Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Gặp Lại Lần Nữa
Từ sau khi mang thai, thị lực của tôi ngày càng kém.
Đi trên đường mà cũng có thể bị xe điện ngược chiều tông ngã.
Người đàn ông đó thấy tôi là phụ nữ có thai, vội vã hoảng hốt.
Dù tôi nói mình không sao, anh vẫn khăng khăng đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra.
Anh ta thật tốt bụng, đến bệnh viện thì chạy ngược xuôi: đăng ký, xét nghiệm máu, siêu âm… bận rộn đến ướt đẫm mồ hôi.
Ngay cả mấy thai phụ ngồi cạnh cũng đùa:
“Chồng chị đối xử với chị tốt thật đấy.”
Tôi vội vàng xua tay giải thích:
“Anh ấy không phải chồng tôi.
Chỉ vô tình va phải tôi nên đưa tôi đi kiểm tra thôi.”
Người phụ nữ kia hơi ngạc nhiên:
“Vậy còn ba của đứa bé đâu?
Lúc này lẽ ra phải có chồng ở bên mới phải.
Nếu lỡ có chuyện gì thì thật rắc rối.”
Nhắc đến cha của đứa bé, tim tôi bất giác siết lại.
Tiêu Trì…
Kể từ ngày chia tay, tôi chưa từng gặp lại anh.
Vốn dĩ chúng tôi thuộc về hai thế giới khác nhau.
Giờ mỗi người một ngả, như vậy cũng tốt.
Nhưng đôi khi, thế giới lại nhỏ đến bất ngờ.
Cầm tờ xét nghiệm vừa quay người, tôi liền đụng mặt Tiêu Trì.
Thị lực của tôi lúc tốt lúc xấu, vậy mà đúng giây phút này, mọi thứ lại rõ ràng đến từng nét.
Anh mặc bộ vest được cắt may gọn gàng, làm dáng người càng thêm cao ráo.
Chỉ hơi gầy đi một chút, còn đường nét khuôn mặt vẫn tuấn tú như trước.
Người phụ nữ khoác tay anh – Thẩm Tri Ý, vẻ ngoài dịu dàng thanh tú, ăn mặc chỉnh chu từ chiếc váy đến lọn tóc, sang trọng và tinh tế.
Còn tôi…trên chiếc váy bầu rộng thùng thình còn lấm bẩn, mái tóc vì ngã mà rối bời.
Tôi từng đọc tin về việc Tiêu Trì và cô ấy đính hôn, biết cô là tiểu thư nhà họ Thẩm – thiên kim tập đoàn Thẩm thị, vốn dĩ đã cách biệt với tôi như trời và đất.
Dõi theo ánh mắt của Tiêu Trì, Thẩm Tri Ý cũng nhìn thấy tôi.
Cô ta khẽ nhíu mày, ánh nhìn lướt qua tôi từ đầu đến chân.
Rồi kéo nhẹ tay áo Tiêu Trì, giọng mềm mại:
“Tiêu Trì, cô ấy là ai vậy?
Anh quen à?”
Tôi cứng người đứng đó, chân như đeo chì, không nhúc nhích nổi.
Muốn tỏ ra thản nhiên chào họ một tiếng, thậm chí muốn khen họ xứng đôi vừa lứa.
Nhưng cổ họng nghẹn đắng, không thốt nổi một lời.
Tiêu Trì cũng im lặng.
Ánh mắt thờ ơ của anh lướt qua tôi, rơi xuống người đàn ông đang cầm hóa đơn đứng cạnh tôi – người đã va vào tôi lúc nãy.
Tôi chỉ muốn biến mất khỏi chỗ đó, sợ anh sẽ nói ra điều gì khiến tôi mất mặt.
Nhưng anh chỉ lạnh giọng buông một câu:
“Không quen.”
Rồi ôm eo Thẩm Tri Ý, cùng cô ta đi ngang qua tôi.
Tựa như…giữa chúng tôi chưa từng quen biết.
Không ai có thể nhìn ra, tôi và Tiêu Trì từng yêu nhau say đắm một thời.
2
Tôi và Tiêu Trì từng là bạn học cấp ba, lại còn ngồi cùng bàn.
Cậu ấy vừa có gia thế tốt, lại đẹp trai nổi bật.
Nữ sinh trong trường theo đuổi Tiêu Trì rất nhiều.
Người gửi thư tình thì gửi thư tình, người tỏ tình thì tỏ tình.
Tiêu Trì bị phiền đến phát ngán.
Cuối cùng cậu ấy thuê tôi đóng giả làm bạn gái, để tránh rắc rối.
Tiền công rất hậu hĩnh, mà tôi thì đúng lúc đang cần tiền.
Vậy là tôi và Tiêu Trì lập tức đạt được thỏa thuận.
Mỗi ngày sau giờ tan học, tôi chỉ cần giả vờ hẹn hò với cậu ấy.
Cậu ấy rất thích tiệm bánh ngọt gần trường.
Mỗi lần đều gọi hai phần bánh nhỏ, chỉ để làm màu.
Cậu ấy không ăn, tất cả đều đưa cho tôi.
Còn mình thì ngồi bên cạnh đọc sách.
Nhờ phúc của Tiêu Trì, mỗi tối tôi vừa được ăn no bụng,
Lại có một nơi yên tĩnh để học hành và làm bài tập.
Chúng tôi hợp tác rất vui vẻ.
Cậu ấy né được đám nữ sinh làm phiền,
Còn tôi thì nhờ khoản thu nhập ấy mà đóng đủ học phí đại học.
Có lẽ là trùng hợp.
Chúng tôi cùng đăng ký vào một trường đại học.
Tuy học khác chuyên ngành, nhưng toà nhà giảng dạy cách nhau không xa.
Tiêu Trì vẫn rất được con gái yêu thích.
Tôi cũng bắt đầu có người theo đuổi.
Khi Tiêu Trì lại đề nghị hợp tác lần nữa, tôi đã từ chối.
Bởi tôi cũng muốn thử cảm giác yêu đương thật sự.
Tôi hiểu rõ hoàn cảnh của mình.
Một khi tốt nghiệp, tình yêu sẽ không còn thuần khiết như trước.
Xuất thân gia đình, công việc, thu nhập – tất cả đều trở thành yếu tố để người khác cân nhắc.
Sau khi biết lý do, Tiêu Trì vẫn thuyết phục tôi.
Cậu ấy nói có thể để tôi vừa được trải nghiệm cảm giác yêu đương, lại vừa có tiền nhận.
Đúng là vẹn cả đôi đường.
Vậy nên chúng tôi lại lần nữa bắt tay hợp tác.
Tôi và Tiêu Trì bắt đầu hẹn hò như một cặp đôi đại học bình thường.
Nắm tay, ăn uống, xem phim.
Lúc đầu, tôi không có cảm giác đang yêu.
Cảm thấy cũng giống hồi cấp ba, chỉ là giả vờ mà thôi.
Cho đến lễ Giáng sinh năm hai.
Ký túc xá của tôi và Tiêu Trì tổ chức buổi liên hoan chung.
Chơi trò “thật lòng hay thử thách”.
Tiêu Trì bốc trúng thử thách: hôn môi nồng nhiệt với một bạn khác giới có mặt tại đó.
Trong mắt mọi người, tôi và cậu ấy là người yêu, nên đương nhiên bị đẩy lên.
Khi Tiêu Trì ghé sát lại, cậu ấy thì thầm bên tai tôi:
“Có được không?”
“Nếu cậu thấy khó chịu, tôi có thể chấp nhận bị phạt.”
Hơi thở ấm nóng của cậu ấy phả nhẹ bên tai,
Gây ra cảm giác tê tê râm ran.
Tôi nắm chặt vạt áo, hồi hộp gật đầu.
Khi đôi môi mềm mại chạm đến, tim tôi như hụt một nhịp.
Tiếng reo hò xung quanh lúc gần lúc xa.
Tiêu Trì đưa tay lớn đỡ lấy sau gáy tôi, vừa phải kéo tôi sát vào cậu ấy.
Đầu lưỡi khẽ tách mở môi tôi.
Nhiệt độ xung quanh bỗng tăng cao, tim tôi đập ngày càng nhanh.
Nụ hôn ấy còn sâu đậm và dài lâu hơn tôi tưởng.
Mối quan hệ giữa tôi và Tiêu Trì…
Hình như… cũng bắt đầu thay đổi từ nụ hôn đó.
3
Ranh giới vô hình giữa tôi và Tiêu Trì cứ thế tan biến.
Cậu ấy bắt đầu thoải mái hôn tôi bất cứ lúc nào.
Lúc trò chuyện, khi đọc sách, khi dắt tay nhau đi dạo.
Chỉ cần mấy tiết học không gặp,
Cậu ấy liền kéo tôi vào góc khuất không người,
Từ trán hôn dọc xuống chóp mũi rồi đến môi.
Tôi đẩy cậu ấy ra, hơi thở rối loạn:
“Tiêu Trì, chúng ta có phải là…”
Mỗi lần tôi tỉnh táo muốn nói rõ mối quan hệ này,
Đều bị nụ hôn mạnh mẽ của cậu ấy cuốn đi.
Trong lúc hôn, cậu ấy lẩm bẩm những lời tỏ tình mơ hồ.
Tiêu Trì nói, cậu ấy đã muốn hôn tôi từ lâu rồi.
Từ lần đầu gặp tôi đã muốn.
Nhưng phải nhịn suốt bốn năm.
Hồi cấp ba, cậu ấy đã định tỏ tình.
Nhưng thấy tôi luôn mang vẻ xa cách, lạnh nhạt.
Cậu ấy sợ thất bại rồi sẽ chẳng còn cơ hội nữa.
Nên mới mượn cớ “giả vờ yêu” để tiếp cận.
Lên đại học, cậu ấy định nghiêm túc nói rõ lòng mình,
Thì tôi lại tiếp tục giữ khoảng cách,
Tựa như ba năm học cùng nhau chỉ là người dưng.
Tiêu Trì lại chùn bước.
Cậu ấy sợ một khi thất bại, đến làm bạn cũng không còn.
Nhưng làm sao tôi lại không thích cậu ấy được?
Cậu ấy rực rỡ như ánh trăng trên mây.
Tôi chỉ là không dám mơ đến điều gì quá đẹp đẽ.
Sau khi cả hai xác nhận tình cảm,
Tôi và Tiêu Trì nhanh chóng bước vào mối quan hệ nồng nhiệt.
Không còn thăm dò cẩn trọng.
Không còn dè dặt dò xét.
Chúng tôi trao cho nhau những phần trọn vẹn nhất của bản thân.
4
Sau khi tốt nghiệp, Tiêu Trì vào thực tập ở công ty nhà mình.
Tôi cũng tìm một công việc gần đó.
Chuyện tình của chúng tôi cuối cùng cũng bị bố mẹ cậu ấy phát hiện.
Tiêu Trì là con trai duy nhất của nhà họ Tiêu.
Xuất thân giữa cậu ấy và tôi khác biệt một trời một vực.
Tôi không lọt nổi vào mắt người nhà cậu ấy,
Nhưng cậu ấy vì tôi mà sẵn sàng từ bỏ mọi thứ,
Chống lại cả gia đình.
Bác Tiêu cố ý chèn ép, Tiêu Trì dứt khoát rời khỏi công ty.
Ngay cả một công việc tử tế cũng không xin được.
Tôi thì liên tục bị các công ty từ chối sau khi vừa nhận việc.
Dù vậy, cậu ấy vẫn không chịu khuất phục.
Từng là người sống trong nhung lụa,
Giờ Tiêu Trì đội nắng dầm mưa, đi giao đồ ăn.
Quãng thời gian đó, cuộc sống của chúng tôi tuy vất vả,
Nhưng cũng thật hạnh phúc.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được thứ gọi là “gia đình”.
Không cãi vã, không la mắng, không bếp núc lạnh lẽo.
Tiêu Trì ra ngoài làm việc,
Còn tôi ở nhà dọn dẹp, nấu ăn.
Dù chỉ là một bát mì,
Tôi cũng muốn khi cậu ấy cầm lấy, nó vẫn còn nóng hổi.
Tối đến, chúng tôi ôm nhau nằm trên giường,
Tâm sự, yêu thương.
Cảm giác như chỉ cần có nhau trong vòng tay,
Mọi khó khăn đều sẽ tan biến.
Đáng tiếc, hạnh phúc ấy lại không kéo dài lâu.
Ngày qua ngày trôi đi,
Tôi có thể thấy ánh sáng từng rực rỡ trong đôi mắt Tiêu Trì,
Dần bị thay thế bằng mệt mỏi.
Những buổi tối nằm cạnh nhau trò chuyện,
Cậu ấy thường nói được vài câu rồi ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Tôi vuốt nhẹ lòng bàn tay cậu ấy – bàn tay từng mềm mại hơn cả tôi,
Giờ đã đầy vết chai sần.
Vì vậy, khi mẹ Tiêu Trì tìm đến căn phòng trọ nhỏ của chúng tôi,
Tôi không còn trốn tránh như lời cậu ấy dặn.
Tôi lục trong bếp ra ít lá trà vụn – loại Tiêu Trì hay dùng để tỉnh táo,
Pha cho bà một tách.
Mẹ Tiêu không hề lộ vẻ khinh ghét,
Bà đón lấy ly trà, mỉm cười cảm ơn.
Tuy là phu nhân nhà giàu,
Nhưng bà không phải kiểu người ngạo mạn như trên phim.
Ngược lại, bà tao nhã, nói năng ôn hòa.
Bà bảo:
“Diệp Kỳ, con là cô gái tốt.”
“Căn phòng nhỏ này, nhờ con chăm chút mà rất sạch sẽ, ấm cúng.”
“Dì nhìn ra được, con và Tiêu Trì thật lòng yêu nhau.”
“Nếu có thể quyết định mọi thứ, dì nhất định sẽ ủng hộ các con.”
Bà ngừng một chút, rồi khẽ thở dài.
“Tiêu Trì là con một, nhưng cha nó bên ngoài có không biết bao nhiêu đứa con riêng.”
“Một khi bị cha nó ruồng bỏ,”
“Nó sẽ từ cậu ấm cao quý, thành đứa chẳng ai ngó ngàng.”
“Là mẹ, dì nhìn thấy tình yêu của nó dành cho con.”
“Nhưng còn con thì sao, Diệp Kỳ?”
“Con thật sự yêu nó chứ?”
Lời mẹ Tiêu Trì nói khiến tôi á khẩu.
Khiến tôi nhận ra mình đã ích kỷ đến nhường nào.
Tháng hai, thời tiết giao mùa lạnh vẫn còn hanh.
Tôi mặc áo bông, ngồi trong căn phòng không có sưởi,
Vậy mà vẫn toát mồ hôi.
Tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua mọi trở ngại.
Nhưng giờ mới biết, tình yêu của tôi chỉ là kéo ánh trăng xuống vũng bùn.
Tôi quyết định buông tay.
Trả lại ánh trăng ấy cho bầu trời đêm.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire