Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Dư Duyệt Không Còn Nhẹ Dạ
Sau khi tốt nghiệp, Kiều Kiều ở lại Hàng Thành, còn cùng bạn bè hợp tác mở một công ty MCN.
Đúng dịp ngành bùng nổ, giờ cô đã là “Tổng Kiều” thật sự.
Cô hào hứng đưa tôi đi chơi, mua sắm, xem phim, đi massage đầy đủ.
Tối đến còn rủ thêm mấy người bạn ra bar.
Tôi vốn không thích những nơi ồn ào như vậy, cảm giác màng nhĩ sắp bị xé toạc.
Kiều Kiều đưa cho tôi một ly rượu màu hổ phách, ghé sát tai tôi nói: “Uống chút đi, thư giãn một chút, biết đâu tối nay gặp được tình duyên.”
Tôi uống cạn, cay nồng chạy thẳng xuống dạ dày, lan khắp cơ thể.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm ấm vang lên trước mặt: “Dư Duyệt, lâu rồi không gặp.”
Là bạn học cũ của chúng tôi – Hàn Dĩ Nghiêu, cũng là đối tác làm ăn của Kiều Kiều.
Kiều Kiều kéo anh ngồi cạnh tôi: “Hàn đại soái ca, bình thường gọi thì không đến, hôm nay sao lại nể mặt vậy?”
Anh mặc đồ thường ngày đơn giản, dáng vẻ tự nhiên, đường nét khuôn mặt sắc bén, mày kiếm mắt sáng.
Xứng đáng với hai chữ “soái ca”.
Anh và Thẩm Thì Đình ngày xưa đều là nhân vật phong vân của trường, nhưng khí chất hoàn toàn khác nhau.
Thẩm Thì Đình mang vẻ kiêu ngạo của con nhà giàu, còn Hàn Dĩ Nghiêu thì gần gũi, ấm áp hơn.
“Nghe nói có tiệc đón bạn cũ, tất nhiên tôi phải đến.”
Anh cười ôn hòa, ánh mắt dừng lại trên người tôi rất lâu.
“Lâu rồi không gặp, bạn cũ.” Tôi đưa tay ra.
Bàn tay ấm áp của Hàn Dĩ Nghiêu nắm lấy tay tôi.
Không biết có phải tôi nghĩ nhiều, cảm giác anh nắm rất khẽ nhưng vẫn giữ lâu hơn bình thường hai giây.
Kiều Kiều lúc đầu còn quan tâm tôi, nhưng uống say rồi liền biến mất trong đám đông ngoài sàn nhảy.
Chỉ còn lại tôi lúng túng ngồi ở sô-pha.
“Dư Duyệt, em có đói không? Đi ăn chút gì với anh nhé.”
Nhạc DJ trong bar vang ầm ầm.
Ban đầu giữa chúng tôi còn cách một chỗ ngồi, giờ anh hơi nghiêng người lại gần, hỏi dò ý tôi.
Tôi gật đầu, sợ anh không nghe rõ liền nói lớn: “Được.”
Bước ra ngoài, tai tôi cuối cùng cũng được giải thoát.
Hàng Thành không lạnh như Bắc Kinh.
Kiều Kiều còn đặc biệt chọn cho tôi bộ đầm dây phối chân váy ngắn, bảo là tôn dáng.
Nhưng giờ tôi khoác chiếc áo mỏng manh, trong gió đêm gần 0 độ rét run cầm cập.
Hàn Dĩ Nghiêu thấy vậy liền cởi áo khoác dày khoác lên người tôi.
Tôi không từ chối.
Mùi gỗ trầm nhè nhẹ trên áo anh phảng phất nơi chóp mũi.
Vẫn là mùi hương anh hay dùng hồi đại học.
Kỳ lạ là khiến tôi cảm thấy an tâm.
Chúng tôi ngồi trong một quán mì bên cạnh, im lặng một lúc.
Cuối cùng, Hàn Dĩ Nghiêu mở lời: “Tết nhất thế này, sao em lại đến Hàng Thành?”
Có lẽ do gió đêm thổi, men say bắt đầu ngấm. Hoặc là vì đối diện là bạn cũ, tôi thấy mình thả lỏng hơn.
Tôi bình thản nói: “Tôi ly hôn rồi.”
Anh sững người, rồi khẽ xin lỗi: “Xin lỗi… Anh không ngờ Thẩm… lại phụ em.”
Tôi lắc đầu: “Chuyện cũ đừng nhắc nữa. Năm mới rồi.”
“Em nói đúng.”
Ánh mắt Hàn Dĩ Nghiêu không còn che giấu nữa, nhìn tôi nóng rực:
“Dư Duyệt, ở lại Hàng Thành đi.”
5
Khi chúng tôi quay về, bar đã tan.
Kiều Kiều nhắn WeChat cho tôi: 【Tớ hẹn được một em trai đẹp rồi, về trước nhé. Tối nay cố lên, ngủ với Hàn Dĩ Nghiêu đi!】
Mặt tôi đỏ bừng, vội nhắn lại: 【Cậu nói gì linh tinh vậy.】
【Tớ nhớ hồi đại học cậu ấy đã thích cậu rồi, hôm nay nhìn ánh mắt là biết rõ ràng vẫn còn tình cảm.】
【Nhưng tớ không có ý định yêu đương nữa mà.】
【Dư Duyệt, cậu sắp ba mươi rồi sao vẫn ngây thơ thế.】
【Ai nói ngủ với nhau là phải yêu đương? Chỉ là mỗi người thỏa mãn nhu cầu thôi.】
【Thẩm Thì Đình đã có con với người khác rồi, cậu việc gì còn giữ mình cho anh ta.】
【Hàn Dĩ Nghiêu lại đẹp trai như thế, đã đến lúc cậu tự thưởng cho mình rồi.】
Khi tôi còn đang rối bời trong gió đêm, Hàn Dĩ Nghiêu lên tiếng hỏi:
“Anh đưa em đến nhà Kiều Kiều nhé?”
“Cô ấy chắc không tiện đâu.”
Tôi nhớ tới lời Kiều Kiều, nhớ tới hết cô gái này đến cô gái khác mang thai vì Thẩm Thì Đình, nhớ tới mười năm đau khổ, tủi nhục của mình…
“Hàn Dĩ Nghiêu, tối nay… em có thể đến nhà anh không?”
Cuối cùng, chính tôi đã thốt ra câu ấy.
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire