Diệp Minh vứt bỏ chiếc áo dính máu, lộ ra phần thân trên cường tráng hơn người.
Chạy suốt một đêm không nghỉ chân.
Sáng hôm sau, bụng gã sôi lên ùng ục vì đói. Nhưng đối với một đặc vụ như gã, việc sinh tồn dã ngoại thật dễ như trở bàn tay.
Chẳng mấy chốc gã đã săn được 2 con gà rừng, sử dụng mấy hòn đá và ít củi khô đã nhóm được đống lửa, nướng thịt ăn.
Khi đang ngồi ăn, Diệp Minh phát hiện một cô thôn nữ ăn mặc thổ cẩm, vây ngắn khoe đôi chân dài đẹp. Khuôn mặt nàng xinh xắn, cơ thể đày đặn, cũng là một mỹ nữ hiếm có.
Trên lưng nàng khoác một cái gùi, nàng đang chăm chua nhìn gã.
— cô nương đói sao? Nếu không chê, ở đây vẫn còn gà nướng!
Gã thấy cô gái cứ ngây ra nhìn mình, tưởng nàng đói, chỉ vào chỗ bên cạnh mời.
Cô gái đỏ mặt hít một hơi dài, nói
— buổi tối ở trong rừng rất lạnh, công tử không mang áo, e sẽ nhiễm phong hàn.
— à, ta .. ta bị cướp trấn hết đồ, chỉ để lại cho cái quần! Muốn có áo mặc cũng không có!
— hay là .. công tử theo ta về thôn, ta sẽ lấy áo cho công tử!
Tối qua lo chạy trốn, gã không để ý tới nhiệt độ, nhưng mà lạ nước lạ cái, nếu có thể hoà nhập vào cuộc sống ở đây để hiểu rõ, thì đường đi nước bước sau này sẽ thuận lợi hơn.
— ồ, vậy thì cám ơn nhiều!
Gã lùa nhanh con gà nướng, lấy nước suối rửa tay rửa miệng, để cô gái cưỡi lên ngựa, theo hướng chỉ của cô, gã dắt ngựa đi tới.
— cô nương tên gọi là gì?
— ta tên là Vũ Thi Thi. Còn công tử?
— Thi Thi, cô nương tên thật đẹp. Ta tên là Diệp Minh.
— tên của công tử thật lạ. Công tử không phải người xứ này phải không? Nghe giọng và cách nói của công tử rất kì lạ.
— à ừm, ta ở cách đây rất xa. Khi đi du lịch tới đây thì gặp cướp.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chiều thì tới trấn nhỏ của Thi Thi.
Nhờ cuộc nói chuyện, Diệp Minh cũng hiểu hơn về tình thế hiện tại.
Gã đúng thực đã được đưa về quá khứ hơn 2500 năm trước.
Theo lịch hiện đại, lúc này là vào khoảng năm 269 trước công nguyên, tức là 9 năm sau trận chiến lịch sử: Trường Bình.
Trận Trường Bình là trận đánh diễn ra trong vòng 2 năm từ năm 262 tới 260 trước công nguyên giữa Triệu quốc và Tần Quốc.
Đây được ghi nhận là trận thảm sát lớn nhất trong lịch sử Trung Hoa. Với hơn 40 vạn người chết bên phía Triệu và hơn 20 vạn người chết bên phía Tần.
Sau trận này nước Triệu không bao giờ có thể hồi phục và về sau sẽ bị nước Tần tiêu diệt.
Diệp Minh biết hiện tại nếu cứ ở Triệu thì chỉ một thời gian nữa sẽ bị nguy hiểm!
“Cách tốt nhất là tìm Doanh Chính, phò tá ông ta thành Tần Thuỷ Hoàng! Vậy thì phú quý giàu sang hưởng không hết! Lợi thế của ta là đã biết trước tương lai, cuộc sống sẽ chẳng còn gì phải lo lắng, ha ha ha”
Gã hưng phấn đến nỗi cười khùng khục khiến Thi Thi chẳng hiểu gì cả.
— công tử! Có chuyện gì vậy?
— à ờ, không có gì!
Trấn nhỏ có khoảng trên dưới trăm hộ gia đình. Nơi này chuyên trồng dâu nuôi tằm, thu thập tơ, đem vào Hàm Đan trao đổi.
Cuộc sống của dân cư khá là bình an và sung túc.
— Thi Thi cô nương, ta thấy hình như trong trấn có khá nhiều người già, phụ nữ và trẻ nhỏ! Rất ít thấy đàn ông trưởng thành?
— cũng vì trận chiến với người Tần. Trai tráng trong trấn đều bị động viên ra trận. Cuối cùng đều không thể trở về. Trượng phu của ta cũng vậy.
— ồ, xin lỗi vì đã nhắc tới chuyện buồn của cô nương.
Vũ Thi Thi chỉ đường tới một căn nhà tứ hợp viện nhỏ xinh.
Nhà có 3 gian và một khoảng sân rộng ở giữa.
— đây là nhà của ta. Công tử đi tắm ở kia, ta đi chuẩn bị quần áo. Dáng người công tử khôi ngô, mặc tạm đồ cỡ bé của trượng phu của ta, mai ta sẽ đi đổi bộ đồ rộng rãi cho công tử.
— cám ơn Thi Thi cô nương.
Diệp Minh cởi chiếc quần vải, múc từng gái nước đổ lên người, cảm giác thật sự thư thái.
Mấy hôm nay không phải bị trói vứt một góc thì là ngựa phi không ngừng vó chạy trốn.
Bên ngoài cửa sổ, Thi Thi len lén chọc một lỗ nhỏ nhìn vào bên trong.
Nàng cũng không ngăn nổi hành động của bản thân lúc này. Chống chết đã 9 năm, từ đó nàng sống thủ tiết.
Căn bản vì đàn ông trong trấn đã chả còn ai. Thi thoảng gặp gỡ mấy ông già thì thở đã mệt nói gì tới chịch choạc.
Thi thoảng nàng có lên Hàm Đan đổi tơ, cũng gặp gỡ một vài người, nhưng đều là những kẻ chẳng ra gì.
Gần đây nàng luôn cầu nguyện ông trời thương xót có thể ban chi nàng một người đàn ông lực lưỡng.
Không ngờ hôm nay đã gặp thật.
Nhìn từng múi cơ bắp cuồn cuộn của y, nàng cảm giác toàn thân khô nóng. Nhất là khi nhìn tới khúc gân đang chào cờ giữa 2 chân của y! Nó to và dài gấp 4 lần của trượng phu của nàng trước kia là ít!
— cạch!
Nàng vô ý gây ra tiếng động, trái tim nhỏ thót lên sợ bị phát hiện thì sẽ xấu hổ lắm. Nhưng y hình như không phát hiện ra, vẫn đang tắm.
Diệp Minh từ đầu đã biết Thi Thi đang nhìn lén mình.
Rồi nhớ lại gương mặt không hề tức giận của vị quận chúa xinh đẹp kia khi biết gã nhìn lén nàng tắm.
Kết hợp với sự kiện Trường Bình, gã đã hiểu. Triệu quốc giờ đây rất khan hiếm đàn ông.
Nên nếu ngoại hình bắt mắt một chút thì sẽ rất được phái nữ chú ý.
Gã đột nhiên sinh ra ý nghĩ ở lại Triệu Quốc hay tìm Doanh Chính để đến Tần đây!
Diệp Minh để mặc Thi Thi nhìn lén, đã thế gã còn cố ý để khúc gân ngỏng cao, rồi xục nhẹ, khiến nó nổi gân, đầu rùa đỏ au.
Bên ngoài hơi thở của Thi Thi càng lúc càng gấp gáp, bàn tay trái đã luồn vào áo tự day nhũ hoa, ngón giữa tay phải đã ở trong váy, miết lên khe lạch ướt đẫm.
Hôm trước gặp gỡ quận chúa làm Diệp Minh khó chịu trong người, nay trêu chọc Thi Thi làm cho gã lên hứng thật sự.
Gã bước nhanh tới cưa sổ, mở ra. Thi Thi bất ngờ tới mức cứng đơ người, tư thế vẫn đang rất xấu hổ.
Diệp Minh đưa tay bế bổng nàng qua khung cửa, mang vào.
Hai thân thể đã nóng hừng hực gặp nhau liền bùng cháy.
Diệp Minh đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu. Hai tay thì cởi váy áo của nàng. Lộ ra thân thể nữ nhân yểu điệu trắng hồng.
Nàng có bộ ngực hơi nhỏ, bờ mông cũng không đẫy đà, bởi lẽ thiếu thốn mưa móc và bàn tay đàn ông nhào nặn thường xuyên. Vòng eo nhỏ nhắn không mỡ thừa.
Gã hôn dần xuống cổ, hôn lên bờ vai, rồi há miệng ngậm lấy nhũ hoa mà bú như trẻ em bú sữa.
Thời đại này việc tình dục nam nữ còn rất thô thiển, gần như các màn dạo đầu danh cho nữ nhân là không có.
Phải cả ngàn năm sau, những chuyên gia phương Tây mới nghiên cứu ra!
Thi Thi đương nhiên đã từng trải qua quan hệ xác thịt với vài người đàn ông. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời của dạo đầu.
Thấy Diệp Minh đặt nàng nằm ngửa ra, đầu rúc vào giữa hai chân nàng, lưỡi luồn vào liếm láp khe lạch, Thi Thi cảm giác như bị sét đánh đồng thời dâng lên cảm giác được trân trọng nâng niu, toàn thân liền co giật từng cơn, vấn đỉnh vu sơn.
Diệp Minh húp hết dòng âm khí hưng phấn của nàng, tiếp tục dùng lưỡi càn quét khiến Thi Thi nứng oằn cả người.
— ôi to quá .. liệu có vào được không?
Thi Thi vuốt ve khúc gân của gã khi quy đầu đang rà rà khe mềm, chuẩn bị tiến vào.
— nàng cứ yên tâm hưởng thụ!
— a a .. ôi .. ôi .. a .. a
Căn phòng chỉ còn những tiếng rên tiêu hồn thoả mãn cùng tiếng da thịt va chạm suốt nhiều tiếng đồng hồ, đến quá nửa đêm mới dứt!
Dị năng khôi phục có khả năng liên tục hồi phục tổn thương hoặc tiêu hao.
Nghĩa là Diệp Minh có thể duy trì độ cứng tối đa liên tục dù phóng hay chưa phóng, chỉ cần cơ thể còn đủ năng lượng để dị năng tiêu dùng.
Đối với thân thể nhân loại, năng lượng được nạp vào qua quá trình ăn uống. Vì vậy chỉ cần được ăn uống đầy đủ, dị năng của Diệp Minh sẽ luôn luôn phát huy được tác dụng phi thường.
Chính vì năng lực như vậy, ở thời hiện đại, gã là chủ lực số một của đội quân đặc vụ quốc gia.
Vũ Thi Thi tươi tắn như cây khô gặp mưa rào, dù rất mệt mỏi và hạ thân thì rã rời, nhưng vẫn cười tươi như hoa làm đồ ăn đêm phục vụ Diệp Minh.
“Không thể trở về thời hiện đại, vậy thì hãy hưởng thụ cuộc sống mới này!”
Hằng ngày, mỗi sáng, Diệp Minh đều dành ra 2 giờ rèn luyện thể lực, mỗi tối thì 2 giờ luyện khí công.
Trông gã còn trẻ khoảng 20-25, nhưng ít ai biết gã đã sống gần 200 năm.
Đây là bí mật của dị nhân có năng lực khôi phục. Dị năng này khiến quá trình lão hoá biến mất.
Chỉ cần không bị giết chết, dị nhân có năng lực này có thể trường sinh bất lão!
Tất nhiên dị năng khôi phục này cũng có điểm yếu, nên vẫn có thể bị tiêu diệt.
Ví dụ, chém bay đầu hoặc bị dòng điện cực mạnh hoá thành tro bụi ngay lập tức hoặc dìm cho chết đuối!
Dòng điện của cỗ máy thời gian tuy lớn, nhưng đã bị lồng Faraday giảm đi rất nhiều. Nên chỉ khiến cơ thể gã bị khô quắt lại, chứ chưa hoàn toàn thành tro.
Vì vậy gã vẫn có thể khôi phục!
Cuộc sống thoải mái trong hương diễm cùng Vũ Thi Thi tưởng kéo dài vĩnh viễn cũng được.
Nhưng hai tháng sau đó. Cái ngày gã mang tơ đến Hàm Đan đổi trở về.
Trấn nhỏ bị thổ phỉ càn quét. Bọn chúng thật độc ác, không chỉ cướp hết tiền của, người già trẻ em thì bị giết. Phụ nữ thì bị hãm hiếp, bé gái thì bị bắt đi bán làm nô tỳ!
Diệp Minh trở về thấy ngoài cổng Trấn có vô số dấu chân ngựa.
Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, chạy nhanh trở về.
Chỉ thấy còn lại khoảng hơn trăm người ngựa đang đi lục lọi xem còn xót thứ gì không.
Căn nhà nhỏ của gã và Thi Thi cũng bị lục lọi tan tành.
Hai tên thổ phỉ thấy gã thì phi ngựa đến, giơ kiếm muốn chém.
Diệp Minh nào để chúng được như ý.
Người khẽ lách qua, thuận tay rút truỷ thủ nơi thắt lưng, đâm vào bên bụng ngựa. Khiến con ngựa lồng lên, hất tên hổ phỉ bên trên xuống đất, và giẫm cho y lòi ruột.
Tên còn lại tức giận xông đến. Diệp Minh phóng thẳng tới, tốc độ không ngờ lại rất nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt tên thổ phỉ. Gã xoay người, tay cầm truỷ thủ lướt qua cắt đứt yết hầu y.
Diệp Minh mặc kệ những thổ phỉ khác bị kinh động đang kéo đến, gã lao vào nhà.
Chỉ thấy trên bàn, Vũ Thi Thi toàn thân không mặc gì nằm trên bàn, hạ thể bê bết máu.
Diệp Minh chạy nhanh tới bên nàng, nhưng thân thể nàng đã lạnh từ lâu!
Hai tháng này thân mật mỗi ngày, gã đã coi nàng như người vợ ở cuộc sống mới.
Diệp Minh đau đớn gào lên.
Tay còn lại rút thêm một thanh truỷ thuỷ xông ra ngoài.
Hơn 100 tên thổ phỉ đã bao vây căn nhà của gã.
Thấy gã xông ra thì lập tức bắn tên.
Diệp Minh vừa né vừa gạt, hơn 30 mũi tên, chỉ một mũi tên cắm trúng ngực gã.
Diệp Minh gầm lên, rút mũi tên vứt xuống, rồi dùng tốc độ nhanh nhất xông lên.
Thổ phỉ không kịp lắp tên, vừa rút kiếm đã có 4 tên gần Diệp Minh nhất bị gã cắt yết hầu hoặc xuyên truỷ thủ qua tim.
Chỉ mấy phút trôi qua, Diệp Minh toàn thân đỏ thẫm máu, hai tay cầm truỷ thủ đứng im, mắt nhắm nghiền ngăn dòng nước mắt chảy xuống.
Xung quanh gã là hơn 100 cái xác thổ phỉ.
Tất nhiên để giết 100 tên thổ phỉ, gã cũng trúng mấy kiếm, nhưng dị năng liền giúp gã chữa trị tức khắc.
Diệp Minh quay vào nhà, lấy một bộ váy mặc cho Vũ Thi Thi, mang nàng ra sau nhà, đào một huyệt mộ, an táng cho nàng.
Không lâu sau thì có một đội nhân mã đi qua.
Thấy gã một mình giết hơn trăm tên thổ phỉ thì khâm phục lắm.
Bọn họ cùng Diệp Minh gom những thôn dân bị giết lại một hố to, an táng tập thể.
Vị đầu lĩnh của đội nói:
— các hạ thật phi thường! Một mình có thể giết nhiều địch nhân như vậy! Tại hạ lấy làm may mắn được làm quen!
— đại nhân, ngài có biết là đám thổ phỉ nào sao?
— từ phục trang và kí hiệu, bọn chúng là nhóm thổ phỉ Phi Báo. Bọn này hoành hành mấy năm nay suốt từ biên giới Triệu- Nguỵ tới tận Hàm Đan. Quân đội đã nhiều lần vây bắt nhưng không thành công. Bọn chúng tổng nhân số lên tới gần 1 vạn. Từ sau trận Trường Bình, chúng ta không còn đủ quân đối phó với những nhóm thổ phỉ nữa!
— tại sao?
— bởi vì ngoài quân bảo vệ biên giới, chỉ còn lại quân bảo vệ Hàm Đan, không thể điều động được!
Vị này sau một hồi liền ngỏ ý chiêu mộ Diệp Minh, nói:
— Tại hạ là Quách Đại là con trai cả trong Quách gia, một gia tộc lớn nhất nhì Hàm Đan, nắm giữ huyết mạch kinh tế nghề rèn của Đại Triệu. Các hạ có tài một địch trăm, nếu không chê, xin mời tới Quách gia làm một đầu lĩnh.
Diệp Minh rất muốn báo thù cho Thi Thi, nếu chỉ một mình, rõ ràng không có cách nào đấu lại hàng vạn người Phi Báo.
Chỉ có thể dựa vào một thế lực đủ lớn mới có thể làm được điều này.
Trong sử sách, gã từng đọc qua một đoạn nói rằng thời Chiến Quốc này có mấy tỷ phú, ngoài Lã Bất Vi, Ô Thị Loã, Cầm Thanh, thì có Quách Tùng của đại Triệu.
Từ giờ tới lúc Tần Thuỷ Hoàng lên ngôi, thống nhất thiên hạ vẫn còn khá lâu.
Với lại thời điểm này Doanh Chính chắc vẫn làm con tin ở Hàm Đan, đến đó sẽ có cơ hội làm quen tạo quan hệ với y.
— tại hạ đồng ý!
Diệp Minh nhìn lại ngôi mộ của Vũ Thi Thi một lần, rồi lên ngựa cùng với đội ngũ của Quách Đại lên đường.