vendredi 21 novembre 2025

GNGN - Chuong 4

 

Danh sách chương                          Facebook           Thế giới ngôn tình

Gỉa Nhân Gỉa Nghĩa

Cô ta lưỡng lự nói:

“Nhưng mà, số tiền này… thật sự quá lớn, mười tám vạn, toàn thân em cộng lại cũng không có nổi.”

Sắc mặt Tần Duệ đỏ rồi lại tím, anh ta cầm điện thoại định gọi cho tôi, nhưng bị tôi chặn và chặn luôn số trong một nốt nhạc.

Thấy anh ta thật sự không trả nổi, ông chủ quay sang thông báo với mọi người trong phòng:

“Nếu người mời khách hôm nay không trả được tiền, thì những ai đã ăn bò bít tết và uống rượu vang, mỗi người phải trả hai vạn ba.”

Ba của Tiểu Chi ngồi ở chỗ mình, nghe đến câu đó, Vì quá tức giận, ông ta lập tức ngã vật xuống ghế bất tỉnh.

Cả căn phòng lập tức hỗn loạn, Tiểu Chi hét lên một tiếng, chạy đến bên cha mình, sau đó cầu xin Tần Duệ:

“Anh mau giúp ba em sơ cứu đi mà! Hồi trước không phải anh đã cứu Sở Ngọc như thế sao? Giờ ba em thế này, anh không thể đứng nhìn chết được!”

Không hiểu sao, ánh mắt của Tần Duệ bắt đầu lảng tránh, bước chân tiến về phía trước cũng ngập ngừng chậm chạp.

Anh ta bị mẹ của Tiểu Chi đẩy mạnh lên phía trước, nhưng ngay cả chỗ đặt tay cũng không biết nên làm gì:

“Không… anh thật sự không biết làm…”

Nghe đến đây, trong đầu tôi như có tiếng “đoàng” vang lên.

Sáu năm trước, lúc Tần Duệ cứu tôi, mọi động tác đều thành thạo, đúng chuẩn từng bước.

Một người như vậy, làm sao lại không biết cấp cứu?

Trừ phi… người cứu tôi khi ấy… vốn không phải là anh ta.

Một ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu tôi, tôi cầm điện thoại lên và gọi đi…

Sáng hôm sau, tôi nhận được một đoạn video qua điện thoại, kèm theo là những tài liệu liên quan.

Nhìn vào khuôn mặt được cắt ra trong đoạn video đó, tâm trạng tôi không thể bình tĩnh lại được:

“Thì ra, tôi thật sự đã báo ân nhầm người rồi.”

Nhưng trong ký ức của tôi, sau khi được đưa đến bệnh viện sáu năm trước, người túc trực bên cạnh tôi, cũng là người đầu tiên tôi nhìn thấy, đúng là Tần Duệ.

Anh ta ngồi cạnh giường, ánh mắt đầy tình cảm nhìn tôi, trong mắt còn có chút lo lắng.

Thấy tôi tỉnh lại, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm:

“Hôm nay anh sợ muốn chết, lúc cấp cứu cho em, người anh đầy mồ hôi, chỉ sợ em không sống nổi.”

Anh ta hít sâu một hơi, như thể vừa trút được gánh nặng trong lòng.

Khi đó tôi hoàn toàn không nghi ngờ, rằng anh ta là kẻ mạo danh ân nhân cứu mạng.

Để đóng vai trọn vẹn, anh ta thậm chí còn giúp tôi làm thủ tục nhập viện, tự ứng tiền cho các chi phí kiểm tra.

Lúc rời đi, còn làm bộ làm tịch, không để lại tên tuổi.

Sau khi xuất viện, tôi đã điều tra nhiều lần, mới tìm được anh ta ở trường.

Mọi chi tiết đều khớp, thậm chí lúc đó anh ta đúng là có mặt tại hiện trường, chỉ có điều — người thật sự cứu tôi không phải là anh ta.

Trong đoạn video đó, sau khi xe cấp cứu đến, người thật sự cấp cứu cho tôi đã rời đi.

Còn Tần Duệ, lúc đó chỉ đứng ngoài hóng chuyện, nhặt được túi LV của tôi.

Anh ta mở túi ra, nhìn thấy tên trên căn cước công dân của tôi, mắt lập tức sáng rực.

Anh ta lên Baidu tìm kiếm, xác nhận thông tin của tôi, rồi mới bỏ túi trở lại bên cạnh tôi.

Sau đó, anh ta vẫn luôn ở bên tôi, thậm chí còn cố chấp đi theo nhân viên y tế lên xe cấp cứu.

Thì ra, tất cả những điều này đều đã có sắp đặt từ trước.

Trước đây, tôi vẫn luôn nghĩ đến chuyện anh ta là ân nhân cứu mạng mình, nên nhẫn nhịn đủ điều, thậm chí còn khoan dung với cả người nhà anh ta.

Nhưng giờ đây, tất cả những bất mãn và uất ức bao năm qua, khiến tôi chỉ muốn móc tim hắn ra mà ăn.

Anh ta biết rõ mình là kẻ giả mạo, mà vẫn dám lấy chuyện “ân nghĩa” ra để uy hiếp tôi.

Tôi lập tức liên hệ với một công ty bảo an mới, chuẩn bị tiến hành một cuộc đại thanh lọc trong công ty.

Đám sâu mọt, đồ giả đội lốt kia, sớm muộn gì cũng phải bị đuổi cổ ra khỏi công ty.

Không ngờ, còn chưa kịp đến công ty, Tần Duệ và mấy trưởng phòng kia đã liên lạc với công nhân tuyến đầu, tổ chức đình công.

Họ yêu cầu tôi tăng gấp đôi lương năm cho từng người trong số họ, đồng thời phong Tần Duệ lên làm phó tổng của tập đoàn.

Người phụ trách duy trì trật tự hiện trường, chính là ba của Tần Duệ.

Chú Tần cầm khiên bảo vệ và dùi cui chống bạo động, đứng bên cạnh, trông cứ như lính canh nơi pháp trường thời cổ đại.

Khi tôi hớt hải chạy đến công ty, Tần Duệ đã ngồi chễm chệ trong văn phòng phó tổng, còn Tiểu Chi thì ngoan ngoãn pha cà phê cho anh ta.

Tần Duệ với vẻ mặt đắc thắng, ra lệnh cho tôi:

“Tiền bữa ăn tối hôm qua, nhớ thanh toán đấy.”

“À đúng rồi, em có thấy nhân viên công ty ký tên kiến nghị chưa? Họ đều cảm thấy anh rất xứng đáng với vị trí phó tổng.”

Ba quản lý khác cũng đứng sau lưng anh ta, ra vẻ làm chỗ dựa cho anh ta.

Hèn chi hôm qua khi tôi bảo trưởng phòng nhân sự sa thải đám này, anh ta cứ né tránh mãi, thì ra hắn đã sớm là người của Tần Duệ rồi.

Bọn họ nghĩ rằng, khi nghe Tần Duệ nói những lời đó, tôi sẽ giống trước đây, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

Không ngờ, tôi lập tức vung tay, đi thẳng tới và tát anh ta một cái vang dội.

“Hôm nay, tất cả những ai có mặt trong văn phòng này, và những người tham gia gây rối đình công, toàn bộ sa thải.”

Tần Duệ không thể tin nổi, ôm mặt, đôi mắt đỏ hoe lao đến chất vấn tôi:

“Anh chẳng phải chỉ muốn một chức phó tổng thôi sao? Sao em lại phải nặng lời với anh như vậy?”

“Những người này cũng chỉ cảm thấy anh làm trợ lý là uổng phí, nên mới giúp đỡ anh. Cách em làm hôm nay, có khác gì sự nóng nảy ngày trước đâu.”

“Anh thật sự quá thất vọng về em rồi.”

Tiểu Chi đặt ly cà phê xuống, nhìn tôi đầy oán hận:

“Chị Sở, chị thật quá độc ác, Tần Duệ là ân nhân cứu mạng của chị đó!”

Tần Duệ với dáng vẻ đáng thương nhìn tôi, không nói gì, vẫn như trước đây, chờ tôi mở lời xin lỗi và làm hoà.

Nhìn thấy bộ mặt giả tạo đó, tôi càng chán ghét, một cái tát không đủ, tôi tát liên tiếp thêm mấy cái nữa.

Giám đốc Trần thấy vậy liền vội vàng chạy tới kéo tôi lại, vừa ngăn cản vừa khó hiểu khuyên tôi:

“Ây da, Chủ tịch Sở à, trợ lý Tần từng cứu mạng chị mà, sao chị lại đối xử với anh ấy như vậy được chứ?”

Tôi giơ tay lên, vốn định tát cho một cái.

Nhưng nhìn khuôn mặt sáng bóng của lão Trần khiến tôi thấy ghê tởm, đánh ông ta còn sợ bẩn tay mình.

Tôi bực bội vẫy tay, ra hiệu cho bảo vệ vào, lôi ông ta ra khỏi công ty.

Chị Trương thấy đồng minh mình là lão Trần bị đuổi ra như chó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Nhưng bà ta vẫn đứng yên tại chỗ, có lẽ vẫn nghĩ Tần Duệ còn chiếm vị trí nào đó trong lòng tôi.

Bà ta đẩy đẩy Tần Duệ, khuyên nhủ:

“Đi dỗ đi, trong nhà cãi nhau thôi mà, vợ chồng đầu giường cãi, cuối giường hoà ấy mà.”

Tôi chẳng muốn phí lời, trực tiếp rút hồ sơ sa thải do luật sư chuẩn bị, ném thẳng vào mặt bà ta:

“Tranh thủ lúc tôi còn chưa kiện cô, biến ngay cho khuất mắt.”

Lúc này, công ty bảo an mới đã bắt đầu dọn dẹp văn phòng, đưa ra ngoài tất cả những người có tên trong lệnh sa thải của tôi, bao gồm cả ba Tần Duệ và họ hàng nhà họ Tần.

Tôi cầm lấy một bản tài liệu khác – đơn kiện – ném thẳng vào người Tần Duệ:

“Có phải ân nhân cứu mạng hay không, trong lòng anh tự biết rõ. Nếu còn biết điều, hãy đem toàn bộ tài sản anh đã moi được từ tôi bằng cái danh ‘ân nhân’ ấy, trả lại hết.”

“Anh đúng là diễn đạt đấy! Một kẻ ghê tởm như anh, trên đời này hiếm có. Sau khi rời khỏi công ty tôi, cả ngành này, anh đừng mơ tìm được việc.”

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Tần Duệ lập tức tái nhợt.

Thế nhưng anh ta vẫn cố gắng níu kéo, lập tức đẩy Tiểu Chi đang đỡ lấy mình ra, vội vàng phân trần:

“Sao có thể như vậy được chứ? Sở Ngọc, bao năm tình cảm giữa chúng ta, làm sao anh có thể lừa dối em được?”

“Là ai cố tình chia rẽ bọn mình chứ, chính anh là người đã cứu em hôm đó mà! Nếu không phải anh, sao khi em tỉnh lại lại thấy anh đầu tiên?”

Anh ta hoảng loạn muốn bước tới nắm tay tôi, nhưng bị nhân viên bảo vệ đứng bên cạnh tôi đẩy ra.

Tôi chỉ biết bật cười, đúng là lần đầu tiên tôi thấy một kẻ nhập tâm vào vai diễn như vậy.

Thấy tôi chẳng hề lay động, anh ta lập tức quỳ sụp xuống dưới chân tôi, khóc lóc van xin:

“Anh sai rồi bảo bối, có phải vì anh thân thiết với cô gái kia quá nên em ghen không? Anh sẽ không thế nữa đâu, chúng ta kết hôn đi!”

“Không cần thăng chức cũng được, sau khi cưới, em mua cho anh một chiếc xe là được. Anh vẫn sẽ chăm sóc em như trước đây.”

Tôi không nhịn nổi nữa, liền nhấc chân lên đá cho hắn một cú thật mạnh:

“Anh còn mặt mũi mà nói ra những lời như vậy à?!”

Tiểu Chi bị Tần Duệ đẩy ngã, từ nãy vẫn quỳ rạp dưới đất khóc lóc không chịu đứng lên.

Tôi chán chẳng buồn nhìn nữa, khoát tay bảo bảo vệ lôi cả hai người đó ra ngoài luôn.

Cuối cùng, công ty cũng trở về dáng vẻ yên tĩnh như ban đầu.

Sau khi bị tôi khởi kiện, Tần Duệ chủ động trả lại phần lớn số tiền, thậm chí còn bán cả nhà để xin tôi tha thứ.

Nhưng tôi chẳng muốn nhìn mặt tên lừa đảo đó thêm một lần nào nữa.

Tiểu Chi mang thai, cô ta cứ nằng nặc đòi Tần Duệ chịu trách nhiệm, nhưng Tần Duệ vẫn còn mơ mộng quay lại bên tôi.

Chuyện này làm ầm lên khắp nơi, cuối cùng gia đình Tần Duệ ép anh ta phải cưới Tiểu Chi.

Sau khi kết hôn, Tần Duệ suốt ngày mượn rượu giải sầu, lúc nào cũng chửi mắng, đánh đập Tiểu Chi.

Tiểu Chi cảm thấy mình bị lừa, cứ tưởng ít nhất Tần Duệ còn có chút tài sản lấy từ tôi.

Nào ngờ cưới xong mới phát hiện cuộc sống khốn khổ, Tức giận, cô ta bỏ trốn cùng người khác.

Kết quả bị Tần Duệ tìm thấy, dùng dao gọt trái cây đâm trọng thương, tuy giữ được mạng, Nhưng cả đời không thể ăn uống như người bình thường được nữa.

Tần Duệ cũng bị bắt vào tù, kết cục thê thảm.

Lúc đó, sau khi sa thải toàn bộ đám người đó, luật sư của tôi đã viết rõ toàn bộ sự việc và công khai đăng lên mạng, lập tức gây chấn động dư luận:

“Trời đất, thì ra người đó thật sự đã từng cứu mạng tổng tài.”

“Đúng là quá kịch tính, cứ như đang xem phim, không ngờ ngoài đời lại xảy ra cả vụ ân nhân giả mạo như thế này.”

“Bảo sao tổng tài luôn nhẫn nhịn, thì ra là vì tưởng rằng anh ta từng cứu mạng mình.”

Toàn mạng xã hội bùng nổ chiến dịch tìm kiếm ân nhân thực sự của tôi, Dưới con mắt tinh tường của cư dân mạng, sau khi ráp nối mọi chi tiết, Cuối cùng phát hiện, người đã cứu tôi năm đó thật ra là một sinh viên y khoa của trường đại học ấy.

Và người sinh viên ấy hiện giờ cực kỳ xuất sắc, Giờ đã trở thành trưởng khoa ngoại của bệnh viện số một thành phố.

Nhìn tấm ảnh quen thuộc trên mạng, một vài ký ức dần dần hiện lên trong tôi.

Lần này, tôi không muốn hành động lỗ mãng quấy rầy cuộc sống của người khác nữa, chỉ âm thầm gửi thẻ ngân hàng đến nhà anh ấy.

Tôi cũng quyên góp mười triệu cho bệnh viện nơi anh ấy làm việc, và ghi rõ: số tiền này được ưu tiên để bác sĩ ấy sử dụng làm kinh phí nghiên cứu.

Vài ngày sau, tài khoản mạng xã hội của tôi nhận được một tin nhắn riêng từ anh ấy:

“Chào bạn, chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?”

Khi một lần nữa được gặp lại ân nhân cứu mạng, anh ấy gần như không khác gì so với sáu năm trước, vẫn là dáng vẻ nho nhã điềm đạm, dịu dàng và lễ độ.

Anh ấy đã trả lại cho tôi chiếc thẻ ngân hàng mà tôi gửi riêng.

Và cảm ơn tôi vì khoản kinh phí quyên góp cho công tác nghiên cứu của bệnh viện.

Anh mỉm cười nhìn tôi, nói rằng được gặp lại tôi khiến anh rất vui.

Anh kể lại mọi chuyện ngày xưa một cách chậm rãi, anh nói, thực ra từ rất nhiều năm trước, gia đình tôi đã là ân nhân hỗ trợ học phí của anh.

Chính gia đình tôi đã tài trợ cho anh học hết cấp 2, cấp 3 và cả đại học.

Lần đầu tiên được người bảo trợ xác nhận, anh đã từng gặp tôi một lần.

Khi đó, nhà tôi đã chọn xong tất cả các học sinh nhận hỗ trợ, chính tôi là người bướng bỉnh muốn giúp thêm một người nữa nên mới chọn anh:

“Tôi cảm thấy, đây có lẽ là duyên phận. Em đã thay đổi cuộc đời tôi, rồi một cách vô hình, tôi lại cứu em một lần.”

Từ lần đó, tôi và anh đã trở thành đôi bạn thân không điều gì giấu nhau.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, bận rộn nhưng cũng đầy niềm vui và dư dả hạnh phúc.

(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Danh sách chương

Facebook       Thế giới ngôn tình

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

GNGN - Chuong 4 Lượt xem: