Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Gỉa Nhân Gỉa Nghĩa
Trong buổi họp của tập đoàn, thông báo về việc cho nghỉ việc cô lễ tân mới – Tiểu Chi – còn chưa kịp được đưa ra.
Bạn trai sáu năm của tôi, đồng thời là trợ lý của tôi – Tần Duệ.
Ngay trước mặt toàn thể nhân viên, anh ta t/át tôi – một tổng giám đốc – một cái.
Sau khi đ/ánh xong, anh ta còn thản nhiên nói:
“Em xử lý công việc quá cứng rắn, chẳng nghĩ đến cảm nhận của em gái Tiểu Chi, như vậy sẽ khiến cô ấy tổn thương, anh không muốn em bị coi là người độc đoán lạnh lùng, nên mới phải dùng hạ sách này.”
Theo lý mà nói, tôi là cấp trên đầu tiên của Tần Duệ, cũng là người yêu của anh ta.
Anh ta đã theo tôi sáu năm, lẽ ra phải hiểu tôi nhất, không thể nào quay lưng với tôi như vậy.
Suốt sáu năm qua, để báo đáp ân tình, tôi luôn cố gắng bồi dưỡng anh ta, cho anh ta đi học nghiên cứu sinh, từng bước hướng dẫn, nhưng vẫn chẳng thể thay đổi tính kiêu ngạo và tự phụ của anh ta.
Không ngờ rằng, sau cú t/át ấy, các trưởng bộ phận trong tập đoàn lại khuyên tôi:
“Người có thực lực chính là kiểu như Tần Duệ, dám đứng ra chỉ ra sai sót trong quyết sách của lãnh đạo.”
“Những nhân tài như vậy nên được trọng dụng, để Tần Duệ làm mỗi trợ lý thì đúng là phí phạm, chi bằng nâng lên phó tổng để an ủi cậu ấy một chút.”
Nhìn quanh những gương mặt xa lạ đó, tôi chợt không hiểu, từ lúc nào tập đoàn của tôi lại cần Tần Duệ đứng ra làm chủ thay tôi.
Nếu đã vậy, tất cả c/út khỏi đây.
Sau cú t/át đó, cả phòng họp bỗng im lặng như tờ, có người còn hít vào một hơi lạnh.
Ánh mắt ai nấy đều kinh hãi, nhưng lý trí nhanh chóng quay lại.
Họ từ nhìn tôi chằm chằm, liền giả vờ cúi đầu xem tài liệu, tay run rẩy lật từng trang.
Tôi – người được nuôi dưỡng trong nhung lụa từ nhỏ – phải mất vài phút mới nhận ra mình thực sự vừa bị t/át rất mạnh.
Mà người t/át tôi lại chính là bạn trai sáu năm của tôi, người từng cứu tôi một mạng, ngay trước mặt hàng loạt lãnh đạo cấp cao của tập đoàn.
Lợi ê buốt, lưỡi tê dại, vị m/áu tanh dâng lên.
Môi bị r/ách, m/áu theo vết thương chảy xuống.
Má nóng rát, tai còn ù đi.
Tiểu Chi – nhân viên lễ tân – ánh mắt tránh né, trốn sau lưng bạn trai tôi là Tần Duệ, trông như một con nai bị thương.
Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy, trên gương mặt xinh đẹp như hoa đào đó, lại ẩn một chút đắc ý khó nhận ra.
Cảm giác được bênh vực chắc chắn khiến cô ta hãnh diện vô cùng.
Tiểu Chi nhẹ nhàng nghiêng người vào cạnh Tần Duệ – bạn trai tôi – giọng nhỏ nhẹ, ánh mắt mời gọi:
“Anh Duệ, không sao đâu, em bị cho nghỉ thì đi tìm công việc khác là được, anh không cần vì em mà làm vậy.”
“Chị Sở Ngọc là tổng giám đốc, cũng lớn tuổi rồi, trước mặt người ngoài nên giữ thể diện một chút.”
Ngũ quan sắc nét của Tần Duệ như phủ mây xám, chẳng có chút nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh tại vị trí trợ lý tổng giám đốc.
Nhưng lời nói và hành động của anh ta lại vượt cả tôi – tổng giám đốc thực sự:
“Không sao, Tiểu Chi à, kẻ làm điều đáng trách thì phải chịu trừng phạt như thế.”
“Ai mà dám bắt nạt em, dù là tổng giám đốc hay chủ tịch anh cũng không e ngại.”
Nói xong, anh ta nhìn tôi – môi còn đang rỉ m/áu – tiếp tục không chút áy náy:
“Sở Ngọc, anh làm vậy là vì tốt cho em, em là tổng giám đốc, chưa qua phòng nhân sự đã tự ý cho nghỉ người ta, còn ra thể thống gì nữa.”
“Nếu không có anh cản lại, em nghĩ mình còn ngồi vững trên ghế tổng giám đốc này sao?”
Tôi tức đến mức mắt tối sầm, khí hu/yết dồn lên ngực.
Người đàn ông trước mặt – người tôi yêu sáu năm – xa lạ đến mức tôi suýt không nhận ra.
Tiểu Chi – chỉ là lễ tân – ba lần bưng cà phê không vững, đổ lên người tôi, chẳng lẽ tôi lại không có quyền cho cô ta nghỉ việc?
Bộ vest cao cấp tám vạn tệ bị cà phê làm ướt hết.
Tôi siết chặt nắm tay, thật sự muốn t/át lại một cái.
Nhưng tôi không thể bộc phát như anh ta, tôi là tổng giám đốc, lời nói và hành động đều đại diện cho hình ảnh toàn công ty.
Hôm nay bị đ/ánh, tôi hoàn toàn có thể truy cứu trách nhiệm anh ta, cũng có thể cho nghỉ việc.
Nhưng tuyệt đối không thể để mọi chuyện bùng nổ thêm nữa, đó là chút thể diện và tôn nghiêm cuối cùng tôi còn giữ.
Hơn nữa, mỗi khi Tần Duệ mắc lỗi, tôi lại nhớ đến chuyện anh ta từng cứu tôi sáu năm trước.
Chỉ cần nghĩ đến, lòng tôi lại mềm xuống.
Nhìn vào số lượng nhân viên trong phòng họp, nắm tay đang siết chặt của tôi cuối cùng cũng phải buông xuống trong bất lực và lý trí.
Tình cảm bao năm, ngoài lòng biết ơn, rốt cuộc còn lại gì?
Tôi cứ nghĩ tan họp xong, các trưởng bộ phận tôi tin tưởng sẽ chỉ trích hành vi của anh ta, yêu cầu giáng chức.
Nhưng không ngờ vài trưởng bộ phận ở lại, lại đồng loạt nói tốt cho Tần Duệ:
“Ôi dào, vợ chồng vui đùa với nhau thôi, có gì mà làm lớn chuyện.”
Tôi ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, tự dùng cồn i-ốt xử lý vết thương trên môi.
Nghe những lời ấy, tôi thấy buồn nôn.
Nhưng trước mặt tôi là lão Trần – giám đốc thị trường – vẫn phô cái bụng phệ, nói không biết mệt.
Gương mặt ông ta đầy vẻ từng trải, cố khuyên tôi:
“Người trẻ mà, nóng nảy chút là bình thường, với lại Tần Duệ cũng vì danh tiếng của cô nên mới phải dùng cách đó, cô nhìn xem quan hệ cậu ấy với Tiểu Chi tốt thế, đương nhiên phải bảo vệ rồi.”
Nói rồi, lão Trần còn ghé lại, giọng nhỏ:
“Đàn ông mà, ai chẳng có vài tri kỷ, chú khuyên cô làm vợ cả thì rộng lượng chút.”
Nghe mấy câu n/gu ngốc đó, thái dương tôi giật liên hồi.
Ba tháng qua vì bận việc gia đình, tôi ít đến công ty, mỗi lần đến cũng chỉ nghe báo cáo.
Tôi cứ nghĩ mọi thứ vẫn ổn định, công ty vận hành tốt.
Không ngờ ba tháng không xuất hiện, đã để cho cả đám hề nhảy lên đầu.
Thấy sắc mặt tôi lạnh đi, chị Trương – trưởng phòng phát triển – cau mày, giọng lớn, đầy khó chịu:
“Tiểu Ngọc, không phải chị nói em, phụ nữ đến tuổi thì nên về nhà sinh con, em với trợ lý Tần yêu lâu rồi, không mau cưới đi, chẳng phải để người khác chiếm lợi sao?”
“Nghe chị đi, mâu thuẫn bây giờ là do em mạnh mẽ quá đấy.”
Tôi hắng giọng, lấy lại sắc mặt, quát lớn:
“Các người nghĩ mình đang nói chuyện với ai? Còn gọi tôi là Tiểu Ngọc được à? Tập đoàn là chỗ đùa giỡn sao? Ai còn xem nội quy công ty ra gì không?”
Chị Trương bị tôi quát thì khựng lại, có chút tỉnh táo.
Bà ta đứng thẳng lên, thái độ nghiêm hơn, nhưng giọng vẫn không giấu nổi sự khó chịu:
“Chủ tịch Sở, cũng chỉ là vợ chồng cãi nhau, không đến mức nghiêm trọng, chuyện này nên xử lý nhẹ nhàng.”
“Trợ lý Tần tài năng như vậy, sao cô không giao quyền cho cậu ta, để cậu ấy làm phó tổng, còn cô về nhà hưởng cổ phần có phải nhẹ nhàng hơn không.”
Thấy chị Trương nói vậy, lão Trần liền hùa theo:
“Đúng đấy, những đóng góp của trợ lý Tần mấy năm nay ai cũng thấy, chức hiện tại không xứng với năng lực.”
Tôi kìm nén giận dữ, bắt đầu suy tính.
Hai người này đều mới được tuyển vào qua phỏng vấn cách đây ba năm.
Vậy mà giờ cả hai đồng loạt nói những lời giúp Tần Duệ thăng chức.
Có vẻ ba tháng tôi vắng mặt, Tần Duệ đã làm không ít việc phía sau.
Không cần nói thêm nữa, cho nghỉ là được.
Còn về Tần Duệ… tình nghĩa sâu nặng cũng đã bị anh ta tiêu xài hết rồi.
Tôi khoát tay, bảo họ quay lại làm việc.
Sau đó tôi bắt đầu soạn danh sách nhân sự cho nghỉ.
Tất cả những người liên quan hôm nay – Tần Duệ, Tiểu Chi ở quầy lễ tân, cùng các quản lý đứng về phía Tần Duệ – đều có tên trong danh sách.
Nhưng danh sách còn chưa kịp gửi cho trưởng phòng nhân sự, điện thoại đã reo…
Vừa nhấc máy, tôi được thông báo rằng nửa tiếng nữa sẽ có một khách hàng nước ngoài quan trọng đến công ty.
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire