Danh sách chương Facebook Thế giới ngôn tình
Bản Dịch Cuối Cùng
Sau này, tại trạm y tế tiền tuyến, tôi gần như khản giọng khi gửi mã khẩn cho anh ta:
“Chế phẩm m/á0 đâu rồi? Anh chuyển nó đi đâu rồi?!”
Đáp lại tôi là giọng rụt rè từ bộ đàm — Giang Như.
“Là cái hộp y tế màu xanh ấy ạ? Em thấy bên ngoài có ký hiệu quân đội, sợ ảnh hưởng hình ảnh ngoại giao của ngài Tô… nên đã đổi sang túi hành lý thường.”
“Ngài Tô đang trong cuộc đàm phán ngoại giao cực kỳ quan trọng, Thượng tá Lâm, hành vi của cô… thực sự rất không thỏa đáng.”
Tôi run giọng ra lệnh cho Giang Như lập tức đến truyền 🩸 .
Tô Mặc Ngôn lạnh lùng ngắt lời:
“Giả m/a/ng th/ai để ép cưới, giờ lại s/ẩ/y th//ai—tự mình chuốc lấy thôi.”
“Như Như sợ đau, nên không đến.”
Sau đó, anh ta dứt khoát cắt tín hiệu liên lạc.
Mãi đến khi máy theo dõi sinh mệnh vang lên tiếng cảnh báo dồn dập, Tô Mặc Ngôn mới thong thả xuất hiện.
Anh đưa cho tôi một túi dịch:
“Như Như đặc biệt chuẩn bị cho em dinh dưỡng hồi phục thể lực.”
“Cô ấy chỉ là… sợ m/á0, chứ không phải không phối hợp.”
Kèm theo đó là một bản thỏa thuận miễn trách nhiệm.
“Ký vào đi. Ký xong, tôi sẽ đăng ký kết hôn với em. Bù lại, cho em một đứa con.”
Tôi bỗng nhớ đến cảnh tượng trong trạm y tế không lâu trước đó — chị gái của Tô Mặc Ngôn và đứa con trong bụng cô ấy đã m/ấ/t vì mất m/á0 quá nhiều.
Tôi lạnh lùng nói:
“Chừng nào người thân trực hệ của anh còn sống, thì chưa đến lượt tôi ký.”
…
“A Tuyết, sinh tử có số. Đừng đổ lỗi cho người khác.”
“Con m/ấ/t rồi, chẳng lẽ… còn muốn Như Như liều mạng theo nữa sao?”
Thấy tôi mặt mũi tái mét, anh ta thở dài, mở nắp ống dịch dinh dưỡng:
“Ký đi, đừng làm mọi chuyện trở nên khó coi. Nhà họ Tô luôn coi trọng thể diện — đừng ép tôi phải khó xử.”
Một giọng nữ cất lên rụt rè.
“Ngài Tô… xin đừng trách Thượng tá Lâm. Chị ấy chỉ nói dối là m/ang th/ai vì quá lo lắng cho anh thôi…”
Từ phía sau anh ta, Giang Như khúm núm ló đầu ra, cúi đầu xin lỗi tôi:
“Cái hộp y tế đó… em tưởng là vật tư bỏ đi nên đã gửi cho dân vùng thiên tai rồi…”
“Khi làm phiên dịch ở phòng khám tiền tuyến, em thấy sản phụ sinh nở chỉ cần nước ấm là đủ…
…thật sự không ngờ chị lại âm thầm chuẩn bị cả m/á0 dự trữ…
Nếu biết chị sẽ tức giận đến mức s/ẩ/y th/ai, thì… cho dù có gi-e-c em, em cũng không dám đụng tới…”
Tôi không còn kịp chất vấn cô ta vì sao có thể tiếp cận kênh vật tư cơ mật —
Người mang th/ a/i không phải tôi, mà là Tô Dao, chị gái của Tô Mặc Ngôn, người đã nhiều năm thực hiện nhiệm vụ bí mật ở hải ngoại.
Trong hộp y tế đó chứa m/ á0 O Rh- cứu mạng của Tô Dao cùng với hồ sơ y tế mã hóa!
Tôi nhắm mắt, đẩy giấy chứng tử của Tô Dao về phía anh ta.
Vừa nhấc tay lên, Giang Như bỗng hét to một tiếng, ngã nhào về phía sau.
“Bốp—”
Cô ta lập tức nước mắt lưng tròng:
“Thượng tá Lâm, chị không muốn ký thì thôi, sao lại đẩy tôi…”
Cô ta chỉ vào mảnh vụn điện thoại, giọng run rẩy:
“Trong đó… là cuộc gọi cuối cùng của cha tôi trước khi lâm chung…”
“Đó là niềm an ủi duy nhất của tôi trên thế gian này…”
Tô Mặc Ngôn đột ngột đẩy tôi ra, lao tới đỡ cô ta.
Khi ngẩng đầu lại, ánh mắt anh lạnh lẽo:
“Độc ác! Khó trách không giữ nổi đứ/ a b/ é!”
“Muốn bắt chước chị tôi, giả yếu đuối thiếu m/ á0? Còn muốn ép Như làm ngân hàng m/ á0 cho cô? Cô xứng sao!”
“Cô nên quỳ xuống cảm ơn Như Như! Sinh đứa trẻ ra để rồi bước vào gia đình không có tình yêu, giống như cô à?!”
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, từng chữ rơi xuống như lưỡi d/ ao sắc lạnh:
“Lâm Tuyết, mất con… là cô đáng đời.”
M/á0 tôi như đông cứng lại. Trước mặt bao người, anh đã không chút do dự mà xé toạc vết sẹo chưa kịp liền da của tôi.
Nhưng nếu anh biết người đang nằm trên bàn m//ổ kia là chị ruột của anh, còn đứa trẻ đang giành giật sự sống là cháu gái ruột của anh — liệu anh có còn thốt được hai chữ “đáng đời”?
Tôi nhìn tờ thỏa thuận hòa giải lạnh băng anh đặt trước mặt, giọng khàn đặc:
“Tôi không đủ tư cách để ký.”
“Nhưng anh thì nên nhìn xem — nạn nhân là ai.”
Ngay đầu tờ giấy là cái tên rõ ràng: Tô Dao.
Chỉ tiếc, trái tim anh từ lâu đã đặt nơi Giang Như, đến mức… chẳng buồn liếc nhìn.
Tô Mặc Ngôn cau mày, gằn từng tiếng:
“Đó là con cô! Tôi còn nhìn cái gì nữa?!”
Tôi cười nhạt, giọng bình tĩnh đến lạnh người:
“Nếu chữ ký của tôi thật sự có tác dụng, tôi còn cần phải cầu xin anh sao?”
“Nó có tác dụng.”
Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt Tô Mặc Ngôn khựng lại — dường như vừa hiểu ra điều gì.
Anh đột ngột đứng lên, nụ cười nghiêng nghiêng, đầy khinh bỉ:
“Lâm Tuyết, cô cũng giỏi đấy. Dùng thỏa thuận với Như Như để ép tôi cưới cô sao?”
“Được thôi. Tôi ký.”
Tôi vội vã đưa tay ngăn lại, ánh mắt không đành lòng:
“Tô Mặc Ngôn… anh sẽ hối hận.”
Anh nhìn tôi, giọng lạnh như băng, ánh mắt phủ đầy chán ghét:
“Điều tôi hối hận nhất… là đã cứu cô sáu năm trước.”
Ánh mắt đó, tôi từng thấy — rất lâu rồi.
Khi mẹ tôi bị tiểu tam ép đến ch/e/c, cha tôi đá tôi ra khỏi nhà như một món đồ thừa.
Cậu thiếu niên mười bảy tuổi Tô Mặc Ngôn năm đó, như một con sư tử nhỏ phóng lên, đấm thẳng vào mặt cha tôi, gào đến khản giọng:
“Vì một tiểu tam mà gi/e/c người nhà — ông không xứng làm cha! Cũng không xứng làm người!”
Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực năm đó, anh đưa tay về phía tôi:
“Đừng sợ.”
“Từ bây giờ, chỗ của anh… chính là nhà của em.”
Nhưng hiện tại…
Người anh từng liều mạng bảo vệ đã không còn là tôi nữa.
Và cái bóng lưng trước mặt tôi giờ đây — chẳng khác gì cha tôi năm xưa.
Ngọn lửa cuối cùng trong tim tôi vụt tắt. Lặng lẽ. Dứt khoát.
Tôi buông tay đang giữ cây bút, giọng trầm tĩnh đến rợn người:
“Trước khi ký, không bằng đến phòng ph//ẫu thu//ật… nói lời tạm biệt trước đã.”
Chương 2 – Sự thật độc ác
Tô Mộ Ngôn vừa nhấc chân, phía sau Giang Như khẽ rên lên một tiếng.
Anh ta lập tức quay lại, thấy mặt Giang Như tái nhợt:
“Tham tán Tô… ngài cứ đi trước đi… Thượng tá Lâm chỉ là… muốn gặp ngài một lần cuối thôi… Tôi không sao…”
Cô ta gượng cười: “Trước đây tôi từng phiên dịch ở vùng thiên tai, bị nạn dân điên cuồng làm bị thương… chỉ cần lấy gạc băng lại là ổn…”
Cô ta đột ngột hoảng loạn xua tay: “À… tôi không có ý nói thượng tá Lâm bị điên…”
Ánh mắt Tô Mộ Ngôn lập tức tràn ngập đau lòng, giận dữ nhìn tôi:
“Cô chẳng phải chỉ muốn dùng đứa con chết yểu để khiến tôi áy náy sao?”
“Cảm giác tội lỗi không phải là tình yêu!”
“Chết rồi thì chết rồi! Nhìn một cái có sống lại được không?!”
Anh ta ôm chặt Giang Như vào lòng, tay kia dứt khoát ký vào bản hòa giải.
“Đừng sợ.”
Anh ta nhét tài liệu vào tay cô ta, giọng tràn đầy thiên vị không che giấu:
“Dù em làm gì, anh cũng sẽ bảo vệ em đến cùng.”
Anh ta bế Giang Như lên, lúc đi ngang qua tôi, ánh mắt lướt qua màn hình điện thoại tôi vẫn đang bật sáng.
Trên đó hiển thị đoạn tin nhắn cuối cùng giữa tôi và chị Tô Dao.
Anh ta khựng lại một chút, sau đó cười khẩy:
“Mới vừa đồng ý đăng ký kết hôn đã vội nhắn chị tôi đến chống lưng cho cô rồi à?”
Không đợi tôi đáp, anh ta lên giọng như thể đang bố thí cho tôi:
“Thôi được, nếu chị tôi đã thích cô… thì tôi sẽ cưới.”
“Đã theo tôi nhiều năm như vậy, tôi sẽ không để cô thiệt thòi về danh phận hay nghi lễ.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bình tĩnh mở miệng:
“Tô Mộ Ngôn, chúng ta chia tay đi.”
Anh ta nhướng mày, như vừa nghe một chuyện cười:
“Tùy cô.”
Nói xong, không ngoảnh lại, ôm Giang Như bỏ đi.
Để mặc tôi một mình ở bệnh viện xử lý hậu sự cho chị Tô, chuyên viên tang lễ hẹn trước mãi vẫn chưa tới.
Bỗng điện thoại reo lên.
Là Tô Mộ Ngôn.
“Không phải vừa chia tay sao? Đã vội hẹn chuyên viên trang điểm để chụp ảnh đăng ký kết hôn rồi à?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh ta nói tiếp:
“Đừng đợi nữa, chuyên viên trang điểm mà cô đặt — Như Như mượn rồi.”
“Vừa mất con đã nghĩ đến trang điểm à?”
“Như Như không giống cô. Cô phá hỏng ký ức duy nhất cô ấy còn lại, mà cô ấy vẫn còn nghĩ cho cô.”
Bên kia điện thoại, vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Giang Như:
“Ngài Tô đã cho chuyên cơ đón chú chó ngao Tây Tạng nuôi từ nhỏ của tôi đến.”
“Vừa hay — theo tập tục ở quê tôi, thánh thú phải hộ tống người mất về với tổ tiên.”
Tôi siết tim lại:
“…Hộ tống kiểu gì?”
Giọng cô ta nhẹ tênh vang lên:
“Tất nhiên là để thánh thú ăn sạch rồi, như thế linh hồn mới có thể siêu thoát không vướng bận.”
Tôi chết lặng, cổ họng như bị bóp nghẹt, không nói nổi một lời.
Tô Mộ Ngôn ngừng một lát:
“Sao thế? Cảm động đến nghẹn lời à?”
“Chuyên viên trang điểm đang chải chuốt cho con chó ngao đấy, con bé ngày thường chẳng bao giờ son phấn, hôm nay vì cô mà trang điểm cho có nghi thức.”
“Tôi không đồng ý!”
“Đó là chị ruột anh—”
(truyện đọc từ website https://ydepdeploihayhay.blogspot.com/)

Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire