======================
======================
[Full] Để trốn tránh cuộc kết hôn thương mại do gia đình sắp đặt, tôi đã
tìm một chàng trai đẹp ở quán bar để ký kết hôn giả.
Anh ấy hỏi tôi tại sao không thích kết hôn thương mại?
Tôi nói đối tượng kết hôn quá vô vị, nghe nói là một người cổ hủ không
biết phong tình.
Tối hôm đó, anh ấy đè tôi lên giường, dùng đủ mọi cách để chứng minh điều
gì đó.
Cho đến khi tôi nghe người khác cung kính gọi anh ấy là "Bùi tổng".
Tôi: “Bùi tổng? Bùi nào cơ?”
Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo tôi, giọng nói trầm thấp:
“Bùi tổng mà em bỏ trốn hôn ước đó.”
(1)
Vừa tốt nghiệp đại học, bố tôi đã tìm cho tôi một đối tượng kết hôn
thương mại.
Đó là thiếu gia của Bùi gia, Bùi Tri Uyên.
Bùi gia mấy năm nay đang cực kỳ hưng thịnh.
Sau khi Bùi Tri Uyên tiếp quản tập đoàn, anh ta càng đẩy Tập đoàn Bùi thị
lên vị trí dẫn đầu ngành.
“Mấy cậu nói xem tôi và anh ta chưa từng quen biết, sao có thể kết hôn
được chứ?”
Tôi uống cạn một ly rượu, càng nghĩ càng tức.
“Lỡ đâu cái tên họ Bùi đó xấu xí thì sao, chẳng phải nửa đời sau của tôi
tiêu rồi à?”
Mấy đứa bạn an ủi:
“Biết đâu Bùi Tri Uyên là một soái ca thì sao?”
“Tôi nhớ Tư Tư hình như từng gặp rồi. Gia đình cô ấy chẳng phải luôn hợp
tác với Bùi gia sao?”
Tôi đưa mắt nhìn Trần Tư Tư đang ngồi đó theo ánh mắt của mọi
người.
Cô ấy vừa hay không có ở đó.
Thôi bỏ đi.
Tôi xua tay:
“Đây không phải là vấn đề đẹp hay không đẹp, tôi đã dò la rồi. Anh ta năm
nay 28 tuổi, cao lãnh chết người, chỉ biết làm việc, không uống một giọt
rượu nào lại còn không gần nữ sắc, chẳng có bất kỳ sở thích nào ngoài công
việc. Hơn nữa, thế lực của Bùi gia còn vượt xa nhà tôi, tôi căn bản không
thể kiểm soát được anh ta.”
Vốn dĩ Bùi gia và nhà tôi không có giao thiệp gì.
Không hiểu sao lại lên cơn điên, Bùi gia lại đề xuất kết hôn thương
mại.
Còn bố tôi lại là người trọng lợi khinh nghĩa đó chỉ hận không thể đóng
gói tôi rồi đưa sang ngay lập tức.
Mấy đứa bạn trêu chọc:
“Ố ồ, hóa ra là một tổng tài bá đạo hệ cấm dục.”
“Cái gì mà hệ cấm dục? Tôi thấy chỉ là một con cóc ghẻ thì có.”
Lớn hơn tôi năm tuổi.
Lại còn muốn ăn miếng thịt thiên nga là tôi đây.
Phì.
Tôi chẳng có hứng thú sống cả đời với một người đàn ông vô vị như
thế.
Hơn nữa lại là sống cả một đời.
Cô bạn thân Trần Tư Tư cuối cùng cũng quay lại.
Cô ấy nói:
“Thế nhưng chuyện kết hôn thương mại, bây giờ cậu vẫn không cãi lại bố
cậu được.”
“Nếu bọn họ cứ ép tôi, tôi sẽ cá chết lưới rách với họ.”
“Cá chết lưới rách? Cậu không báo thù cho mẹ cậu nữa à?”
Lời của Trần Tư Tư hoàn toàn đẩy tôi vào tuyệt vọng.
Tôi gục lên vai cô ấy than thở:
“Cải trắng con, úa vàng trên đất, hai ba tuổi đã không mẹ. Tư Tư ơi, tôi
phải làm sao đây?”
Trần Tư Tư là người có bộ não linh hoạt nhất trong nhóm chúng tôi.
Nếu ngay cả cô ấy cũng không cứu được tôi, thì tôi thật sự sẽ trở thành
một oán phụ hào môn mất thôi.
“Thật ra cũng không phải là không có cách giải quyết.”
Mắt tôi sáng lên:
“Cách gì?”
“Cậu tìm một người đàn ông khác để kết hôn.”
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire