vendredi 3 octobre 2025

VAMETTNMDD - Chuong 2

 Danh sách chương                          Facebook           Thế giới ngôn tình

Vì Ai Mà Em Trở Thành Người Mẹ Đơn Độc?

Lần này, tôi không vì muốn tiết kiệm hai đồng tiền xe buýt mà cõng Nhược Nhược đi bộ về nhà nữa.

Tôi giơ tay vẫy một chiếc taxi.

Trên xe, mắt Nhược Nhược vẫn đỏ hoe, con bé nép vào tai tôi, thì thầm một cách rụt rè:

“Mẹ ơi, Nhược Nhược không mệt, mình đừng lãng phí tiền…”

Nghe vậy, lòng tôi chua xót.

Những năm qua, tôi đã thật sự thiếu thốn với con gái quá nhiều.

Ngay cả mấy chục đồng tiền đi taxi, trong mắt con, cũng là thứ vượt ngoài khả năng chi tiêu của hai mẹ con.

Tôi ngoảnh mặt đi, nhanh chóng lau nước mắt.

Rồi quay lại, ôm con vào lòng, nở một nụ cười dịu dàng:

“Nhược Nhược, sau này mẹ con mình sẽ có tiền. Con không cần lo nữa.”

Bởi vì Chu Thừa Húc đã trở về.

Vậy thì những món nợ năm xưa tôi thay anh trả hết,

khi về nhà tôi nhất định sẽ tính toán cẩn thận, rồi đòi lại toàn bộ từ anh ta.

Hôm nay, nhìn thấy con gái của Tô Duyệt Dao sống sung sướng như một nàng công chúa bên cạnh Chu Thừa Húc,

tôi chợt nghĩ —

Cho dù anh ta đã có gia đình mới,

thì Nhược Nhược cũng là con gái ruột của anh ta.

Vì sao mẹ con Tô Duyệt Dao được sống giàu sang,

còn tôi và Nhược Nhược phải chịu khổ?

Tiền cấp dưỡng cho Nhược Nhược, Chu Thừa Húc bắt buộc phải chi trả.

Nhưng còn chưa kịp về đến nhà, ngoài hành lang đã có ba bốn người đàn ông xăm trổ đứng chờ.

Tôi lập tức chắn Nhược Nhược ra phía sau, không mở cửa.

“Lần này, tôi không thể trả tiền cho các người nữa.”

Vừa dứt lời, mấy người đó liền tiến lên vài bước, tôi lùi lại.

Cửa nhà bà Vương bên cạnh mở ra, tôi lập tức đẩy Nhược Nhược vào trong, nhìn bà ra hiệu lắc đầu.

Cánh cửa vừa đóng lại, tôi mới nói:

“Chu Thừa Húc đã trở về. Bây giờ anh ta là doanh nhân nổi tiếng. Phần nợ còn lại, sẽ do anh ta thanh toán.”

Người đàn ông dẫn đầu kéo dài giọng, ánh mắt lướt từ đầu đến chân tôi một lượt rồi cười khẩy:

“Cô lừa ai vậy? Nếu hắn thực sự quay lại rồi, chẳng lẽ không đưa mẹ con cô về nhà? Nhất là cô còn đẹp thế này, đàn ông nào nỡ bỏ?”

“Hôm nay mà chúng tôi không cầm được tiền, thì sẽ ngủ luôn trong nhà cô đó!”

Tôi cố nén cơn buồn nôn, im lặng một lúc rồi thấp giọng nói:

“Anh ta đã kết hôn rồi.

Nếu không tin, sáng mai các người đi với tôi đến biệt thự của anh ta.

Chắc chắn anh ta sẽ đưa cho các người nhiều hơn tôi.

Lúc đó, các người muốn bao nhiêu cũng được.”

Mấy người đó cuối cùng cũng rời đi.

Tôi để lại cho họ địa chỉ, bảo họ sáng mai đến cổng biệt thự của Chu Thừa Húc đợi tôi.

Có thêm những người đó,

việc đòi tiền cho tôi và Nhược Nhược,

có lẽ… sẽ dễ hơn một chút.

 

6

Theo đúng hẹn, sáng hôm sau tôi đưa Nhược Nhược đến điểm gặp nhóm người kia, tranh thủ lúc Chu Thừa Húc chưa đi làm, bấm chuông biệt thự.

Cửa mở ra, Tô Duyệt Dao đang nhón chân ân cần chỉnh lại cà vạt cho Chu Thừa Húc. Hai người đứng sát nhau, con gái Tô Duyệt Dao ngồi ở bàn ăn, cười khúc khích lấy tay che mắt.

Người đàn ông xăm trổ “tặc” hai tiếng, khiến hai kẻ đang quấn quít kia cùng lúc quay đầu nhìn lại. Chu Thừa Húc xoay người, thấy tôi thì khựng lại. Hàng mi anh run lên, theo phản xạ kéo giãn khoảng cách với Tô Duyệt Dao, mắt sáng lên:

“Hàn Hàn, em nghĩ thông rồi phải không? Em định đưa con gái về ở cùng chúng ta sao?”

Trên gương mặt Tô Duyệt Dao hiện lên nụ cười miễn cưỡng, nhưng cô ta vẫn thuận miệng theo lời anh:

“Đúng đó, Giang Hàn, biệt thự rộng lắm, nhà này cũng đâu thiếu chỗ cho hai mẹ con cô.

Chuyển qua đây ở đi, muốn ở bao lâu thì ở, Nhược Nhược còn có thể chơi với con gái tôi và Thừa Húc cho có bạn.”

Tôi vừa định mở miệng, người đàn ông xăm trổ đã bước lên trước:

“Đừng vòng vo nữa, Chu Thừa Húc. Anh đã quay lại rồi thì trả ngay tiền nợ cho tôi!”

Chu Thừa Húc nhận ra người này, giọng bình thản:

“Chuyện giữa chúng ta đã thanh toán xong từ năm năm trước, anh còn đến tìm tôi làm gì?”

Ánh mắt Tô Duyệt Dao thoáng hoảng loạn, cô ta giục:

“Thừa Húc, đến giờ rồi, anh đi làm trước đi, để em giải quyết.”

Sáng nay công ty anh có cuộc họp, quả thật không thể trễ. Anh vừa nhấc chân định đi, tôi gọi với:

“Chu Thừa Húc, mấy năm nay là tôi thay anh trả những khoản nợ ấy. Bây giờ anh là sếp lớn rồi, không thiếu chút tiền đó đâu. Hôm nay anh trả cho tôi luôn đi!”

Anh khựng lại, kinh ngạc nhìn tôi:

“Khi anh đi, đã bảo Duyệt Dao dùng tiền bán nhà trả hết rồi, không để lại cho em bất kỳ khoản nợ nào.”

Tôi đối diện ánh nhìn của anh, khẳng định từng chữ:

“Không có. Mấy khoản đó từng đồng từng đồng đều do tôi trả. Không tin anh cứ hỏi bọn họ.”

Trong đầu Chu Thừa Húc “ong” một tiếng, đau nhói.

Nếu chuyện này là thật, anh không dám tưởng tượng những năm qua mẹ con tôi đã sống thế nào.

Anh quay sang nhìn Tô Duyệt Dao đang né tránh, lần đầu tiên hạ giọng nghiêm lại:

“Duyệt Dao, em nói xem chuyện này là thế nào?”

 

7

Tô Duyệt Dao ngẩng khuôn mặt trang điểm tinh xảo lên, nước mắt lưng tròng:

“Thừa Húc, lúc đó con gái sốt cao, em gấp gáp đưa con đi viện nên quên mất.

Em từng định nói với anh, nhưng biết anh nếu không làm nên sự nghiệp thì sẽ không quay về, em không muốn anh bận lòng nên mới giấu…”

Bàn tay Chu Thừa Húc siết chặt, hồi lâu không nói một lời.

Tô Duyệt Dao biết lần này anh thực sự nổi giận, cô ta liếc con gái ra hiệu.

Tiếng khóc vang lên, cô bé ôm chặt mẹ, vừa khóc vừa nhìn Chu Thừa Húc đầy đáng thương:

“Bố ơi, vì chuyện này mà mẹ nửa đêm khóc không biết bao nhiêu lần, suýt mù mắt.

Hai mẹ con họ vẫn ổn mà, mình trả tiền cho họ là được, bố đừng trách mẹ nữa.”

Nhìn hai người từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay, Chu Thừa Húc cũng thấy khó chịu. Nhưng lần này, anh cứng rắn không dỗ dành Tô Duyệt Dao đang khóc lóc trên đất.

Anh dùng số tiền gấp đôi để đuổi khéo nhóm đàn ông xăm trổ kia đi.

Sau đó, Chu Thừa Húc nhìn tôi, nét mặt đau đớn:

“Hàn Hàn, anh không biết em và con đã sống khổ như thế suốt năm năm qua. Anh sẽ bù đắp cho hai mẹ con.”

Tôi nắm tay Nhược Nhược, lòng bàn tay bất giác siết chặt.

Trong lời anh nói, chẳng có lấy một câu nhắc đến Tô Duyệt Dao — kẻ đầu mối của tất cả.

Giây phút ấy, tôi cuối cùng cũng nhìn rõ.

Thì ra Chu Thừa Húc đã thực sự không còn chút tình cảm nào với tôi nữa.

Đầu lưỡi đắng ngắt, tôi hít sâu, ép nước mắt xuống.

Tôi chỉ vào Tô Duyệt Dao đang khóc lóc:

“Được thôi, vậy anh đuổi họ đi, tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Bàn tay Chu Thừa Húc nắm chặt hơn, cúi đầu, hồi lâu không đáp.

Cuối cùng, viền mắt anh đỏ lên, long lanh nước.

Anh từ chối tôi:

“Duyệt Dao không cố ý. Hơn nữa, cô ấy đã chịu đựng dằn vặt trong lòng rồi. Anh không thể đuổi cô ấy đi.”

Tôi nhìn anh, khóe môi nhếch lên cười:

“Được. Vậy thì lấy tiền mà bù cho tôi đi.”

 

8

Ra khỏi nhà Chu Thừa Húc, anh đứng trước cửa, lặng im nhìn theo mẹ con tôi thật lâu.

Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng chúng tôi nữa, Nhược Nhược mới dám lên tiếng:

“Mẹ ơi, có phải bây giờ nhà mình giàu lắm rồi không?”

Tôi ngồi xuống, hôn nhẹ lên gương mặt phấn khích của con.

“Ừ, chúng ta sẽ dọn đến một căn nhà to hơn. Sau này mẹ cũng có nhiều thời gian ở bên con hơn.”

Lần này, vì Tô Duyệt Dao, Chu Thừa Húc thật sự đã rất hào phóng.

Anh ta không chỉ trả tôi số tiền gấp mười lần những khoản tôi đã thay anh trả nợ,

mà còn chu cấp một khoản phí nuôi con lên đến hàng chục triệu.

Với số tiền này, tôi nhất định sẽ bù đắp lại tất cả những gì đã thiếu cho con suốt bao năm qua.

Ngày đi xem nhà, tôi chọn khu chung cư sầm uất và đắt đỏ nhất ngay trung tâm thành phố.

Nhưng vừa bước vào, đã đụng phải người nhà Tô Duyệt Dao.

Năm đó, chính đám người nhà mẹ đẻ cô ta dẫn theo cả chục người xông vào nhà tôi và Chu Thừa Húc,

ép anh ta phải gánh vác trách nhiệm chăm lo cho mẹ con Tô Duyệt Dao suốt đời.

Họ nói, nếu không vì Chu Thừa Húc xúi giục chồng của Tô Duyệt Dao cùng làm ăn,

thì người đàn ông ấy đã không vì áp lực phá sản mà nhảy lầu tự vẫn.

Chu Thừa Húc rất sĩ diện, hôm đó ký ngay cam kết, thề cả đời sẽ không phụ mẹ con Tô Duyệt Dao.

Hôm đó, dù tôi không cam lòng, nhưng cũng không lay chuyển được anh.

Em trai Tô Duyệt Dao chặn đường tôi, huýt sáo đầy ngạo mạn:

“Này, cô lấy tiền lừa được từ chị tôi rồi tới đây mua nhà à?

Khu này toàn người có máu mặt ở, không phải nơi dành cho mấy người nghèo như các cô đâu.”

Sau khi gặp lại họ, tôi chợt không còn muốn mua nhà ở đây nữa.

Tôi từng tận mắt chứng kiến đám người này phiền phức thế nào, không muốn dính dáng gì thêm.

Tôi định quay đầu rời đi thì mẹ Tô Duyệt Dao lại chắn trước mặt tôi, giọng điệu đầy giễu cợt:

“Hơ, cô không nên cảm ơn chúng tôi à? Nếu không phải Duyệt Dao dùng khoản tiền đó mua nhà cho em trai,

thì số tiền hôm nay cô cầm được làm sao mà gấp mười lần như vậy?”

Tôi sững người một lúc, nhìn chằm chằm bà ta:

“Ý bà là… Tô Duyệt Dao cố tình không dùng số tiền đó để trả nợ?”

Bà ta hếch mặt đầy tự đắc:

“Nếu trả nợ rồi để cô sống sung sướng, quay lại với con rể giàu có của tôi,

thì con gái tôi phải ngu cỡ nào mới làm vậy!”

Nói xong, bà ta khạc một bãi nước bọt về phía tôi rồi quay người bỏ đi.

Chờ họ đi xa, tôi tiến lại gần một cô gái trẻ đang đứng xem, nhỏ giọng hỏi:

“Chào em, em có thể gửi cho chị đoạn video em vừa quay lại được không?”

Tối đó, bố mẹ tôi xem được tin tức Chu Thừa Húc về nước trên truyền hình.

Họ do dự hỏi:

“Hàn Hàn, có phải Thừa Húc đã kết hôn ở nước ngoài rồi không?”

Tôi khẽ gật đầu, kể cho họ nghe toàn bộ mọi chuyện.

Ban đầu họ mắng Chu Thừa Húc một trận ra trò, sau đó lại bắt đầu khuyên tôi về quê.

Trước đây họ cũng nhiều lần bảo tôi dọn về nhà sống.

Họ nói, những khoản nợ đó, cả nhà cùng gánh vác bao giờ cũng nhẹ hơn một mình tôi gồng gánh.

Nhưng tôi nào dám?

Bao năm qua, bố mẹ đã giúp tôi không ít, tiền lương hưu của họ cũng chẳng còn là bao.

Nhưng lần này, sau khi nghe họ nói,

tôi thật sự thấy lay động.

Ở cùng một thành phố với Chu Thừa Húc,

sớm muộn gì cũng khó tránh khỏi va chạm.

Nếu anh ta muốn đến thăm con, lại phải bắt đầu dây dưa lần nữa.

Tôi tắt video call, bàn bạc với Nhược Nhược.

Con bé vốn rất quý ông bà ngoại, vừa nghe nói sẽ được về sống với họ liền vui mừng nhảy cẫng lên.

Tối hôm đó, tôi lập tức thu dọn hành lý, mua vé tàu cho chuyến sớm hôm sau.

Lúc xuống tàu, bố mẹ tôi đã đợi sẵn ở ga.

Bất ngờ là — tôi sững người một lát khi nhìn thấy Thẩm Duệ, người bạn thanh mai trúc mã năm xưa.

Anh đi sau lưng bố mẹ tôi, bình thản chào hỏi:

“Giang Hàn, lâu rồi không gặp.

Bác trai bác gái sợ hai mẹ con mang nhiều đồ, nên gọi anh đến giúp xách hành lý.”

Tôi mỉm cười với anh.

Bấy nhiêu năm trôi qua, những gợn gạo từng tồn tại giữa chúng tôi, giờ nghĩ lại… cũng chẳng còn gì đáng nhắc nữa.

Thẩm Duệ giúp tôi xách đồ lên lầu, lúc quay người định đi thì đột ngột gọi tôi lại:

“Giang Hàn, có thể nói chuyện với anh một lát không?”

Chúng tôi xuống dưới, vừa đi dạo quanh con đường nhỏ bên ngoài khu dân cư, vừa trò chuyện.

“Chuyện năm xưa… là anh có lỗi với em.”

Tôi chớp mắt, không nhìn anh, chỉ khẽ cười:

“Không sao. Em sớm đã không để bụng nữa rồi.”

Người đàn ông đi bên cạnh, rất lâu sau đó… vẫn không nói thêm lời nào.

10

Tôi và Thẩm Duệ từng là cặp thanh mai trúc mã được cả khu phố công nhận.

Dù một người thi đại học ở miền Bắc, một người chọn miền Nam,

nhưng liên lạc giữa hai chúng tôi chưa bao giờ bị ngắt quãng.

Mọi người đều mặc định rằng sau này tôi và Thẩm Duệ sẽ ở bên nhau.

Ngay cả tôi cũng từng tin như thế.

Nhưng đến kỳ nghỉ hè năm hai đại học, Thẩm Duệ bất ngờ đưa về một cô gái —

là đàn em năm nhất của anh.

Anh còn đưa cô gái đó đến nhà tôi,

trước mặt tôi giới thiệu: “Đây là bạn gái anh đã yêu được một năm rồi.”

Tôi đã quên khi ấy mình có biểu cảm thế nào.

Chỉ nhớ rằng, khi cô gái kia không có mặt, tôi bật khóc hỏi anh:

“Thẩm Duệ, nếu hai người đã yêu nhau một năm rồi,

vậy tại sao mỗi tối anh vẫn gọi video cho em?

Sao khi bạn cùng phòng của anh gọi em là ‘chị dâu’, anh không nói rõ mọi chuyện?”

Thẩm Duệ vò đầu mấy cái, có chút mất kiên nhẫn:

“Bọn họ chỉ đùa thôi, ai ngờ em lại tưởng thật.

Giang Hàn, anh chưa từng nói yêu em,

việc em nghĩ sau này tụi mình sẽ ở bên nhau, là do em tự ảo tưởng.”

Suốt một năm sau đó, tôi không về nhà vào kỳ nghỉ hè hay đông nữa.

Tôi đi làm thêm ngoài trường.

Cũng chính lúc đó, tôi gặp Chu Thừa Húc.

Anh theo đuổi tôi một thời gian, rồi chúng tôi bắt đầu yêu nhau.

Lúc đưa Chu Thừa Húc về gặp bố mẹ, Thẩm Duệ không trở về.

Từ đó, chúng tôi không gặp lại nhau nữa.

Khi đi ngang qua siêu thị, tôi lên tiếng trước:

“Ra khỏi nhà, mẹ có dặn em mua gói muối.

Anh có cần mua gì không?”

Thẩm Duệ khẽ lắc đầu.

“Vậy… tạm biệt.”

Anh nhìn tôi lâu hơn một chút, môi mấp máy như muốn nói gì,

cuối cùng vẫn chỉ xoay người bước đi.

 

11

Một tuần sau khi về quê, mỗi ngày bố mẹ tôi đều cùng tôi và Nhược Nhược đi xem nhà.

Cuối cùng cũng chọn được một khu dân cư không xa nhà bố mẹ.

Hôm đó, sau khi ăn tối xong trở về, chúng tôi thấy một chiếc xe đậu dưới nhà.

Chỉ cần liếc mắt, tôi đã nhận ra — đó là xe của Chu Thừa Húc.

Cửa xe mở ra, anh mặc âu phục chỉnh tề, lễ độ chào bố mẹ tôi.

Nhưng khuôn mặt lại trông hơi tiều tụy.

Tôi ra hiệu để bố mẹ đưa con gái lên trước,

nhưng Chu Thừa Húc vươn tay chặn lại.

Anh lấy từ cốp sau ra mấy chục chiếc váy xinh xắn,

giơ lên trước mặt Nhược Nhược, rồi chầm chậm ngồi xuống:

“Nhược Nhược, bố không biết con thích kiểu nào, nên mua mỗi kiểu một cái.

Con xem có thích không?”

Tuy tôi căm ghét Chu Thừa Húc,

nhưng cũng không ngăn cản con gái tiếp xúc với bố ruột.

Nào ngờ, Nhược Nhược chẳng buồn liếc nhìn đống váy đó,

ném hết xuống đất.

“Chú không phải là bố cháu.

Bố cháu ở rất xa, vẫn chưa trở về.

Khi nào kiếm đủ tiền rồi, bố sẽ quay về tìm cháu và mẹ.”

Bàn tay Chu Thừa Húc đang giơ lên khẽ run rẩy.

Nhược Nhược quay lưng đi, anh vẫn quỳ đó rất lâu, không đứng lên được.

Mãi sau, giọng anh khàn đặc:

“Là anh có lỗi với mẹ con em.

Con bé hận anh… cũng là điều phải thôi.”

Nhưng lời xin lỗi và hối hận đến quá muộn,

chỉ khiến người ta thấy thêm ghê tởm.

“Không còn chuyện gì nữa thì anh đi đi.

Nếu để Tô Duyệt Dao biết anh đến gặp mẹ con tôi, chắc cô ta sẽ không vui đâu.”

Chu Thừa Húc lau mặt, đứng dậy.

“Giang Hàn, anh biết em có thành kiến với Duyệt Dao,

nhưng là anh quyết định đưa mẹ con cô ấy đi,

em không nên đổ hết trách nhiệm lên đầu cô ấy.

Hơn nữa, Duyệt Dao không nhỏ nhen như em nghĩ.”

Lúc này, sự bảo vệ rõ ràng của Chu Thừa Húc dành cho Tô Duyệt Dao khiến tim tôi nhói lên.

Tôi nhướng mày, cười tự giễu:

“Được thôi, cô Duyệt Dao của anh đẹp người đẹp nết, là tôi hẹp hòi. Vậy là được chứ gì?”

Tôi xoay người định rời đi,

lại bị Chu Thừa Húc kéo giật lại.

Ngay sau đó — một bàn tay khác đặt chồng lên tay anh.

Danh sách chương

Facebook       Thế giới ngôn tình

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

VAMETTNMDD - Chuong 2 Lượt xem: