Nhờ chăm chỉ thực hiện nhiệm vụ, cộng với hiệu quả ám sát cực cao
của Thiếu Thương Kiếm khí, chỉ mấy tháng mà Đoàn Vân đã tích luỹ đủ điểm
đổi lấy lượng tụ khí đan dùng thoải mái trong 2 năm.
Dùng đan dược cũng có điều kiện nghiêm ngặt. Mỗi ngày chỉ được dùng
1 viên tụ khí đan thôi. Bằng không linh lực cũng sẽ bị ô nhiễm bởi đan
độc, rất khó tẩy luyện sau này.
2 năm cộng với chăm chỉ tu luyện, tư chất tốt có thể Trúc cơ kì,
nhưng bình thường như Tiêu Minh, vậy có thể đạt Luyện Khí hậu kì rồi.
Ngoài ra hắn cũng thu thập được mấy ngàn viên nội đan cấp 1,2.
Đến nỗi sau khi hấp thu hết, hắn đã quen với sự đau đớn, không còn
cảm giác khó chịu khi trực tiếp dùng BắcMinh Thần Công hấp thu nội đan
nữa rồi!
Bằng cảm giác của Đoàn Vân, Thiếu Thương Kiếm Khí đã càng lúc càng ngưng thật trong mạch của nó.
— không hiểu nếu tiếp tục bồi dưỡng, nó sẽ phát triển thành cái dạng gì đây?
...
..
Dịp nghỉ xuân năm mới đến. Tất cả học viên đều phải trở lại gia tộc 1 tháng. Học viện cũng sẽ đóng cửa.
Đoàn Vân cũng phải thu xếp trở về Tiêu gia. Bình thường, Tiêu Minh không thích chuyện này chút nào cả!
Bởi vì dịp này chính là lúc mấy người anh em chú bác kia sẽ được dịp khoe mẽ này nọ.
Ở Học Viện, do khác niên khoá, Tiêu Minh có thể né bọn họ, nhưng về lại gia tộc, biết né đi đâu!!
Đoàn Vân mới nhập xác chưa tới 1 năm, bình thường không cố tình né
tránh nhưng lại hay ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc bế quan hấp thu nội đan
nên cũng không gặp bọn họ.
Tiêu gia không nằm ở kinh thành, mà nằm ở Mạc Vân Thành, cách kinh
thành 1500km. Mà học viện Tinh Hà chính là nằm cạnh kinh thành.
Đoàn Vân ngồi thuyền vận tải hành khách, đi theo dòng Ngân Giang.
Mất khoảng 1 ngày, tàu cập bến Cao Lâm Thành, nằm cách Mạc Vân Thành khoảng 40 km.
Mấy chục km này, Đoàn Vân chỉ chạy chưa tới 1 giờ là đến nơi.
Phương pháp hít thở nhịp nhàng, bước chân biến hoá theo bát quái
ngũ hành tương sinh, hắn chạy như vậy mà thân thể không hề mỏi mệt, cũng
không đổ mồ hôi hay hơi thở gấp gáp chút nào.
Tiêu gia là đại gia tộc ở Mạc Vân Thành. Tiêu gia gia chủ, Tiên
Viễn Đồ, cũng là gia gia của Tiêu Minh, là Nam Phương Tướng Quân, khá là
có uy thế trong triều, trấn thủ phương Nam Tinh Hà đế quốc.
Các Võ Tướng ít khi tham gia vào tranh đấu phe phái của hoàng tử,
công chúa. Bọn họ chỉ trung thành và phục vụ đương kim hoàng đế.
Đây cũng là luật!
Nhưng luật cũng không cấm con cháu các vị tướng quân ủng hộ hoàng tiwr công chúa nào đó.
Mấy anh em chú bác của Tiêu Minh vẫn lăn lộn cùng phe của Tam hoàng tử.
Trong triều hiện nay, Đại hoàng tử, Tam hoàng tử, Bát hoàng tử,
Thập Nhị hoàng tử là 4 người có khả năng trở thành Thái tử nhất.
— ngũ thiếu gia!
Đoàn Vân vừa về tới cửa, 2 gã binh lính gác cổng cung kính chắp tay chào.
Cha mẹ hắn trước khi hi sinh khá là được lòng binh lính, nên bọn họ vẫn luôn tôn kính con trai của họ.
— đứng cả lên đi, từ giờ không cần hành lễ với ta như vậy đâu! Chào hỏi bình thường được rồi!
Dù kiếp trước, Đoàn Vân cũng không thích cái kiểu lễ lạc trong cung, nên thường ra ngoài lêu lổng tán tỉnh mỹ nhân là vậy.
— ồ hố, Tiêu Minh đệ đệ, sao đúng lúc vậy ta!
— tam ca! Đúng lúc ghê!
Đoàn Vân nhận ra kẻ vừa nói là Tiêu Chí Nghĩa, con của bác ruột hắn.
— ừ, xa nhà gần 1 năm, lớn lên không ít a!
Tiêu Minh đang tầm 15-16 tuổi, là giai đoạn phát triển nhất của thiếu niên. Dĩ nhiên 1 năm sẽ thay đổi khá nhiều.
— có điều tu vi vẫn là Luyện khí trung kì, lẹt đẹt quá ! Hồi bằng
tuổi chú, anh đã là Luyện khí hậu kì. Đừng nói bây giờ, anh đã là Trúc
cơ sơ kì rồi đấy !
Tiêu Chí Nghĩa lớn hơn Đoàn Vân 3 tuổi, tư chất cũng cao hơn, được
gia tộc cung cấp tài nguyên cũng lớn hơn, nên tu vi vượt trội Đoàn Vân
cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
— Tiêu thúc, Tiêu di còn sống mà thấy Ngũ đệ như vậy, hẳn sẽ buồn đấy!
Đoàn Vân nhíu mày, sắp không vui rồi đây. Từ trong tiềm thức, Tiêu
Minh hết mực kính yêu cha mẹ. Hễ ai nhắc đến cha mẹ, đều khiến hắn nổi
nóng.
Dù đã chết, nhưng tiềm thức này cũng có ảnh hưởng tới Đoàn Vân.
— ế, ta không muốn mang tiếng ỷ mạnh hiếp yếu nha, đừng có mà động thủ!
Tiêu Chí Nghĩa nhếch mép cười gằn nói.
— đừng có nhắc tới cha mẹ ta bằng cái giọng đó! Mất tết đấy!
— hừ, cho ngươi chút màu sắc, lại định mở xưởng nhuộm! Sức mèo quào của ngươi há có thể khiến ta mất tết sao!
Linh lực trên thân 2 người bùng lên, chuẩn bị xuất kích.
— dừng lại! Vào nhà đi! Vừa về, đừng có lộn xộn. Muốn đánh, chờ 15 ngày nữa đi!
— đại ca!
Đoàn Vân thu lại linh lực, người mới xuất hiện là Tiêu Thanh Nhật,
cháu đích tôn Tiêu gia. Người này tư chất cao nhất, nhận được bồi dưỡng
nhiều nhất từ gia tộc.
Năm nay mới 24 tuổi đã là Trúc cơ trung kì kì.
Cũng là tinh anh trong thế hệ trẻ Tinh Hà đế quốc.
Tu luyện, càng lên cao càng khó đột phá, lại càng cần tích luỹ nhiều linh lực hơn.
Nhất là những lúc đột phá đại bình cảnh.
Thế gian có rất nhiều người chết già ở bình cảnh Luyện khí hậu kì đỉnh, Trúc cơ hậu kì đỉnh này nọ.
Đôi khi chỉ 1 bước nữa cũng không bước ra được!
...
Đoàn Vân chào xong, quay người đi thẳng về chỗ nhà của mình.
Căn nhà vẫn nguyên trạng như hồi đầu năm trước lúc hắn rời đi.
Tiêu gia là 1 quần thể kiến trúc tập trung, quy tụ nhiều thế hệ trên một khuôn viên hàng chục km vuông.
Một mình Đoàn Vân ở trong căn nhà 5 phòng. Hắn đi 1 vòng quanh nhà.
Căn bếp lạnh lẽo lâu ngày không củi lửa. Được cái không nơi nào bị phủ
bụi, bởi lẽ hạ nhân vẫn dọn dẹp nơi này thường xuyên.
Trên tủ thờ, cha mẹ Tiêu Minh vẫn được hương khói đều đặn.
Hắn vào phòng của mình, chăn ga cũng vừa được thay mới thơm tho.
Đoàn Vân ngồi xếp bằng lên giường, thần thức chìm vào Mạch Thiếu Thương quan sát.
Ở đó kiếm khí đã ngưng tụ thành hình 1 thanh kiếm to bản rất đẹp trôi tuần hoàn.
Chỉ cần hắn muốn, thanh kiếm ấy liền bay ra ngoài, lơ lửng quanh thân Đoàn Vân, toả ra khí tức Luyện khí sơ kì.
Chỉ mình hắn “nhìn” thấy nó, bởi vốn dĩ, nó vô hình vô ảnh!
Nó linh hoạt tựa như 1 bộ phận trên thân thể Đoàn Vân, hoạt động theo ý nghĩ của hắn, và không hề tiêu hao linh lực để sử dụng.
Nó có linh lực của riêng nó.
Linh lực này cũng sẽ giúp nó tăng tu vi tự thân.
Đặc biệt bây giờ khi tấn công bay ra, nó lại quay trở về, chứ không tiêu biến như trước nữa.
Nó gần như đã trở thành 1 thanh kiếm thực thụ!
— cách giúp nó tăng trưởng linh lực, chính là hấp thu từ nội đan
yêu thú. Sẽ thế nào nếu đủ nội đan cho nó tăng đến cấp Trúc cơ, Kim đan
thậm chí là Nguyên Anh kì?
Đoàn Vân có chút hưng phấn nghĩ.
— tập trung bồi dưỡng Thiếu Thương Kiếm hay chia đều cho toàn bộ?
Có lẽ nên tập trung cho mình nó. Bởi lẽ điều khiển nó cần dùng tới thần
thức. Điều khiển 2 cái thì cần nhất tâm dị dụng. Mà điều khiển cả 6 cái,
chính là cần nhất tâm lục dụng, vô cùng khó làm!
Hắn muốn nhất tâm nhị dụng, cũng là cần cố gắng luyện tập nhiều năm mới được đấy!
Gạt bỏ tạp niệm, Đoàn Vân lấy ra 1 viên Tụ khí đan cho vào miệng và vận tâm pháp tu luyện linh lực Tinh Hà tâm pháp.
Hằng ngày hắn đều không quên tu luyện tăng tu vi!
...
..
Những ngày cuối năm, nhà nhà người người nô nức sắm tết, trang hoàng nhà cửa.
Khắp đường phố Mạc Vân Thành đều thấy treo lồng đèn đỏ, câu đối. Hoa thơm, pháo nổ bày bán dọc 2 bên ven đường.
Ngoài ra cũng còn có rất nhiều những kệ hàng buôn bán đủ mọi mặt hành trên đời.
Đoàn Vân từ khi trọng sinh bây giờ mới có dịp thả bước dạo phố như vậy.
Ừm, kia là .. lầu xanh!
Đoàn Vân có chút sực nhớ ra, cả năm rồi hắn chưa có đụng tới đàn bà!
Tích trữ tinh lực trong người cũng thấy trướng bụng lên rồi!
— thiếu gia, xin mời vào. Cô nương bổn quán xinh đẹp thuỳ mị giỏi nhất là bổn sự chiều người ta đấy.
Tú bà thấy Đoàn Vân tiến đến thì xun xoe mời chào.
Dù sao thì cũng là công tử Tiêu gia mà!
— ừm, gọi cô nương đẹp nhất cho ta.
Đoàn Vân lấy 1 phòng sang trọng và ra hiệu cho tú bà.
Ài, quả chơi lớn này sẽ vét sạch ngân lượng tích luỹ gần năm nay của hắn đây!
Phải công nhận lời tú bà không sai.
Mấy phút sau, đẩy cửa bước vào, đúng là một cô nương rất xinh đẹp.
Nàng mặc bộ đồ lụa mỏng tang màu hồng, khoe trọn vẹn đường cong thân thể, hút hồn nam nhân!
— Tiêu thiếu gia, đúng là rồng ghé nhà tôm. Thật vinh dự cho tiểu nữ được hầu hạ ngài!
— quả là xinh đẹp, giọng nói lại ngọt ngào dễ nghe đến vậy! Cho ta xem bản lĩnh của nàng đi nào.
— a hi hi, thiếu gia cho tiểu nữ ăn mật ngọt thế này, thật sự làm người ta không chịu nổi nữa rồi. Ngài xem, ướt quá đi!
Bàn tay thon thả của cô gái cầm tay Đoàn Vân vuốt nhẹ từ đùi non vào trong váy, khám phá mật đạo mềm mại ẩm ướt.
Qua một hồi buông lời ong bướm, hai thân thể không mảnh vải quấn lấy nhau.
— ưm .. ư .. thiếu gia .. to quá .. dài quá .. tiểu nữ sướng ...
Đoàn Vân rùng mình ghìm cương. Tên Tiêu Minh này còn là trai tân, ai đời mới vào mấy phút đã định phun thế này! Mất mặt quá.
Cô gái lại vờ như không biết, nàng rướn hông, mật đạo co bóp mạnh!
— a ..
Đoàn Vân không nhịn nổi, gồng mình phun trào.
— nàng cố ý!
— a hi hi, ngài không ngờ nha, vẫn còn trinh! Hi hi, người ta cũng là sướng không chịu được đấy!
Cô gái hé môi xinh ngậm lấy dương vật hăng nồng mùi tinh bú mút, không bao lâu đã giúp nó cương trở lại.
Đoàn Vân lần này không còn thất thố nữa, thực sự làm một cô gái đầy kinh nghiệm phải rú lên sướng khoái vài lần.
Đừng đùa, kiếp trước hắn là trùm vụ này mà. Hắn mà nhận thiên hạ đệ nhị, đố ai dám nhận thiên hạ đệ nhất!
— ư ưm ư .. thiếu gia.. kĩ thuật của ngài .. tuyệt luân .. tiểu nữ.. chết mất .. a a a
...
Đoàn Vân trả tiền cho tú bà, rời khỏi lầu xanh tiếp tục đi dạo.
Xả ra được đúng là tinh thần sảng khoái nhẹ nhõm hơn rất nhiều!
Ài, chỉ là giá thành đúng là không hề rẻ mà!
Tiền! Phải tìm cách kiếm tiền !!!
Kiếp trước hay kiếp này thì Đoàn Vân chưa bao giờ phải lo lắng vấn
đề kinh tế cả. Giờ bảo hắn nghĩ cách kiếm tiền thì đúng là khó!
Muốn kiếm tiền nhanh, chỉ có đan sư luyện thuốc đem đấu giá, hắn không thể rồi!
Làm các nhiệm vụ truy nã lấy thưởng, mục tiêu toàn kim đan kì, hắn cũng không thể!
Đi ăn cướp, hắn sẽ không làm.
Săn yêu thú cấp cao, bán nguyên liệu, hắn không làm được luôn.
Thôi , chấp nhận nghèo bền vững!!
Đoàn Vân rẽ vào một trà lâu, gọi một tách trà xanh.
Hương trà thơm ngát vị hoa sen làm tâm hồn thư thái, thả lỏng.
— các người có biết không, sau trận chiến ấy, họ cùng nhau ngã
xuống, nhưng dân trong thành và toàn bộ binh lính đã kịp sơ tán rút lui
an toàn. Đúng là nhị tướng thủ thành vạn người mang ơn!
Một ông lão vẫn say sưa ngồi kể chuyện dạo. Chén trà trước mặt lão
nghi ngút khói, cái lon bên cạnh đũng đã lưng lửng tiền xu do trà khách
thưởng.
Đoàn Vân chỉ loáng thoáng nghe được đoạn cuối câu chuyện, sau 1 tràng pháo tay rầm rộ, ông lãi bắt đầu câu chuyện khác.
Lần này kể về một vị chiến thần thời xa xưa, vô địch thiên hạ, về sau phá toái hư không, phi thăng lên vị diện cao cấp hơn.
Những mẩu chuyện rất hấp dẫn, Đoàn Vân vét nốt mấy xu thưởng cho lão.
Ừ, sau khi trọng sinh, ám ảnh về sự việc bị truy sát2 kiếp, hắn đã
dồn gần như toàn bộ tâm tư vào tu luyện, làm nhiệm vụ. Mà đã quên đi
hưởng thụ cuộc sống.