sững lại, không thể làm gì hơn được, đành nói: "Đó là bưu phẩm chuyển phát nhanh quốc tế. Tất cả thông tin của người gửi đều bị giấu kín."

"Số biên lai đâu?"

"Trong album ảnh điện thoại di động. Em có chụp."

Mặc Cảnh Thâm cầm điện thoại của cô lên mở ra xem, chuyển ảnh biên lai gửi sang điện thoại của mình.

"Em ngồi xuống đi đã." Mặc Cảnh Thâm liếc cô một cái.

Quý Noãn thấy nét mặt này của anh thì không khỏi nghĩ thầm, tốt nhất đừng nên đắc tội với anh. Cô vâng lời anh đến bên giường ngồi xuống.

Thấy cô nghe lời, sắc mặt Mặc Cảnh Thâm mới miễn cưỡng dịu đi một chút rồi đóng cửa đi ra ngoài.

***

Nửa tiếng sau, Thẩm Mục gọi điện thoại lại cho Mặc Cảnh Thâm: "Mặc tổng, đã điều tra ra rồi. Số biên lai bưu phẩm quốc tế đúng là cố ý bị giấu đi. Chắc hẳn người gửi đã cho bưu cục bên Los Angeles không ít tiền. Bưu phẩm từ Mỹ gửi về nước cũng không bị hải quan ở Mỹ kiểm tra quá ngặt nghèo. Thêm vào đó lại còn do người ta cố ý nên mới có thể thuận lợi gửi về nước.

"Nếu bị người ta giấu đi thì tra rõ vẫn có thể biết được." Mặc Cảnh Thâm lạnh giọng nói.

"Vâng. Tôi đã liên lạc với người bên Los Angeles, sau khi điều tra đặc biệt thì cuối cùng cũng chỉ biết được họ của người gửi bưu phẩm."

"Họ gì?"

"Tô."

Nghe đến tên họ này, cặp mắt trầm tĩnh thờ ơ của Mặc Cảnh Thâm bất chợt trở nên rét lạnh dưới ánh đèn.

***

Tay bị thương thế này hóa ra lại cũng có chút hay ho.

Ví dụ như Tần Tư Đình dặn dò trong hai ngày cô không được phép co tay, trong vòng năm ngày không được dính nước.

Nên lúc Quý Noãn ăn cơm tối thì chị Trần làm xong hết rồi đưa lên bàn. Cô ngồi ở bàn, còn Mặc Cảnh Thâm đút cho cô ăn.

"Há nào."

"A."

"Há nào."

"A…"

Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy tay cô bị thương đến như vậy mà lúc ăn cơm vẫn nháy mắt cười như thể rất đắc ý vì được anh xúc cho ăn. Anh đặt đũa xuống bàn rồi cầm thìa lên đút canh cho cô.

Quý Noãn dẩu môi lanh lợi húp canh. Cô thấy dáng vẻ Mặc Cảnh Thâm nghiêm túc đút cho cô ăn, thậm chí còn như sợ cô bị nóng nên lúc cô húp canh anh cứ quan sát miệng cô. Mặc dù anh đã thổi canh rồi, không nóng chút nào, nhưng anh vẫn quá mức cẩn thận.

Quý Noãn mỉm cười, suýt nữa bật cười thành tiếng, ngồi ở bàn đặt hai tay lên đùi, y hệt học sinh tiểu học ngoan ngoãn chờ boss Mặc mớm cho.

"Em còn cười được à? Chưa bị bom trong bưu phẩm nổ tung cho tàn phế luôn phải không?" Mặc Cảnh Thâm lại đút cho cô thêm một thìa canh nữa.

"Em lại thấy được anh đút ăn rất là vui vẻ đấy. Được chồng yêu như vậy, có ai mà không vui vẻ chứ?" Tâm trạng Quý Noãn vô cùng vui vẻ.

Mặc Cảnh Thâm cười nhẹ không đáp lại, tiếp tục đút cơm cho cô.

Chương 174: Bây giờ chúng ta vẫn còn đang tân hôn, không cần phải nhờ đến tiểu biệt

Quý Noãn bị anh nhồi cho một miếng trứng gà. Cô nhai nhồm nhoàm nói: "Trải nghiệm này hiếm khi mới có được. Anh cảm thấy thế nào?"

"Chẳng ra cái gì. Anh cảm thấy mình như có thêm một đứa con gái." Mặc Cảnh Thâm gắp cho cô ít rau, không chờ cô nói lại đã đút luôn vào miệng cô.

"Sau này nếu chúng ta có con gái thì sợ là anh sẽ cưng chiều con đến tận trời mất."

Cặp mắt tuấn tú của Mặc Cảnh Thâm hơi nhướng lên: "Hay là bây giờ sinh luôn đi?"

Quý Noãn húp thìa canh anh đút rồi nói: "Chờ em từ thành phố T quay về rồi cân nhắc thêm."

Nhắc đến thành phố T, Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm nói: "Giáo sư của Đại học T mà ba em giới thiệu đúng là có bề dày kinh nghiệm. Hơn nữa ông ấy còn là giáo viên đào tạo ra rất nhiều chủ doanh nghiệp, cũng có rất nhiều học sinh hâm mộ tiếng tăm tìm đến. Khóa học mở rộng của trường Đại học T có đến bốn năm chục sinh viên một lớp. Em chắc chắn có thể quen với kiểu học này chứ?"

Quý Noãn cũng không biết anh điều tra vị giáo sư kia từ bao giờ. Cô ngước mắt lên: "Đến cả giáo sư anh cũng muốn điều tra, là vì anh không tin tưởng em sao?"

"Thành phố T không gần Hải Thành. Nếu cả tình hình cụ thể ở đó anh cũng không tìm hiểu cho thấu đáo thì sao có thể yên tâm để em đi?" Mặc Cảnh Thâm thấy cô đã ăn no thì thuận tay đặt đồ ăn xuống, cầm khăn ăn lau miệng cho cô.

"Vậy xem như anh đã đồng ý rồi hả? Có phải chỉ chờ mấy hôm nữa khóa học của giáo sư ở trường Đại học T khai giảng là em có thể đi rồi đúng không?" Nét mặt Quý Noãn háo hức.

Mặc Cảnh Thâm liếc cô: "Anh có thể mời giáo sư ưu tú trong ngoài nước đến Hải Thành bồi dưỡng cho em một tháng, nếu không đủ thì hai tháng cũng được. Ở nhà học cũng không khác gì."

Quý Noãn cũng biết Mặc Cảnh Thâm sẽ không dễ gì đồng ý cho cô đến thành phố T.

"Giáo sư trong ngoài nước ưu tú cỡ nào đi chăng nữa mà chỉ giảng cho một mình em thì cảm giác cũng không được tốt lắm. Với tuổi em bây giờ, nếu không phải trước đây đã đi Mỹ du học thì thật ra bây giờ em cũng mới đến tuổi đi học đại học. Đại học T là đại học kinh doanh hạng nhất hạng nhì trong nước. Môi trường học tập ở đấy khá tốt."

"Mỗi khóa học của vị giáo sư kia đều kéo dài ít nhất ba tháng. Em chắc chắn đi ba tháng không về Hải Thành sao?" Giọng nói Mặc Cảnh Thâm rất lãnh đạm.

"Chỉ ba tháng thôi mà. Anh cứ xem như cử em đến Đại học T để đào tạo chuyên sâu. Không phải công ty anh vẫn thường có người cần đi nước ngoài học thêm để bổ sung kiến thức kỹ năng toàn diện sao? Ba tháng thì chỉ chớp mắt một cái là qua rồi. Huống hồ chẳng phải mấy năm nay đang thịnh hành trào lưu yêu xa sao? Trước khi kết hôn chúng ta còn chưa kịp nếm trải mùi vị ngọt bùi cay đắng của yêu xa mà, vừa đúng lần này có thể trải nghiệm được rồi." Quý Noãn hứng thú cười.

Mặc Cảnh Thâm cũng cười lạnh: "Ai yêu xa với em? Ngọt bùi cay đắng à? Em nghĩ nhiều quá đấy!"

Quý Noãn: "… Anh thật chẳng lãng mạn chút nào! Tiểu biệt thắng tân hôn mà."

Mặc Cảnh Thâm không thay đổi nét mặt: "Trong mắt anh chúng ta vẫn còn đang tân hôn, không cần nhờ đến tiểu biệt."

Quý Noãn sững lại một chút, đang định cãi lại thì Mặc Cảnh Thâm đã không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Mắt anh ra hiệu cho cô đứng lên: "Em đứng lên trước đi. Mới vừa ăn cơm xong không tốt cho tiêu hóa. Em vào phòng đi lại một chút đi, anh đi xả nước cho em tắm."

Anh nói xong liền xoay người bước vào phòng tắm.

Quý Noãn: "…"

Cô cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, chuyện Mặc Cảnh Thâm chăm sóc cho cô ngày càng dễ như trở bàn tay.

***

Sau cuộc tranh luận buổi tối, không, cũng không hẳn là tranh luận, ít ra thái độ Mặc Cảnh Thâm vẫn còn mập mờ lấp lửng, không biết chắc có cho cô đi không, nhưng anh luôn thờ ơ với chuyện này.

Trên tay Quý Noãn quấn băng, khi ngồi vào bồn tắm thì quần áo đã bị lột sạch sẽ. Mặc Cảnh Thâm nửa đỡ nửa ôm cô ngồi trong bồn nước. Cả ngày cô bận tối tăm mặt mũi ở văn phòng, buổi chiều thì bị một phen hoảng sợ vì chuyện bưu phẩm chuyển phát nhanh, nên tinh thần cũng bị căng thẳng quá mức. Vì vậy khi cô vừa ngồi vào trong bồn nước ấm áp liền không kiểm soát được, mí trên mí dưới đánh nhau muốn ngủ.

Sau đó cô cũng không hiểu sao lại ngồi trong bồn tắm ngủ thϊếp đi. Nhưng thi thoảng nước cứ hắt lên người làm cho cô ngủ không yên. Cô thỉnh thoảng hé mắt ra, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trước mặt, cảm giác quá an toàn khi ở bên Mặc Cảnh Thâm khiến cho cô cứ nhắm mắt tịt mắt lại.

Mặc Cảnh Thâm nhìn khuôn mặt cô ửng lên vì nước ấm, vừa trắng vừa hồng, trong sáng nhu mì thì trái tim đã mềm nhũn không tả nổi, khóe miệng cũng cong lên như vành trăng khuyết.

"Đừng ngủ, ngủ trong nước rất dễ bị cảm." Mặc Cảnh Thâm nhéo má cô, không định để cô nằm trong bồn ngủ như vậy.

Quý Noãn nhăn mặt đẩy tay anh ra, kiên quyết tựa đầu nhích ra ngoài bồn tắm ghé đầu lên vai anh.

Mặc Cảnh Thâm không thúc giục cô nữa. Anh tắm cho cô, lấy khăn trùm lên người rồi bế cô ra khỏi bồn tắm, sải bước dài ra khỏi phòng tắm.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn ngủ của người phụ nữ trong lòng mình thì anh nhíu mày: "Em mệt đến thế này thì mai đừng đến phòng giao dịch nữa. Tay em bị thương cũng phải ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày. Em ngoan ngoãn ở nhà cho anh."

Quý Noãn cọ tới cọ lui trong lòng anh, mơ màng nói: "Không được… Phòng giao dịch bây giờ đang thiếu người làm… Em không đến thì mọi người lại càng bận rộn…"

"Biết phòng giao dịch thiếu người làm mà em còn định bỏ đến thành phố T?"

"Chuyện đó khác… Nếu em đi thật thì Hạ Điềm sẽ đến giúp em." Quý Noãn cọ cọ tựa đầu vào ngực anh, thấp giọng lười biếng nói: "Em thật sự rất muốn đi."

"Anh còn chưa nói không cho em đi. Em chăm sóc vết thương ở tay cho tốt đi đã." Mặc Cảnh Thâm bế cô đến giường.

Quý Noãn vẫn không mở mắt, cứ dính vào ngực anh như vậy, giọng nói nửa tỉnh nửa mê mơ mơ màng màng: "Em sẽ cố gắng, cố gắng hơn trước kia."

Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Cảnh Thâm chăm chú nhìn cô nhóc trong lòng, anh đặt cô lên giường.

Vừa chạm xuống giường, Quý Noãn đã rất tự giác tìm vị trí nằm thoải mái rồi lại nâng cánh tay lên mũi hít một cái, nịnh nọt anh: "Cảm ơn ông xã đã tắm cho em, cả người thơm ngào ngạt luôn này…"

Vì muốn anh đồng ý mà cô nhóc này thật sự không lúc nào không tìm cách quyến rũ anh.

Mặc Cảnh Thâm cười khẩy, giũ chăn đắp lên người cô: "Tay đừng ngọ nguậy, để yên rồi ngủ mau đi."

Quý Noãn thật sự buồn ngủ, hai cánh tay ôm chăn rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

***

Ngày hôm sau, Quý Noãn vừa tỉnh giấc đã nhận ra mình ngủ dậy muộn, làm lỡ toàn bộ kế hoạch làm việc bận rộn của mình.

Cô gọi điện mới biết Mặc Cảnh Thâm cử người ở công ty anh đến giúp cô sắp xếp từng việc trong phòng giao dịch. Khi đã chắc chắn mọi công việc đều được bố trí xong xuôi không bị chậm trễ thì lúc này Quý Noãn mới nhẹ cả người nằm xuống giường.

Người đàn ông Mặc Cảnh Thâm này, bình thường không bao giờ nói nhiều nhưng cái gì cũng làm xong. Cứ chuyện gì liên quan đến cô thì anh luôn xử lý cực kỳ ổn thỏa.

Cô nằm một lát, định ngồi dậy nên dùng tay ấn xuống giường một cái. Kết quả cơn đau đột ngột truyền đến khiến cô phải giơ tay lên. Cô nhìn bàn tay quấn băng gạc và vết cắt nhỏ trên ngón tay thì nhớ đến con búp bê mặc váy cưới ngày hôm qua. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn sợ hãi.

Danh sách chương      Facebook      Thế giới ngôn tình



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire