mardi 14 octobre 2025

Chuong 16 - 20

  Danh sách chương       Facebook      Thế giới ngôn tình

Đệ nhất kiếm thần – Diệp Huyên

Diệp Huyên vừa đặt chân vào phòng đã vội vã đổ một viên đan Dưỡng Thần ra tay, nhìn Diệp Liên nuốt xuống mà vẫn chưa hết hãi hùng, đồng thời cũng tự trách mình sao lại quên mất việc thuốc thang của em.

Không lâu sau, Diệp Liên chậm rãi mở mắt dưới ánh nhìn sốt ruột của anh trai.

Thấy hắn, cô bé nở nụ cười ngọt ngào: “Đại ca, nhìn thấy huynh thật tốt quá”.

Diệp Huyên cũng mỉm cười, nắm lấy tay em vỗ về: “Muội thấy đỡ hơn không?"

Cô bé gật đầu: “Không còn lạnh nữa”.

Diệp Huyên khẽ nói: “Lỗi tại huynh.

Huynh hứa chuyện này sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa, tuyệt đối không!"

Đôi mắt đang nhìn anh trai của Diệp Liên bỗng nhỏ xuống một giọt lệ: “Đại ca, trước kia muội không muốn làm gánh nặng cho huynh nên chỉ muốn chết đi.

Nhưng vừa rồi muội lại sợ lắm, muội sợ sau khi chết rồi, huynh sẽ chỉ còn lại một mình.

Muội...!Muội muốn ở bên huynh mãi mãi!"

Khóe mắt Diệp Huyên cũng ươn ướt, cười nói: “Liên Nhi không sao, hai anh em mình cũng sẽ không sao”.

Diệp Liên đưa tay lên gạt nước mắt: “Muội...!Muội nhất định sẽ sống thật khỏe mạnh, để có thể ở bên huynh cả đời”.

Diệp Huyên ngoéo lấy ngón tay cô bé, nhoẻn cười: “Vậy chúng ta hứa rồi nhé, không ai được chết trước ai hết”.

Cô bé nguýt hắn: “Đại ca, chỉ có trẻ con mới ngoéo ngón tay thôi!"

Diệp Huyên bật cười: “Trong lòng huynh, muội vĩnh viễn là một đứa trẻ”.

Đôi môi Diệp Liên lập tức mỉm cười tươi tắn như một đóa hoa, trong lòng ngọt ngào vô cùng.

Lần này Diệp Huyên không lập tức tu luyện nữa mà lại cõng Diệp Liên đi dạo phố một vòng.

Gần đây cô bé cứ ở mãi trong phủ nhà họ Diệp, không có cơ hội đặt chân ra ngoài khiến người làm anh như hắn áy náy vô cùng.

Bây giờ có chút thời gian rảnh, hắn tất nhiên phải bù đắp cho cô bé.

Dù sao thì trong lòng Diệp Huyên, trời đất bao la, em gái lớn nhất!

Thanh Thành là một tòa thành nhỏ, dân số không vượt quá hai trăm nghìn, thuộc vào hàng dưới chót của Khương Quốc.

Tuy vậy nhưng nó cũng vô cùng náo nhiệt, hàng quán tạp kỹ đầy đủ, muốn gì có nấy.

Phủ nhà họ Diệp vừa hay tin Diệp Huyên đưa em gái đi thì lập tức phái người bám theo.

Đại trưởng lão chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, họ cũng sợ hắn chạy mất.

Về phần Diệp Huyên, chỉ cần mấy kẻ lén lút thập thò ấy không gây ra chuyện gì thì hắn cũng không buồn quan tâm.

"Đại ca, muội tự đi được mà!"

"Đừng nói bừa, muội vẫn còn yếu lắm, đi cái gì mà đi, để huynh cõng thêm chút nữa..”.

"Ồ, thật ạ...”

Diệp Huyên cõng Diệp Liên đi dạo hết non nửa Thanh Thành, đến khi hoàng hôn buông xuống mới chuẩn bị trở về.

Đúng lúc họ đi ngang qua cổng thành, chợt thấy một cô gái đang cưỡi ngựa phi nước đại đến.

Trang phục trên người nàng ta là một màu trắng tinh khôi không nhiễm bụi trần, tay phải cầm một cây thương dài màu bạc, mũi thương sáng quắc như sao xa.

Cô gái sở hữu gương mặt trái xoan và đôi mắt phượng, ngũ quan hoàn hảo như được tạc, dung mạo xinh đẹp đến mức khiến ai nhìn thấy cũng không thể quên, cũng là cô gái đẹp nhất Diệp Huyên từng thấy.

Khi người con gái không khác gì một bức tranh khiến người khác không thể dời mắt ấy vào thành, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào nàng ta.


Vó ngựa vừa vượt qua cổng thành, cô gái bỗng nhiên dừng lại cạnh bên anh em Diệp Huyên.

Ánh mắt nàng ta dừng lại trên người hắn, sau một hồi quan sát thì lộ ra vẻ kinh ngạc: “Cảnh giới ẩn?"

Diệp Huyên khẽ biến sắc.

Cô gái này biết cảnh giới ẩn?

Nhưng quan trọng nhất là nàng ta lại nhìn ra được cảnh giới của hắn đã bị ẩn giấu, điều mà nhóm người Đại trưởng lão đến giờ vẫn không nhìn thấu - vì nó đã được cô gái bí ẩn kia giấu đi.

Cô gái kia vừa dứt lời thì vung thương lên, mũi thương chĩa thẳng vào Diệp Huyên: “Ngươi hẳn là người đã đưa đến thiên địa dị tượng, Diệp Lang.

Có thể tu luyện đến cảnh giới ẩn, cơ sở lại vững vàng như vậy, quả thật không tệ, đủ tư cách để ta ra thương.

Ta là An Lan Tú, đến nhận lấy một thương của ta đi!"

"An Lan Tú!"

Có người kêu lên: “Trời ạ, nàng ta chính là thiên tài nghìn năm có một của Khương Quốc, An Lan Tú!"

"Đúng là nàng ta rồi, An Lan Tú, người được quốc chủ Khương Quốc phong làm Quốc Sĩ...!Một Quốc Sĩ chỉ mới mười tám tuổi, ngay cả tiền triều cũng chưa từng có chứ đừng nói là Khương Quốc ta!"

"Nghe nói nàng ta đang trên đường khiêu chiến tất cả những thiên tài trên Khương Quốc, đã đi qua ba mươi sáu thành, chưa có một ai đỡ được một thương...!Nghe nói lần này nàng ta đến đây vì Diệp Lang...!Nếu hắn ta được nàng ta khen ngợi như vậy thì nhà họ Diệp nổi danh là điều tất yếu!.


An Lan Tú!

Diệp Huyên cũng ngây người.

Vì hắn từng nghe nói tới cái tên này, An Lan Tú này có thể nói là không ai không biết ở cả Khương Quốc, vì nàng ta thật sự rất có tiếng tăm.

Thiên tài số một Khương Quốc!

Chưa đến mười tám tuổi đã đạt đến Lăng Không Cảnh trên Ngự Khí Cảnh, chẳng những thế còn là thương khách* trẻ tuổi nhất Khương Quốc từ trước đến nay, đây còn chưa tính là gì, đáng sợ nhất là nàng ta còn lĩnh ngộ được thương ý!

*Thương ý: Người sử dụng thương

Điều này mang ý nghĩa gì?

Có nghĩa là sau này gần như chín mươi chín phần trăm nàng ta sẽ là một Đại Tông Sư thương đạo!

Thiên tài thế này chưa từng xuất hiện trong lịch sử mấy trăm năm của Khương Quốc bao giờ!

Hơn nữa, An Lan Tú còn có rất nhiều kỷ lục và truyền thuyết… Ví dụ như nàng ta là học sinh đầu tiên của Khương Quốc được viện trưởng của học viện Thương Mộc tự mình mời vào trường, nàng ta là Quốc Sĩ trẻ tuổi nhất Khương Quốc… Nàng ta là người đạt đến Lăng Không Cảnh nhanh nhất trong những người trẻ tuổi của Khương Quốc…

Thiên Tuyển Nhân gì đó, thiên dị tượng gì đó, thật sự chẳng là gì trước mặt nàng ta cả!

Diệp Huyên không ngờ đối phương lại đi đến Thanh Thành nhỏ bé này.

Trên lưng ngựa, An Lan Tú chĩa trường thương trong tay về phía Diệp Huyên, trong mắt không có khinh thường, cũng không có sự kiêu ngạo coi trời bằng vung, rất bình tĩnh.

Diệp Huyên thôi suy nghĩ, lắc đầu: “Cô tìm nhầm người rồi”.

An Lan Tú cau mày lại: “Có ý gì?”

Diệp Huyên nói: “Ta không phải Diệp Lang dẫn tới thiên địa dị tượng, hắn ta ở nhà họ Diệp, cô có thể đi tìm hắn ta!”

An Lan Tú hơi nhíu mày: “Ngươi không phải Diệp Lang!”

Diệp Huyên gật đầu.

Lúc này, Diệp Liên ở bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, ca ca của ta cũng lợi hại lắm đó!”

Diệp Huyên cười xoa đầu Diệp Liên, cô bé nở nụ cười ngọt ngào, ôm chặt lấy cánh tay hắn.

An Lan Tú quan sát Diệp Huyên: “Không ngờ ở Thanh Thành nho nhỏ này chẳng những xuất hiện một Diệp Lang có thể dẫn tới thiên dị tượng còn có người tu luyện cảnh giới ẩn như ngươi, thật sự khiến ta hơi bất ngờ”.

Diệp Huyên cười không nói gì.

An Lan Tú nói: “Dù ngươi có phải Diệp Lang không thì ngươi cũng có tư cách đỡ thương của ta, có đỡ không?”

Diệp Huyên im lặng.

Đỡ!

Chắc chắn hắn sẽ nổi tiếng, dù hắn không quan tâm đến tên tuổi gì lắm, nhưng hắn biết tên tuổi này nhất định sẽ giúp được cho mình.

Chỉ là một khi đỡ đòn, thực lực của mình cũng sẽ bị lộ.

Bây giờ để lộ thực lực, có lẽ đám Đại trưởng lão sẽ bất chấp tất cả tiêu diệt hắn, thậm chí còn sẽ ra tay từ muội muội của hắn.

Nhưng nếu không đỡ đòn thì không phù hợp với tính cách của hắn!

Làm người, sao có thể sợ được?

Nghĩ vậy, Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía An Lan Tú: “Hai ngày sau, cô đấu với ta một trận, được chứ?”

“Hai ngày?”

An Lan Tú hơi lắc đầu: “Đừng trách ta nói thẳng, ngươi không có tư cách khiến ta phải đợi hai ngày đâu”.

Nói xong, nàng ta chuẩn bị giục ngựa rời đi.

Mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên lấy một thanh kiếm gỗ từ một quầy hàng rong ở bên cạnh, hắn nhổ một sợi tốc của mình, sau đó vung kiếm chém nhẹ qua một cái.

Sợi tóc lặng lẽ đứt đôi!

An Lan Tú dừng lại, nhìn về phía Diệp Huyên một lần nữa, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ ta lại xem không kỹ, ngươi chẳng những tu luyện được cảnh giới ẩn còn là một kiếm tu, còn trẻ thế đã là kiếm tu, rất hiếm có ở Khương Quốc ta”.

Diệp Huyên nhìn thẳng vào An Lan Tú: “Hai ngày sau, cô và ta đấu một trận, được chứ?”

Trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời của An Lan Tú hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, người đàn ông trước mắt nói là đánh với nàng ta một trận, chứ không phải đỡ một thương của nàng ta!

An Lan Tú quan sát Diệp Huyên lại lần nữa, sau đó nói: “Vậy ta đợi ngươi hai ngày.

Bây giờ, ta muốn đi gặp Diệp Lang, ngươi biết nhà họ Diệp ở đâu chứ?”

Lúc này, Diệp Liên cười nói: “Tỷ tỷ, chúng ta cũng là người nhà họ Diệp, tỷ đi về theo chúng ta này!”


An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi là thiếu gia của phủ nhà họ Diệp?”

Diệp Huyên gật đầu: “Xem là vậy đi!”

An Lan Tú gật nhẹ đầu: “Phủ nhà họ Diệp các ngươi cũng may mắn đấy, có thể xuất hiện cả hai thiên tài, xem ra cũng cách thế gia hạng hai không xa”.

Diệp Huyên chỉ cười chứ không nói gì.

Cứ thế, hai huynh muội dẫn An Lan Tú về phủ nhà họ Diệp, An Lan Tú đến khiến cả nhà họ Diệp đều khiếp sợ, Đại trưởng lão đích thân dẫn theo một đám trưởng lão ra đón.

Đừng thấy bây giờ nhà họ Diệp ngông cuồng, coi trời bằng vung, An Lan Tú này đến từ Đế Đô, hơn nữa thế lực sau lưng dù là một trăm nhà họ Diệp cũng không sánh bằng.

Cho nên khi biết An Lan Tú đến đây để khiêu chiến Diệp Lang, mấy trưởng lão nhà họ Diệp đều mừng như điên!

Ba người Diệp Huyên vừa đi tới cửa phủ, đám người Đại trưởng lão đã đi ra nghênh đón, khi thấy hai huynh muội Diệp Huyên, Đại trưởng lão lập tức nhíu mày, nhưng ông ta cũng không quan tâm đến hai huynh muội Diệp Huyên, mà vội đi tới trước mặt An Lan Tú hơi cúi chào: “An cô nương ghé chơi thật khiến nhà họ Diệp ta cảm thấy vinh hạnh, mời An cô nương vào trong ngồi”.

An Lan Tú hơi lắc đầu: “Không cần ngồi, Diệp Lang có đây không?”

Đại trưởng lão vội đáp: “Có có”.

Dứt lời, ông ta nhìn về phía trưởng lão bên cạnh: “Mau đi gọi Diệp Lang ra đây!”

Trưởng lão lập tức xoay người đi.

Lúc này, đại trưởng lão nhìn về phía Diệp Huyên với sắc mặt lạnh lùng: “Ở nơi này làm mất mặt cái gì? Còn không mau cút vào!”

Nghe vậy, An Lan Tú lập tức hơi nhíu mày.


Diệp Huyên nhìn thoáng qua Đại trưởng lão: “Liên quan gì đến ông!”


Bây giờ hắn và Đại trưởng lão đã như nước với lửa, đương nhiên hắn sẽ không nể mặt ông ta.


Đại trưởng lão lập tức sa sầm mặt, đang định nói chuyện, An Lan Tú ở bên cạnh chợt cất lời: “Đây là?”


Đại trưởng lão nhìn về phía An Lan Tú, vẻ mặt trở nên dịu dàng: “An cô nương có điều không biết, Diệp Huyên này vốn dĩ là Thế tử của phủ nhà họ Diệp ta, nhưng người này hung hăng bá đạo, thiên phú còn bình thường, hoàn toàn không thể gánh vác trọng trách của Thế tử, vì thế nhà ta bãi bỏ danh hiệu Thế tử của hắn, thật không ngờ tên này lại ghi hận trong lòng, oán hận bọn ta, muốn…”


Đúng lúc này, An Lan Tú độ nhiên nói: “Ông nói hắn hung hăng bá đạo, chuyện này ta không có ý kiến gì, nhưng ông nói thiên phú của hắn bình thường?”


Đại trưởng lão hơi ngây người, sau đó nói: “Đương nhiên, cậu ta đã mười tám mà vẫn còn ở Bất Thức Cảnh cấp năm, thiên phú như vậy đương nhiên là vô cùng tệ rồi”.


Nét mặt An Lan Tú trở nên hơi kỳ lạ.


Kiếm tu! Cảnh giới ẩn?


Thiên phú như thế mà còn tệ?


An Lan Tú nhìn thoáng qua Diệp Huyên, không nói gì, lúc này rõ ràng nàng ta cũng phát hiện hình như giữa phủ nhà họ Diệp và Diệp Huyên có gì đó sai sai.


Lúc này, Đại trưởng lão lại nói: “Chắc An cô nương không biết, cậu ta không muốn để Diệp Lang làm Thế tử, ngông cuồng giao hẹn sống chết một tháng với Diệp Lang, nói mới nhớ, còn hai hôm nữa sẽ đến ngày này rồi, nếu An cô nương rảnh rỗi thì ở lại Thanh Thành hai ngày, xin cô nương làm chứng!”


An Lan Tú nhìn thoáng qua Đại trưởng lão, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyên bên cạnh, vẻ mặt hơi kỳ lạ!


Đúng lúc này, Diệp Lang đi ra, bước tới trước mặt An Lan Tú, chắp tay với nàng ta: “An cô nương!”


An Lan Tú nhìn Diệp Lang, một lát sau, nàng ta cau mày lại!


Thiên Tuyển Nhân?


Thiên Tuyển Nhân là chỉ những người tu luyện đến trình độ nhất định, tuổi thọ sắp hết, sau đó chuyển kiếp tu luyện lại.


Mà người như thế, luôn bị những thiên tài thật sự coi thường!


Chỉ có kẻ vô dụng mới chuyển kiếp tu luyện lại, sống chui nhủi trên đời!


Sở dĩ nàng ta đến Thanh Thành này không phải vì Diệp Lang là Thiên Tuyển Nhân, mà là nơi này có người dẫn đến thiên địa dị tượng!


Có thể dẫn đến thiên địa dị tưởng mới khiến nàng ta hơi hứng thú!


Mà bây giờ lúc nhìn thấy Diệp Lang, nàng ta có hơi thất vọng!


Diệp Lang che giấu đi cảnh giới của mình, nhưng cảnh giới không vững, thật sự mỏng manh như bọt biển, dù cũng rất ghê gớm, nhưng thật sự không thể lọt vào mắt nàng ta.


So sánh với hắn ta, nàng ta xem trọng Diệp Huyên hơn, nền tảng không thua kém nàng ta là bao, tu luyện ra cảnh giới ẩn, còn là một kiếm tu.


Nghĩ đến đây, An Lan Tú nhìn thoáng qua Diệp Huyên: “Hai ngày sau, ta đến tìm ngươi!”


Nói xong, nàng ta nhảy lên ngựa muốn đi.


Thấy cảnh này, tất cả người nhà họ Diệp đều ngây người.


Có chuyện gì thế?


Kể cả Diệp Lang cũng ngơ ngác.


Cứ thế mà đi?


Đúng lúc này, Đại trưởng lão lấy lại tinh thần, vội vã đi tới phía sau An Lan Tú, cúi người: “An cô nương, cô không tỷ thí với Diệp Lang nhà ta sao?”


An Lan Tú ngồi trên lưng ngựa không thèm quay đầu lại: “Hắn không có tư cách!”


Nói xong, nàng ta giục ngựa biến mất trong tầm mắt của người nhà họ Diệp.


Sau lưng An Lan Tú, người của phủ nhà họ Diệp đều ngơ ngác, sắc mặt của Diệp Lang cũng cực kỳ khó coi, giống ăn phải phân!


Bị khinh thường!


Đây là lần đầu tiên hắn ta bị khinh thường từ khi nổi tiếng đến nay!


Không thể nhịn được!


Dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Lang đột nhiên xông ra ngoài, Đại trưởng lão biến sắc, muốn ngăn cản cũng không kịp, mà đúng lúc này, An Lan Tú đột nhiên dừng lại, một giây sau, nàng ta vung trường thương trong tay về phía Diệp Lang.


Một áp lực vô hình đè lên người Diệp Lang!


Sắc mặt Diệp Lang hoàn toàn thay đổi, đây là thương ý!


Thương ý!


Diệp Lang nhìn An Lan Tú bằng ánh mắt sợ hãi, trong mắt đầy vẻ khó tin, còn trẻ như thế đã lĩnh ngộ thương ý rồi ư?


Thấy Diệp Lang đứng yên, An Lan Tú thu trường thương về: “Nếu ngươi không dừng lại, chắc ta sẽ coi trọng ngươi được một chút, đáng tiếc ngươi dừng lại rồi, chẳng trách phải chuyển kiếp tu luyện lại, đúng là không phải tệ bình thường”.



Nói xong, nàng ta nhìn thoáng qua phủ nhà họ Diệp và hai huynh muội Diệp Huyên bị coi thường ở một bên, hơi lắc đầu: “Cấp cao của phủ nhà họ Diệp đúng là một đám não heo!”


Nói xong, nàng ta giục ngựa bỏ đi.


Diệp Lang siết chặt hai tay, sắc mặt rất khó coi.


Còn Diệp Huyền dẫn Diệp Liên về trạch viện của mình, không hề quan tâm chuyện của Diệp Lang và đám người Đại trưởng lão, bây giờ hắn chỉ muốn cố gắng tu luyện, ở bên muội muội, sau đó đợi tỷ thí hai ngày sau, rồi dẫn muội muội đến Đế Đô!


“Ca, tỷ tỷ khi nãy thật xinh đẹp!”


Ngồi trong phòng, Diệp Liên đột nhiên nói.


Diệp Huyên nhìn cô bé, cười bảo: “Sau này chắc chắn muội muội của ta cũng rất đẹp!”


Lời này thật sự không phải nói dối, trông Diệp Huyên hắn cũng không tệ, muội muội cũng đã xinh đẹp từ bé, sau khi lớn lên chắc chắn là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.


Diệp Liên nở nụ cười ngọt ngào, thầm thấy vui vẻ.


Sau khi Diệp Liên ngủ, Diệp Huyên đi vào tháp Giới Ngục.


Diệp Huyên nói với giọng điệu nặng nề: “Tiền bối, cô gái khi nãy nhìn ra cảnh giới ẩn của ta! Không phải tiền bối nói trước đây chưa từng có ai tu luyện cảnh giới ẩn này sao?”


Xung quanh im lặng một lát, cô gái bí ẩn cất lời: “Cảnh giới ẩn của ngươi khác với người khác”.


Diệp Huyên hơi ngây người, sau đó vội hỏi: “Khác ở đâu?”


Cô gái trả lời: “Cảnh giới ẩn người khác tu luyện rất dễ, nhưng của ngươi sẽ rất đau đớn!”


Diệp Huyên vô cùng khó hiểu: “Vì sao vậy?”


Nàng ta đáp: “Vì cái bọn họ tu luyện là cảnh giới, còn ngươi tu luyện gân cốt, ngũ tạng và toàn thân, có hiểu chưa?”


Diệp Huyên: “…”.







Diệp Huyên tuy không hiểu lời giải thích của cô gái bí ẩn cho lắm nhưng quyết định không cần rối rắm thêm nữa, dù sao không làm hại gì đến hắn là được.

Như nghĩ đến gì đó, hắn hỏi: “Tiền bối, người cũng gặp được cô gái kia rồi, thấy nàng ta thế nào?"

Nàng ta ở đây hiển nhiên đang nói đến An Lan Tú.

Cô gái bí ẩn nhàn nhạt đáp: “Thế này đi, hai anh em ngươi không hề thua kém nàng ta, nhất là em gái ngươi, con bé còn hơn cả cô ta”.

"Em ta?"

Diệp Huyên ngạc nhiên: “Tiền bối có ý gì?"

Nàng ta đáp: “Tạm thời ngươi đừng quan tâm.

Bây giờ ngươi đã nắm được kiếm thuật cơ bản, có thể thử tu luyện một vài kiếm kỹ rồi”.

Diệp Huyên nghe vậy thì vội hỏi: “Kiếm kỹ gì?"

Kiếm kỹ, những đồ vật hiếm hoi vô cùng!

Ngay cả nhà họ Diệp bao nhiêu năm qua tích trữ nhiều của cải như vậy mà chỉ có khoảng mười loại võ kỹ, mà tất cả đều là cấp thấp.

Võ kỹ được chia thành các cấp bậc như Thiên, Địa, Linh, Huyền, Nhân, Tục.

Võ kỹ có cấp bậc cao nhất mà nhà họ Diệp sở hữu là hạ phẩm bậc Nhân, chỉ có tộc trưởng mới được quyền tu luyện.

Trong toàn bộ Thanh Thành, võ kỹ tốt nhất là hạ phẩm bậc Linh thuộc về phủ thành chủ.

Có thể nói võ kỹ là thứ còn quý giá hơn cả đan dược, mà kiếm kỹ thì lại càng hiếm hoi hơn, e rằng toàn bộ Thanh Thành cũng không có.

Cô gái bí ẩn mở lời: “Ta có hai loại kiếm kỹ cho ngươi lựa chọn.

Loại thứ nhất là kiếm kỹ tương đối tốt, sát thương rất lớn nhưng tu luyện đến tầng nhất định là cực hạn.

Loại còn lại là dạng tiến hóa, không có cấp bậc, không có giới hạn, ngươi càng mạnh thì nó càng mạnh, có thể bầu bạn với ngươi cả đời.

Nhưng kiếm kỹ này có một điểm yếu chết người, đó là nếu như sát niệm và lòng tin vào kiếm đạo của ngươi không đủ mạnh thì nó sẽ càng lúc càng yếu đi.

Ngược lại, hai thứ đó của ngươi càng mạnh thì nó sẽ càng mạnh lên, không có giới hạn!"

Diệp Huyên thấp giọng hỏi: “Ta có thể luyện cả hai không?"

Cô gái đáp: “Không, tham quá nuốt không hết, một nghề cho chín còn hơn chín nghề.

Về sau ngươi có thể tu luyện những loại kiếm kỹ khác, nhưng bây giờ tốt nhất chỉ luyện một mà thôi.

Bởi vì kiến thức và hiểu biết của ngươi về kiếm đạo không sâu, học thêm nữa cũng không tiêu nổi.

Mỗi một loại kiếm kỹ - đặc biệt là loại ta truyền cho ngươi - cũng không phải chỉ là kiếm kỹ, mà chính là một loại thái độ, một loại nhân sinh, một loại ý tưởng về kiếm đạo, ngươi hiểu chứ?"

Diệp Huyên nhìn bốn phía một lượt, hỏi: “Tiền bối cũng là kiếm tu?"

Nhận được một câu trả lời lạnh nhạt: “Ngươi hỏi nhiều quá”.

Diệp Huyên: “...”

Nàng ta thúc giục: “Ngươi chọn đi, chọn loại nào?"

Diệp Huyên cười khổ: “Tất nhiên là loại thứ hai”.

Cô gái bình phẩm: “Ngươi có lòng tham, nhưng hãy nhớ kỹ: lòng tham phải đi liền với sức mạnh”.

Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta biết”.

Nàng ta tiếp lời: “Kiếm kỹ này có tên Nhất Kiếm Định Sinh Tử, tinh túy của nó nằm ở chỗ một khi xuất kiếm ắt sẽ quyết định sống chết của ngươi.

Phương thức tu luyện kiếm kỹ này cũng khác những loại khác, nó là niềm tin vào kiếm đạo.

Vì vậy ngươi có thể tu luyện thành công hay không đều phải dựa vào vận may!"

Theo từng lời từng chữ của nàng ta, động tác thi triển một loại kiếm kỹ xuất hiện trong đầu Diệp Huyên.

Hắn vội vàng cầm kiếm Linh Tiêu lên làm theo từng động tác, nhưng sau đó kinh hãi phát hiện chúng không hề có hiệu quả gì, thậm chí còn khiến lồng ngực hắn trở nên nghẹn ứ, khó chịu vô cùng.

Diệp Huyên ngơ ngác nhìn bốn phía: “Tiền bối, đây là?"

Cô gái bí ẩn lên tiếng: “Phương pháp tu luyện kiếm kỹ này chia làm sáu giai đoạn, hiện giờ ngươi còn chưa mở khóa được giai đoạn thứ nhất, tất nhiên sẽ không thi triển được.

Còn khi nào ngươi có thể thì phải xem bản thân ngươi”.

Diệp Huyên lộ ra vẻ quái đản.

Kiếm kỹ kiểu quái gì mà còn cần phải mở khóa vậy?

Đột nhiên, cô gái lại nói: “Kiếm tu không xuất kiếm thì thôi, một khi đã xuất ắt sẽ quyết định sống chết của kẻ địch.

Nền tảng của kiếm kỹ này nằm ở sát niệm và lòng tin vào kiếm đạo, ngươi cũng đừng nên quyết liệt theo đuổi, cơ duyên đến tự nhiên sẽ thành công thôi”.

Diệp Huyên cười khổ, trước mắt hắn chỉ có thể làm vậy.

Trong khoảng thời gian kế tiếp, Diệp Huyên không hề ngơi nghỉ mà điên cuồng so chiêu cùng cái bóng kia.

Tốc độ, sức mạnh và khả năng phản ứng của hắn đều được nâng cao rất nhiều lần.

Hắn vốn đã thân kinh bách chiến, hiện giờ không chỉ tu luyện được cảnh giới ẩn mà còn trở thành kiếm khách.


Sức mạnh của hắn so với ngày xưa không khác gì một trời một vực, tuy chỉ mới đến Khí Biến Cảnh cấp sáu nhưng Ngự Khí Cảnh căn bản không phải đối thủ của hắn.

Thời gian chớp mắt đã qua, ngày hẹn tỉ võ sinh tử giữa Diệp Huyên và Diệp Lang đã đến.

Dưới sự tác động của Diệp Lang và sự lan truyền của một số đệ tử trong tộc, toàn bộ Thanh Thành gần như đều biết đến sự kiện này.

Diệp Huyên!

Người dân Thanh Thành cũng không xa lạ gì với cái tên này.

Trước kia, Diệp Huyên là người đã cứu nhà họ Diệp khỏi tình thế bất lợi ở nơi đây, trở thành công thần lớn nhất trong gia tộc, nhưng đáng tiếc bây giờ họ lại có Diệp Lang.

Hoàng gia không kể thân tình, thế gia cũng vậy, thậm chí còn tàn khốc hơn.

Ai mạnh thì được gia tộc chọn, mà chuyện tối kỵ trong tộc chính là để một núi có hai hổ, dù sao thì chức vị tộc trưởng chỉ có một mà thôi.

Nói đơn giản hơn, nhà họ Diệp sẽ lựa chọn giữa Diệp Huyên và Diệp Lang, mà họ chọn ai thì đến thằng đần cũng biết.

Đối với trận quyết chiến sinh tử này, nhà họ Diệp không chỉ mời các đại thế gia khác trong Thanh Thành đến xem mà còn dời địa điểm tỉ thí đến bên ngoài phủ, cho xây dựng một đài tỉ võ rộng mười mấy trượng.

Một vài người đã nhìn thấu ý đồ của nhà họ Diệp.

Hiện giờ Diệp Lang đang trên đà nổi danh, gia tộc muốn nhóm một mồi lửa, đưa uy danh của hắn ta lên thêm một bậc, tất nhiên cũng có ý giương oai trong đó.

Diệp Lang rất ít khi lộ mặt, lần này xuất hiện chính là để thị uy.

Sự sắp xếp của nhà họ Diệp rất được lòng nhiều người trong Thanh Thành.

Ai cũng muốn chiêm ngưỡng xem Thiên Tuyển Nhân rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, vì vậy gần như toàn bộ người dân trong thành đều đổ xô đến bên ngoài phủ nhà họ Diệp.

Cảnh tượng lúc này có thể nói là chật như nêm cối, biển người đông nghịt, nhốn nháo tưng bừng..


Phủ nhà họ Diệp.

Toàn bộ trưởng lão trong tộc và Diệp Lang đều đang có mặt ở từ đường.

Diệp Lang mặc trường bào đen tuyền thêu chỉ vàng có thể ngăn cản đao kiếm bên trong, ngoài ra còn đeo một khối ngọc bài màu xanh bên hông.

Ngọc bài này không phải vật thường mà được làm từ một loại ngọc tên Ngưng Thần, có tác dụng giúp tỉnh táo tập trung, việc vô cùng quan trọng vào những thời khắc mấu chốt.

Hơn nữa trong ngọc Ngưng Thần còn chứa đựng lượng linh khí tinh khiết.

Diệp Lang hiện giờ đã đến Ngự Khí Cảnh, có thể ngự khí, thêm ngọc bài này chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.

Có thể nói nhà họ Diệp đã đầu tư rất nhiều cho Diệp Lang, cả gia tộc đều cho rằng việc này là đáng giá.

Đại trưởng lão cung kính bái lạy bài vị tổ tiên: “Trời xanh thương xót, tổ tiên phù hộ, nhà họ Diệp ta đã cho ra đời một Thiên Tuyển Nhân, từ hôm nay sẽ đưa gia tộc về lại cảnh huy hoàng năm ấy”.

Ông ta vừa dứt lời, những người còn lại lập tức khom lưng vái.

Đoạn, Đại trưởng lão nhìn Diệp Lang: “Diệp Lang, hôm nay là lần đầu tiên ra mắt của cháu, không cần phải nương tay với Diệp Huyên”.

Những trưởng lão khác gật gù đồng ý.

Kẻ khó xơi như Diệp Huyên thì cứ nhổ tận gốc là tốt nhất.

Diệp Lang mỉm cười: “Tất nhiên rồi”.

Đại trưởng lão gật đầu: “Ta đã nhận được tin tức, gần đây có người từ Viêm Thành và La Thành đến Thanh Thành, có lẽ chính là người do những thế lực ở nơi đó phái đến.

Trận tỉ thí giữa cháu và Diệp Huyên chính là cơ hội, sau khi cháu giết hắn, những thế lực kia chắc chắn sẽ lôi kéo gia tộc ta, cũng có thể lan truyền tên tuổi của cháu.

Có sự hỗ trợ của họ, cháu sẽ hấp dẫn được sự chú ý của các vị trên núi, thậm chí là của học viện Thương Mộc!"

Diệp Lang khẽ gật: “Cháu biết”.

Đại trưởng lão đi đến trước mặt cháu trai, vỗ nhẹ vào vai hắn ta: “Thiên Tuyển Nhân sở hữu trí nhớ của kiếp trước.

Mặc kệ kiếp trước cháu là ai, dòng máu chảy trong huyết quản cháu kiếp này là của nhà họ Diệp, cháu không phản đối điều này chứ?"

"Dĩ nhiên, linh hồn và máu thịt của cháu đều mang họ Diệp”, gương mặt Diệp Lang tuy đang cười nhưng khóe môi lại vẽ ra một nét giễu cợt.

Đối với hắn ta, Diệp Huyên là hòn đá kê chân, nhà họ Diệp cũng chỉ là bàn đạp mà thôi.

Đại trưởng lão hài lòng: “Vậy là tốt.

Đi đi”.

Dưới sự hướng dẫn của các trưởng lão, Diệp Lang bước ra khỏi phủ, đi đến đài tỉ võ vừa được dựng lên kia.

Hắn ta vừa xuất hiện, đám đông xung quanh lập tức sôi trào.

Thiên tài yêu nghiệt!

Một thiên tài yêu nghiệt đến mức có thể đưa đến thiên địa dị tượng, một sự tồn tại Thanh Thành trước giờ chưa từng có.

Diệp Lang đảo mắt nhìn những người đứng dưới võ đài, môi cong cong.

Kiếp trước, hắn ta cũng từng đứng xen lẫn trong họ; kiếp này, trời cao đối đãi hắn ta không tệ, để hắn ta dẫn đến thiên địa dị tượng.

Kiếp này, hắn ta chính là viên ngọc sáng nhất Thanh Thương giới, chắc chắn sẽ chiếm một vị trí trong bảng Yêu Nghiệt kia!

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Lang càng nở rộng hơn, bỗng nhiên quay về phía phủ nhà họ Diệp hô to: “Diệp Huyên! Ra đây chịu chết đi!"

Rền vang như sấm, vang vọng chân trời.

Diệp Huyên!

Đám đông cũng rối rít đưa mắt nhìn vào phủ nhà họ Diệp.

Diệp Huyên đâu rồi?

Hắn vẫn chưa bước ra.

"Chẳng lẽ hắn sợ?"

"Không thể nào, hắn có biệt hiệu Diệp Ác Nhân đấy, không giống như loại người tham sống sợ chết”.

"Diệp Ác Nhân? Hừ, nhìn lại xem đối thủ lần này của hắn là ai? Là Thiên Tuyển Nhân! Thiên Tuyển Nhân đưa đến thiên địa dị tượng đấy!".

truyện teen hay

"Đừng nói nữa, cứ quan sát tiếp xem, nhà họ Diệp sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng”.

Trên lầu quan sát cách đó không xa, Đại trưởng lão nhíu mày nhìn về phía phủ: “Đi xem xem hắn đang giở trò quỷ gì”.

Diệp Khổ gật đầu, xoay người rời đi.

Phủ nhà họ Diệp.

Trong căn phòng nhỏ, Diệp Huyên một tay bưng chén thuốc, một tay tỉ mẩn bón từng muỗng cho Diệp Liên.


Hắn đã ở đây từ một giờ trước.

"Đại ca, hôm nay là ngày tỉ võ sinh tử giữa huynh và Diệp Lang”, Diệp Liên khẽ khàng.

Diệp Huyên mỉm cười: “Muội đừng lo.

Há miệng uống thuốc nào, ngoan...”

Một hồi sau, hắn đứng dậy: “Đại ca ra ngoài một chuyến đây”.

Diệp Liên ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Huyên cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán em gái rồi xoay người rời đi.

Vào giây phút chân hắn sắp bước qua bậc cửa, giọng nói của Diệp Liên vang lên: “Huynh sẽ trở về đúng không?"

"Nhất định”.

Diệp Huyên gật đầu chắc nịch rồi đẩy cửa ra ngoài.

Diệp Liên ngồi trên giường, chậm rãi khép mắt lại, đôi tay lần mò dưới tấm trải, chạm vào một chiếc kéo.

Rất lâu trước đây, cô bé đã từng định tự sát vì không muốn làm liên lụy đến anh trai, nhưng mỗi lần nhìn thấy Diệp Huyên, cô bé lại không muốn chết nữa.

Không phải Diệp Liên sợ chết, cô bé chỉ sợ mình chết rồi, anh trai sẽ chỉ còn lại một mình.

Diệp Liên lấy chiếc kéo kia ra, siết chặt trong tay.

Nếu Diệp Huyên không còn, cô bé cũng chẳng còn lý do gì để tiếp tục sống nữa.

Sống, cô bé sẽ sống cùng anh trai; chết, cô bé cũng sẽ chết cùng anh trai..

Danh sách chương      Facebook      Thế giới ngôn tình


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

Chuong 16 - 20 Lượt xem: