Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Hội chứng chị em
Tuy rằng tôi không mấy tin lời bé gái.
Nhưng đầu óc vẫn thoáng chốc trống rỗng.
Ba nó?
Là ai?
Trần Thời Kiệm?
Đồng tử tôi chấn động.
Vãi thật.
… Không thể nào!
2.
Tôi thu lại hàm răng đang nhe ra.
“Muốn tỏ tình với ai là quyền của tôi, anh đâu phải anh ruột tôi, dựa vào đâu mà quản?”
Sắc mặt Trần Thời Kiệm lập tức lạnh xuống.
Trông hắn chẳng giống người có ý thích tôi chút nào.
Giọng nói thì bình thản, nhưng từng chữ lại đâm thẳng vào tim:
“Nhan Thi Niên, Chu Kỳ Uyên là bạn cùng phòng của tôi, tôi hiểu cậu ta hơn cô.”
“Nếu cô bị từ chối, tôi cũng sẽ mất mặt trước bạn bè.”
“Đã ảnh hưởng đến tôi, thì tất nhiên là chuyện của tôi.”
— Cũng đúng.
Trần Thời Kiệm không chỉ là bạn cùng phòng, còn là bạn thân của Chu Kỳ Uyên, chắc chắn hiểu rõ sở thích của cậu ấy hơn tôi.
Nghe thế, hy vọng của tôi thực sự rất mong manh.
Trần Thời Kiệm đẩy gọng kính viền vàng, ánh mắt có vẻ ôn hòa, nhưng giọng nói lại mang theo áp lực rõ ràng:
“Cô chắc là vẫn muốn tiếp tục chờ cậu ta?”
Tôi cúi đầu, siết chặt quai cặp.
—
3.
Tôi cúi mặt đi một đoạn với Trần Thời Kiệm.
Suy nghĩ một lúc, vẫn không cam tâm, tôi bất ngờ quay lại bụi cỏ, tóm lấy cái cục bông trắng nhỏ đang định trốn.
Bé gái với mái tóc xoăn như lông cừu, mặc bộ yếm màu hồng, đang vặn vẹo trong tay tôi:
“Ái da, mẹ sờ người ta nhột quá đi, hahaha~”
“Đừng gọi bậy.”
Tôi hơi đau đầu, “Tôi mới mười tám tuổi, còn chưa từng yêu đương, lấy đâu ra đứa con lớn thế này chứ?”
“Nhưng con thực sự là đến từ tương lai mà!”
Con bé chớp đôi mắt hẹp dài y hệt ai đó, bắt đầu đếm bằng ngón tay:
“Mẹ tên là Nhan Thi Niên, cung Bọ Cạp, tóc xoăn tự nhiên, dị ứng với xoài, từng nuôi một con vẹt yến phụng, năm mười lăm tuổi bà ngoại tái hôn vào nhà họ Trần, mẹ nhờ đó mà quen được ba…”
“Dừng lại!”
Da đầu tôi tê dại.
Nó nói trúng hết.
Đặc biệt là mái tóc xoăn tự nhiên kia, giống hệt tôi hồi bé.
Thuyết phục nhất chính là đôi mắt dài hẹp ấy.
Nhìn kỹ thì đúng là hơi giống Trần Thời Kiệm thật.
Tôi do dự hỏi:
“Con… tên gì?”
“Nhan Tích Thời.”
Bé gái vui vẻ giải thích: “Là ba đặt tên đó, mong Nhan Thi Niên sẽ biết trân trọng Trần Thời Kiệm.”
Trước mắt tôi tối sầm.
Bình thường đọc mấy thứ giả khoa học trên mạng thì khác, gặp phải ngay chính mình lại là chuyện khác hoàn toàn.
Người nào không được.
Sao lại là gã anh kế đáng ghét kia?
Tôi nhịn mãi, cuối cùng cũng không chịu nổi:
“Trần Thời Kiệm thật sự là ba ruột của con? Con đừng hiểu lầm, ý mẹ là… mẹ có ngoại tình sao? À không phải, ý là… con còn có ba nào khác không?”
Nhan Tích Thời hơi bối rối:
“Tích Tích tất nhiên chỉ có một ba thôi.”
Tôi tuyệt vọng lùi hai bước, lại bất ngờ đụng vào một người.
Giọng nói dịu dàng vang lên từ phía trên đầu:
“Nhan Thi Niên, thì ra em ở đây.”
—
4.
Là Chu Kỳ Uyên!
Nhưng vừa bị Trần Thời Kiệm cảnh cáo, lại còn bị spoil cả đời về sau, lúc này tôi chẳng còn tâm trạng gì để tỏ tình nữa.
“Chẳng phải chúng ta hẹn gặp nhau ở hồ Đồng Tâm sao? Em còn nói có chuyện muốn tìm anh…”
Tôi ủ rũ ngắt lời cậu ấy:
“Không có gì nữa rồi.”
Chu Kỳ Uyên kinh ngạc chỉ vào Nhan Tích Thời:
“Cô bé này là ai vậy?”
“Con là con gá…”
Tôi vội vàng bịt miệng Nhan Tích Thời lại, ngăn nó nói ra lời động trời.
“Con bé là người thân của hàng xóm nhà em!”
Thấy Chu Kỳ Uyên không có phản ứng gì lạ.
Tôi âm thầm thở phào.
Cậu thiếu niên cong nhẹ khóe mắt, có vẻ không nghi ngờ gì.
Cậu lấy ra một cây kẹo mút từ túi, dịu dàng xoa đầu Nhan Tích Thời:
“Anh trai với chị gái có chuyện muốn nói, em ra kia chơi một lát được không?”
Nhan Tích Thời bị kẹo dụ dỗ.
Chạy ra gần đó chơi, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía này.
Chu Kỳ Uyên thu lại ánh mắt, khẽ ho một tiếng:
“Có chuyện… anh nghĩ nên nói sớm với em.”
“Dù sao em cũng là em gái của A Thời, anh lại là bạn thân của cậu ấy, anh không muốn mọi chuyện mập mờ như thế.”
Nghe có vẻ, Chu Kỳ Uyên định từ chối tôi.
“Em hiểu, anh tôi cũng đã nói với em rồi.”
Giọng tôi càng lúc càng ủ rũ.
Chu Kỳ Uyên hơi sững lại.
“… Trần Thời Kiệm nói với em rồi sao?”
“Ừ.”
Bị từ chối thẳng như vậy là lần đầu tiên trong đời.
Tôi cúi gằm, nhìn chằm chằm mũi chân, chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống, mắt cũng bắt đầu nóng lên.
“Vậy… em chấp nhận sao?”
Chu Kỳ Uyên có vẻ lo lắng.
“Em không nghĩ gì nhiều, nghe anh là được rồi.”
“Thật sao?!”
Tôi bất ngờ bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Chu Kỳ Uyên ôm chầm lấy tôi, vành tai đỏ bừng lan đến cả cổ, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng:
“Em nói là… em đồng ý làm bạn gái anh rồi?!”
—
5.
Tôi đơ người.
Ngẩn ngơ đứng im tại chỗ, không biết nên làm gì.
Chu Kỳ Uyên lại nói thêm rất nhiều:
“Thật ra anh thích em từ lâu rồi… nhưng sợ dọa em, nên vẫn không dám nói.”
“Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, anh không muốn để lại tiếc nuối trong đời.”
“Niên Niên, đây là móc khóa búp bê bản giới hạn mà em thích nhất, anh xếp hàng lâu lắm mới mua được…”
Thì ra, Chu Kỳ Uyên cũng thích tôi.
Niềm vui ngập tràn khắp tim.
Tôi bỗng nghĩ thông suốt —
Chuyện tương lai, ai mà nói chắc được.
Quan trọng là cảm xúc của bản thân lúc này, vì sao phải lo lắng cho những việc chưa xảy ra?
Huống chi, tương lai hoàn toàn có thể thay đổi.
Chu Kỳ Uyên đặt con chó bông nhỏ vào tay tôi.
Con chó bông cùng kiểu, mặc đồ đôi, đang lắc lư trên cặp của cậu ấy.
“Thích không?” Cậu ấy khẽ hỏi, mắt lấp lánh.
Tôi gật đầu thật mạnh.
Cậu ấy mặt đỏ bừng, cẩn thận nắm lấy tay tôi.
“Anh đưa em về nhà nhé?”
“Ừ.”
Tôi xấu hổ không dám ngẩng đầu, nhưng ngón tay lại len lén siết lấy tay cậu ấy.
Tuy nhiên, chúng tôi đều không nhận ra, Nhan Tích Thời ở cách đó không xa đã giơ đồng hồ thông minh trên tay, chụp lia lịa bóng lưng hai đứa đang nắm tay nhau.
Ngay sau đó, nó như một viên đạn nhỏ lao đến, chen vào giữa hai người.
“Vậy thì cảm ơn chú nha, con cũng muốn về nhà cùng luôn!”
Nhan Tích Thời cố tình nhấn mạnh hai chữ “chú”, cười hồn nhiên vô tội, một tay kéo tôi, một tay kéo Chu Kỳ Uyên, hoàn hảo chia cách chúng tôi.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire