samedi 15 novembre 2025

TDTN - Chuong 4

 

Danh sách chương                          Facebook           Thế giới ngôn tình

Tín Dụng Và Tính Người

Nhưng nhìn thấy người yêu cũ khóc đến mức tan nát cõi lòng, cuối cùng anh ta cũng nghiến răng gật đầu.

“Được.”

“Anh sẽ ly hôn với cô ta.”

Sau đó, anh ta quay sang nhìn tôi: “Thẩm Di, cô đừng tưởng có tiền là mua được tất cả!”

“Tôi nói cho cô biết! Tiền không mua nổi chân tình!”

Trước đây tôi đã nhiều lần đề nghị ly hôn, nhưng đều bị Trình Dĩ An từ chối.

Trong mắt anh ta, tôi chỉ đang làm mình làm mẩy, đang giả vờ lùi để giữ lấy anh ta.

8

Vậy mà, chỉ vì Lâm Thư Tử tỏ ra đáng thương một chút, anh ta liền sảng khoái đồng ý ký giấy ly hôn.

Tôi nhếch môi cười, cảm thấy bao năm qua thật không đáng.

Nhưng cuối cùng, tôi cũng dứt khoát đưa bản thỏa thuận ly hôn cho luật sư trao lại cho Trình Dĩ An.

Nhìn thấy anh ta ký tên xong, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trình Dĩ An, từ nay đôi ta đường ai nấy đi, nhưng tôi vẫn còn một món quà lớn muốn tặng anh.”

Tôi vỗ tay hai cái.

Chiếc xe màu đen vẫn đậu bên ngoài đám đông lập tức mở cửa.

Một đám người bước xuống.

Dẫn đầu là một gã đàn ông da ngăm đen, một mắt bị băng trắng bịt kín.

Vừa nhìn thấy Lâm Thư Tử, mắt gã sáng rực như dã thú, lao thẳng về phía cô ta, túm lấy cổ tay cô như phát điên:

“Tốt rồi! Lâm Thư Tử, cuối cùng cũng để tôi tìm được cô!”

“Cô làm tôi mù một mắt, rồi dẫn con trai tôi bỏ trốn bao lâu nay, giờ thì hết đường trốn rồi!”

Lâm Thư Tử mặt trắng bệch như tờ giấy, cả người run rẩy như lá rụng.

Cô ta không nói nổi một câu, sợ hãi đến mức nước tiểu tự rỉ ra, mùi tanh tưởi bốc lên.

Vẫn cố gắng cầu cứu, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía Trình Dĩ An.

Trình Dĩ An vội giơ tay chắn trước mặt gã đàn ông, lớn tiếng hỏi:

“Anh là ai?!”

“Mẹ kiếp, mày là cái thá gì mà hỏi tao là ai?!”

Gã đàn ông tung một cú đá thẳng vào chỗ hiểm của Trình Dĩ An, khiến anh ta quỵ xuống đất ôm lấy hạ bộ, đau đến rên rỉ.

Gã quay sang Lâm Thư Tử, lạnh lùng gằn từng chữ:

“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng.”

“Về hay không?!”

Lâm Thư Tử đôi chân run lẩy bẩy, miệng mấp máy mãi không thành tiếng.

“Tôi… tôi… tôi…”

“Mày cái con mẹ gì mà tôi với tao!”

Gã giáng cho cô ta một cú đấm nảy lửa vào mặt.

“Hôm nay ông đây đến là để bắt mày về!”

“Về với tao!”

Lâm Thư Tử như một con cừu non bị lôi xềnh xệch trên đất, sắp bị nhét lên xe.

Cuối cùng cô ta cũng bừng tỉnh, giãy giụa hét lên:

“Tôi không đi với anh!”

“Tôi không muốn đi!”

Tiếng gào khóc của cô ta như xé rách cổ họng.

“Cứu em với, Dĩ An! Dĩ An!!”

“Thiên Tứ!”

“Thiên Tứ, con ơi cứu mẹ với!”

Trình Thiên Tứ – người từ nãy giờ vẫn như người vô hình – vừa thấy gã đàn ông, liền mặt mày tái nhợt.

Đến khi nghe tiếng mẹ gọi tên, cậu bé liền “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa trước mặt gã.

“Bố ơi…”

“Đừng đánh con, bố ơi!”

“Thiên Tứ sợ lắm!”

“Thiên Tứ sợ…!”

Đến nước này rồi…

Còn gì không rõ nữa.

Người nhà họ Trình nhìn thấy cảnh tượng náo loạn, lại thấy mặt Trình Dĩ An cũng tái mét không kém, liền xông lên định liều mạng với Lâm Thư Tử.

Nhưng khi nhìn thấy gã đàn ông một mắt, bọn họ đành chửi rủa chứ không dám manh động.

“Con đàn bà đê tiện!”

“Chính mày hại thằng An nhà tao thê thảm thế này!”

“Mày khiến nó tan cửa nát nhà!”

Cuối cùng, Trình Dĩ An cũng lấy lại tinh thần.

Quỳ sụp xuống đất trước mặt tôi, đầu gối cọ mạnh xuống nền đất.

“Thẩm Di!”

“Không!”

“Vợ ơi!”

“Vợ à!”

Đôi mắt Trình Dĩ An đỏ hoe nhìn tôi:

“Anh bị cô ta lừa đấy!”

“Là cô ta tự tìm đến anh, nói rằng đã mang thai, nói rằng Thiên Tứ là con anh, và nói không muốn làm phiền vợ chồng mình nên chấp nhận sống bên ngoài một mình.”

“Nhưng… em cũng biết mà!”

Trình Dĩ An khóc đến khản giọng.

“Anh chỉ là mềm lòng thôi!”

“Chỉ là thấy đứa trẻ đáng thương!”

“Anh chỉ nghĩ để mẹ con họ sống ở quê, sẽ chẳng dính dáng gì đến cuộc sống của chúng ta…”

Tôi nhìn Trình Dĩ An đang túm lấy ống quần mình.

Tôi nắm lấy tay anh ta đang bám chặt,Trong ánh mắt đầy hy vọng của Trình Dĩ An, tôi từng ngón, từng ngón gỡ tay anh ta ra, Rồi tát thẳng một cái như trời giáng vào mặt anh ta.

“Vậy ra, anh tưởng rằng mọi thứ đã hoàn hảo không kẽ hở.”

“Anh tưởng mình che giấu khéo léo là có thể ngồi mát ăn bát vàng.”

“Anh không muốn có con, không phải vì không thích trẻ con, cũng không phải vì thấy sinh con khổ cực…”

9

“Anh không cần con với tôi — vì anh đã có con với người khác từ lâu rồi!”

“Anh nối lại tình cũ với Lâm Thư Tử, anh muốn ở bên cô ta, nên mới bắt đầu mưu tính chiếm đoạt tài sản của tôi.”

Tôi bấm nút phát.

Trên màn hình quảng cáo xe lưu động.

Hiện lên đoạn video quay lén — Trình Dĩ An, người nhà họ Trình, và Lâm Thư Tử đang ngồi bàn bạc.

“Thứ này có thật hiệu quả không?”

Trình Dĩ An cầm một lọ thuốc lên hỏi.

“Có chứ.”

Lâm Thư Tử vỗ ngực cam đoan:”Bạn em làm y tá lấy trộm từ bệnh viện đấy.

Dùng lâu dài, đảm bảo con tiện nhân kia chết không một dấu vết, ai cũng tưởng là tai nạn.”

“Đến lúc đó…”

(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Danh sách chương

Facebook       Thế giới ngôn tình

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire

TDTN - Chuong 4 Lượt xem: