lundi 15 septembre 2025

PVHT - Chuong 4

 Danh sách chương                          Facebook           Thế giới ngôn tình

Phá Vỡ Hệ Thống

Từ lúc bước vào cửa, Lục Kính Nghiêu vẫn chưa bật đèn.

Trong nhà dù tối mờ, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt hắn.

Sắc bén đến mức đáng sợ, như một con dã thú.

Không một lời nói dối nào có thể qua mắt đôi mắt như vậy.

Tôi khựng lại trong chốc lát, rồi kinh hãi kêu lên:

“San Triệt không phải anh trai anh sao? Sao lại là con gái?”

“Rất kỳ lạ phải không? Nhưng cô ta chính là vậy, lừa tôi suốt sáu năm.”

“Không thể nào!”

Tôi cố gắng diễn ra vẻ kinh ngạc.

“San Triệt là một kẻ lừa đảo từ đầu đến cuối.” Lục Kính Nghiêu thong thả nói, “Lừa tôi xong, lại dùng cái chết làm lời từ biệt, em nói xem tôi có nên hận cô ta không?”

“Nên! Nhất định là nên!”

“Nhưng nếu không có cô ta, sẽ không có tôi của hiện tại.”

“Ý anh là gì?”

“Mãi sau này tôi mới hiểu, mỗi lần cô ta dùng lời lẽ cay độc với tôi, đều là đang kéo tôi đi về hướng tốt. Tôi vốn đã bỏ cuộc với bản thân, lại bị cô ta từng bước kéo lên, ép tôi bước đi đúng đường. Nhưng chính cô ta thì…”

Lục Kính Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn vào bầu trời đêm.

Tôi vội vàng an ủi: “Dùng lời cay độc là sai rồi, sao cô ta có thể đối xử với anh như vậy? Đáng giận thật!”

“Nhưng tôi thích cô ta.”

“Đúng rồi, anh nên—hả??”

“Tôi thích cô ta, thích đến phát điên.”

Trong bóng tối, Lục Kính Nghiêu chậm rãi quay đầu, nhìn tôi,

“Cho dù cô ấy là anh trai hay chị gái, là còn sống hay đã chết—

“Cô ấy cũng chỉ có thể là của một mình tôi.”

12
Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lục Kính Nghiêu vậy mà lại có thứ tình cảm này với tôi.

Giữa chúng tôi chẳng phải chỉ có hận thù thôi sao?

Trong lúc tôi còn im lặng, hắn đột nhiên đổi chủ đề.

“Đã điều tra được thân phận của nữ minh tinh bịa chuyện rồi.”

Tôi rất biết điều mà phối hợp: “Cô ta là ai?”

“Cô ta là em họ của Đường Tử Hạo.”

Tôi vỗ đùi, buột miệng: “Bảo sao tôi thấy tên cô ta quen quen, như đã nghe ai đó nhắc đến rồi!”

“Ồ? Đường Tử Hạo nói cho em à?”

“Không không! Tôi với anh ta không thân!” Suýt nữa thì lòi đuôi, tôi vội xua tay, “Có lẽ là trước đây từng đọc mấy bài báo lá cải.”

“Sau khi San Triệt chết, tôi và Đường Tử Hạo vẫn luôn đối đầu, cú đâm sau lưng lần này, đạo diễn đứng sau chính là anh ta.”

Hắn ngừng một lúc.

Lục Kính Nghiêu cúi đầu, thở dài đầy u uất,

“Nếu San Triệt còn sống, không biết có đau lòng vì tôi bị người ta đối xử như vậy không…”

Tôi: “…”

13
Mặc dù Lục Kính Nghiêu có hơi than thở quá đà.

Nhưng tôi vẫn đi kiểm chứng lại.

Hắn không nói dối.

Mấy năm nay, hắn và Đường Tử Hạo như nước với lửa, liên tục đấu đá.

Nhưng lại không đánh vào điểm chí mạng của nhau.

Cứ như chơi trò “giận dỗi” vậy, anh tung một tin xấu, tôi ném lại một scandal.

Không định dứt điểm nhau, chỉ muốn đối phương khổ sở một chút.

Tôi hỏi Đường Tử Hạo chuyện gì đã xảy ra.

Anh lại luôn khéo léo chuyển chủ đề, không trả lời.

Ngược lại, Lục Kính Nghiêu thay đổi khá nhiều.

Không còn nghi thần nghi quỷ.

Không còn thử thăm dò tôi nữa.

Giữa chúng tôi dường như quay lại mối quan hệ ban đầu.

Cuối tuần hôm đó, hắn mang theo bản thỏa thuận ly hôn đến tìm tôi.

Tôi chụp lại gửi cho Đường Tử Hạo xem.

Anh nói không vấn đề gì, tôi mới cầm bút ký tên.

Lục Kính Nghiêu cúi đầu nhìn vào chỗ ký tên, không nói gì.

Tôi kéo vali đã chuẩn bị sẵn, nói: “Hôm nay tôi sẽ dọn ra ngoài ở.”

“Đồ đạc thu dọn hết rồi?”

“Những thứ cần mang theo tôi đã đóng gói. Còn lại anh thích xử lý sao cũng được, vứt đi cũng được.”

“Em gấp lắm sao?”

“Hề hề, ngày anh nói muốn ly hôn, tôi đã bắt đầu thu dọn rồi.”

Tô Dụ Ý rất thích mua sắm, quần áo túi xách cực kỳ nhiều, tôi không mang hết được.

Phần lớn đã bán đi, chỉ giữ lại chút ít.

Tôi nghĩ kỹ rồi, làm việc thêm một hai năm là có thể trả hết số tiền bồi thường đồ vật nghệ thuật của hắn.

Tôi tính toán rất hoàn hảo.

Không hề để ý, giọng điệu của Lục Kính Nghiêu trở nên khác lạ:

“Em như đang rất nóng lòng rời xa tôi vậy?”

Tôi không nghe rõ, vô thức gật đầu.

Ra đến cửa, tôi sực nhớ còn một chuyện quan trọng: “À đúng rồi, bao giờ mình đi tới cục dân chính?”

“Không đi nữa.”

Tôi kinh ngạc quay lại.

Thấy Lục Kính Nghiêu đang xé nát bản thỏa thuận ly hôn.

“Sao lại xé?”

“Nhìn nó ngứa mắt.”

“Là không hài lòng với điều khoản à? Vậy anh làm lại bản mới rồi đưa tôi—”

Chưa nói xong, cơn giận của Lục Kính Nghiêu rốt cuộc bùng nổ:

“Em định giấu tôi đến bao giờ nữa, San Triệt!”

14
Cơ thể tôi hơi cứng lại.

Nhưng tôi biết mình phải nói gì đó.

Phải nói sao cho tự nhiên đây?

“Lục Kính Nghiêu, anh say à? Hay chưa tỉnh ngủ? Nhìn cho kỹ đi, tôi là Tô Dụ Ý.”

Lục Kính Nghiêu không nói gì.

Hắn bước về phía tôi, giày da nghiền lên mảnh vụn của tờ giấy ly hôn.

Hắn bây giờ rất cao, khí thế cũng rất mạnh.

Tôi ngẩng đầu, thấy giữa hai ngón tay hắn đang kẹp một mảnh giấy nhỏ.

—Chính là phần tôi đã ký tên.

“Sau khi San Triệt chết, tôi giữ lại toàn bộ vở ghi, bài kiểm tra của cô ấy, không dám vứt tờ nào.

“Những lúc cảm thấy đau khổ, tôi sẽ nhìn vào vở của cô ấy mà học đến tận khuya.”

Hắn lắc lắc mảnh giấy trong tay,

“Em nghĩ sao mà lại tưởng tôi không nhận ra nét chữ của em?”

Tôi như bị đóng đinh tại chỗ.

Thì ra là vậy.

Bản thỏa thuận ly hôn đó, ngay từ đầu chỉ là một cái bẫy.

Thời gian qua, tôi luôn cẩn trọng, hạn chế viết, chỉ vì sợ bị nhận ra chữ viết khác với trước.

Nhưng hôm nay sơ suất.

“Lục Kính Nghiêu, anh bình tĩnh, nghe tôi nói đã.”

Đến nước này, chối cũng vô ích.

“Vì mối quan hệ trước đây của chúng ta quá phức tạp, tôi chưa nghĩ rõ nên đối mặt với anh thế nào, nên mới chưa nói ra.”

“Đường Tử Hạo biết đúng không?”

“Ừ, tôi cần anh ấy giúp một chút, nên đã nói thật.”

“Chuyện gì chỉ có anh ta giúp được, mà tôi thì không?”

“Không hẳn vậy, chỉ là anh ấy khác anh—”

Tôi cố gắng giữ lý trí để giải thích.

Nhưng câu này vẫn khiến Lục Kính Nghiêu nổi giận.

Hắn bỗng nhấc bổng tôi, ném lên sofa, đè người xuống.

Rồi thô bạo bóp cằm tôi, buộc tôi mở miệng.

Chưa kịp phản ứng, một nụ hôn đầy giận dữ đã giáng xuống.

Hắn dùng sức rất mạnh.

Tôi nghi ngờ môi mình đã bị cắn rách.

Nhưng tôi không đẩy hắn ra, tôi biết hắn đang tức giận, cần phát tiết.

Sau khi điên cuồng cắn mút một trận, tôi cảm thấy có gì đó ươn ướt trên má.

Tôi không khóc, vậy là Lục Kính Nghiêu.

Nước mắt hắn chạm lên mặt tôi.

Phải đến lúc hôn đến gần nghẹt thở, hắn mới buông tôi ra.

Dù là mười bảy hay hai mươi bảy tuổi.

Lục Kính Nghiêu chưa bao giờ khóc trước mặt tôi.

Đây là lần đầu tiên.

Hắn như một đứa trẻ mắc lỗi, không ngừng dùng ngón tay cái lau vết rách nơi môi tôi.

“Xin lỗi, xin lỗi… tôi khiến em cảm thấy ghê tởm đúng không?”

Không chờ tôi trả lời.

Hắn lại nói:

“Tôi biết tôi rất ghê tởm, tôi không nên thích em. Nhưng tôi không thể khống chế nổi… em lại định bỏ rơi tôi lần nữa, tôi không chịu được, thật sự không chịu nổi. Anh, chị, San Triệt, Tô Dụ Ý, em có bao nhiêu thân phận như vậy, sao không để một thân phận ở lại bên tôi?”

“Anh nói xong chưa thì để người ta nói lại.”

Tôi thở dài, như trước đây, chọt ngón tay vào trán hắn,

“Tôi vừa nói, Đường Tử Hạo khác anh, vì anh ấy là bạn thân của tôi, chỉ là bạn, tôi không có chút tình cảm vượt mức bạn bè nào với anh ấy cả.

“Còn anh, tôi không biết phải đối mặt ra sao.

“Là em trai, là người thân, cũng là một người đàn ông.”

Lục Kính Nghiêu ngẩng lên nhìn tôi.

Nước mắt vẫn vương trên lông mi.

“Tôi muốn ly hôn, là vì tôi cần thời gian suy nghĩ, xem lại mối quan hệ của chúng ta. Tôi không định bỏ rơi anh, Lục Kính Nghiêu, tôi biết, người thân duy nhất còn lại của anh, là tôi.”

Mẹ của San Triệt, cuộc hôn nhân với bố Lục Kính Nghiêu cũng không kéo dài.

Người đàn ông cả đời ham mê cưới vợ này.

Cuối cùng chết vì nghiện rượu đúng năm Lục Kính Nghiêu tốt nghiệp đại học.

Từ đó, hắn đơn độc, không còn ai thân thiết bên cạnh.

“Vậy em… có thấy tôi ghê tởm không?”

Hắn cẩn thận hỏi, giọng khàn khàn.

Tôi lắc đầu: “Dù là San Triệt hay Tô Dụ Ý, cũng không thấy anh ghê tởm.”

15
Sau đó, Lục Kính Nghiêu hỏi tôi rất nhiều.

Ví dụ, tên thật của tôi là gì.

“Là Tô Dụ Ý,” tôi chỉ vào mình, “Cùng tên.”

“Em thật sự trông như thế nào? Tôi sẽ thuê người vẽ lại.”

“Không nhớ nữa rồi.”

Tôi đã chết quá lâu, lại thay đổi quá nhiều thân phận để làm nhiệm vụ.

Sớm đã quên mất hình dạng thật của mình.

Nhưng tôi mặt dày nói: “Chắc còn đẹp hơn gương mặt hiện tại ấy chứ.”

Lục Kính Nghiêu đang dùng đầu ngón tay vuốt tóc tôi.

Khẽ nói:

“Em là ai cũng được, là nam hay nữ, trẻ hay già, tôi đều yêu.”

Sau đó, một thời gian ngắn.

Chúng tôi như ngầm thỏa thuận với nhau về mối quan hệ này.

Không ly hôn, nhưng cũng chưa thực sự bước thêm một bước thành vợ chồng thật sự.

Tôi biết Lục Kính Nghiêu đang kiềm chế.

Hắn đang đợi tôi thích nghi.

Nhưng tôi còn chưa kịp thích nghi, thì nhà họ Tô xảy ra chuyện.

Bố mẹ của nguyên chủ vốn chẳng phải người lương thiện gì.

Trước khi kết hôn, họ chuyển quyền đại diện công ty cho nguyên chủ, nói là để làm của hồi môn cho cô ta.

Nguyên chủ không phải không có đầu óc.

Nhưng cô ấy ngây thơ nghĩ rằng, cha mẹ ruột thì sẽ không hại mình.

Ai ngờ, sau khi tận dụng giá trị cuộc hôn nhân này đến mức tối đa, bố mẹ cô ta đột nhiên ôm tiền bỏ trốn.

Họ để con gái ở lại chịu trận, rồi mang theo cậu con trai nhỏ được cưng chiều nhất rời đi.

Hệ thống đã giải trừ liên kết từ lâu.

Không thì tôi thật muốn túm đầu nó hỏi, đây là cuộc đời tự do hạnh phúc mà mày nói à?

Thôi vậy, vốn dĩ đã biết nó không đáng tin rồi.

Tôi gánh khoản nợ khổng lồ, còn Lục Kính Nghiêu vì tôi mà bận túi bụi.

Để giữ danh tiếng, các cổ đông khác trong công ty yêu cầu hắn phải cắt đứt quan hệ với tôi.

Lục Kính Nghiêu từ chối ngay tại chỗ.

Không chỉ từ chối, hắn còn dứt khoát tuyên bố sẽ giúp tôi giải quyết khủng hoảng.

Nhưng chuyện này rất khó.

Bao nhiêu cặp mắt trong công ty dõi theo, đối thủ cạnh tranh cũng rình rập từng bước.

Thế nên, tôi lại một lần nữa đề nghị ly hôn.

“Anh mệt mỏi quá rồi, tôi không muốn liên lụy anh nữa.”

“Em thấy tôi mệt?” Lục Kính Nghiêu nheo mắt, “Vậy em hôn tôi một cái, coi như cổ vũ đi.”

Hắn chỉ buột miệng nói vậy thôi.

Hắn nghĩ tôi cũng chỉ nghe cho vui.

Nhưng tôi túm cà vạt hắn, kéo hắn lại gần.

Hôn một cái.

Lục Kính Nghiêu lập tức trừng to mắt.

Hắn ấn đầu tôi, hôn lại sâu hơn.

“Ly hôn là không thể, sau này đừng nhắc đến chuyện đó nữa.”

Hắn khàn giọng nói,

“Người một nhà, không có chuyện liên lụy.”

Tôi chạm vào đôi môi vừa bị hôn đến đỏ rực, trong lòng thầm nghĩ, làm gì có kiểu người nhà nào như vậy chứ.

Danh sách chương

Facebook       Thế giới ngôn tình

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

PVHT - Chuong 4 Lượt xem: