vendredi 5 septembre 2025

Chương 190: Cô biết tập đoàn mặc thị không?

  Danh sách chương       Facebook      Thế giới ngôn tình

Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Mặc dù Quý Noãn vẫn còn muốn xem tiếp, nhưng cô thấy rõ ràng Mặc Cảnh Thâm cực kỳ không hài lòng về bộ phim này. Trước đây cô chưa từng thấy anh bắt bẻ gu của cô thế này.

Nhưng đổi tới đổi lui cũng chẳng có kênh nào khiến cô cảm thấy đẹp mắt cả.

Toàn bộ tâm trí của cô đều đặt vào thời gian không ngừng trôi qua.

Cô luôn cảm thấy mỗi phút mỗi giây đều sắp khiến tim cô thắt chặt lại.

Lúc ấy, cô dõng dạc nói gì mà chỉ ba tháng thôi. Bây giờ, đừng nói là ba tháng, e rằng đợi đến sinh nhật nửa tháng sau, cô cũng thấy thời gian trôi qua quá chậm.

Cô không biết trên tivi đang chiếu cái gì, tùy tiện ngả đầu vào vai Mặc Cảnh Thâm sau khi đổi kênh.

Trong phòng rất yên tĩnh, đèn đều đã tắt, chỉ có ánh sáng và âm thanh trong tivi.

Không biết qua bao lâu, bộ phim không biết tên đã chiếu hết, Mặc Cảnh Thâm dời mắt từ tivi sang mặt Quý Noãn, nhìn cô gái mới vừa tựa vào ngực mình đã ngủ thϊếp đi.


Trước đó trong lúc ăn khuya, Quý Noãn đã nói gần đây cô ăn được ngủ được. Nếu tiếp tục duy trì trạng thái này ở thành phố T, thì đoán chừng khi cô về lại Hải Thành sẽ béo ú mất.

Cô gầy thế này, chuyện cô béo lên e rằng không thể nào. Nhưng nếu cô ăn được ngủ được thì cũng là chuyện tốt.

Mặc Cảnh Thâm nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, đứng dậy bế cô vào phòng ngủ, đặt lên giường.

***

Thành phố T.

Quý Noãn thừa dịp trước khi nhập học mà đi thăm vị giáo sư kia. Ông ấy họ Lâm, không chỉ nghiêm khắc trong việc giảng dạy quản trị kinh doanh, mà còn là người quen cũ của ba cô.

Sau khi chào hỏi Giáo sư Lâm, cô biết được rằng những sinh viên có thể được ông ấy thu nhận đều là những người không tầm thường.

Hầu hết các sinh viên được ông ấy thu nhận trong đợt này đều là người thừa kế của các công ty trong và ngoài nước, hoặc là một vài quản lý cấp cao nổi danh trong tập đoàn.


Bởi vì mọi người không có nhiều thời gian nên chỉ có thể tranh thủ trong mấy tháng này. Chương trình học và không gian sắp xếp kỳ thi đều rất chặt chẽ. Để tiết kiệm thời gian, Giáo sư Lâm đề nghị Quý Noãn nên cố gắng ở lại trường càng nhiều càng tốt. Đại học T có bố trí ký túc xá VIP.

Sau khi Mặc Cảnh Thâm về Hải Thành, chỉ còn lại một mình Quý Noãn sống trong căn hộ lớn thế này. Mặc dù không thiếu thứ gì nhưng lúc ngủ một mình thì cô cũng sẽ nhớ tới đêm đó Mặc Cảnh Thâm đã ở lại chỗ này.

Cuối cùng, cô vẫn chọn ở trong ký túc xá của trường.

Ký túc xá VIP nằm trên lầu sáu, ngăn cách với ký túc xá của sinh viên bình thường, ánh nắng ấm áp chói chang.

Nhưng dù sao đi nữa cũng là trường học, tài nguyên vẫn có hạn, phòng tốt nhất cũng có bốn người.

Lúc Quý Noãn đẩy cửa đi vào liền trông thấy một cô gái trạc tuổi mình đang ngồi trên giường nói chuyện điện thoại. Trên giường vứt đầy đồ dùng hàng hiệu và điện thoại máy tính. Cô ta chỉ lo gọi điện, chẳng dọn dẹp gì cả. Có thể thấy đây là một đại tiểu thư sống sung sướиɠ an nhàn.


Hầu hết đồ đạc của Quý Noãn đều để trong căn hộ, cô chỉ mang tới một vali nhỏ. Bên trong chỉ có mấy thứ đơn giản, dù sao bất cứ lúc nào cô muốn cũng có thể về căn hộ để lấy.

Cô vừa mới ngồi xuống mép giường của mình thì lại có một người đi vào. Người này có lẽ khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, ăn mặc thời thượng khéo léo, lại hơi có vẻ trưởng thành, tác phong rất thẳng thắn nhanh nhẹn. Sau khi vào phòng cô gái này liền cất tiếng chào Quý Noãn và người bên trong, tự giới thiệu mình là Phó Tổng Giám đốc của Tập đoàn Hằng Vân, tên là Bạch Vi, tới đây để đào tạo chuyên sâu. Sau khi tự giới thiệu đơn giản xong, cô ấy xách hành lý đến giường của mình rồi bắt đầu sắp xếp, không nói thêm câu nào nữa.

Cô gái đang gọi điện thoại nói thêm mười mấy phút nữa mới để điện thoại xuống, nhìn hai người các cô. Sau khi so sánh chỗ của hai cô bên này, thấy dường như giường của mình thật sự bừa bộn, lúc này cô ta mới uể oải bắt đầu thu dọn.

Cô ta bày chung đống mỹ phẩm dưỡng da với đồ trang điểm đắt tiền lên bàn, toàn là hàng hiệu nước ngoài, rẻ nhất là loại La Mer có giá hơn hai nghìn tệ.

"Haizz, sao các cô dọn dẹp nhanh vậy?" Cô gái kia vừa sắp xếp lại đồ trang điểm của mình vừa như có chút hâm mộ nhìn chiếc giường và chiếc bàn sạch sẽ của các cô.

Quý Noãn nhìn cái vali nhỏ của mình: "Tôi ít đồ."

Cô gái trẻ kia nhìn Quý Noãn một chút, sau đó đưa mắt nhìn Bạch Vi đang ở trên chiếc giường khác, thấy Bạch Vi cũng lấy mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền ra, bèn hỏi thẳng: "Mùi trên người chị thơm quá, ôi chao, là nước hoa Chanel loại mới nhất của tháng trước đây mà! Còn là bản số lượng có hạn! Lúc trước tôi đi Pháp xếp hàng rất lâu cũng không mua được, thế mà chị lại có!"

Bạch Vi nhìn cô ta một cái, tùy tiện đáp lại rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc, rõ ràng không có tâm trạng giao tiếp quá nhiều với loại tiểu thư nhà giàu ồn ào này.

Thấy Bạch Vi không để ý tới mình, cô gái kia đành phải đưa mắt nhìn sang Quý Noãn: "Sao cô mang ít đồ vậy? Đúng rồi, vừa nãy chị ấy nói chị ấy tên Bạch Vi hả? Chị ấy là Phó Tổng Giám đốc của công ty nào nhỉ?"

Bạch Vi thuận miệng trả lời: "Tập đoàn Hằng Vân."

"À đúng rồi, Tập đoàn Hằng Vân. Tôi đã nghe nói về công ty này rồi, là công ty công nghệ lớn nhất thành phố T. Hình như trước đây không lâu công ty này đã lên sàn rồi đúng không?" Cô gái kia nói tiếp: "Ba tôi là Chủ tịch của Ngân hàng Lăng thị, năm mươi phần trăm cổ phần của ngân hàng trong nước đều thuộc về Lăng thị chúng tôi, tôi tên là Lăng Phi Phi."

Nói rồi Lăng Phi Phi đưa mắt nhìn sang Quý Noãn: "Còn cô thì sao?"

Quý Noãn im lặng một lát rồi trả lời: "Người phụ trách của một phòng giao dịch bất động sản ở Hải Thành, Quý Noãn."

Lăng Phi Phi nghe xong thì ánh mắt nhìn Quý Noãn lập tức mất hết hứng thú, thuận miệng nói: "Phòng giao dịch? Vậy hẳn là đầu tư không bao nhiêu tiền nhỉ?"

Cô ta chỉ còn thiếu điều nói ra câu "Sao một nhân vật nhỏ bé chẳng ra gì như Quý Noãn lại được Giáo sư Lâm thu nhận làm sinh viên" nữa thôi.

"Có điều, nếu cô đến từ Hải Thành, vậy cô có biết tập đoàn Mặc thị không?" Lăng Phi Phi không có hứng thú gì với thân phận không đáng bàn tới của Quý Noãn, nhưng rõ ràng không khỏi ngóng trông về Tập đoàn Mặc thị, lúc nói đến mấy chữ này thì mắt sáng rỡ.

"Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, người Hải Thành các cô có ai mà không biết Tập đoàn Mặc thị chứ!" Lăng Phi Phi ngồi tại chỗ nói: "Đoán chừng chắc chắn cô cũng chỉ nghe nói mà thôi. Đúng là đáng tiếc, hiếm khi gặp được một người ở Hải Thành, ai ngờ chỉ là một nhân viên phòng giao dịch nhỏ bé…"

Quý Noãn: "…"

Lăng Phi Phi ý thức được mình quá nhanh miệng, bỗng lúng túng cười với Quý Noãn: "Ôi dào, ý tôi là, công ty như Tập đoàn Mặc thị bình thường sẽ không hợp tác với mấy công ty kinh doanh cỡ nhỏ. Tôi chỉ nói vậy thôi, cô đừng để bụng nhé."

Quý Noãn khẽ nhíu mày, cười: "Tôi không để bụng đâu."

Lăng Phi Phi nhướng mày, thấy cô yên lặng giống như rất dễ bắt nạt thì cười gằn. Lúc cô ta thu dọn được nửa số mỹ phẩm dưỡng da thì lại nhìn Quý Noãn hỏi: "Bình thường cô đều không cần mỹ phẩm dưỡng da sao? Sao vali hành lý lại nhỏ vậy?"


Chương 191: Có quan hệ gì với mặc cảnh thâm?


"Bình thường tôi chỉ dùng một lọ nước là đủ rồi." Quý Noãn chỉ mấy thứ nho nhỏ mà mình vừa mới để cạnh gối đầu, trong đó có một chai thủy tinh màu xanh nhạt.

Lăng Phi Phi nhìn thoáng qua, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra được là nhãn hiệu nào: "Cái này là nhãn hiệu nào vậy? Bao nhiêu tiền?"

"Quên rồi, hình như hơn sáu trăm tệ."

Lăng Phi Phi ngạc nhiên: "Chỉ hơn sáu trăm tệ thôi à?"

Cô ta nhìn nước dưỡng ẩm trị giá hơn nghìn tệ trong tay mình, đột nhiên hoàn toàn không muốn nói chuyện với Quý Noãn nữa.

Vừa rồi Bạch Vi vẫn chưa nói xen vào câu nào, lúc này mới nói một câu: "Tôi cũng thường xuyên dùng nước này như Quý Noãn. Những người bình thường da đẹp thì quả thật chỉ cần dùng mỗi nước này là đủ rồi."

Lăng Phi Phi nhếch miệng, không lên tiếng. Nhưng cô ta đang vô cùng bất mãn vì Giáo sư Lâm đã xếp cô ta ở cùng phòng với một người vừa không có thân phận lại không có tiền. Chẳng qua cô ta đang nhẫn nhịn không nói ra mà thôi.

Nhận thấy cô đại tiểu thư này xem thường mình, Quý Noãn cũng không nói gì, chỉ mỉm cười với Bạch Vi.

Giáo sư Lâm đã nói, phần lớn các sinh viên tới đây lần này đều là những thiếu gia tiểu thư gia thế khủng mắt cao hơn đầu. Hơn nữa quá trình học tập chỉ có ba tháng ngắn ngủi, còn chưa kịp hiểu nhau thì đã chia tay rồi.

Thế nên cô cũng không cần thiết phải lật ra lá bài tẩy của mình.

Lăng Phi Phi mang quá nhiều hành lý, cô ta không thể để hết trên giường mình nên đành đặt một vali hành lý sang chiếc giường trống bên cạnh.

"Chắc phòng chúng ta chỉ có ba người thôi đúng không?" Lăng Phi Phi vừa đặt vali vừa nói.

Cô ta còn chưa dứt lời thì cửa phòng ký túc xá lại mở ra lần nữa, một cô gái trẻ đi vào.

Cô gái này mặc một chiếc đầm trắng tinh, sau khi vào cửa liền nhìn lướt một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Quý Noãn ngồi gần cửa nhất: "Chào các cô, ngại quá, tôi tới muộn, trong phòng hẳn là vẫn còn chỗ cho tôi chứ?"

Bạch Vi và Quý Noãn đồng thời nhìn sang chiếc giường ngủ bị vali hành lý của Lăng Phi Phi chiếm dụng.

Mặt Lăng Phi Phi rõ ràng không mấy vui vẻ, nhưng bị ba cô gái đồng thời nhìn chằm chằm, đành phải lấy vali hành lý xuống, xoay người để lên giường mình.

Cô gái vừa mới tới đi vào giường mình quan sát một chút, sau đó đưa mắt nhìn sang Quý Noãn đang xem điện thoại di động trên giường sát vách: "Chào cô, tôi tên là Tô Tuyết Ý, ba tháng tới chúng ta sẽ phải ngủ sát giường nhau thế này, hay là kết bạn đi!"

Quý Noãn ngước mắt lên từ điện thoại di động, nhìn Tô Tuyết Ý ở giường bên cạnh một chút, thấy cô ta cười rất cởi mở thì khẽ gật đầu.

Tô Tuyết Ý này trông cũng trạc tuổi Quý Noãn, nhưng dáng vẻ lại ngây thơ không rành thế sự, rất dễ khiến người ta rũ bỏ lòng phòng bị.

***

Ngày mai mới chính thức nhập học, bốn người trong phòng ký túc xá đều đã đến đông đủ, khó tránh khỏi lại bắt đầu tự giới thiệu lần nữa.

Hình như Tô Tuyết Ý rất thích nói chuyện với Quý Noãn, vừa rồi còn cố ý ngồi lên giường cô trao đổi số điện thoại với nhau.

Đến phiên Tô Tuyết Ý giới thiệu bản thân, cô ta cười nói: "Tôi đến từ Los Angeles - Mỹ, gia đình kinh doanh đủ mọi thứ, là Tập đoàn SUAN người Hoa khá nổi tiếng ở Los Angeles. Ba tôi nắm giữ 60% cổ phần của Tập đoàn SUAN."

Nghe thấy mấy chữ Tập đoàn SUAN, Lăng Phi Phi vốn đang tỏ ra cao ngạo bỗng nhiên nhìn Tô Tuyết Ý lần nữa, thay đổi vẻ kiêu ngạo trước đó, cứ như cuối cùng cũng tìm được một người bạn cùng phòng có thân phận cao, xứng đáng ở chung: "Tôi không ngờ cô đến từ Mỹ. Không phải ở nước ngoài có rất nhiều giáo sư ưu tú sao? Sao cô lại về nước học quản trị kinh doanh?"

Tô Tuyết Ý mỉm cười: "Dù sao công ty ở nhà cũng là công ty trong nước, tôi vẫn cần phải hiểu rõ văn hóa trong nước. Gia đình chúng tôi cũng có vài họ hàng ở thành phố T, bọn họ gợi ý tôi tới đây, nên tôi mới tới."

Sau đó bọn họ lại hàn huyên vài câu qua loa, thỉnh thoảng Quý Noãn cũng đáp lại đôi lời. Nhưng vì "thân phận" của cô quá bình thường, cho nên suốt quá trình Lăng Phi Phi đều lảm nhảm nịnh bợ Tô Tuyết Ý và Bạch Vi, lạnh lùng hờ hững với Quý Noãn. Thỉnh thoảng cô ta chỉ hỏi một câu, nhưng cũng không hứng thú với Quý Noãn cho lắm.

Quý Noãn cũng vui vẻ im lặng.

Không lâu sau đó, Phong Lăng gọi điện cho Quý Noãn, hỏi cô ăn cơm chiều trong Đại học T hay là ra ngoài ăn.

Trong phòng ký túc xá tràn ngập tiếng nói chuyện đĩnh đạc của Lăng Phi Phi, quá ồn ào, đương nhiên Quý Noãn chọn ra ngoài ăn.

Cô vừa đứng dậy ra khỏi phòng ký túc xá không bao lâu thì Tô Tuyết Ý cũng lặng lẽ đi theo ra ngoài.

"Quý Noãn! Trời đã tối rồi, cô còn định đi đâu nữa?"

Quý Noãn nhìn cô ta một cái: "Tôi đi ăn cơm tối rồi về, cô có việc gì không?"

Tô Tuyết Ý nghe xong thì chạy đến bên cô, thân mật ôm cánh tay cô, nói: "Vậy chúng ta cùng đi ăn đi! Chúng ta đều là lần đầu đến thành phố T, chưa quen cuộc sống nơi đây, làm bạn với nhau cũng tốt!"

Quý Noãn khẽ nhếch môi, cười rất hờ hững. Không phải cô lạnh lùng, mà là sự thân mật của Tô Tuyết Ý khiến cô cảm thấy không bình thường.

"Hôm nào sẽ ăn chung, tối nay tôi có hẹn với bạn rồi."

"Vậy cũng được, vậy ngày mai chúng ta ăn chung nhé?" Tô Tuyết Ý kiên nhẫn đi theo cô.

"Ngày mai rồi nói." Trước khi Quý Noãn ra khỏi cửa ký túc xá, cô vẫn thấy cô ta cứ nhìn mình, bèn quay lại nhìn cô ta, hỏi: "Vừa nãy cô nói cô đến từ Los Angeles à?"

Tô Tuyết Ý mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."

Đôi mắt Quý Noãn ánh lên ý cười sâu sắc, sâu xa nói: "Không tệ, đúng là một thành phố khiến người ta hướng tới."

Tô Tuyết Ý giật mình trong nháy mắt: "Hướng tới? Cô chưa từng đến Los Angeles sao?"

Quý Noãn ung dung nhìn biểu cảm trên mặt cô ta, hơi nhíu mày: "Thế nào? Tôi cần phải tới đó à?"

"Không, tôi chỉ hơi bất ngờ thôi. Vừa rồi nghe đám Phi Phi nói bọn họ đều đã từng đến Los Angeles nghỉ mát, tôi tưởng cô cũng đi rồi." Tô Tuyết Ý nhìn chằm chằm vào mắt cô một lát, sau đó trong chớp mắt, nụ cười của cô ta lại biến thành ngọt ngào vô hại.

Quý Noãn cũng cười, sau đó xem lại đồng hồ: "Ngại quá, bạn tôi vẫn đang chờ tôi."

Tô Tuyết Ý đành phải gật đầu, nhưng vào lúc Quý Noãn đang định rời đi thì cô ta đột nhiên lại hỏi: "Giờ này còn đi ăn tối, lại đi vội vàng như vậy, người đang đợi cô không phải là bạn trai chứ?"

Quý Noãn không trả lời, cười nhẹ nhìn cô ta: "Cô muốn ăn gì không? Tôi mua về cho cô."

Tô Tuyết Ý khựng người lại, cười đáp: "Một phần mì Ý, cảm ơn."

Sau khi ra khỏi Đại học T, Phong Lăng đợi Quý Noãn ngoài cổng đã lâu. Hai người đến một nhà hàng Tây gần Đại học T tùy tiện ăn vài thứ.

Quý Noãn cắt bò bít tết, đồng thời nhìn Phong Lăng đang yên lặng ngồi ăn bò bít tết đối diện: "Tôi hỏi cô mấy câu nhé."

"Cô muốn hỏi chuyện gì?"

"Cô đã từng nghe nói đến Tập đoàn SUAN ở Los Angeles chưa?"

"Đã từng nghe qua."

Tay cầm dao nĩa của Quý Noãn dừng lại: "Vậy Tập đoàn SUAN ở Mỹ có quan hệ đặc biệt gì với Tập đoàn Shine? Nói cách khác, họ có quan hệ gì với Mặc Cảnh Thâm không?"

Chương 192: Em không cần phải khóc, chỉ cần một ánh mắt là đã đủ rồi


"Không có quan hệ gì cả." Lúc trả lời, Phong Lăng nhìn vào mắt Quý Noãn, bốn mắt nhìn nhau, thản nhiên chân thành như trước đây.

Quý Noãn dừng một chút.

Không có quan hệ gì sao?

Nếu đây là vấn đề Phong Lăng không tiện trả lời thì cô ấy sẽ nói là không biết, hoặc là im lặng.

Nhưng cô ấy lại nói thẳng là không có quan hệ gì.

Với sự hiểu biết của Quý Noãn về Phong Lăng, cô khẳng định cô ấy đang nói thật.

Chẳng lẽ là cô đa nghi?

"Vậy cô từng nghe đến cái tên Tô Tuyết Ý chưa?" Quý Noãn lại hỏi.

Khi Phong Lăng nghe được chữ Tô thì ánh mắt lập tức kinh ngạc, nhưng sau khi nghe thấy cái tên bên cạnh thì lại lắc đầu.

"Chưa."

"Được rồi, không có gì, tiếp tục ăn đi." Quý Noãn không nói thêm gì nữa.

Cô đang nghĩ, một là Tô Tuyết Ý kia thật sự là người gặp ai cũng tỏ ra thân thiết ngọt ngào, thấy ai thuận mắt là muốn kết bạn.

Hai là, tên thật của cô ta không phải Tô Tuyết Ý, đồng thời cô ta cũng khai man về gia đình mình.

Nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán.

Xem ra mấy ngày tới cô phải dành thời gian đến tìm Tô Tuyết Ý chụp ảnh chung mới được, rồi lấy ảnh chụp đó đưa cho Phong Lăng xem, có lẽ sẽ tìm ra đáp án gì đó.

***

Ngày đầu tiên nhập học, mọi thứ đều bận rộn có trình tự.

Giáo sư Lâm quả là một giáo sư giàu kinh nghiệm, cách giảng dạy cũng rất thích hợp với người trẻ tuổi.

Trong lớp có tổng cộng hơn bốn mươi sinh viên nam và nữ. Sinh viên nữ chiếm hơn phân nửa, số sinh viên nam không nhiều lắm nhưng hầu hết trong số họ đều là phú nhị đại trong gia đình giàu có và người sắp thừa kế. Ai cũng phú quý, tương lai không thể khinh thường.

Chập tối, hết giờ học, Quý Noãn cầm sách vở về phòng ký túc xá ôn bài. Cô vứt hết tất cả công việc trong phòng giao dịch cho Hạ Điềm rồi mới đến Đại học T, ba tháng này đối với cô mà nói rất quý giá.

"Chăm chỉ thế? Hôm nay mới ngày đầu tiên thôi mà. Mọi người đến câu lạc bộ giải trí đối diện Đại học T vui vẻ rồi, em không đến đó uống mấy ly sao?" Khi về, Bạch Vi đã thấy Quý Noãn đang ôn bài.

Bạch Vi không giống với đám thiên kim tiểu thư nhà giàu được nuông chiều kia. Cô xuất thân là Giám đốc điều hành của một công ty, cách nói chuyện và làm việc luôn rất chín chắn quyết đoán. Cô cũng không thích quá gần gũi với Lăng Phi Phi, nhưng lại có ấn tượng rất tốt về Quý Noãn, thỉnh thoảng cũng trò chuyện với Quý Noãn vài câu.

"Em muốn đi nhưng không thể uống, trong nhà em có người không cho phép em uống rượu." Quý Noãn mỉm cười với Bạch Vi rồi lại lật một trang sách, ghi chép thật nhanh.

"Không cho uống rượu? Quản nghiêm vậy sao?" Bạch Vi thuận miệng hỏi, cũng cầm sách bắt đầu ngồi xem trên giường đối diện.

Quý Noãn không trả lời, chỉ ngước mắt nhìn Bạch Vi: "Sao chị cũng không đi?"

"Chị không có hứng thú tham gia mấy kiểu hoạt động đó, toàn là đám phú nhị đại được nuông chiều mà thôi, ở chung không có ý nghĩa gì." Bạch Vi trả lời xong thì không nói tiếp nữa, cúi đầu đọc sách.

Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng trang sách lật qua lật lại.

Quý Noãn ghi chú một chút, lúc buông bút xuống nghỉ ngơi thì liếc sang điện thoại đặt bên cạnh bàn.

Không biết bây giờ người đàn ông cảnh cáo cô sau này không được dính một giọt rượu đang làm gì.

Cô ngẫm nghĩ rồi chợt cầm điện thoại di động lên, chụp lại trang ghi chú mình vừa viết rồi gửi qua cho anh.



Hải Thành, Tập đoàn Mặc thị.

Chiếc Ghost đen từ hầm đỗ xe của công ty chạy ra, lái về quảng trường phía trước.

Điện thoại vang lên âm báo tin nhắn đến. Ngày thường, phần lớn các tin nhắn này đều bị Mặc Cảnh Thâm bỏ qua, nhưng bây giờ nghe thấy anh liền lấy điện thoại ra xem.

Thấy là tin nhắn Quý Noãn gửi tới, chiếc Ghost đen dừng lại ven đường ít xe cộ qua lại.

Anh mở tin nhắn ra xem thì thấy đó là một trang ghi chú của lớp Quản trị kinh doanh cơ bản, chữ viết tay nắn nót và nghiêm túc thể hiện rõ sự chăm chỉ và nghiêm túc của cô.

Tiếp đó, điện thoại lại vang lên lần nữa, tin nhắn thứ hai được gửi đến.

Quý Noãn: "Ngày nhập học đầu tiên, bài ghi chú thứ nhất, mời ông Mặc kiểm tra và xác nhận."

Trong mắt Mặc Cảnh Thâm ánh lên tia ấm áp và vui vẻ, trực tiếp gọi điện cho cô.

Quý Noãn không biết anh có đang bận hay không, cho nên không dám gọi đến.

Cô đang nằm bò trên bàn sách chuẩn bị gửi thêm một tin nữa, ai ngờ anh lại gọi tới. Cô giật mình, ngoảnh lại thì thấy Bạch Vi vẫn đang đọc sách. Sợ làm phiền chị ấy nên cô vội vàng đứng dậy cầm điện thoại chạy ra khỏi phòng như ăn trộm.

"Tan học rồi à?" Giọng nói điềm tĩnh lành lạnh của người đàn ông từ trong điện thoại truyền đến.

Rõ ràng giọng điệu của anh chẳng khác gì so với bình thường, nhưng tim Quý Noãn lại như mạch nước ngầm phun trào dưới mặt nước hồ gió yên sóng lặng. Tim cô đập thình thịch vì bốn chữ ngắn gọn của anh, cô chỉ muốn lập tức phân thân bay về Hải Thành ngay bây giờ.

"Vâng." Cô thấp giọng trả lời.

"Sao ỉu xìu vậy? Không vui hả?"

"Không phải. Hôm đó anh ra sân bay sao không đánh thức em? Buổi sáng em bất chợt thức dậy thì thấy đã hơn tám giờ rồi, trong phòng lại trống không…"

Lúc ấy anh đã ở trên máy bay, cô không thể gọi điện cho anh. Chờ đến khi cảm xúc trong lòng dần nguôi ngoai, cô lại nén bực, giận anh không chào hỏi một tiếng đã đi.

"Đánh thức em làm gì? Để em ôm anh khóc hả?"

Quý Noãn: "… Ai nói em sẽ khóc chứ?"

Giọng anh nhẹ nhàng và thản nhiên, như cười như không: "Em không cần phải khóc, chỉ cần một ánh mắt của em là cũng đủ rồi! Anh sợ mình sẽ hối hận mà trói em về Hải Thành."

"…"

Mặc Cảnh Thâm có thể nói ra câu này, chứng tỏ anh nhất định có thể làm được.

Nhưng với tình huống lúc đó, nếu để Quý Noãn nhìn anh đi, đoán chừng cô quả thật sẽ không vui vẻ gì.

Trong hành lang thường xuyên có sinh viên khác đi ngang qua, Quý Noãn hạ giọng nói ngắn gọn với Mặc Cảnh Thâm về chương trình học bên này. Đang nói thì bỗng nghe thấy đầu dây bên kia thỉnh thoảng có tiếng xe chạy qua, cô hỏi: "Anh đang lái xe hả?"

"Không, anh đang dừng ven đường." Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói: "Gọi điện cho bà Mặc, anh sợ sẽ phân tâm nên đã dừng xe từ lâu rồi."

"Em còn tưởng anh đang ở công ty hay ở nhà…" Lúc này Quý Noãn mới nhận ra giờ này là giờ anh mới vừa tan sở, nghe thấy tiếng xe bên kia cũng đoán được đường đang bị tắc. Nếu anh tiếp tục đỗ ở đó thì thật sự không tiện, thế nên cô nói: "Anh lái xe về nhà trước đi, em ghi chép tiếp đây, tối sẽ gọi lại cho anh."

"Ừ." Hiển nhiên đây không phải là nơi đỗ xe an toàn. Anh không từ chối, giọng nói trong trẻo và trầm thấp: "Em đừng đọc sách lâu quá, chú ý bảo vệ mắt, ngoài ra, không được phép thức khuya."

"Biết rồi, biết rồi, yên tâm đi. Dù anh không ở bên đốc thúc thì lối sống của em cũng có quy luật mà, nhất định học hành thật giỏi, sinh hoạt lành mạnh!"

Quý Noãn nghịch ngợm trả lời rồi tắt máy, hạ điện thoại xuống định quay về phòng. Vừa đảo mắt cô đã thấy Tô Tuyết Ý trở về từ lúc nào, đang đứng ở đầu cầu thang trước hành lang, như có điều suy nghĩ chăm chú nhìn cô.

Danh sách chương      Facebook      Thế giới ngôn tình


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire