jeudi 14 janvier 2021

Nhân loại và nguồn gốc dịch bệnh

 Nhân loại là giống loài tiến hoá nhất trên Địa Cầu, với trí thông minh vượt trội, chúng ta có thể thích ứng với mọi điều kiện sống khắc nghiệt nhất.

Tuy nhiên cũng vì vậy mà nhiều người bị hoang tưởng về khả năng bất tận của nhân loại. Bọn họ nghĩ rằng, nhân loại có thể thực hiện bất cứ thứ gì họ muốn và không sợ bất kì thứ gì.

Điển hình một nhóm nhỏ người vì thoả mãn tư duy ngu ngốc của mình đã khiến phần còn lại của nhân loại hứng chịu hậu quả không lường.

Điển hình như căn bệnh HIV, có 2 chủng HIV là HIV-1 (bắt nguồn từ tinh tinh) và HIV-2 (bắt nguồn từ loài khỉ Sooty Mangabey ở châu Phi).

Chỉ vì thoả mãn đam mê tình dục biến thái, một cá nhân đã biến căn bệnh này trở thành căn bệnh thế kỉ cho nhân loại.

Gần đây hơn là SARS, hay Corona 2019-nCoV ... nguyên nhân đều bắt nguồn từ việc thiếu hiểu biết đến ngu ngốc của một số người. Máu dơi, rượu pha máu rơi, óc dơi hay cháo dơi có tác dụng tăng cường sức đề kháng, bách độc bất xâm, cường dương bổ thận ... Kết quả khiến cho những chủng virus mới và nguy hiểm lây lan toàn bộ thế giới, giết chết vô số người.

Khủng long thống trị thế giới trăm triệu năm cũng không thoát thảm cảnh diệt chủng! Nhân loại à, nếu chúng ta không muốn trở thành những mẫu hoá thạch cho một loài nào đó của hàng triệu năm sau nghiên cứu, thì hãy học cách sống khoẻ mạnh! Bớt ham mê những thứ trái tự nhiên, ăn uống những thứ có nguồn gốc đã qua kiểm duyệt!

Hãy cho động vạt hoang dã một con đường sinh tồn, cũng là mở rộng con đường tồn tại cho chính nhân loại chúng ta!


lundi 11 janvier 2021

Mùa xuân

 

Mùa xuân đã về, mang theo sắc hồng của hoa anh đào nở rộ trên khắp các con đường, tạo nên một bức tranh tươi sáng, hấp dẫn người đi qua. Cánh đồng mênh mông bên lối đi làng xóm nhỏ, những cánh đồng lúa xanh mướt như lá xanh non mới nảy mầm. 



Trong tiếng ve kêu ồn ào, trong tiếng gió lay động, mùa xuân đã trở lại, đem theo niềm vui, sự tươi mới cho mọi người. Cảm giác ấm áp của nắng, của gió làm cho lòng người trở nên dễ chịu, yên bình hơn bao giờ hết. 


Trên đỉnh núi, những cành hoa anh đào bắt đầu hé nụ, đưa tin mừng về mùa xuân mới. Khắp nơi là những bức tranh đẹp tự nhiên, những hình ảnh thơ mộng không ngừng hiện ra trước mắt mọi người. 

Những đám mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời xanh, kèm theo đó là những tia nắng ấm áp chiếu sáng lên khắp nơi. Trong không khí mát dịu của mùa xuân, con người dường như trở nên nhẹ nhàng hơn, hạnh phúc hơn khi được sống trong bản làng yên bình.


Trên sông, những con thuyền nhỏ đưa đón người dân đi lại trên dòng nước êm đềm. Tiếng cười vang lên từ trẻ con khi chúng tung tăng đùa giỡn bên bờ sông, những người lớn cũng không kém phần hứng khởi với bức tranh thiên nhiên hùng vĩ trước mắt.


Những cánh đồng lúa bạt ngàn trải dài bên dòng sông, trong tiếng hát của mùa xuân, mọi người cùng nhau làm việc, tạo nên một hình ảnh hòa mình vào thiên nhiên, với những cảm xúc tuyệt vời nhất.

=======================

=======================

mardi 5 janvier 2021

10 câu hỏi phỏng vấn và câu trả lời cho vị trí làm việc Java - 7


1. **Câu hỏi**: Bạn đã từng làm việc với các công nghệ Machine Learning (ML) trong Java chưa? Nếu có, bạn đã sử dụng những thư viện ML nào?

   **Câu trả lời**: Có, tôi đã sử dụng thư viện Weka và Deeplearning4j để phát triển và triển khai các mô hình Machine Learning trong Java.

2. **Câu hỏi**: Bạn có hiểu về nguyên tắc Dependency Injection (DI) không? Bạn đã triển khai DI trong Java như thế nào?

   **Câu trả lời**: Dependency Injection là một nguyên tắc thiết kế trong đó các đối tượng không tạo ra các phụ thuộc của chúng mà được cung cấp từ bên ngoài. Tôi đã triển khai DI trong Java bằng cách sử dụng framework như Spring để quản lý các thành phần và phụ thuộc.


3. **Câu hỏi**: Bạn đã từng phát triển ứng dụng trên nền tảng microservices architecture bằng Java chưa? Nếu có, bạn đã sử dụng những công nghệ nào?

   **Câu trả lời**: Có, tôi đã phát triển ứng dụng trên nền tảng microservices bằng Java, sử dụng Spring Boot và Spring Cloud để xây dựng và quản lý các dịch vụ nhỏ độc lập.

4. **Câu hỏi**: Bạn có hiểu về khái niệm RESTful API không? Nếu có, bạn đã thiết kế và triển khai RESTful API trong Java như thế nào?

   **Câu trả lời**: RESTful API là một kiểu kiến trúc cho việc xây dựng các dịch vụ web dựa trên giao thức HTTP. Tôi đã thiết kế và triển khai RESTful API trong Java sử dụng Spring Framework, đặc biệt là Spring MVC hoặc Spring Boot.


5. **Câu hỏi**: Bạn đã làm việc với các công cụ kiểm thử tự động như Selenium hoặc JUnit không? Nếu có, bạn sử dụng chúng như thế nào trong quá trình phát triển?

   **Câu trả lời**: Có, tôi đã sử dụng JUnit để viết các test case đơn vị và Selenium để tự động kiểm thử giao diện người dùng trong các ứng dụng Java của mình.


6. **Câu hỏi**: Bạn có hiểu về khái niệm Design Patterns không? Nếu có, bạn đã sử dụng Design Patterns nào trong Java?

   **Câu trả lời**: Có, Design Patterns là các mẫu thiết kế phổ biến để giải quyết các vấn đề lập trình. Tôi đã sử dụng Design Patterns như Singleton, Factory và Observer trong Java để cải thiện cấu trúc và tái sử dụng mã nguồn.


7. **Câu hỏi**: Bạn đã từng làm việc với các công nghệ message queue như Kafka hoặc RabbitMQ trong Java chưa?

   **Câu trả lời**: Có, tôi đã làm việc với Apache Kafka và RabbitMQ để xây dựng các hệ thống phân tán và xử lý các message trong Java.

8. **Câu hỏi**: Bạn đã sử dụng Java Persistence API (JPA) để tương tác với cơ sở dữ liệu quan hệ trong Java chưa?

   **Câu trả lời**: Có, tôi đã sử dụng JPA để ánh xạ đối tượng vào cơ sở dữ liệu quan hệ và thực hiện các thao tác CRUD trong Java.


9. **Câu hỏi**: Bạn có hiểu về nguyên tắc SOLID không? Nếu có, bạn đã áp dụng nguyên tắc này như thế nào trong mã nguồn Java của mình?

  

CODE: 7w9RHMxyjunVGKJuxcZ8iw

=======================

lundi 4 janvier 2021

Mega Link 139 2024 - ng.ực to - b.ím hồng - ch.ị.ch đẹp

=== Scroll down & Wait &  Click on CONTINUE x/x for Mega link in 2 minutes ===

=== Cuộn xuống & Chờ & Click vào CONTINUE x/x để lấy link  chỉ 2 phút ===

All Mega Links 

#ydepdeploihayhay

#ydepdeploihayhay

Only 2 minutes

===============

Chỉ 2 phút thôi

===============

========

Tổng cộng chi mất khoảng 2 phút là sẽ có link tới Mega.

Chờ một chút để trang web load xong, sau đó kéo xuống dưới, tìm nút Continue/Enjoy, dẫn đến bước tiếp theo. 


In total, it only takes about 2 minutes to have the link to Mega.

Wait a moment for the website to load, then scroll down to find the Continue/Enjoy button, leading to the next step.


Au total, il ne faut que 2 minutes environ pour avoir le lien vers Mega.

Attendez un moment que le site Web se charge, puis faites défiler vers le bas pour trouver le bouton Continuer/Profiter, menant à l'étape suivante.


===============

=======================

=======================

All Mega Links

vendredi 1 janvier 2021

Chiến Thần - Chương 2


Diệp Minh vứt bỏ chiếc áo dính máu, lộ ra phần thân trên cường tráng hơn người.

Chạy suốt một đêm không nghỉ chân.

Sáng hôm sau, bụng gã sôi lên ùng ục vì đói. Nhưng đối với một đặc vụ như gã, việc sinh tồn dã ngoại thật dễ như trở bàn tay.

Chẳng mấy chốc gã đã săn được 2 con gà rừng, sử dụng mấy hòn đá và ít củi khô đã nhóm được đống lửa, nướng thịt ăn.

Khi đang ngồi ăn, Diệp Minh phát hiện một cô thôn nữ ăn mặc thổ cẩm, vây ngắn khoe đôi chân dài đẹp. Khuôn mặt nàng xinh xắn, cơ thể đày đặn, cũng là một mỹ nữ hiếm có.

Trên lưng nàng khoác một cái gùi, nàng đang chăm chua nhìn gã.

— cô nương đói sao? Nếu không chê, ở đây vẫn còn gà nướng!

Gã thấy cô gái cứ ngây ra nhìn mình, tưởng nàng đói, chỉ vào chỗ bên cạnh mời.

Cô gái đỏ mặt hít một hơi dài, nói

— buổi tối ở trong rừng rất lạnh, công tử không mang áo, e sẽ nhiễm phong hàn.

— à, ta .. ta bị cướp trấn hết đồ, chỉ để lại cho cái quần! Muốn có áo mặc cũng không có!

— hay là .. công tử theo ta về thôn, ta sẽ lấy áo cho công tử!

Tối qua lo chạy trốn, gã không để ý tới nhiệt độ, nhưng mà lạ nước lạ cái, nếu có thể hoà nhập vào cuộc sống ở đây để hiểu rõ, thì đường đi nước bước sau này sẽ thuận lợi hơn.

— ồ, vậy thì cám ơn nhiều!

Gã lùa nhanh con gà nướng, lấy nước suối rửa tay rửa miệng, để cô gái cưỡi lên ngựa, theo hướng chỉ của cô, gã dắt ngựa đi tới.

— cô nương tên gọi là gì?

— ta tên là Vũ Thi Thi. Còn công tử?

— Thi Thi, cô nương tên thật đẹp. Ta tên là Diệp Minh.

— tên của công tử thật lạ. Công tử không phải người xứ này phải không? Nghe giọng và cách nói của công tử rất kì lạ.

— à ừm, ta ở cách đây rất xa. Khi đi du lịch tới đây thì gặp cướp.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chiều thì tới trấn nhỏ của Thi Thi.

Nhờ cuộc nói chuyện, Diệp Minh cũng hiểu hơn về tình thế hiện tại.

Gã đúng thực đã được đưa về quá khứ hơn 2500 năm trước.

Theo lịch hiện đại, lúc này là vào khoảng năm 269 trước công nguyên, tức là 9 năm sau trận chiến lịch sử: Trường Bình.

Trận Trường Bình là trận đánh diễn ra trong vòng 2 năm từ năm 262 tới 260 trước công nguyên giữa Triệu quốc và Tần Quốc.

Đây được ghi nhận là trận thảm sát lớn nhất trong lịch sử Trung Hoa. Với hơn 40 vạn người chết bên phía Triệu và hơn 20 vạn người chết bên phía Tần.

Sau trận này nước Triệu không bao giờ có thể hồi phục và về sau sẽ bị nước Tần tiêu diệt.

Diệp Minh biết hiện tại nếu cứ ở Triệu thì chỉ một thời gian nữa sẽ bị nguy hiểm!

“Cách tốt nhất là tìm Doanh Chính, phò tá ông ta thành Tần Thuỷ Hoàng! Vậy thì phú quý giàu sang hưởng không hết! Lợi thế của ta là đã biết trước tương lai, cuộc sống sẽ chẳng còn gì phải lo lắng, ha ha ha”

Gã hưng phấn đến nỗi cười khùng khục khiến Thi Thi chẳng hiểu gì cả.

— công tử! Có chuyện gì vậy?

— à ờ, không có gì!

Trấn nhỏ có khoảng trên dưới trăm hộ gia đình. Nơi này chuyên trồng dâu nuôi tằm, thu thập tơ, đem vào Hàm Đan trao đổi.

Cuộc sống của dân cư khá là bình an và sung túc.

— Thi Thi cô nương, ta thấy hình như trong trấn có khá nhiều người già, phụ nữ và trẻ nhỏ! Rất ít thấy đàn ông trưởng thành?

— cũng vì trận chiến với người Tần. Trai tráng trong trấn đều bị động viên ra trận. Cuối cùng đều không thể trở về. Trượng phu của ta cũng vậy.

— ồ, xin lỗi vì đã nhắc tới chuyện buồn của cô nương.

Vũ Thi Thi chỉ đường tới một căn nhà tứ hợp viện nhỏ xinh.

Nhà có 3 gian và một khoảng sân rộng ở giữa.

— đây là nhà của ta. Công tử đi tắm ở kia, ta đi chuẩn bị quần áo. Dáng người công tử khôi ngô, mặc tạm đồ cỡ bé của trượng phu của ta, mai ta sẽ đi đổi bộ đồ rộng rãi cho công tử.

— cám ơn Thi Thi cô nương.

Diệp Minh cởi chiếc quần vải, múc từng gái nước đổ lên người, cảm giác thật sự thư thái.

Mấy hôm nay không phải bị trói vứt một góc thì là ngựa phi không ngừng vó chạy trốn.

Bên ngoài cửa sổ, Thi Thi len lén chọc một lỗ nhỏ nhìn vào bên trong.

Nàng cũng không ngăn nổi hành động của bản thân lúc này. Chống chết đã 9 năm, từ đó nàng sống thủ tiết.

Căn bản vì đàn ông trong trấn đã chả còn ai. Thi thoảng gặp gỡ mấy ông già thì thở đã mệt nói gì tới chịch choạc.

Thi thoảng nàng có lên Hàm Đan đổi tơ, cũng gặp gỡ một vài người, nhưng đều là những kẻ chẳng ra gì.

Gần đây nàng luôn cầu nguyện ông trời thương xót có thể ban chi nàng một người đàn ông lực lưỡng.

Không ngờ hôm nay đã gặp thật.

Nhìn từng múi cơ bắp cuồn cuộn của y, nàng cảm giác toàn thân khô nóng. Nhất là khi nhìn tới khúc gân đang chào cờ giữa 2 chân của y! Nó to và dài gấp 4 lần của trượng phu của nàng trước kia là ít!

— cạch!

Nàng vô ý gây ra tiếng động, trái tim nhỏ thót lên sợ bị phát hiện thì sẽ xấu hổ lắm. Nhưng y hình như không phát hiện ra, vẫn đang tắm.

Diệp Minh từ đầu đã biết Thi Thi đang nhìn lén mình.

Rồi nhớ lại gương mặt không hề tức giận của vị quận chúa xinh đẹp kia khi biết gã nhìn lén nàng tắm.

Kết hợp với sự kiện Trường Bình, gã đã hiểu. Triệu quốc giờ đây rất khan hiếm đàn ông.

Nên nếu ngoại hình bắt mắt một chút thì sẽ rất được phái nữ chú ý.

Gã đột nhiên sinh ra ý nghĩ ở lại Triệu Quốc hay tìm Doanh Chính để đến Tần đây!

Diệp Minh để mặc Thi Thi nhìn lén, đã thế gã còn cố ý để khúc gân ngỏng cao, rồi xục nhẹ, khiến nó nổi gân, đầu rùa đỏ au.

Bên ngoài hơi thở của Thi Thi càng lúc càng gấp gáp, bàn tay trái đã luồn vào áo tự day nhũ hoa, ngón giữa tay phải đã ở trong váy, miết lên khe lạch ướt đẫm.

Hôm trước gặp gỡ quận chúa làm Diệp Minh khó chịu trong người, nay trêu chọc Thi Thi làm cho gã lên hứng thật sự.

Gã bước nhanh tới cưa sổ, mở ra. Thi Thi bất ngờ tới mức cứng đơ người, tư thế vẫn đang rất xấu hổ.

Diệp Minh đưa tay bế bổng nàng qua khung cửa, mang vào.

Hai thân thể đã nóng hừng hực gặp nhau liền bùng cháy.

Diệp Minh đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu. Hai tay thì cởi váy áo của nàng. Lộ ra thân thể nữ nhân yểu điệu trắng hồng.

Nàng có bộ ngực hơi nhỏ, bờ mông cũng không đẫy đà, bởi lẽ thiếu thốn mưa móc và bàn tay đàn ông nhào nặn thường xuyên. Vòng eo nhỏ nhắn không mỡ thừa.

Gã hôn dần xuống cổ, hôn lên bờ vai, rồi há miệng ngậm lấy nhũ hoa mà bú như trẻ em bú sữa.

Thời đại này việc tình dục nam nữ còn rất thô thiển, gần như các màn dạo đầu danh cho nữ nhân là không có.

Phải cả ngàn năm sau, những chuyên gia phương Tây mới nghiên cứu ra!

Thi Thi đương nhiên đã từng trải qua quan hệ xác thịt với vài người đàn ông. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời của dạo đầu.

Thấy Diệp Minh đặt nàng nằm ngửa ra, đầu rúc vào giữa hai chân nàng, lưỡi luồn vào liếm láp khe lạch, Thi Thi cảm giác như bị sét đánh đồng thời dâng lên cảm giác được trân trọng nâng niu, toàn thân liền co giật từng cơn, vấn đỉnh vu sơn.

Diệp Minh húp hết dòng âm khí hưng phấn của nàng, tiếp tục dùng lưỡi càn quét khiến Thi Thi nứng oằn cả người.

— ôi to quá .. liệu có vào được không?

Thi Thi vuốt ve khúc gân của gã khi quy đầu đang rà rà khe mềm, chuẩn bị tiến vào.

— nàng cứ yên tâm hưởng thụ!

— a a .. ôi .. ôi .. a .. a

Căn phòng chỉ còn những tiếng rên tiêu hồn thoả mãn cùng tiếng da thịt va chạm suốt nhiều tiếng đồng hồ, đến quá nửa đêm mới dứt!

Dị năng khôi phục có khả năng liên tục hồi phục tổn thương hoặc tiêu hao.

Nghĩa là Diệp Minh có thể duy trì độ cứng tối đa liên tục dù phóng hay chưa phóng, chỉ cần cơ thể còn đủ năng lượng để dị năng tiêu dùng.

Đối với thân thể nhân loại, năng lượng được nạp vào qua quá trình ăn uống. Vì vậy chỉ cần được ăn uống đầy đủ, dị năng của Diệp Minh sẽ luôn luôn phát huy được tác dụng phi thường.

Chính vì năng lực như vậy, ở thời hiện đại, gã là chủ lực số một của đội quân đặc vụ quốc gia.

Vũ Thi Thi tươi tắn như cây khô gặp mưa rào, dù rất mệt mỏi và hạ thân thì rã rời, nhưng vẫn cười tươi như hoa làm đồ ăn đêm phục vụ Diệp Minh.

“Không thể trở về thời hiện đại, vậy thì hãy hưởng thụ cuộc sống mới này!”

Hằng ngày, mỗi sáng, Diệp Minh đều dành ra 2 giờ rèn luyện thể lực, mỗi tối thì 2 giờ luyện khí công.

Trông gã còn trẻ khoảng 20-25, nhưng ít ai biết gã đã sống gần 200 năm.

Đây là bí mật của dị nhân có năng lực khôi phục. Dị năng này khiến quá trình lão hoá biến mất.

Chỉ cần không bị giết chết, dị nhân có năng lực này có thể trường sinh bất lão!

Tất nhiên dị năng khôi phục này cũng có điểm yếu, nên vẫn có thể bị tiêu diệt.

Ví dụ, chém bay đầu hoặc bị dòng điện cực mạnh hoá thành tro bụi ngay lập tức hoặc dìm cho chết đuối!

Dòng điện của cỗ máy thời gian tuy lớn, nhưng đã bị lồng Faraday giảm đi rất nhiều. Nên chỉ khiến cơ thể gã bị khô quắt lại, chứ chưa hoàn toàn thành tro.

Vì vậy gã vẫn có thể khôi phục!

Cuộc sống thoải mái trong hương diễm cùng Vũ Thi Thi tưởng kéo dài vĩnh viễn cũng được.

Nhưng hai tháng sau đó. Cái ngày gã mang tơ đến Hàm Đan đổi trở về.

Trấn nhỏ bị thổ phỉ càn quét. Bọn chúng thật độc ác, không chỉ cướp hết tiền của, người già trẻ em thì bị giết. Phụ nữ thì bị hãm hiếp, bé gái thì bị bắt đi bán làm nô tỳ!

Diệp Minh trở về thấy ngoài cổng Trấn có vô số dấu chân ngựa.

Trong lòng dâng lên cảm giác bất an, chạy nhanh trở về.

Chỉ thấy còn lại khoảng hơn trăm người ngựa đang đi lục lọi xem còn xót thứ gì không.

Căn nhà nhỏ của gã và Thi Thi cũng bị lục lọi tan tành.

Hai tên thổ phỉ thấy gã thì phi ngựa đến, giơ kiếm muốn chém.

Diệp Minh nào để chúng được như ý.

Người khẽ lách qua, thuận tay rút truỷ thủ nơi thắt lưng, đâm vào bên bụng ngựa. Khiến con ngựa lồng lên, hất tên hổ phỉ bên trên xuống đất, và giẫm cho y lòi ruột.

Tên còn lại tức giận xông đến. Diệp Minh phóng thẳng tới, tốc độ không ngờ lại rất nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt tên thổ phỉ. Gã xoay người, tay cầm truỷ thủ lướt qua cắt đứt yết hầu y.

Diệp Minh mặc kệ những thổ phỉ khác bị kinh động đang kéo đến, gã lao vào nhà.

Chỉ thấy trên bàn, Vũ Thi Thi toàn thân không mặc gì nằm trên bàn, hạ thể bê bết máu.

Diệp Minh chạy nhanh tới bên nàng, nhưng thân thể nàng đã lạnh từ lâu!

Hai tháng này thân mật mỗi ngày, gã đã coi nàng như người vợ ở cuộc sống mới.

Diệp Minh đau đớn gào lên.

Tay còn lại rút thêm một thanh truỷ thuỷ xông ra ngoài.

Hơn 100 tên thổ phỉ đã bao vây căn nhà của gã.

Thấy gã xông ra thì lập tức bắn tên.

Diệp Minh vừa né vừa gạt, hơn 30 mũi tên, chỉ một mũi tên cắm trúng ngực gã.

Diệp Minh gầm lên, rút mũi tên vứt xuống, rồi dùng tốc độ nhanh nhất xông lên.

Thổ phỉ không kịp lắp tên, vừa rút kiếm đã có 4 tên gần Diệp Minh nhất bị gã cắt yết hầu hoặc xuyên truỷ thủ qua tim.

Chỉ mấy phút trôi qua, Diệp Minh toàn thân đỏ thẫm máu, hai tay cầm truỷ thủ đứng im, mắt nhắm nghiền ngăn dòng nước mắt chảy xuống.

Xung quanh gã là hơn 100 cái xác thổ phỉ.

Tất nhiên để giết 100 tên thổ phỉ, gã cũng trúng mấy kiếm, nhưng dị năng liền giúp gã chữa trị tức khắc.

Diệp Minh quay vào nhà, lấy một bộ váy mặc cho Vũ Thi Thi, mang nàng ra sau nhà, đào một huyệt mộ, an táng cho nàng.

Không lâu sau thì có một đội nhân mã đi qua.

Thấy gã một mình giết hơn trăm tên thổ phỉ thì khâm phục lắm.

Bọn họ cùng Diệp Minh gom những thôn dân bị giết lại một hố to, an táng tập thể.

Vị đầu lĩnh của đội nói:

— các hạ thật phi thường! Một mình có thể giết nhiều địch nhân như vậy! Tại hạ lấy làm may mắn được làm quen!

— đại nhân, ngài có biết là đám thổ phỉ nào sao?

— từ phục trang và kí hiệu, bọn chúng là nhóm thổ phỉ Phi Báo. Bọn này hoành hành mấy năm nay suốt từ biên giới Triệu- Nguỵ tới tận Hàm Đan. Quân đội đã nhiều lần vây bắt nhưng không thành công. Bọn chúng tổng nhân số lên tới gần 1 vạn. Từ sau trận Trường Bình, chúng ta không còn đủ quân đối phó với những nhóm thổ phỉ nữa!

— tại sao?

— bởi vì ngoài quân bảo vệ biên giới, chỉ còn lại quân bảo vệ Hàm Đan, không thể điều động được!

Vị này sau một hồi liền ngỏ ý chiêu mộ Diệp Minh, nói:

— Tại hạ là Quách Đại là con trai cả trong Quách gia, một gia tộc lớn nhất nhì Hàm Đan, nắm giữ huyết mạch kinh tế nghề rèn của Đại Triệu. Các hạ có tài một địch trăm, nếu không chê, xin mời tới Quách gia làm một đầu lĩnh.

Diệp Minh rất muốn báo thù cho Thi Thi, nếu chỉ một mình, rõ ràng không có cách nào đấu lại hàng vạn người Phi Báo.

Chỉ có thể dựa vào một thế lực đủ lớn mới có thể làm được điều này.

Trong sử sách, gã từng đọc qua một đoạn nói rằng thời Chiến Quốc này có mấy tỷ phú, ngoài Lã Bất Vi, Ô Thị Loã, Cầm Thanh, thì có Quách Tùng của đại Triệu.

Từ giờ tới lúc Tần Thuỷ Hoàng lên ngôi, thống nhất thiên hạ vẫn còn khá lâu.

Với lại thời điểm này Doanh Chính chắc vẫn làm con tin ở Hàm Đan, đến đó sẽ có cơ hội làm quen tạo quan hệ với y.

— tại hạ đồng ý!

Diệp Minh nhìn lại ngôi mộ của Vũ Thi Thi một lần, rồi lên ngựa cùng với đội ngũ của Quách Đại lên đường.

Chiến Thần - Chương 1

— Báo động lên mức đỏ! Nguy cơ phát nổ rất cao!

— Viện trưởng! Chúng ta nên ngắt nguồn điện!

— Không! Tiếp tục cho ta! Tăng cường điện năng! Đây đã là lần thử nghiệm thứ ba! Nếu thất bại, dự án có khả năng bị vứt xó!

Cỗ máy khổng lồ nằm sâu 1000 mét dưới đáy biển Nam Hải không ngừng rung động.

Để vận hành cỗ máy này, cần tiêu hao một nguồn điện năng khổng lồ.

Tưởng tượng điện năng đủ cho cả thành phố Thượng Hải dùng trong một năm nó lớn thế nào! Vậy mà một lần để cỗ máy được đặt tên là “cỗ máy thời gian” này hoạt động, cần tiêu hao gấp 10 lần con số đó.

Dòng điện khổng lồ chạy vào khoang trung tâm cỗ máy.

Ở đó có một thanh niên đang nằm trong lồng sắt Faraday.

Xung quanh anh ta, điện năng xanh lè cháy sáng.

— cái quỷ gì thế này? Tại sao ta lại chấp nhận tham gia cái thí nghiệm quỷ quái này!

Cấu trúc lồng Faraday có dấu hiện tan chảy, do dòng điện càng lúc càng mạnh!

— Viện trưởng, tình hình thật sự không ổn!

— Cứ tiếp tục!

Thanh niên trong lồng Faraday chợt toát mồ hôi! Bởi vì xung quanh gã bắt đầu xuất hiện các giọt chất lỏng kim loại. Chính là do lồng Faraday bắt đầu bị nóng chảy!

— A!

Dòng điện khổng lồ xẹt qua người gã! Một cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, cảm giác nước trong thân thể toàn bộ bị bốc hơi!

Đồng thời một tiếng nổ vang!

Trên mặt biển Nam Hải đột nhiên xuất hiện một cột lửa hình nấm khổng lồ!

Cỗ máy thời gian phát nổ khiến lò phản ứng hạt nhân phát điện cung cấp nổ theo.

Sự việc trở thành bê bối hạt nhân lớn nhất Thế giới của Trung Quốc năm 2304.

…..

Ý thức dần dần quay trở lại, Diệp Minh từ từ mở mắt.

Gã phát hiện toàn thân trần như nhộng nằm bên cạnh một dòng suối nhỏ.

Gã ngồi dậy, thở phào một hơi. Không ai có thể tưởng tượng được trước đó, trong cỗ máy kia, thân thể lão đã kéo quắt lại như khô mộc!

Gã lồm cồm bò dậy, nhìn bóng hình in dưới nước.

Một thanh niên cường tráng vạm vỡ. Chiều cao 1,94 chăm chỉ tập thể hình, nên rất nhiều cơ bắp.

Giữa 2 chân, khúc gân cũng không kém phần vạm vỡ ngoe nguẩy.

— Dòng điện mạnh đó đã đốt cháy hết quần áo của ta! Mà đây là đâu? Chẳng phải mình đang tham gia thí nghiệm hay sao?

Diệp Minh lúc này mới để ý xung quanh, thật sự là không khí rất trong lành.

Bỗng nhiên có tiếng động vọng tới.

— có người tới?

Diệp Minh không thể trần như nhộng thê này gặp người được! Gã liền trầm mình xuống dòng suối, nấp sau những tảng đá lớn, chỉ hở từ phần mũi trở lên để thở.

Sau ít phút một đoàn hơn ba chục người cưỡi ngựa đi tới.

Diệp Minh nghe họ nói chuyện, ban đầu không hiểu rõ lắm, sau mới nghe ra họ dùng thứ tiếng cổ vùng Sơn Đông gì đó.

— dòng suối ở đây trong và khung cảnh thật đẹp! Ta muốn tắm một chút!

— nhưng mà công chúa …

— không có gì phải lo!

Các ngươi ra phía xa canh gác là được!

Diệp Minh giật mình, chỗ mấy người này quây màn để tắm, lại ngay vị trí gã ẩn thân.

Lúc họ dựng chướng, gã phải lặn xuống trốn, may mà không ai để ý kỹ, nếu không sẽ phát hiện ra gã rồi.

May là gã nhiều năm luyện nội công tâm pháp, nín hơi được gần 10 phút.

Lúc ngoi lên lấy hơi, thì xém xịt máu mũi!

Trước mắt gã là một thân hình đẹp tuyệt trần, gã nghĩ, tiên nữ cũng chỉ đến mức đó mà thôi.

Khuôn mặt tinh xảo, tuyệt sắc.

Thân hình nàng cao khoảng mét bảy, làn da trắng hồng như em bé, bộ ngực căng tròn, tô điểm bởi nhũ hoa hồng hồng xinh xinh.

Chân dài miên man thẳng tắp. Eo con kiến phẳng lỳ không mỡ thừa.

Giữa hai chân, vùng cỏ lưa thưa đen huyền mượt mà.

Nàng nhẹ nhàng từng bước mà ưu mỹ bước xuống nước.

Diệp Minh nhìn không chớp mắt! Gã sống bao nhiêu năm, chưa từng thấy ai đẹp như vậy!

Nàng vô tư vốc từng ngụm nước tưới lên thân thể.

Diệp Minh đầm mình trong nước mát mà cảm giác toàn thân khô nóng, khúc gân dựng lên trông như cánh tay trẻ em!

Gã không nhịn được mà đưa tay tự xục.

Hồi lâu, hàng tỷ chiến sỹ bé nhỏ tuôn trào, xuôi theo dòng nước vờn quanh thân thể mỹ nhân.

Nàng tắm thêm ít phút rồi lên bờ lau người mặc quần áo.

Diệp Minh thoả thích nhìn ngắm thân thể mỹ nhân đến khi nàng được 4 nữ nhân khác, có vẻ như là tỳ nữ, giúp mặc xong trang phục.

Gã ngây người hồi lâu, kiểu phục sức của nàng rất kì lạ! Giống hệt mấy bộ phim cổ trang mà gã từng xem!

Binh lính tới thu dọn trướng, Diệp Minh lại phải lấy hơi ngụp xuống trốn.

Tình hình hiện nay mà bị phát hiện, khác nào bùn dính ở đũng quần thành phân, giải thích thế nào cũng không thoát tội lén lút nhìn người ta tắm!

Không biết có bị phán tội gì không, chứ chắc chắn sẽ bị mất mặt!

Tiếc là chạy trời không khỏi nắng, lần này gã đã nín đến hết hơi, trồi lên, đúng lúc một tên lính đang định vạch ra tè!

— á! Có người ở đây!

Nháy mắt hơn mười mũi mâu nhọn hoắt hướng về phía Diệp Minh

— giơ tay lên đầu! Đi lên đây!

— Có chuyện gì thế?

Giọng nói như tiên âm của mỹ nhân vang lên, Diệp Minh nhịn không được, khúc gân lại chào cờ.

Mà lúc này gã vẫn trần như nhộng, hai tay lại giơ lên cao!

Quận chúa lấy tay che miệng hơi mỉm cười kinh ngạc.

— ngươi là ai? Áo quần đâu mà trốn dưới nước rình bổn cung?

Diệp Minh đầu nảy số cấp tốc nói:

— ta đi ngang đây du lịch, bị cướp lột hết đồ, phải trốn dưới nước từ sớm. Chỉ là cô nương đến sau, ta không tiện chạy trốn, nên vẫn trầm mình ở chỗ này!

— Ở đó? Vậy là ngươi đã nhìn thấy hết? Người đâu, mặc quần áo cho hắn, áp giải về phủ chờ quyết định của bổn cung!

— Tuân lệnh quận chúa!

Vậy là Diệp Minh ngơ ngơ ngác ngác bị khoác lên người bộ quần áo vải hơi bị ngắn, rồi bị trói chân tay, bị để nằm vắt ngang một con ngựa mà đi.

Diệp Minh hoàn toàn không hiểu gì cả. Gã còn tưởng mình đang bị một đoàn làm phim cấp ba nào đó trêu chọc!

Sau một đêm dựng trại nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục lên đường.

Trưa hôm sau, Diệp Minh kinh ngạc nhìn trước mắt xuất hiện một toà thành kiểu cổ!

Phải nói là giống hệt mấy phim truyền hình mà gã từng xem.

Người đi lại rất đông, đều mặc kiểu áo vải cổ trang, có loại đơn giản, có loại loè loẹt, có lẽ là tuỳ theo giá tiền khác nhau mà khác nhau.

Chỉ có điều là số lượng nữ giới đặc biệt đông hơn nam giới!

Gã thấy người dân tỏ ra rất cung kính với cô gái ngồi trên xe ngựa. Người mà bọn họ gọi là quận chúa!

Đến cửa thành, Diệp Minh nhìn kiểu chữ triện cổ ghi 3 chữ Thành Hàm Đan.

— vị huynh đệ này, ta hỏi khí không phải, các vị là thuộc đoàn làm phim nào? Đây là ở nơi nào?

— ngươi nói linh tinh cái gì đó! Lo cho cái mạng của mình trước đi!

Diệp Minh hỏi một binh lính đang áp giải gã.

Qua cổng thành, trục đường chính rộng đủ cho 4 làn ô tô song song, nhưng Diệp Minh toàn thấy người đi bộ hoặc cưỡi súc vật như ngựa, bò, trâu!

Con đường lát đá nhoe nhoét phân thú cưỡi vì trời mới dứt cơn mưa không lâu trước đó.

Mùi phân không mấy dễ chịu, nhưng vẫn khiến gã cảm thấy thoải mái thanh lương vì độ trong sạch.

“Không lẽ thí nghiệm thật sự thành công? Ta đã trở về quá khứ 500 năm trước?”

Diệp Minh chợt giật mình! Dự án đó là Cỗ máy thời gian! Theo chương trình hệ thống, sau khi khởi động, sẽ mở ra một thông đạo thời không, đưa gã về quá khứ 500 năm.

“Nhưng mà dù có là 500 năm trước, thì cũng đâu có ăn mặc cổ như vậy?”

— huynh đệ! Cho ta hỏi năm này là năm nào?

— ngươi bị sao vậy? Đây là năm Hiếu Thành thứ 19.

— Hả?

Diệp Minh đương nhiên chả hiểu năm Hiếu Thành thứ 19 là cái vẹo gì.

Nhưng gã nghe thành Hàm Đan thì quen quen, lại nghe Hiếu Thành thì nhớ tới nước Triệu thời Chiến Quốc.

Bèn hỏi,

— có phải đây là Triệu Quốc?

— Thành Hàm Đan không ở Triệu Quốc thì chả lẽ ở Tần Quốc sao! Dở hơi!

— vậy trận Trường Bình đã diễn ra chưa?

Vị binh lính lộ vẻ túc giận khi nhắc tới tên này. Cáu giận nói:

— ngươi im miệng cho ta. Đã 9 năm trôi qua rồi, nhưng Đại Triệu của chúng ta vẫn chưa thể khôi phục như cũ!

Lúc này Diệp Minh ngây dại đến đờ người!

Thử nghiệm thật sự thành công! Chỉ là gã bị ném về quá khứ hơn 2500 năm, chứ nào phải 500 năm gì!!

“Chết mẹ! Làm sao để trở về??”

Diệp Minh không hề nghĩ thử nghiệm vô lý này có thể thành công. Có lẽ không ai nghĩ thành công thì đúng hơn. Nên chẳng có ai nghĩ tới việc làm sao để trở về!

“Nguy rồi! Nghe nói thời này còn man di, luật pháp không bằng hòn gạch kê hố xí! Lỡ họ đem mình chém đầu thì vô phương cứu chữa!! Chạy!”

Diệp Minh khẽ vặn người, thi triển Xúc Cốt Công khiến cơ thể co nhỏ lại, làm cho sợi dây trói lỏng ra. Gã nhanh chóng thoát khỏi dây trói, cướp thớt ngựa đang cưỡi phóng về phía cổng thành.

Lính áp giải giật mình, vung thương đâm tới, nhưng đã trễ, vội phóng ngựa đuổi theo.

Cũng may Diệp Minh đã từng học cưới ngựa nên có thể điều khiển được nó chạy đúng hướng.

Lính giữ thành lập tức dựng dây cản chân ngựa chờ đợi.

Diệp Minh bí quá, nhảy khỏi lưng ngựa, lăn một vòng, rồi bật dậy chạy lách qua hàng lính.

Trên lưng bị chém 2 kiếm, nhưng không làm giảm tốc độ của gã.

Ra khỏi cổng thành, Diệp Minh cướp một thớt ngựa chạy đi. Lưng lại trúng thêm một mũi tên.

Máu thấm ra đỏ cả chiếc áo vải.

Diệp Minh rẽ ngựa vào đường mòn hướng tới khu rừng trước mặt, tiện tay nhổ mũi tên, vứt xuống đường.

“Đây là sự thật! Không phải đóng phim!”

Chạy một đoạn, không còn thấy ai đuổi theo, Diệp Minh mới yên tâm dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi.

Trên áo của gã dính đầy máu, nhưng trên da thịt lại không hề có một vết thương.

Đây là năng lực đặc biệt của gã.

Lần thử nghiệm cỗ máy thời gian thứ ba, Viện nghiên cứu bí mật số 2 đã mời được Diệp Minh, đặc vụ số một trong đội dị nhân phản ứng nhanh của quốc gia tham gia.

Sau hai lần thất bại, họ nhận ra nguyên nhân có thể nằm ở người thử nghiệm, nên lần này bằng mọi giá xin Tổng bí thư yêu cầu gã chấp nhận.

Năng lực khôi phục.