Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Rút thăm trúng thưởng
Tiếng kêu thảm thiết của cô ta vang dội cả tầng lầu:
“Bụng tôi… bụng tôi đau quá!”
Máu loang đỏ sàn nhà.
Hạ Nhược Tịch mới mang thai chưa ổn định, thêm cú va chạm dữ dội, đứa bé đã không giữ được.
Tôi rút tờ giấy siêu âm dính đầy vệt yến từ túi xách ra, thản nhiên xé nát, ném vào thùng rác.
Ban đầu tôi định phơi bày ngay tại công ty sự thật: cô ta xin nghỉ một năm để dưỡng thai.
Không ngờ, vì sự bất cẩn của mẹ chồng, đứa bé đã mất rồi.
Giấy tờ ấy, giữ lại cũng vô nghĩa.
Tôi vừa quay người, liền đón ngay cú tát giáng xuống từ mẹ chồng:
“Tất cả là do mày! Nếu không phải mày không cho Nhược Tịch nghỉ phép, thì sao có chuyện này!”
Tôi nắm chặt cổ tay bà ta, hạ thấp giọng đầy lạnh lùng:
“Là chính bà tự giẫm vào phích, té ngã đụng vào cô ta. Chuyện này, không liên quan đến tôi.”
“Nếu không phải mày nhỏ nhen, nhắm vào Nhược Tịch từng li từng tí, nó đâu mất con! Đúng là sao chổi! Tự mình không đẻ được thì thôi, còn muốn hại luôn cháu ruột của tôi…”
Câu nói chưa kịp dứt, Kỷ Minh Xuyên đã gấp gáp cắt lời, sợ bà ta nói lộ thêm điều không nên:
“Mẹ, đừng nói nữa!”
Anh ta từng bước nặng nề tiến lại gần tôi, đôi mắt đỏ ngầu, giọng nghẹn ngào.
Năm xưa khi biết tôi khó mang thai, anh ta cũng từng khóc thế này.
Nhưng hôm nay, những giọt nước mắt ấy… lại rơi vì một người đàn bà khác.
Anh ta nhìn tôi, như đang thương lượng:
“Vợ à, tinh thần Nhược Tịch giờ rất tệ. Dù sao cũng là tai nạn xảy ra ngay trong công ty, anh nghĩ chúng ta cần bồi thường thỏa đáng cho cô ấy.”
Tôi hỏi ngược:
“Bồi thường thế nào?”
“Kỳ nghỉ phép một năm trước đó, vẫn giữ nguyên cho cô ấy. Ngoài ra, vì gặp tai nạn tại công ty, thêm nửa năm nghỉ phép nguyên lương nữa.”
“Vợ, như vậy được không?”
Tôi khẽ gật đầu, khóe môi nhếch lên lạnh lùng:
“Hay lắm. Sảy thai xong nghỉ ngơi ba đến sáu tháng rồi chuẩn bị mang thai lại, cộng thêm mười tháng thai kỳ, sau sinh lại tĩnh dưỡng thêm một thời gian… Một năm rưỡi trọn vẹn, ai mà biết trong quãng thời gian ấy cô ta đã làm gì.”
“Anh sắp xếp cho Nhược Tịch nghỉ phép, vốn chẳng phải để dưỡng thai sao? Chỉ sợ cái bụng ngày một lớn, tôi phát hiện thì hết đường chối.”
Trong đầu tôi vang vọng lời mẹ từng kể:
“Thời gian khổ cực nhất đời mẹ, chính là lúc mang thai con.”
Một năm mang nặng đẻ đau, xấu xí, mệt mỏi, chật vật đến tột cùng.
Mẹ còn nói, khi bà tạm “biến mất” suốt một năm ấy, ai nhìn thấy tôi trong tay bà đều không tin đó là con ruột.
“Như thể chưa từng sinh vậy.”
Ngày trước, khi vô tình thấy Hạ Nhược Tịch khoe túi Hermes, úp mở bóng gió “có tin vui”, tôi chỉ nửa tin nửa ngờ.
Nhưng khi giải nhất – kỳ nghỉ nguyên lương một năm – rơi đúng vào tay cô ta, tôi đã chắc chắn: cô ta muốn đường đường chính chính biến mất để sinh con cho Kỷ Minh Xuyên.
Trái tim tôi, cũng như cái bụng phẳng lì của tôi lúc ấy – trống rỗng đến tuyệt vọng.
Kể từ giây phút đó, Kỷ Minh Xuyên không còn cách nào bù đắp nổi khoảng trống trong lòng tôi nữa.
Vì vậy tôi mới quyết liệt đòi ly hôn.
Nhưng bọn họ lại chọn cách giả vờ đến cùng.
Ngay cả khi sự thật vỡ lở, bọn họ vẫn nghĩ tôi là con bé tiểu thư ngu ngốc, chẳng biết gì.
Chỉ đến khi nghe tôi thẳng thắn vạch trần, Kỷ Minh Xuyên mới bàng hoàng, đôi mắt trợn lớn, giọng run rẩy:
“Vợ à… em nói gì cơ? Nhược Tịch… mang thai là…”
Ngay giây tiếp theo, điện thoại của Kỷ Minh Xuyên reo liên tục: Đối tác lần lượt thông báo hủy hợp đồng.
Ngân hàng từ chối duyệt khoản vay.
Tin nhắn từ Cục Dân chính gửi đến: thông báo đơn ly hôn của tôi đã chính thức có hiệu lực.
Luật sư ba tôi mời quả thật xuất sắc, thỏa thuận ly hôn tối qua nộp, hôm nay đã thành hiệu lực.
“Vợ à, chẳng phải đã nói trước mắt chưa ly hôn sao? Em hiểu lầm rồi, con của Nhược Tịch không phải của anh! Em mau bảo ba dừng tay, nếu không công ty sẽ sụp mất!”
“Đứa bé có phải của anh hay không, trong lòng anh tự rõ. Anh dám phủ nhận, tôi lại sợ mình không có cách chứng minh sao?”
Sắc mặt Kỷ Minh Xuyên trắng bệch.
Mẹ chồng không cam lòng nhìn tôi đứng thế thượng phong, liền oán trách:
“Chỉ là một đứa đàn bà không sinh nổi con, sao mày lại sợ nó đến thế!”
“Đúng thế! Con trai tao cường tráng khỏe mạnh, có bản lĩnh làm đàn bà mang thai. Nhược Tịch còn trẻ, dù sảy thai, nghỉ ngơi vài tháng vẫn có thể mang cháu cho Kỷ gia. Chúng tao không thiếu vốn liếng. Còn mày, ngoài ông bố có tiền, mày có gì? Đợi họ chết đi, mày không chồng, không con, chẳng phải cũng chỉ cô độc đến cuối đời sao?”
Tim tôi nhói buốt.
Không phải vì tình yêu tan vỡ, cũng không phải vì mình không thể sinh nở.
Mà là vì tất cả những hi sinh tận tâm tận lực của tôi, giờ đây lại trở thành vết thương chí mạng để người khác mang ra đâm chọc.
Tôi hối hận đến đau đớn vì đã từng mù quáng chọn anh ta, để hôm nay trở thành gót chân Asin của chính mình.
“Xin lỗi vợ à, là anh sai. Anh chỉ nhất thời hồ đồ, muốn có đứa con của riêng mình nên mới phạm sai lầm. So với con cái, anh vĩnh viễn yêu em hơn.”
“Em không thích Nhược Tịch, anh đuổi cô ta đi, vứt sang dự án tận châu Phi. Em không thích bất kỳ phụ nữ nào quanh anh, anh cho họ nghỉ việc hết. Ngoài em ra, anh không cần gì cả. Xin em, hủy bỏ ly hôn đi, em muốn anh thế nào cũng được.”
“Đồ vô dụng! Gái thì khắp nơi, sao cứ bám lấy con đàn bà không sinh nổi kia? Con là độc đinh chín đời của Kỷ gia đấy!”
Kỷ Minh Xuyên càng siết chặt, đến mức tôi suýt không thở nổi:
“Anh chỉ cần mình em, Cẩn Du…”
Nghe thấy câu ấy, Hạ Nhược Tịch vốn còn ở phòng bệnh, cơn giận bốc lên tận óc.
Cô ta nhìn quanh, bất ngờ giật phăng kim truyền trên tay, vung mạnh bình dịch truyền còn đang nhỏ giọt vào gáy Minh Xuyên.
“Bốp!”
Kỷ Minh Xuyên ngã gục bất tỉnh tại chỗ.
Mẹ chồng thấy con trai ngã, giận dữ nhào tới, cùng Nhược Tịch giằng co đánh nhau.
Nhược Tịch vốn yếu sau sảy thai, mẹ chồng thì mang bệnh kinh niên, cả hai chỉ đánh được vài hiệp liền bị bác sĩ, y tá lao vào can thiệp.
Một màn hỗn loạn, cuối cùng chỉ còn lại tiếng còi xe cấp cứu.
Ba tôi gọi tới, giọng đầy thương xót:
“Cẩn Du, ly hôn rồi con không còn vướng bận gì. Hãy ra nước ngoài tĩnh dưỡng, bác sĩ giỏi nhất sẽ giúp con hồi phục cơ thể.”
Tôi gật đầu:
“Được, mai con đi.”
Màn ẩu đả của mẹ chồng và Hạ Nhược Tịch nhanh chóng bị quay clip tung lên mạng.
Ban đầu, cư dân mạng còn xem vui.
Nhưng rồi, có người nhận ra Nhược Tịch chính là chủ thớt khoe túi Hermes và khoe “cướp được sếp” trước đó.
Từ đó, sự thật bị đào ra: — Hạ Nhược Tịch, một con tiểu tam dùng bụng cầu thăng chức, cuối cùng sảy thai mất tất cả.
— Mẹ chồng, kẻ trọng nam khinh nữ, dung túng con trai ngoại tình.
— Kỷ Minh Xuyên, gã tổng giám đốc ăn bám nhà vợ, ngoại tình lại còn giả nhân giả nghĩa.
Cư dân mạng châm chọc: “Đúng là báo ứng, màn chó cắn chó hay nhất năm.”
Một sự kiện, ba kẻ mất sạch mặt mũi.
Công ty Kỷ Minh Xuyên vì đứt vốn, hoàn toàn sụp đổ, tuyên bố giải thể.
Buổi tiệc đoàn viên rộn ràng hôm Trung thu trở thành ánh hào quang cuối cùng của họ.
Kỷ Minh Xuyên sa sút, tìm cách liên lạc với tôi.
Nhưng khi ấy, tôi đã ngồi trên chuyến bay sang nước ngoài.
Anh ta thậm chí không có nổi tiền vé để đuổi theo.
Anh ta lại giở trò cũ, quỳ trước cửa ba tôi cầu xin tha thứ, chỉ mong được gặp tôi một lần.
Nhưng lần này, không còn tôi để lay động, ba tôi chỉ lạnh lùng sai người ném anh ta trước cửa bệnh viện, mặc anh ta sốt rét giữa cơn mưa.
Còn tôi, bận rộn tham dự tiệc chào mừng của bạn bè mới nơi đất khách.
Trên sân khấu, họ đặt trước mặt tôi một chiếc “hộp mù” khổng lồ.
Tôi mở ra, là bức tranh sơn dầu khổng lồ do mọi người cùng vẽ nhiều ngày liền.
Trong tranh, bầu trời hồng rực lúc bình minh lan tỏa trên mặt biển vô tận.
Mọi người đồng thanh hô vang:
“Tái sinh, Tự do, Hạnh phúc!”
Tôi cũng bật cười, hô to theo:
“Tái sinh, Tự do, Hạnh phúc!”
Tôi tin chắc rằng, ở nơi này, tôi sẽ đón nhận một khởi đầu thật rộng lớn và rực rỡ cho chính mình.
End
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire