Hôm đi kiểm tra th/ai, tôi vô tình bắt gặp thư mục ẩn trong điện thoại của chồng — một vị thiếu tướng.
Bên trong là hàng loạt hình ảnh thân mật giữa anh và một cô gái khác.
Tôi cầm chiếc điện thoại đưa thẳng trước mặt anh để hỏi cho ra lẽ.
Anh lặng thinh hồi lâu, rồi quay vào phòng tắm, châm liền ba điếu thu/ốc, sau đó mới khàn giọng thừa nhận.
“Thuở nhỏ anh sơ ý làm cô ấy bị thương, đánh mất ánh sáng.
Cô ấy là người khiến anh day dứt nhất cả đời… chỉ có vậy thôi.”
Nhìn cái th/ai đã tròn ba tháng, tôi không truy hỏi thêm, chỉ lặng lẽ chọn cách bỏ qua.
Tôi giả vờ như chưa từng phát hiện điều gì, tiếp tục hoàn thành các bước thăm khám.
Đến phần tôi sợ nhất là lấy m/áu, thì lính cần vụ của anh gọi điện tới.
“Thiếu tướng, cô Phương hay tin phu nhân mang th/ai, khóc đến mức làm tổn thương mắt, cứ khăng khăng đòi gặp anh.”
Vừa nghe xong, cánh tay đang ôm lấy tôi của Lục Mục Đình lập tức buông lỏng.
Anh không do dự xoay người rời đi, thậm chí chẳng quay đầu nhìn lại.
Tôi đặt tay lên bụng, cố nuốt nỗi đau, khàn giọng gọi với theo sau lưng anh.
“Lục Mục Đình, nếu anh thật sự bỏ đi, tôi sẽ ph/á th/ai.
Anh suy nghĩ cho kỹ đi…”
Anh chững lại đôi chút, nhưng cuối cùng bóng lưng ấy vẫn khuất dần giữa dòng người.
…
...............................................
⸻ .......................................................................
================
===================
.jpg)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire