Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Tại Hải Thành, Tập đoàn Mặc thị.
Vì tiếng chuông ngắn ngủi kia mà Ban Giám đốc trong phòng họp phải dừng lại một lúc.
Kể từ sau khi Tổng Giám đốc Mặc trở về từ thành phố T, cả người đều tỏa ra hơi lạnh thấu xương, khiến người ta không rét mà run. Tuy rằng trước kia ở công ty anh cũng chẳng phải là người dễ nói chuyện, nhưng hôm nay lại càng dữ dội hơn. Chẳng ai dám tiếp cận anh, chỉ sợ quăng mất chén cơm của mình.
Hội nghị vừa mới bắt đầu, Mặc Cảnh Thâm đã mặt lạnh ngồi nghe Ban Giám đốc báo cáo. Cho đến khi điện thoại trên bàn vang lên, sắc mặt vô cảm của anh mới có chút biến đổi, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại một cái. Tiếng chuông vô cùng ngắn ngủi, dường như chỉ vang lên một tiếng rồi thôi.
Trong phòng họp, mọi người tận mắt chứng kiến từ cái lạnh chín độ hàng ngày chuyển sang cái lạnh đủ khiến Bắc Cực đóng băng quanh năm. Cả hai đều là lạnh, nhưng nhiệt độ lúc này là cái lạnh thấu tim gan.
Thẩm Mục đứng bên cạnh không dám lên tiếng. Điện thoại Mặc Cảnh Thâm vừa sáng, cậu ta đã nhìn thấy dãy số của Quý Noãn.
Nhưng kỳ lạ là Tổng Giám đốc Mặc lại không hề có biểu hiện muốn nghe máy, còn điện thoại thì chỉ reo một tiếng rồi tắt ngay.
Tình huống gì đây?
Chẳng lẽ hai người cãi nhau?
"Mặc tổng, anh có muốn tạm dừng hội nghị để gọi điện không?" Thẩm Mục thấp giọng hỏi lại.
"Không cần, tiếp tục đi." Giọng điệu Mặc Cảnh Thâm vô cùng lạnh nhạt.
***
Tám giờ đêm hôm đó, Quý Noãn dọn đồ từ căn hộ về ký túc xá.
Cô không để ý bất kỳ câu hỏi nào trong phòng. Chỉ có Phong Lăng vẫn lặng thinh nhìn Quý Noãn dọn dẹp, không nói tiếng nào.
Cô nhận ra rõ ràng Quý Noãn đang mượn cớ dọn dẹp, dùng sự mệt nhọc để khỏa lấp nỗi lòng, bộc phát cảm xúc. Có lẽ bây giờ nên để cô tự làm chuyện của mình thì hơn.
Cho đến khi Quý Noãn dọn dẹp xong, xoay người đi tắm rửa sạch sẽ thì đã chín giờ tối.
Thanh niên bây giờ có thói quen thức khuya, Lăng Phi Phi không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lộn lại, lên tiếng: "Giáo sư Lâm nghiêm quá, bình thường buổi tối cũng chẳng cho chúng ta ra ngoài, lại còn sắp xếp bảo vệ canh cửa nữa. Đêm vừa xuống thì nơi này chẳng có lấy một con ruồi bay lọt. Tôi nghi ngờ mình không phải đến đây đi học đâu, mà là đi vào phòng giam thu nhỏ ấy…"
"Đây là do Giáo sư Lâm cẩn thận kỹ lưỡng. Người học lớp Quản trị kinh doanh này đều có thân phận, phía sau có gia tộc khổng lồ chống lưng. Nếu người ở đây gặp phải bất trắc, không chỉ Giáo sư Lâm bị mất thanh danh, cả bản thân ông ấy cũng chẳng gánh nổi trách nhiệm. Vì vậy, xét về tình về lý, việc ông ấy không cho phép chúng ta ra ngoài buổi tối là chấp nhận được."
Lăng Phi Phi "hứ" một tiếng: "Nhưng như vậy thì chán quá! Lần đầu tiên tôi tới thành phố T mà chẳng có cơ hội đi dạo xung quanh, thưởng thức món ngon đặc sản ở đây gì cả. Tôi thấy hay là như vầy đi, phòng chúng ta bốn người thay phiên nhau mời khách, thế nào? Thứ Bảy này tôi mời, Chủ nhật là Bạch Vi, thứ Bảy tuần sau là Quý Noãn, Chủ nhật là Phong Lăng. Chỉ có cuối tuần chúng ta mới có thời gian thoải mái thôi!"
Lăng Phi Phi dứt lời, trong phòng không hề có ai đáp lại. Cô ta tự cho mình quyền quyết định: "Ai da, vậy tôi xem như các cô đã đồng ý rồi đấy! Cứ thống nhất thế nhé!"
Lúc này Bạch Vi lười biếng ngóc đầu lên hỏi: "Tôi thấy cô đến Đại học T chắc chỉ để chơi thôi, chẳng hề đặt tâm tư vào việc học."
Khóe môi Lăng Phi Phi co giật: "Lúc lên lớp tôi cũng rất tập trung nghe giảng đấy."
Vừa nói, Lăng Phi Phi vừa nhìn về phía Phong Lăng: "Cô xem Phong Lăng đi, tâm tư cũng đâu đặt vào việc học. Cả tiết học hôm nay, tôi không thấy cô ta nghe Giáo sư Lâm giảng bài. Vả lại kể từ lúc đến đây, tôi còn chưa thấy cô ấy lấy sách ra học bài. Nếu nói tôi học dở, chẳng phải cô ấy còn tệ hơn tôi sao?"
Phong Lăng lãnh đạm liếc cô ta một cái, Lăng Phi Phi vừa chạm phải ánh mắt của cô thì đã vội vã nhìn sang chỗ khác.
"Người ta là quán quân võ thuật, còn cô là cái gì?" Bạch Vi chê cười.
Lăng Phi Phi im re, đột nhiên dời mắt nhìn về phía Quý Noãn.
Khả năng võ thuật của Phong Lăng quả thật khiến người ta chùn bước, cô ta vẫn nên ít chọc vào thì hơn. Bạch Vi từng giữ chức điều hành công ty lớn, nếu đi đấu võ mồm thì cô ta cũng đấu không lại.
Ngược lại, Quý Noãn vẫn luôn giữ vẻ lặng lẽ, tỏ vẻ không liên quan đến mình.
"Quý Noãn, tôi nói cô này, mỗi ngày cô đều học hành chăm chỉ, có cần thiết như vậy không? Chẳng phải chỉ là phòng giao dịch địa ốc nhỏ thôi sao? Có gì hay mà phải phát triển thêm? Cô có học nhiều hơn thì nhân viên cũng chỉ có mấy chục người. Tôi thấy cô đến chỗ Giáo sư Lâm mới là lãng phí thời gian."
Quý Noãn vốn định ngủ, nghe thấy lời này thì cũng không xoay người lại nhìn cô ta, mà chỉ đáp lại: "Phòng giao dịch nhỏ cũng là tổ chức đoàn thể. Cách thức quản lý công ty mấy chục nghìn người và phòng giao dịch mười mấy người chẳng có gì khác nhau."
"Tôi thấy cái cô nên học nhất chính là nghĩ cách ôm bắp đùi người ta, làm người ta vui thì người ta sẽ đầu tư thêm mấy chục triệu, từ từ nâng cao tiêu chuẩn phòng giao dịch mình mới là chuyện quan trọng. Nếu không, một phòng giao dịch nhỏ như vậy thì làm thế nào…"
Lúc này, đột nhiên Phong Lăng lạnh lùng quét mắt về phía Lăng Phi Phi: "Cô thích xen vào việc người khác quá nhỉ?"
Lăng Phi Phi ngạc nhiên: "Tôi nói Quý Noãn làm việc vớ vẩn, liên quan gì đến cô?"
"Nói nhiều!" Phong Lăng vô cảm, trừng mắt với cô ta: "Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, tất cả phải giữ im lặng, biết chưa?"
"Cô!" Lăng Phi Phi ngồi bật dậy, trừng mắt với Phong Lăng. Nhưng Phong Lăng chỉ lạnh mặt đeo tai nghe, không thèm nhìn cô ta một cái.
Phòng ngủ rất yên tĩnh, không ai để ý cô ta. Lăng Phi Phi phát cáu nhưng không dám nổi giận với Phong Lăng. Cô ta lại đảo mắt nhìn về phía Quý Noãn nãy giờ vẫn nằm im bất động.
Cô ta có cảm giác Phong Lăng lạnh lùng khó gần này như đang âm thầm bảo vệ cho Quý Noãn. Chỉ là người phụ trách một phòng giao dịch nho nhỏ mà thôi, không tiền, không quyền, không thế, vậy mà quan hệ cũng rộng thật.
Rốt cuộc phòng ngủ cũng yên tĩnh lại.
Quý Noãn nhắm mắt một lát. Tuy rằng yên tĩnh, nhưng cô vẫn không ngủ được. Quý Noãn lại mở mắt ra.
Hôm nay bên ngoài không có mưa, nhưng tiết trời thành phố T khá lạnh. Trong phòng ngủ chỉ có âm thanh máy điều hòa, tuy rằng không lớn nhưng dưới sự tĩnh lặng, âm thanh này trở nên vô cùng rõ ràng. Tiếng thổi vù vù làm người ta khó mà đi vào giấc ngủ.
Ký túc xá ở đây đóng cửa lúc chín giờ rưỡi. Trong bóng đêm, Quý Noãn âm thầm cầm điện thoại lên, mở màn hình nhìn.
Điện thoại không có, tin nhắn cũng không nốt.
Trong bóng đêm, màn hình điện thoại sáng trưng có chút chói mắt. Quý Noãn mở nhật ký cuộc gọi gần đây, nhìn cuộc điện thoại ban ngày cô đã gọi cho Mặc Cảnh Thâm.
Cô chắc chắn di động đã kết nối.
Nhưng bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ, điện thoại của cô vẫn luôn im lìm.
Quý Noãn khẳng định điện thoại không hỏng, còn kiểm tra cả số dư tài khoản, rõ ràng điện thoại không bị cắt hoạt động.
Quý Noãn ấn tắt màn hình, được một lúc sau lại bật sáng, cứ lặp đi lặp lại như thế.
Quả thật là một cuộc điện thoại cũng không có…
Chương 213: Có bản lĩnh thì cô ăn hết đi
Tuy rằng Phong Lăng đeo tai nghe, nhưng mắt vẫn chú ý đến động tĩnh bên này. Cô rất muốn khuyên Quý Noãn cứ gọi điện thoại cho Mặc Cảnh Thâm đi, đừng dùng dằng như vậy nữa. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Quý Noãn như vậy, cô suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn chọn lựa im lặng.
***
Cuối tuần, Lăng Phi Phi kiên trì mời mọi người ăn cơm, cho dù bọn họ có thoái thác thế nào thì cô ta vẫn muốn mời, bảo là muốn giao lưu tình cảm một chút. Dù gì bọn họ cũng ở chung ba tháng, cũng xem như đã từng là bạn cùng phòng.
"Cô muốn ăn gì?" Lăng Phi Phi thấy Bạch Vi và Phong Lăng không để ý mình, vì vậy lôi kéo cánh tay Quý Noãn hỏi.
Vốn Quý Noãn muốn tránh, nhưng lại bị Lăng Phi Phi quấn chặt. Thêm nữa, bọn họ còn phải sống chung hơn hai tháng, dù sao cũng không nên làm căng quá. Vì vậy, cô không phản ứng gì, thuận miệng nói: "Tùy cô, cái gì cũng được."
"Cũng được, người mời là cô, ăn gì cô cứ chọn, tôi không có ý kiến." Bạch Vi khá dễ tính.
Phong Lăng thấy thái độ Quý Noãn vẫn rất nhẫn nại, có vẻ chỉ xem Lăng Phi Phi là đại tiểu thư không hiểu chuyện, quen thói được nuông chiều nên cũng chẳng thèm tính toán, mặc kệ cô ta. Quý Noãn không từ chối, vì thế Phong Lăng đương nhiên cũng đáp: "Tùy cô."
Thấy tất cả đều đồng ý, Lăng Phi Phi nói tiếp: "Được lắm, vậy lần này tôi mời khách. Mấy người đừng tranh hóa đơn với tôi, cứ làm như lần trước tôi phân công là được. Lần sau mấy người phải mời tôi ăn một bữa ngon hơn đấy."
Từ ngày đến Đại học T, đây là lần đầu tiên phòng trọ liên hoan. Tuy rằng mọi người không hăng hái, nhưng vẫn xem như giữ chút mặt mũi cho nhau.
Hôm sau là Chủ nhật, đến lượt Bạch Vi mời khách. Cô đưa mọi người đến nhà hàng sushi nổi tiếng tại thành phố T. Những năm gần đây sushi khá phổ biến ở trong nước, giá cả và mùi vị cao thấp đều có. Nhưng nhà hàng này quả thật rất ngon, xa hoa sang trọng, bốn người ăn cũng tốn sáu bảy nghìn.
Mỗi lần ăn cơm, Lăng Phi Phi đều rất sôi nổi tìm đề tài. Nhưng chẳng ai để ý đến cô ta, còn cô ta thì luôn chĩa mũi nhọn vào Quý Noãn. Trong mắt cô ta, Quý Noãn chỉ là nhân vật nhỏ không đáng nhắc đến, lúc vui thì kéo tay làm bạn, lúc không vui thì đâm chọc vài câu.
Hiện giờ Quý Noãn vốn chẳng để Lăng Phi Phi vào mắt, hoàn toàn không có tâm trí để ý bọn họ. Nếu là trước đây, chắc hẳn cô đã phát cáu từ lâu, tuyệt đối khiến Lăng Phi Phi phải khóc lóc chạy về kêu cha gọi mẹ.
Nếu không quan trọng thì thôi cô cứ mặc kệ. Dù sao cô ta cũng chỉ là một thiên kim tiểu thư bị chiều hư mà thôi.
Thứ Bảy tuần sau, đến lượt Quý Noãn mời khách.
Lăng Phi Phi đang ngồi trong phòng ký túc xá, đột nhiên lên tiếng: "Tuần này chúng ta ăn gì nhỉ?"
Dường như ba người trong phòng đều đã quên bẵng vụ hẹn hò này. Dù sao chỉ là một bữa cơm, ai mà nhớ mấy quy củ này chứ.
Lăng Phi Phi dời mắt về phía Quý Noãn: "Quý Noãn, hôm nay cô mời khách đấy!"
Mời hay không mời cũng chẳng thành vấn đề, Quý Noãn không quan tâm đến những chuyện này. Suốt cả tuần nay cô và Mặc Cảnh Thâm không hề liên lạc với nhau, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có. Bây giờ bề ngoài cô vẫn bình thường, nhưng nội tâm đang nặng tựa ngàn cân, chẳng có hứng thú với chuyện gì cả.
"Cô muốn ăn gì?" Quý Noãn thuận miệng hỏi.
"Đầu bếp nhà hàng Ý Michelin đã từng nếm qua, sushi nổi tiếng nhất thành phố T cũng ăn rồi, hay là tuần này chúng ta đi ăn hải sản đi? Hôm trước, tôi thấy trên web bảo gần đây trong nước nhập khẩu rất nhiều hàu từ ngoài biển về. Tất cả đều là loại thượng hạng, vừa to vừa ngon. Chúng ta ăn tiệc hải sản đi!"
"Cô thật đúng là tham lam mà." Bạch Vi ngồi bên cạnh châm biếm: "Mấy hôm trước cô nghe danh nhà hàng hải sản từ miệng người ta thì động lòng chứ gì? Tính toán muốn Quý Noãn mời khách ở đó đúng không?"
Lăng Phi Phi không để ý tới cô, nói thẳng: "Tôi nghe người ta nói đấy, chúng ta vào đó ăn thì đã sao?"
Quý Noãn lạnh nhạt nhìn cô ta: "Tùy cô."
Giá cả nhà hàng hải sản đó quả thật không thấp tí nào. Một bữa ăn bốn người, lại để Lăng Phi Phi đặc biệt chọn vài món cho mâm hải sản, tối thiểu cũng phải tốn mười nghìn.
Tuy nói những người ở đây đều không thiếu tiền, nhưng đúng là Lăng Phi Phi chưa từng trải cuộc sống thường dân là gì. Món mấy chục mấy trăm còn chưa ăn, vừa ăn đã muốn ăn món cung đình, giá cả cực đắt, vừa hào nhoáng vừa xa xỉ.
Quý Noãn tự thấy trước đây cô từng kiêu ngạo, ngông cuồng, tự cao tự đại, nhưng chẳng qua chỉ xử sự hơi tùy hứng thôi, chưa đến nỗi hình thành thói quen ham chuộng vật chất kiểu này.
Thấy Quý Noãn không phản đối, Bạch Vi cũng phẩy tay: "Mọi người quyết định đi, tôi ăn gì cũng được."
Phong Lăng không lên tiếng, nhưng cũng chẳng từ chối.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lăng Phi Phi, mọi người dắt nhau đến nhà hàng hải sản.
Vừa ngồi xuống, vốn dĩ mọi người chỉ chọn đại vài món cho mâm hải sản, nhưng sau khi chọn xong, Lăng Phi Phi lại kêu ca không có món chính, ăn hải sản không sẽ không no. Cô ta tiếp tục lôi kéo nhân viên phục vụ chọn này chọn nọ.
"Cô thôi đi, chúng ta ăn bấy nhiêu đây cũng đủ no rồi, chỉ có mấy người phụ nữ, có thể ăn được bao nhiêu. Cô còn chọn cái gì nữa?" Bạch Vi nói.
"Tôi nói tôi muốn ăn hàu sống mà. Hàu của nhà hàng này tuy đắt nhưng đều được vận chuyển trực tiếp từ ngoài biển về, rất tươi ngon. Hiếm khi chúng ta mới đến đây ăn một lần, dù sao cũng phải ăn cho đã!" Lăng Phi Phi không để ý, tiếp tục chọn món cô ta muốn.
Suốt quá trình, Phong Lăng đều cắm mặt vào điện thoại, không để ý đến ai. Quý Noãn đặt di động lên bàn, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu với Bạch Vi, rồi lại liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đã im lặng suốt một tuần liền. Thỉnh thoảng cô thu tầm mắt, nhìn sang Lăng Phi Phi vẫn còn đang nói chuyện với nhân viên phục vụ.
Cho đến khi chọn xong, món ăn được đưa lên, Bạch Vi nhìn suất ăn quá khổ mà không nhịn được, bắt đầu phàn nàn: "Cô gọi nhiều món vậy hả, cô có bản lĩnh thì ăn hết đi."
"Chẳng phải chúng ta có bốn người sao? Hơn nữa Phong Lăng tập võ, chắc chắn ăn rất nhiều, đúng không?" Lăng Phi Phi đảo mắt nhìn Phong Lăng.
Phong Lăng ngước lên, lạnh giọng nói: "Tôi bị dị ứng hải sản, mọi người ăn đi, tôi ăn một bát mì là được rồi."
Lăng Phi Phi: "…"
Ai cũng nhìn ra cô ta cố ý làm khó Quý Noãn, rõ ràng ăn không hết mà còn ham gọi nhiều.
Cuối cùng, quả nhiên ăn không hết thật.
Đừng nói mấy món chọn thêm lúc sau, ngay cả mấy món trong suất tiệc hải sản cũng chỉ mới ăn được một nửa.
Từ đầu đến cuối, Bạch Vi đều nhìn Lăng Phi Phi với ánh mắt trào phúng. Lăng Phi Phi ho khan, không lên tiếng.
"Mọi người no hết chưa?" Quý Noãn lạnh nhạt hỏi một câu. Hôm nay, cô mời khách, nhưng ăn lại không nhiều, lúc sau chỉ uống một ngụm nước trái cây.
"Chị no căng luôn rồi, dư nhiều đồ ăn thế này thật lãng phí." Bạch Vi lên tiếng nói.
"Không sao, dù gì hải sản cũng không gói mang về được, dư lại thì dư thôi, đành vậy." Quý Noãn hờ hững đáp, đứng dậy đi thanh toán tiền.
Ai có thể tưởng tượng được bốn cô gái sức ăn như mèo mà lại tốn hơn hai mươi nghìn cho một bữa ăn ở nhà hàng hải sản?
Người có địa vị xã hội cao như Mặc Cảnh Thâm còn chưa khoa trương đến mức này. Trước giờ anh toàn chọn những món cô thích mà đưa cô đi ăn, không nhìn giá cả. Mười mấy hoặc mấy trăm hoặc hơn cả nghìn nhân dân tệ đều có, chỉ cần ngon, sạch sẽ vệ sinh là được.
Hôm nay quả nhiên Quý Noãn được mở rộng tầm mắt. Dù nhà hàng hải sản này có đắt thì cũng không thể nào đắt đến mức đó. Cô không biết có phải do Lăng Phi Phi cố ý chọn loại đắt tiền nhất hay không mà tốn hơn hai mươi nghìn.
Quý Noãn vào nhà vệ sinh rửa tay trước. Lúc ra ngoài, cô chuẩn bị tính tiền, thì lại thấy Lăng Phi Phi đã đi ra tự lúc nào.
Quý Noãn liếc mắt nhìn cô ta: "Lúc cô chọn món ăn sao không nghĩ xem tôi có đủ tiền hay không. Chẳng lẽ bây giờ cô định trả thay tôi à?"
Lăng Phi Phi vênh mặt trào phúng: "Nói hay lắm, hôm nay người mời khách là cô. Tôi cũng đã mời rồi, làm gì có lý nào lại trả tiền nữa? Nếu cô thật sự không đủ tiền, hay là thương lượng với ông chủ nhà hàng xem có ký sổ được không?"
Dứt lời, Lăng Phi Phi cười một tiếng, cầm túi, xoay người bỏ ra ngoài chờ, hiển nhiên không định đứng chung chỗ với Quý Noãn, kẻo lúc cô ký sổ khiến cô ta mất mặt.
Bạch Vi ở phía sau nghe thấy lời này, bước lên hỏi: "Quý Noãn, em đủ tiền không?"
Bạch Vi muốn bảo để cô trả giúp một phần, nhưng thấy vẻ mặt thản nhiên không giống như cần bọn họ trợ giúp của Quý Noãn, cô không nói gì thêm, chỉ ân cần nhìn Quý Noãn vài cái.
Nhân viên phục vụ trong quầy nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, lập tức ném ánh mắt hoài nghi về phía Quý Noãn: "Cô à, chẳng lẽ cô định ký sổ thật à? Chỗ chúng tôi không cho ký sổ đâu. Nếu cô không có tiền thì chi bằng bàn bạc lại với bạn cô…"
Nhân viên còn chưa nói hết đã bị chiếc thẻ Quý Noãn đặt trên quầy chặn họng.
Thật ra hai mươi nghìn chẳng phải là con số lớn. Nhưng vừa rồi Lăng Phi Phi chê cười Quý Noãn khiến nhân viên phục vụ tưởng thật, cho rằng Quý Noãn không có tiền. Khi cô vừa rút chiếc thẻ vàng ra thì nhân viên này lập tức câm miệng, lưu loát quẹt thẻ tính tiền, bởi vì cô ta biết rõ, người có thể sở hữu tấm thẻ này sẽ không có dưới năm triệu trong tài khoản.
Ban đầu Quý Noãn dự định lấy chiếc thẻ đen của Mặc Cảnh Thâm đưa cho cô lúc trước. Nếu là bình thường thì cô cũng hay dùng thẻ này.
Nhưng bây giờ, cô vẫn để yên chiếc thẻ đen trong ví, cầm thẻ vàng của mình ra.
Sau khi thanh toán xong, Phong Lăng bước đến gần cô: "Loại người như Lăng Phi Phi ấy, cô nên tìm cơ hội chụp một cái bao rách lên đầu cô ta, ném vào góc rồi đánh một trận. Nếu không, vĩnh viễn cô ta sẽ chỉ là kẻ ngu xuẩn, không biết trời cao đất rộng."
Quý Noãn nhoẻn miệng cười: "Cô muốn đánh thì tôi không cản, nhưng tốt nhất hãy chờ chương trình học kết thúc đã. Lúc trước Giáo sư Lâm đã nhắc tôi không nên so đo với đám con nhà giàu này. Nếu không phải giáo sư đã dặn trước, chắc chắn ngay ngày đầu tiên đến đây, tôi đã khiến Lăng Phi Phi phải hối hận vì đã ở cùng phòng với tôi rồi."
Phong Lăng biết rõ Quý Noãn là người không cam chịu ấm ức, thủ đoạn của cô không hề đơn giản. Thế mà gần đây Quý Noãn cứ luôn nhẫn nhịn khiến Phong Lăng hoài nghi, chẳng lẽ trục trặc trong quan hệ với Mặc Cảnh Thâm lại ảnh hưởng đến cảm xúc của Quý Noãn, cho nên Quý Noãn mới để mặc con rối như Lăng Phi Phi nhảy nhót trước mặt.
Ra khỏi nhà hàng, Lăng Phi Phi không hề ngạc nhiên khi thấy Quý Noãn có thể thanh toán hóa đơn. Trong lòng cô ta nghĩ thế nào Bạch Vi và Phong Lăng cũng trả hộ cô không ít tiền. Nghĩ vậy, Lăng Phi Phi đắc ý vênh váo đi phía trước, làm như ba người đi phía sau đều là kẻ hầu của cô ta vậy.
Trên đường trở về Đại học T bọn họ phải đi ngang qua một trung tâm thương mại. Lầu dưới trung tâm có một cửa hàng lễ phục may đo cao cấp. Lăng Phi Phi đột nhiên nói: "Đúng rồi, trước khi chúng ta tốt nghiệp, hình như trường có tổ chức kỷ niệm trăm năm ngày thành lập trường Đại học T. Mấy người có chuẩn bị váy dạ hội chưa?"
Bạch Vi lãnh đạm nói: "Còn hai tháng nữa mới đến ngày thành lập trường, cô vội cái gì?"
"Đúng lúc ở đây có cửa tiệm thời trang, chúng ta vào xem thử đi." Lăng Phi Phi tự chủ trì.
Phong Lăng không có kiên nhẫn đối với vị thiên kim tiểu thư này. Cô đứng ngoài cửa, nhíu chặt mày. Nhưng dù sao cũng đã đến đây, nơi này còn cách Đại học T một đoạn, vì vậy mọi người đều đi vào.
Trời sinh phụ nữ không có sức chống cự đối với váy dạ hội. Ban đầu Bạch Vi không định xem, nhưng khi bước vào, cô phát hiện váy ở đây không tệ. Thế nên cô và Lăng Phi Phi cũng xem thử một chút.
Nhân viên tiếp khách đặt ly nước lên bàn trà, Phong Lăng ngồi im một chỗ, Bạch Vi và Lăng Phi Phi bước vào khu thời trang cao cấp đảo quanh.
Quý Noãn ngồi trên sofa ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ. Nhìn thấy một chiếc Ghost màu đen chạy ngang qua, ánh mắt cô chợt ngưng đọng.
Nhưng chiếc Ghost đó chẳng phải phiên bản giới hạn toàn cầu, biển số xe cũng không phải số mà cô quen thuộc, chỉ là cùng dòng xe mà thôi. Ở thành phố này có rất nhiều chiếc như vậy, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng chiếc xe cô quen thuộc nhất.
Quý Noãn uống một ngụm nước rồi đặt ly xuống, đứng lên: "Tôi đi dạo một lát."
Phong Lăng nhìn cô, vô thức định đứng dậy đi theo, nhưng lại thấy Quý Noãn chỉ dạo lòng vòng trong cửa hàng, nên cô bỏ ý định, tiếp tục ngồi yên trên ghế.
Đây là cửa hàng flagship* của thương hiệu váy dự tiệc đặt may cao cấp tại thành phố T. Các bộ trang phục trong này đều là hàng thượng hạng, giá cả không hề rẻ.
(*) Flagship: là cửa hàng to nhất và ấn tượng nhất so với tất cả những cửa hàng còn lại. Sứ mệnh của cửa hàng flagship không nhắm vào lợi nhuận mà quan trọng nhất là phải truyền tải hình ảnh, thu hút sự chú ý vào thương hiệu, khẳng định đẳng cấp và giúp thương hiệu nổi bật so với các đối thủ.
Quý Noãn bước đến chỗ ma-nơ-canh. Nhìn thấy một bộ váy may từ chỉ bạc, cô giơ tay lên sờ nhẹ, kiểm tra chất liệu.
Đúng lúc này, Lăng Phi Phi bước từ bên trong ra. Vừa nhìn thấy động tác của Quý Noãn, cô ta lập tức cao giọng mỉa mai: "Bộ đó thoạt nhìn không rẻ đâu. Quý Noãn, cô đừng có sờ lung tung, làm bẩn đồ thì không đền nổi đâu đấy!"
Chương 215: Vậy mà cô cũng nhịn được?
Sau khi tới thành phố T, thứ nhất cô không muốn tính toán so đo với người khác, thứ hai cũng vì muốn được yên tĩnh, đỡ bị người khác tò mò, hỏi này hỏi nọ.
Vậy mà giờ phút này, cô chỉ vừa chạm tay vào một góc váy chỉ bạc thôi, người nhân viên đứng bên cạnh nghe Lăng Phi Phi nói thế đã vội hất mạnh tay Quý Noãn ra.
Quý Noãn nhìn bộ váy không được gọi là quá cao cấp trước mặt, bình tĩnh dời mắt nhìn nhân viên cửa hàng: "Không phải bộ váy trên người ma-nơ-canh là để khách hàng xem sao? Nếu không thể chạm vào, tại sao lại đặt ở đây? Phía trên cũng không có bảng cấm chạm vào, cô có tư cách gì hất tay khách hàng? Lá gan lớn quá nhỉ!"
Nhưng bị quở trách trước mặt mọi người như vậy, cô nhân viên kia có chút không vui: "Cô à, đây là bộ váy đẹp nhất của cửa hàng chúng tôi, giá ít nhất cũng là một triệu trở lên. Bộ váy cô vừa mới đυ.ng rồi là bộ đắt tiền nhất trong những bộ đắt tiền, dĩ nhiên không thể chạm vào. Nếu làm bẩn hoặc làm hư, cô có đền nổi không! Đây là kiểu dáng biểu diễn thời trang thường niên ở Paris, Pháp, vừa chuyển về, sáng sớm nay mới đặt ở đây, cho nên chúng tôi chưa kịp treo bảng cấm."
Nhân viên cửa hàng nói năng rất hùng hồn. Dựa vào lời nói vừa rồi của Lăng Phi Phi, cô ta đinh ninh Quý Noãn mặc bộ đồ trắng giản dị trước mặt này không có tiền mua nổi.
Nhân viên cửa hàng mới vừa bảo chưa kịp treo bảng cấm nhìn thấy động tác của Lăng Phi Phi không những không ngăn cản, mà còn tươi cười hớn hở: "Được chứ, mời cô đến phòng thay quần áo VIP. Nhân viên chúng tôi sẽ giúp cô mặc thử."
Dứt lời, cô nhân viên kia phớt lờ Quý Noãn mà từ đầu đến chân chẳng nhìn ra một món hàng hiệu nào, bắt đầu lôi kéo nhân viên khác đến phục vụ cô Lăng vừa nhìn đã thấy khí chất ngời ngời.
Bạch Vi lạnh nhạt đưa mắt về phía Lăng Phi Phi, bước đến bên cạnh Quý Noãn, an ủi: "Cô đại tiểu thư này chắc là bẩm sinh mắt mọc trên đỉnh đầu. Bảo chúng ta mời cô ta ăn cơm, rồi còn theo cô ta đi dạo, thật ra chỉ muốn khoe khoang tiền bạc, tỏ rõ gia thế mà thôi. Em đừng để ý cô ta làm gì."
"Chị thấy bộ váy vừa rồi thế nào?" Quý Noãn lặng lẽ thu hồi tầm mắt, nhìn Bạch Vi bên cạnh.
Bạch Vi nhướng mày: "Tạm được, trông có vẻ đẹp đấy, nhưng giá hơi đắt. Nếu như là kiểu dáng biểu diễn thời trang mới tại Pháp được chuyên chở bằng máy bay thì cũng đáng đồng tiền bát gạo."
"Chị có định tham gia kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường không?" Quý Noãn hỏi tiếp.
"Nếu lúc đó có thời gian thì chị sẽ đi. Từ sau khi đi làm, hiếm khi chị được trở lại tháng ngày sinh viên. Lúc trước còn đi học, chị chưa từng tham gia hoạt động kỷ niệm thành lập trường. Lần này xem như đặt một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho thời sinh viên đáng thương của mình." Bạch Vi dứt lời, ánh mắt mỉm cười, nhìn Quý Noãn: "Còn em?"
Quý Noãn không đáp, thản nhiên nhìn những kiểu dáng lễ phục khác, điềm đạm nói: "Em thấy bộ váy vừa rồi rất hợp với chị. Kiểu dáng tương đối nghiêng về sự thành thục, tao nhã. Vóc người Lăng Phi Phi nhỏ nhắn, không đủ khí chất để phô bày hết vẻ đẹp của bộ váy. Nếu như chị mặc vào, nhất định sẽ đẹp hơn nhiều."
Bạch Vi nghe thấy lời này thì cười rộ lên: "Thôi đi, chỉ là buổi kỷ niệm thành lập trường, chị ăn mặc phù hợp là được. Cho dù chị là lãnh đạo cấp cao của một công ty có vốn đầu tư nước ngoài thì tiền lương cả năm mới được mấy triệu. Chị không cần bỏ ra số tiền lớn như vậy để tranh đua với cô ta đâu. Vừa nhìn chị đã biết Lăng Phi Phi bị gia đình chiều hư, chúng ta và cô ấy cũng không phải là người cùng một thế giới."
Hai người tám chuyện, người này một câu, người kia một câu, bàn từ lễ phục tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường, ngày thành lập trường bàn đến cách dạy học tài tình của Giáo sư Lâm.
Chẳng bao lâu sau, Lăng Phi Phi đã mặc bộ váy bước ra.
Quả nhiên như lời Quý Noãn nói, vóc người Lăng Phi Phi thuộc diện nhỏ nhắn, hoàn toàn không toát lên được khí chất của bộ váy. Tuy cô ta đã cố gắng mang giày cao gót mười mấy centimeter, thoạt nhìn tỷ lệ dáng người cao hơn được một chút, nhưng vẫn không thể cải thiện.
"Sao? Đẹp không?" Lăng Phi Phi đứng trước mặt bọn họ, xoay người đắc ý: "Tôi định mua cái này!"
Bạch Vi cười mà không nói, không bảo đẹp cũng chẳng bảo khó coi.
Quý Noãn chỉ nhướng lông mày, không nói tiếng nào, ánh mắt tỏ vẻ không cần nói cũng hiểu.
Thật ra thái độ của cô và Bạch Vi giống nhau, rõ ràng chẳng thấy đẹp, nhưng lại lười nói ra.
Nhân viên cửa hàng vừa rồi hất tay Quý Noãn cố ý quan sát vẻ mặt của cô, Lăng Phi Phi cũng cố tình nhìn về phía Quý Noãn. Nhân viên đó đột nhiên lên tiếng: "Cô Lăng đừng hỏi họ làm gì, có người trời sinh chỉ có số ngưỡng mộ người khác, cô có hỏi cũng chẳng có nghĩa lý gì. Có vài người biểu cảm đều lộ hết trên mặt, rõ ràng là ăn không được nho mà lại chê nho xanh, chắc chắn sẽ không nói là đẹp."
"Phải đấy, phải đấy!" Nhân viên khác bên cạnh muốn nhanh chóng bán được bộ váy đắt tiền này, kiếm thêm khoản hoa hồng hậu hĩnh, vì vậy cũng hùa theo: "Bản thân mua không nổi mà còn không cho người khác mua? Đúng là ánh mắt gì không biết, giống như cô Lăng ăn mặc xinh đẹp sẽ làm xốn mắt bọn họ vậy! Cô Lăng, cô kết bạn toàn kiểu người gì thế."
"Người ở cùng phòng mà thôi, không tính là bạn bè." Lăng Phi Phi đứng đó, vênh mặt đắc ý, mặc cho hai nhân viên cửa hàng không ngừng tâng bốc. Cô ta xoay hai vòng, nói luôn: "Bộ này đúng là không tệ, cửa hàng còn những kiểu khác không?"
"Nếu cô thích thì mua đi." Quý Noãn nói một câu không mặn không nhạt: "Chúng tôi đến tầng khác của trung tâm thương mại đi dạo. Cô xong thì gọi điện cho chúng tôi."
Dứt lời, Quý Noãn và Bạch Vi nhìn nhau, xoay người cất bước định đi.
Kết quả nhân viên sau lưng đột nhiên giở giọng chanh chua: "Mua không nổi cũng chẳng cần đi dạo khắp nơi. Tất cả cửa hàng cả trong lẫn ngoài trung tâm mua sắm đều có giá thế đấy. Cô có tiền không mà đòi đi dạo?"
Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire