vendredi 5 septembre 2025

Chương 178: Dì ở nhà họ quý ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chắc cũng mệt lắm nhỉ?

  Danh sách chương       Facebook      Thế giới ngôn tình

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Tim Quý Mộng Nhiên bỗng chốc nặng trĩu, cô ta lùi về sau một bước, chân như nhũn ra, tựa như đứng không vững, phải dựa vào chiếc xe phía sau để giữ mình không khuỵu xuống. Mặt cô ta trắng bệch, vừa chột dạ vừa khó tin nhìn nụ cười giả tạo của Quý Noãn.

Làm sao chị ta biết được?

Sao ngay cả đám bạn cô ta từng giao tiếp mà Quý Noãn cũng biết?

Tại sao bây giờ ngay cả suy nghĩ của cô ta mà chị ta cũng biết?

Chẳng lẽ Quý Noãn bị ma quỷ nhập hồn? Vì vậy mới có khả năng biết trước tương lai?

Không!

Không thể nào!

Nhất định là có vấn đề!

Cô ta đoán không chừng Quý Noãn đã điều tra mình, cho nên mới biết đám bạn mà cô ta quen, từ đó đoán ra chuyện này.

Chắc chắn là như thế!

Nhưng cho dù là nghĩ vậy, Quý Mộng Nhiên vẫn sợ hãi nhìn Quý Noãn, không hiểu tại sao bây giờ chị ta lại trở nên khó nắm bắt như vậy…


Cả người Quý Mộng Nhiên đều căng cứng, Quý Noãn chỉ nhìn cô ta, nở nụ cười như có như không, mà chẳng hề có hành động nào khác.

Quý Noãn vươn tay, vỗ lên vai cô ta: "Mộng Nhiên à, làm người phải nên an phận một chút, đừng nên có tư tưởng thái quá. Nếu muốn hủy hoại một người, trước tiên cô phải chắc chắn sẽ không hủy hoại chính bản thân mình…"

Quý Mộng Nhiên tựa vào sườn xe, mặt mày như hóa đá, cả người như sắp trượt từ cửa xe xuống. Cô ta giơ tay hất mạnh tay Quý Noãn ra, tránh không cho cô chạm vào.

Vốn dĩ Quý Mộng Nhiên không sợ những lời này, nhưng vừa rồi trong ánh mắt của Quý Noãn dường như ẩn chứa sự thù hận chôn giấu bao nhiêu năm và cả nghìn lời muốn nói. Quý Mộng Nhiên nhìn mà không hiểu, chỉ biết sợ hãi.

Không hiểu vì sao, nhận ra tia lạnh lẽo phát ra ánh mắt của Quý Noãn, Quý Mộng Nhiên run sợ đến tận xương tủy, đó là cái lạnh thấu xương không hình dung nổi…


Chuyện đã đến nước này, bây giờ Quý Noãn đã không còn muốn úp mở với Quý Mộng Nhiên nữa.

"Cô tự mình thu xếp ổn thỏa đi." Ánh mắt Quý Noãn quét qua mặt cô ta, hơn nữa còn nhướng lên một cái khiến Quý Mộng Nhiên muốn vươn tay xé nát cái dáng vẻ tươi cười này của cô. Quý Noãn thản nhiên lãnh đạm xoay người bước vào trong nhà.

Quý Mộng Nhiên vẫn đứng chết sững bên cạnh cửa xe. Sau khi nghe tiếng mở, đóng cửa, xác định Quý Noãn đã vào nhà thì cô ta mới từ từ thở phào.

Quý Mộng Nhiên hít một hơi, cầm điện thoại vừa mới mua, mở video quay lén Quý Noãn trước kia trong email ra. Trong đoạn video, Quý Noãn cao ngạo như khổng tước, không xem ai ra gì, luôn miệng nói móc châm chọc, rất dễ bị cô ta nắm đằng đuôi. Đây đều là clip video mà lúc trước cô ta muốn cho Mặc Cảnh Thâm xem, để anh thấy được thường ngày Quý Noãn bị chiều hư đến mức nào.


Quý Mộng Nhiên xem lại đoạn video này lần nữa, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi.

Chỉ trong một đêm Quý Noãn đã biến đổi khôn lường, lại còn giỏi bày mưu tính kế. Thoạt nhìn trông cô rất đơn thuần, nhưng thực tế lại đen tối đến đáng sợ. Thậm chí, Quý Noãn có thể biết được chính xác những chuyện cô ta còn chưa làm, nhìn thấu hết những suy tính trong lòng cô ta, không để cho cô ta có bất kỳ cơ hội phản kích nào. Cô ta giống như luôn bị Quý Noãn dắt mũi vậy.

Cho dù có thay đổi thế nào, thì một người cũng không thể biến thành như vậy. Chỉ trong một đêm, Quý Noãn có thể suy đoán ra được toàn bộ mục đích của cô ta, thậm chí còn biết luôn cả những chuyện chưa xảy ra, khiến tất cả suy nghĩ và kế hoạch của cô ta đều phơi bày ra hết.

Có phải Quý Noãn đang che giấu bí mật gì không?

Nhất định là có.

Nếu không, sao có thể như vậy được…

Tất cả đều quá không hợp lý! Tất cả đều xoay vần trong lòng bàn tay của Quý Noãn! Chuyện này không hợp lý!

***

Sau khi Quý Noãn đi vào, bên trong đã sớm khôi phục sự bình yên vốn có bởi vì bộ dạng làm bộ làm tịch của Thẩm Hách Như.

"Mộng Nhiên đi thật rồi sao?" Thấy Quý Noãn trở vào một mình, Thẩm Hách Như nhíu mày hỏi.

Quý Noãn thờ ơ liếc bà ta: "Dì Thẩm, tôi đúng là không hiểu được loại người như dì. Lúc trước vì để được sống yên ổn tại nhà họ Quý, dì nói cắt đứt quan hệ là đoạn tuyệt với con mình ngay. Dì lạnh lùng vô tình đến mức ấy mà bây giờ lại đi quan tâm đứa con ghẻ của mình như vậy à?"

"Noãn Noãn, con nói gì vậy. Tuy rằng vừa rồi dì có hơi cao giọng nhưng cũng chẳng phải vì muốn tốt cho hai chị em các con sao?" Thẩm Hách Như vừa cười, vừa vén tóc trên gò má ra sau tai, giả vờ làm vợ tốt mẹ hiền: "Chuyện năm đó con còn nhắc lại làm gì. Mấy năm qua chỉ có con và Mộng Nhiên ở lại bên cạnh dì, thân sơ thế nào dì cũng biết rõ mà."

Quý Noãn cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt. Cô nhìn về phía Quý Hoằng Văn, bây giờ vẻ mặt ông vẫn còn rất khó coi: "Ba nói chuyện với con một chút nhé?"

Từ lúc Quý Noãn vừa bước vào nhà, Quý Hoằng Văn đã biết chắc chắn hôm nay cô về là có chuyện muốn nói. Ông bảo: "Đến phòng sách chờ ba."

"Con bé này, còn bí mật gì chứ. Dì đã gả vào nhà họ Quý nhiều năm rồi, đâu phải người ngoài, có gì là không thể nói trước mặt dì đây?" Thẩm Hách Như cố nén nhẫn nhịn, tuy nhiên giọng điệu vẫn có chút kỳ quái.

Quý Noãn đang định lên lầu, nhưng khi đi ngang qua Thẩm Hách Như thì cô như vô ý ngừng bước, hạ thấp giọng nói chỉ có bà ta nghe được: "Dì Thẩm, tôi còn chưa tính với dì món nợ năm đó mà Thịnh Dịch Hàn nợ tôi. Dì đừng tưởng rằng lúc trước dì cắt đứt quan hệ mẹ con là có thể bảo vệ được anh ta. Dì ở nhà họ Quý ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chắc cũng mệt lắm nhỉ?"

Vẻ mặt Thẩm Hách Như cứng đờ, bà ta liếc mắt nhìn về phía cô.

Quý Noãn khẽ mỉm cười với bà ta: "Tôi khuyên dì sau này ở nhà họ Quý đừng tiếp tục đeo mặt nạ mà sống nữa, mệt mỏi lắm."

Dứt lời, cô không đợi Thẩm Hách Như phản ứng mà đã đi thẳng lên lầu.

Vào phòng chưa bao lâu, Quý Hoằng Văn đã bước vào: "Đột nhiên con gấp gáp trở về như vậy là có gì muốn nói?"

"Ba, dì Thẩm đã gả cho ba rất nhiều năm. Con biết trước đây con không hiểu chuyện, lúc ở nhà cũng không cho dì ta sắc mặt tốt, nhưng con chưa từng gây khó dễ hay nhắm vào dì ta. Chuyện này chắc ba cũng rõ." Quý Noãn mở miệng, chậm rãi nói.

Quý Hoằng Văn gật đầu: "Ừ."

"Khoảng thời gian trước, con mang vài viên thuốc thực phẩm chức năng mà bà ta mua từ nước ngoài về, đưa cho chuyên gia phân tích thành phần thuốc." Dứt lời, Quý Noãn cầm một xấp giấy từ trong túi ra, đặt lên bàn: "Đây là kết quả kiểm tra, ba xem thử đi."

Quý Hoằng Văn bước đến cạnh bàn, đeo mắt kính vào, đọc kỹ báo cáo phân tích thành phần thuốc.

Sau khi xem xong, Quý Hoằng Văn không nổi giận đùng đùng như Quý Noãn nghĩ. Ông nheo mắt đứng đó im lặng một lát, rồi nói: "Trước tiên, con đừng để chuyển này lộ ra ngoài. Con là con gái ba, ba vô cùng tin tưởng con. Nhưng chuyện này không thể kết luận dễ dàng như vậy, ba cần phải xác nhận trước khi xử lý chuyện này."

Quý Noãn vừa định nói tiếp, nhưng đột nhiên khựng lại. Cô đảo mắt nhìn về cánh cửa phía sau.

Ngoài cửa có một bóng người trốn ở đó, dường như sợ bị phát hiện nên đứng im như tượng, chỉ lộ ra cái bóng. Nếu như không phải Quý Noãn đứng gần cửa, lại có giác quan nhạy bén thì chắc cô sẽ không phát hiện ra được.

Cô nhìn hướng đó, rồi lại dời mắt về phía Quý Hoằng Văn, chậm rãi nhếch môi.

Cũng vì ánh mắt của Quý Noãn cho nên Quý Hoằng Văn mới chú ý đến người đang ẩn úp ngoài cửa, bất giác sắc mặt ông tối sầm lại.


Chương 179: Giả?

Quý Noãn cũng không định hạ thấp giọng, chỉ cười nói: "Ba, ba còn nhớ khi còn bé, con có một bài tập, đó là đặt câu với hai cụm từ tai vách mạch rừng và có tật giật mình không. Lúc đó con còn chưa biết phải đặt thế nào, nhưng bây giờ nghĩ lại cuối cùng con cũng đã biết phải đặt thế nào rồi."

Hiển nhiên người bên ngoài nghe ra ẩn ý trong lời nói của Quý Noãn. Bà ta nấp ngoài cửa định đi nhưng khi biết đã bị phát hiện, bà ta đờ người đứng bên ngoài một lúc rồi đột ngột đẩy cửa vào phòng.

"Noãn Noãn, con không thể nói vậy được. Đúng là tai vách mạch rừng nhưng không hề liên quan đến có tật giật mình. Vừa rồi dì định chuẩn bị trở về phòng lấy đồ, nghe con và ba ở trong phòng sách nói chuyện, nhất thời tò mò nên mới nghe thử vài câu. Không ngờ lại nghe thấy con ở đây vu cáo hãm hại dì!" Thẩm Hách Như bày ra vẻ mặt oan uổng nhìn khuôn mặt lạnh như tiền của Quý Hoằng Văn: "Ông à, Noãn Noãn đúng là con gái ông, nhưng bây giờ nó nói gì hay làm gì đều có mục đích rõ ràng. Đầu tiên, nó đuổi Mộng Nhiên đi, bây giờ lại quay qua đối phó tôi!"

Thẩm Hách Như giả vờ oan ức, Quý Noãn cũng giả bộ theo. Cô dời mắt nhìn về phía Quý Hoằng Văn, nụ cười trên môi như ẩn giấu sự khổ sở: "Ba, ba có thể không tin con, nhưng không thể không tin báo cáo phân tích thành phần thuốc này. Con là con gái ba, dù sao cũng không bỏ thuốc ba như người ngoài. Con gái chỉ hi vọng ba sống lâu trăm tuổi, nhưng có người lại không muốn vậy."

Mí mắt Thẩm Hách Như giật giật. Quý Noãn bây giờ quả là cứng mềm đều chơi, giả vờ ấm ức nhượng bộ nhưng rõ ràng lại đang ép buộc Quý Hoằng Văn xem trọng chuyện này.

Chặn đường lui của người khác mà có thể hiểm ác như vậy, đúng là không thể xem thường cô!

"Ba, nếu như ba nghĩ đến tình nghĩa xưa cũ với dì Thẩm, muốn đóng cửa giải quyết riêng chứ không muốn làm lớn chuyện thì con sẽ không nói nữa. Ba muốn giải quyết thế nào, con cũng sẽ không can thiệp." Quý Noãn lại nhượng bộ lần nữa.

Nghe thì có vẻ là nhượng bộ nhưng thực chất cô không hề có ý định chuyện lớn hóa nhỏ.

Thẩm Hách Như nhận ra chủ ý của Quý Noãn, bà ta hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn không thể không gượng cười: "Noãn Noãn, con nói vậy là không đúng rồi. Rõ ràng dì chẳng làm gì cả, bây giờ con lại nói cứ như ba con đang bao che dì vậy. Ông ấy là ba con, nhưng cũng là chồng dì, ai lại giở thủ đoạn hại chết chồng mình chứ?"

Nhịn, bà ta phải nhịn. Nếu không, Quý Noãn sẽ tiếp tục bày ra thủ đoạn gì đó khiến bà ta trở tay không kịp.

Thần sắc Quý Hoằng Văn hơi u ám mờ mịt, rõ ràng ông cũng định làm như lời Quý Noãn nói. Cho dù chuyện này là thật hay giả, ông cũng không định làm lớn chuyện.

Việc kinh doanh của nhà họ Quý ngày càng sa sút. Mỗi ngày ông đều hao tâm tổn trí, làm gì còn lòng dạ trông nom chuyện trong nhà. Vì vậy, ông đều giao tất cả cho Thẩm Hách Như quản lý. Nhưng nếu quả thật mọi chuyện giống như lời Quý Noãn nói, hiện giờ, vì để giữ mặt mũi bản thân, ông không thể làm lớn chuyện được.

"Noãn Noãn, trước tiên con trở về phòng nghỉ ngơi đi." Đột nhiên Quý Hoằng Văn lên tiếng.

Ông không hề nhắc nửa chữ về chuyện thuốc thang. Đầu tiên Quý Noãn mím môi không lên tiếng, sau lại mỉm cười: "Vâng."

Sau khi Quý Noãn trở lại phòng ngủ của mình, cô vẫn điềm tĩnh lạnh nhạt. Trầm ngâm chốc lát, cô cũng hiểu được đại khái trong lòng ba đang suy nghĩ gì. Cô cầm điện thoại lên, tùy ý lướt vài cái.

Tiếp đó, Quý Noãn mở phần mềm cài đặt camera quay lén trong điện thoại ra, bật xem lại đoạn video mà camera quay được. Khi nhìn thấy hình ảnh mình muốn, khóe miệng cô bất giác cong lên, rồi lại lặng lẽ cất điện thoại vào túi.

Lúc này, trong phòng sách.

Thẩm Hách Như không đoán ra trong đầu Quý Hoằng Văn đang nghĩ gì. Không khí bức bối trong phòng sách khiến bà ta hơi chột dạ, bước lại gần ông, cười nói: "Ông à, trước kia khi ông mới cưới tôi, Quý Noãn đã chẳng thích tôi, nhưng ít ra nó không quậy cả nhà ầm ĩ cả lên. Bây giờ, chắc nó thấy tôi hiền quá nên coi thường, vì vậy mới…"

Quý Hoằng Văn bất chợt giơ tay lên tát vào mặt bà ta một cái, giận dữ quát: "Đừng cho rằng tôi bao che bà là vì tôi tin câu chuyện hoang đường kia! Lúc mẹ con bà cắt đứt quan hệ, tôi vẫn chưa quên được ánh mắt nó khi bị đuổi ra khỏi nhà họ Quý đâu! Cho dù bà và nó có cắt đứt hoàn toàn hay không, mẹ con các người đã sớm chực chờ rình rập nhà họ Quý chúng tôi rồi đúng không?"

Thẩm Hách Như run lên, bà ta cứng đờ người hết nửa ngày mới vội vàng vươn tay ra kéo cánh tay ông: "Ông à, ông đừng bị lời nói của Quý Noãn lừa gạt! Tôi thật sự chưa từng làm chuyện như vậy! Ông cũng biết ban đầu tôi phải hạ quyết tâm nhường nào mới có thể cắt đứt quan hệ mẹ con mà. Ông có biết bao nhiêu năm qua, chỉ cần có người nhắc đến tên nó thì tôi đều cảm thấy không tự nhiên. Trong lòng người làm mẹ như tôi vẫn luôn thấy khó chịu, nhưng hai người không thể lại nghi ngờ tôi vì chuyện của nó! Tôi thừa nhận, bây giờ Dịch Hàn đã trở về nhà họ Thịnh. Chuyện năm đó là do nó không đúng, nhưng đây đều là chuyện đã qua! Tôi xin thề những chuyện Dịch Hàn làm sau khi trở về nhà họ Thịnh đều không liên quan đến tôi! Cho dù là Thịnh Dịch Hàn hay nhà họ Thịnh đều không liên quan đến tôi nữa!"

Quý Hoằng Văn cười khẩy: "Thật sao?"

"Trời đất chứng giám! Nhiều năm nay, tôi ở nhà họ Quý đều một lòng một dạ chăm sóc cái nhà này giúp ông…" Mắt Thẩm Hách Như đỏ ửng.

Quý Hoằng Văn cười ra tiếng: "Chuyện thuốc này là thế nào? Cho dù Quý Noãn chưa bao giờ thích bà, nhưng nếu không có chứng cớ thì nó sẽ không bao giờ ăn nói lung tung như thế! Bản báo cáo phân tích thành phần thuốc cũng ở đây, bà còn gì giải thích?"

Thẩm Hách Như lập tức cãi lại: "Bản báo cáo phân tích này là giả!"

"Giả?" Quý Hoằng Văn lạnh mắt nhìn bà ta: "Bà có thể dùng cái gì để chứng minh đây là giả?"

"Chẳng phải là mang thuốc đi kiểm tra sao, vậy thì chúng ta kiểm tra lại lần nữa đi! Chúng ta kiểm tra ngay trước mặt mọi người luôn! Tôi không tin, ngay trước mặt mọi người chúng ta mà nó lại có thể động tay động chân. Quý Noãn lấy bản báo cáo này là muốn hãm hại tôi, không chừng nó lấy thuốc từ chỗ nào đó để làm báo cáo giả!"

Quý Hoằng Văn im lặng nhìn bà ta mấy lần, nhưng vẻ mặt vẫn không vui.

Thẩm Hách Như tựa như vô cùng oan ức: "Ông xem, bây giờ chân tướng thế nào còn chưa biết, chỉ vì mấy câu nói của Quý Noãn mà ông đã không tin tôi, lại còn cái mặt hầm hầm này nữa. Bây giờ con gái ông thông minh quá mà, còn biết cách để ly gián vợ chồng chúng ta rồi."

Quý Hoằng Văn đang ngấm ngầm lửa giận, nghe thấy những lời này thì vẻ mặt càng thêm khó coi. Ông không nói tiếng nào đã bước nhanh ra khỏi phòng sách. Thẩm Hách Như thấy thế thì mắt sáng rỡ, xoay người đi theo: "Ông à, ông nhất định phải kiểm tra lại thuốc này, giúp tôi tẩy sạch tiếng oan. Nếu không làm sao tôi có thể sống tiếp trong cái nhà này được…"

Quý Hoằng Văn đang muốn đi về phòng mình, Thẩm Hách Như lẽo đẽo theo sau. Nhưng khi hai người đi ngang qua trước cửa phòng Quý Noãn thì cô đã đứng đấy từ bao giờ.

Quý Noãn đứng trước cửa, nghịch chiếc điện thoại trên tay. Rõ ràng cô đã nghe hết lời nói vừa rồi của Thẩm Hách Như, trong mắt ẩn nụ cười đùa cợt lại như có phần nhìn thấu bà ta.

Nụ cười kia thật thản nhiên nhưng đầy ý tứ khiến người ta khó lòng suy đoán.

Chương 180: Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước sau lưng


Đứng trên hành lang, Thẩm Hách Như không nhìn mặt Quý Hoằng Văn mà lại nhìn nụ cười khiến người ta không rét mà run trên mặt Quý Noãn.

Vẻ mặt này của Quý Noãn khiến Thẩm Hách Như ngứa cả răng. Bà ta không thể nhịn được nữa, bèn lên tiếng khıêυ khí©h: "Noãn Noãn à, vừa rồi không phải con cứ luôn miệng nói thuốc của dì có vấn đề sao? Vậy chi bằng chúng ta đi kiểm tra một lần nữa, xem rốt cuộc là ai đang nói dối!"

Vẻ mặt Quý Noãn lạnh nhạt, cô liếc mắt nhìn bà ta một cái, lại cười như không cười với Quý Hoằng Văn đang sầm mặt: "Ba, ba đã lăn lộn thương trường bao nhiêu năm nay, chắc cũng thấy rõ dáng vẻ này của dì ta là có vấn đề, đây có tính là giấu đầu lòi đuôi không?"

Thẩm Hách Như nhìn Quý Noãn nhíu mày không vui, giọng nói sắc bén: "Dì có vấn đề gì chứ? Con vẫn luôn miệng nói trong thuốc có độc, lại còn mang báo cáo phân tích gì đó ra đây. Bây giờ dì muốn kiểm tra lại lần nữa thì con lại bảo dì giấu đầu lòi đuôi? Sao cái gì cũng do con nói hết vậy? Rõ ràng con cố ý làm khó dì mà, câu nào câu nấy đều cố ý chặn họng người ta! Dì thấy người có vấn đề là con mới đúng!"

Thẩm Hách Như lại nheo mắt nhìn cô: "Con còn nhỏ mà đã quen thói nói láo. Chuyện của dì mà con còn xuyên tạc thành như vậy, chắc hẳn chuyện của Mộng Nhiên cũng là do con vu cáo hãm hại."

Quý Noãn cười nhạt, không hé môi.

Thấy cô không trả lời lại, Thẩm Hách Như lại quay sang quan sát sắc mặt cô. Sau khi chắc chắn Quý Noãn không còn gì để nói, bà ta nhướng mày đắc ý.

"Noãn Noãn, có phải con cảm thấy đuổi Mộng Nhiên ra khỏi nhà họ Quý quá dễ dàng nên mới lên kế hoạch ra tay sớm với dì không? Hôm nay Mộng Nhiên vừa mới nói bỏ nhà đi thì bỏ đi ngay, bây giờ con lại nhắm vào dì. Có phải con muốn nuốt trọn nhà họ Quý không hả? Ba con còn sống sờ sờ ở đây mà, lòng tham của con cũng quá lớn rồi đấy!"

"Dì Thẩm, dì không cần ở đây châm ngòi. Tôi có mang theo chứng cớ về đây, dì có cãi thế nào cũng vô dụng. Nói có sách mách có chứng, hay là chúng ta thực tế chút đi, dì nói tôi vu cáo, vậy chứng cớ đâu?" Quý Noãn hỏi ngược lại, thoạt nhìn có vẻ như rất ngây thơ đơn thuần nhảy vào bẫy của Thẩm Hách Như.

Thẩm Hách Như cười lớn: "Dì có chứng cứ. Có điều, dì sợ đến lúc phơi bày thì con sẽ khóc không ra nước mắt. Dù sao dì cũng là người lớn, suy nghĩ mọi chuyện tương đối thấu đáo, chỉ cần tháo gỡ hiểu lầm, ba con và dì biết là đủ rồi. Nếu cái tính nết rắp tâm hại người này của con bị vạch trần, không biết Mặc Cảnh Thâm và người nhà họ Mặc sẽ nghĩ thế nào nữa…"

Dứt lời, không đợi Quý Hoằng Văn lên tiếng, bà ta chẳng thèm liếc mắt nhìn Quý Noãn, xoay người đi thẳng về hướng phòng ngủ chính.

Thấy Thẩm Hách Như đi vào, Quý Hoằng Văn như có điều suy nghĩ cũng bước vào xem. Quý Noãn chậm rãi ung dung bước theo sau. Vừa vào phòng, hai người đã thấy Thẩm Hách Như nhanh nhẹn mở ngăn kéo bên giường lớn, mang một đống thuốc ra.

Bà ta lấy chính xác từng hộp thuốc mà Quý Noãn khẳng định có vấn đề, sau đó quay đầu lại nhìn Quý Hoằng Văn: "Ông à, đây đều là thuốc tôi mua về giúp ông đúng không?"

Quý Hoằng Văn nhíu lông mày, nhìn dáng vẻ ước gì mau chóng thoát tội bày từng hộp thuốc rất sành sỏi của bà ta.

Đây là người phụ nữ mà ông đã kết hôn nhiều năm. Trước giờ ông chưa từng thật sự nghiêm túc nghĩ xem bà ta có cất giấu tâm tư nào khác hay không.

Nhưng giờ phút này, chẳng cần Quý Noãn nhiều lời, ông đã có thể nhìn ra được chuyện này ẩn chứa quá nhiều vấn đề.

Tuy rằng ông uống thuốc mỗi ngày, nhưng không hề uống trước mặt bà ta. Thế mà bà ta lại biết tất cả thuốc được đặt trong ngăn kéo này. Hơn nữa, thuốc đã mua rất lâu rồi, vậy mà bà ta có thể nhận biết rõ hộp nào là hộp nào.

Nếu nói chuyện này không có gì mờ ám thì chẳng mấy ai tin.

Thấy Quý Hoằng Văn vẫn lạnh mặt, không nói lời nào, Thẩm Hách Như lại nhìn về phía Quý Noãn. "Noãn Noãn, con xác định đây đều là số thuốc mà con lấy đi kiểm tra đúng không?"

Quý Noãn cảm thấy buồn cười: "Dì Thẩm, dì vội gì thế? Trong ngăn kéo của ba tôi có không ít loại thuốc, những hộp này nhìn không khác nhau mấy. Thuốc trị huyết áp, hạ đường huyết đều bày cả ra, dì nói lấy liền lấy ra, ai không biết còn tưởng mỗi ngày dì đều trông chừng xem thuốc này đặt ở đâu, quan sát xem ba tôi có uống thuốc không đấy."

Dĩ nhiên Thẩm Hách Như sẽ không vì câu nói này mà rối loạn.

Hai lần trước Quý Noãn trở về, bà ta đã có cảm giác cô đang nghi ngờ điều gì. Lại thêm lần xoay chuyển tình thế tại nhà họ Mặc, bà ta đã nhận ra được Quý Noãn bây giờ đã không còn Quý Noãn trước đây nữa.

Trong lòng Thẩm Hách Như vẫn luôn lo lắng, sợ lỡ như bị Quý Noãn phát hiện điều gì mà mình không kịp phòng bị, do đó bà ta đã chuẩn bị từ sớm.

"Thuốc này là dì mua khi đi ngang một tiệm thuốc lúc đi chơi ở nước ngoài, sau khi lựa chọn kỹ lưỡng rồi mới mua về. Mỗi hộp đều qua tay dì, dĩ nhiên dì biết rất rõ." Vẻ mặt Thẩm Hách Như ung dung không sợ hãi.

Quý Noãn như cười như không, đôi mắt dừng lại trên chiếc vòng tay phỉ thúy xanh biếc trên cổ tay bà ta. "Cuộc sống của dì Thẩm nhàn nhã thật, bảo đi chơi là đi chơi ngay. Chiếc vòng trên tay dì trông rất đặc biệt, bình thường hiếm khi nào nhìn thấy chiếc vòng tốt như vậy. Nếu tôi nhớ không lầm, đây là do ba tôi tặng dì mấy năm trước, trị giá hơn chục triệu. Tôi càng nhìn càng thấy độ trong của chiếc vòng rất đẹp, không biết có từng cho người nào mượn đeo chưa?"

"Dĩ nhiên là không, đây là chiếc vòng bảo bối của dì, trước giờ dì chưa từng tháo ra. Toàn bộ những đồ ba con tặng, dì đều xem như bảo vật mà cất giữ bên người, sao lại cho người khác mượn được?" Trong lúc nhất thời Thẩm Hách Như không hiểu Quý Noãn chuyển đề tài như vậy là có ý gì. Bà ta nhìn cô, nét mặt đầy vẻ đề phòng, nhưng ngoài miệng vẫn kiên trì tâng bốc tình cảm vợ chồng giữa bà ta và Quý Hoằng Văn.

"Thế à…" Quý Noãn nghe thấy lời này thì lập tức giơ điện thoại ra, nhấn một điểm lên màn hình.

Ngay lập tức màn hình điện thoại hiện ra một đoạn video vô cùng rõ nét.

Bên trong đoạn phim có thể thấy mép giường, cái bàn và ở xung quanh. Thời gian ghi hình là hơn hai mươi ngày trước. Màn hình xuất hiện một đôi tay thoăn thoắt lấy thuốc trong ngăn kéo ra, sau đó lại lấy các viên thuốc trông bề ngoài giống như viên thuốc trong hộp để thay thế. Hộp nào cũng bị đổi, ngay cả số lượng cũng giống nhau. Nếu nhìn kỹ, màu sắc những viên thuốc đó cũng y hệt, vì không có mùi vị đặc biệt cho nên dù có đổi hết cũng không dễ gì phát hiện ra.

Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy hành động của đôi tay nhưng đôi tay đó rất trắng, hơn nữa còn đeo chiếc vòng phỉ thúy xanh biếc.

Giây phút nhìn thấy hình ảnh kia trong điện thoại của Quý Noãn, mặt Thẩm Hách Như đã cứng đờ. Bây giờ bà ta mới sực nhận ra ẩn ý trong lời nói của Quý Noãn.

Thẩm Hách Như hoảng hốt, vội vàng giấu tay vào trong người, mặt mày trắng bệch, lắc đầu một cái. Bà ta muốn mở miệng giải thích, nhưng khi ngước mắt lên thì chỉ nhìn thấy vẻ mặt nổi trận lôi đình của Quý Hoằng Văn.

Danh sách chương      Facebook      Thế giới ngôn tình



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire