Thần
Chương 11
Xuất thân và lời thề của Mộc Uyển Thanh, Đoàn Dự đã biết. Nhưng vẫn cố tình hỏi để nàng giải thích rõ ràng.
Chứ hắn biết thừa sư phụ nàng chính là mẹ ruột của nàng, bị Đoàn Chính Thuần dụ dỗ. Sau khi chịch choạc nát giường nát chiếu, ông cắp đít bỏ đi. Mới khiến bà ta sinh ra oán hận đàn ông như vậy!
Nhưng mấy lời này, hắn nào dám nói ra!
Còn việc Thuỵ bà bà truy sát tới tận đây là do Mộc Uyển thanh và sư phụ nàng đột nhập ám sát Vương phu nhân thất bại.
Hai người chia nhau làm việc, hẹn sau một tháng gặp lại ở Đại Lý.
Kết quả, sư phụ nàng chưa về đã bị Thuỵ bà bà tìm tới trước.
— Chàng không giống sư phụ đã nói, không phải phường bạc tình bạc nghĩa. Chàng mạo hiểm quay lại báo tin sau khi mượn Hắc Mai Côi, lại nhiều lần xả thân cùng thiếp chống địch dù không biết võ công.. thiếp không phải kẻ vô tâm, tự nhiên sinh cảm kích!
Đoàn Dự thầm nghĩ, trong nguyên tác, Đoàn Dự thật sự không biết võ công, bị nàng kéo lê sau ngựa, tát lệch cả mặt là cảm kích quá cơ. Ừ, nếu không thì nàng đã cho ăn một mũi ám tiễn xong đời rồi!
— chàng trị liệu vết thương đã nhìn hết người thiếp, lại bị Nam Hải Ngạc Thần ép quá, thiếp tình nguyện gả cho chàng!
Đoàn Dự thầm nghĩ, quả nhiên số mệnh, dù hắn không khù khờ như nguyên bản, nhưng vẫn khiến Mộc Uyển Thanh thật sự phải lòng.
Hoặc phụ nữ thời này đều nhẹ dạ như vậy!
Hắn lại ghì mỹ nhân xuống mà hôn cho thoả thích. Nếu không phải vị trí bất tiện, tình huống cũng không thoả đáng, khéo hắn lột nàng ra ăn luôn, nàng cũng không phản đối!
Sau một hồi Mộc Uyển Thanh ngây ngất, hắn mời rời ra.
— được lang quân hôn, thiếp thấy thật sung sướng.
Mộc Uyển Thanh e thẹn nói.
Đúng lúc nay Nam Hải Ngạc thần đã trở lại.
Mộc Uyển Thanh A lên một tiếng chỉ bóng người áo vàng bên kia núi.
Thấy Đoàn Dự, lão ngoạc mồm ra nói:
— ngươi chưa bái sư, ta không yên tâm! Nhỡ bị thằng cha nào đó nhanh tay đoạt mất! Lão đại nói đồ yêu thích thì chớ để vuột mất! Mau mau bái sư đi!
Đoàn Dự thấy lão mắt bầm tím, môi có vết rách rướm máu. Hẳn là vừa bị lão đại dạy dỗ!
— vừa nãy là lão đại gọi ông đến để đánh một trận đúng không?
— đúng vậy. Võ công y cao hơn ta nhiều. Nhiều năm không gặp tưởng có thể kéo dài hai ba trăm chiêu, không ngờ ba chiêu đã đánh bại ta rồi! Thôi không làm lão đại, làm lão nhị được rồi! Nhưng lúc lão đại bị ta đá trúng con chim, y khen ta: Lão Tam, chú mày tiến bộ lắm đó!
— ông là Nhạc lão nhị, đâu phải nhạc lão tam!
Nam Hải Ngạc Thần ngượng ngịu:
— đã lâu không gặp, đại ca gọi lung tung. Còn không mau quỳ xuống bái sư. Ta giả vờ không thu. Ngươi giả vờ năn nỉ, vài lần cầu xin, cuối cùng ta mới đồng ý! Cái đó là quy củ phái Nam Hải, sau này ngươi thu đồ đệ cũng phải như vậy, nghe chưa!
— quy củ đó thay đổi được không?
— đương nhiên là không!
— nếu thay đổi thì ông là con rùa đen chứ gì?
— đúng thế.
— quy định đó quả là hay! Thay đổi sẽ là con rùa đen quân đê tiện.
— Hay lắm. Ngươi quỳ xuống cầu xin ta đi!
— ta sẽ chẳng cầu xin, cũng chẳng năn nỉ!
— ngươi không cầu xin, không năn nỉ?
— phải!
— ta bẻ cổ ngươi!
— ông bẻ đi, ta không có sức chống trả!
Nam Hải Ngạc Thần tức nổ phổi, hai tay vươn ra, một tay nắm đầu, một tay cầm vai Đoàn Dự.
— ông bẻ đi. Ông giết người không có sức chống trả, ông là con gì?
— thì là đồ rùa đen, là quân đê tiện
— đúng đó! Đoàn Dự cười hì hì.
Nam Hải Ngạc Thần không biết là sao, nghĩ mình không giết được hắn mà hắn lại không chịu cầu xin mình. Chợt lão nhìn Mộc Uyển Thanh.
Đoàn Dự vừa nghĩ không xong.
Quả nhiên Nam Hải Ngạc Thần đã cắp ngang eo Mộc Uyển Thanh, lao ra sát bờ vực.
— ông phải cẩn thận!
— ha ha, thằng nhỏ này sao giống ta quá, thế nào cũng phải thu ngươi làm đồ đệ. Giờ ta phải sang đỉnh núi bên kia chờ mấy người nữa. Ngươi phải mau tới đó cầu xin ta thu làm đồ đệ, ta mới tha cho vợ ngươi, bằng không đừng trách ta…
Nói xong lão như chim ưng lao xuống vực chạy đi mất.
Đoàn Dự đanh tính đợi một thời gian xem Bắc Minh Thần Công và nội lực khôi phục đôi chút thì sẽ xuống núi.
Đúng lúc này một đám người đông đúc chạy tới.
Tả tử mục, Tân Song Thanh, Tư Không Huyền và các đệ tử 2 phái.
Bọn họ đứng lại nghiêm chỉnh hai bên chào đón một nhóm người áo xanh, thêu hình chim Thứu. Linh Thứu Cung.
Cô gái cầm đầu Linh Thứu Cung hỏi Đoàn Dự
— ngươi là ai? Ở đây làm gì?
— tại hạ là Đoàn Dự nước Đại Lý. Lần trước tới thăm Vô Lượng Kiếm vô ý gây hấn với chưởng môn Tư Không Huyền. Trong lúc đi tìm thuốc giải, không ngờ lọt vào tay lão tam trong tứ đại ác nhân Nam Hải Ngạc Thần, bị lão mang tới bỏ lại ở đây. Tại hạ không biết võ công, không thể leo xuống, giờ thì đang chờ chết đói!
— ồ, quả thật Tứ đại ác nhân đã tới đại lý. Tư chất của ngươi có gì đặc biệt mà Ngạc lão tam chú ý?
Rồi không đợi Đoàn Dự trả lời quay sang hỏi Tư Không Huyền
— y nói đúng chứ?
— bẩm thánh sứ. Y đúng là không biết võ công, làm bậy làm bạ hỏng hết mọi chuyện thì thừa khả năng!
— các ngươi nói là trông thấy 2 đứa tiện nhân cải trang bọn ta chạy về núi này, nay ở đâu? Đoàn công tử có trông thấy 2 nữ nhân ăn mặc giống bọn ta không?
— không! Ta không thấy!
Cô gái quay sang Tư Không Huyền
— ngươi làm đồ đệ Linh Thứu Cung đã lâu rồi đấy nhỉ?
— dạ, đã tám năm!
— vậy mà không nhận ra chị em chúng ta, hồ đồ đến thế là cùng. Làm sao có thể làm việc cho Đồng Mỗ lão nhân gia! Ngươi còn trông mong gì thuốc giải sinh tử phù năm nay!
Tư Không Huyền mặt tái mét, dập đầu:
— xin thánh sứ khai ân, xin thánh sứ khai ân.
— Tân Song Thanh, đưa Đoàn công tử xuống núi. Tứ đại ác nhân muốn tìm người thì bảo tới Linh Thứu Cung bọn ta. Tìm hai kẻ phản bội Can Quang Hào và Cát Quang Bội rồi giết đi. Nếu gặp 4 chị em của ta, bảo họ trở về cung. Ta không đợi nữa!
Cô gái nói xong liền cùng 8 cô thuộc hạ xuống núi.
Tư Không Huyền vội hướng về phía mấy cô gái hét lớn:
— Phù thánh sứ, xin hãy bẩm với Đồng Mỗ, Tư Không Huyền thật có lỗi với lão nhân gia!
Xong lão lao mình nhảy thẳng xuống dòng Lan Thương cuồn cuộn.
Bang chúng Thần nông Bang chạy vội đến sát vách nhìn xuống nhưng không thấy người nữa.
Người của Vô Lượng Kiếm tái mét, thương cảm cho số phận một đời bang chủ.
Tân Song Thanh ra lệnh 2 đệ tử đưa Đoàn Dự xuống núi.
— Đa tạ nhị vị.
Tân Song Thanh liền nói.
— ai bảo thả ngươi đi! Ngươi về vô Lượng kiếm phái một chuyến.
— tại hạ có chuyện cần làm, thứ lỗi!
Nhưng mấy gã đệ tử lôi xềnh xệch Đoàn Dự. Hắn đành cam chịu chờ khôi phục.
Bọn chúng nhốt Đoàn Dự trong một gian phòng, khoá trái cửa.
Cho hắn ăn uống đầy đủ, thể lực và nội lực của Đoàn Dự bắt đầu khôi phục.
— Hợp Hoan Giới Chỉ!
— dạ chủ nhân!
— ta có bao nhiêu tinh trùng?
— chủ nhân có 10 tinh trùng có thể sử dụng.
— lập tức nâng Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba vi Bộ lên Viên Mãn!
— Tinh. Thành công nâng Bắc minh Thần công lên Viên Mãn, tiêu hao 3 tinh trùng.
— Tinh. Thành công nâng Lăng ba Vi Bộ lên Đại Thành, tiêu hao 2 tinh trùng.
— Tinh. thành công nâng Lăng ba Vi Bộ lên Viên Mãn, tiêu hao 3 tinh trùng.
— Tinh. Số lượng tinh trùng chủ nhân còn có thể sử dụng: 2
Đoàn Dự ăn no, ngủ kỹ thêm mấy ngày tới hoàn toàn khôi phục.
Hắn gọi 2 tên gác cửa lại gần, bất ngờ vung tay, một lực hút cực mạnh xuất hiện, kéo 2 tên vào tay.
Hai gã cảm giác toàn thân như mất lực, vội la lên:
— tù nhân muốn trốn!
Thế là nhao nhao cả đám đệ tử Vô Lượng Động xông vào, dồn thành một đống, mặc cho Đoàn Dự thôn phệ nội lực.
Bắc Minh Thần công vận chuyển hút sạch nội lực cả đám.
Đoàn Dự lấy chìa khoá mở cửa đi ra ngoài.
Hắn chưa kịp chui ra, thì nghe tiếng:
— con mụ kia bắt con ta đi rồi! Mau đuổi theo! Chia ra chặn cửa, không cho mụ thoát.
Trong tiếng người huyên náo, tiếng binh khí chát chúa, còn có cả tiếng trẻ em gào khóc.
— cha! Cha! Cứu Sơn Sơn!
Đoàn Dự mặc kệ, hắn biết đây là Diệp Nhị Nương ra tay, nên ngược hướng mà đi ra. Định bụng xác định ví trí tìm tới chỗ Nam Hải Ngạc Thần, dạy lão một bài học.
Được một lúc, Đoàn Dự chợt thấy một bóng dáng quen thuộc vụt qua như tia chớp. Thiểm Điện Điêu.
— ôi mẹ! Chẳng lẽ số phận không thể tránh!
Nghĩ đã nhanh, sự việc xảy ra còn nhanh hơn. Thiểm Điện Điêu thế nào đã bất ngờ cắn vào chân Đoàn Dự!
— a! Con chồn chết tiệt! Lão tử đâu có huýt sáo chọc ngươi! A!
Đoàn Dự lập tức trúng độc!
Hắn biết rõ con chồn này chỉ nghe tiếng huýt của Chung Linh mà phụng lệnh, nên hắn đã không huýt sáo. Nào ngờ cái con chết tiệt này vẫn cắn hắn.
Chất độc lan rất nhanh!
Đoàn Dự chỉ kịp tập trung nội lực phong toả kinh mạch dẫn lên đầu, nhưng tứ chi lúc này đã tê dại, không thể cử động.
— Hợp Hoan Giới Chỉ!
— Có chủ nhân!
— có cách nào giải độc!
— có ! Nhưng chủ nhân chỉ còn 2 tinh trùng. Không đủ để đổi trợ giúp từ Giới Chỉ!
— Đậu mé!
Đoàn Dự tức khí chửi um lên. Rồi chất độc cũng lan tới miệng, khiến nó cứ há hốc như vậy!
Đúng lúc này vang lên tiếng oành oạc. Chính là Mãng Cổ Chu Cáp!
Thấy con cóc nhỏ đỏ như máu, Thiển Điện Điêu run rẩy muốn quay người bỏ chạy. Nhưng nó vừa nhảy lên đã bị Chu cáp phun một luồng độc khí trúng người.
Chỉ mấy giây đã lăn ra giãy giãy rồi chết.
Chu cáp nhảy đến bên xác Thiểm Điện Điêu hút lấy độc dịch trong nang ở 2 bên má.
Chu cáp bỏ đi, nó lại phát hiện 1 con rết kịch độc.
Chu cáp phun một hơi độc, khiến con rết bị thổi bay tới mặt Đoàn Dự.
Thấy miệng hắn há lớn, tưởng là hang đất, liền chui tọt vào.
Đoàn Dự kinh tởm đến lợm người. Hắn không ngờ qua bao vòng vo, rốt cuộc cũng không tránh khỏi cái cảnh ghê tởm này.
Bởi vì ngay khi rết độc chui vào, Chu Cáp liền nối gót chui vào theo!
Đoàn Dự thầm thở dài, số mệnh thật sự không thể thay đổi sao?
Một luồng khí nóng chạy loạn trong thân thể Đoàn Dự, hắn nhắm mắt vận khí theo chu thiên Bắc Minh Thần Công, dẫn dắt luồng khí này tới huyệt Đản Trung.
Nửa ngày trôi qua mới hoàn thành!
— Tinh. Chúc mừng chủ nhân thức tỉnh Thần Thể. Kĩ năng thần thể số 1: bách độc bất xâm!
— sao không thưởng tinh trùng à?
— điểm thưởng tinh trùng chỉ xuất hiện trong một số nhiệm vụ đặc biệt, hoặc khi thành công chịch một nữ nhân nào đó.
— hiện tại tình trạng của ta thế nào?
— chủ nhân hiện tại:
Tu vi : Phàm cấp (Nội lực)
Nội lực: số năm 27
Thể chất: Thần Thể
Kỹ năng thần thể: Bách độc bất xâm
Võ Công: Bắc Minh Thần công (viên mãn)
Thân pháp: Lăng Ba Vi Bộ (viên mãn)
Linh căn: chưa thức tỉnh
Huyết mạch: chưa thức tỉnh
Tinh trùng: 2
Đoàn Dự là người xuyên không, hắn đã đọc rất nhiều tiểu thuyết huyền huyễn, nên các mục đó hắn đều hiểu. Chỉ là không ngờ chúng thật sự có tồn tại.
— không ngờ ta đã hút nội lực của mười mấy người, để có thể đạt tới 27 năm công lực. Hợp Hoan Giới Chỉ có thể trợ giúp những gì? Kể chi tiết!
— bên cạnh việc thưởng điểm tinh trùng, chủ nhân có thể dùng tinh trùng này đổi lấy việc học cấp tốc bí kíp, học kĩ năng thần thể, nâng cấp tu luyện sau này, trao đổi đồ vật trong thương thành, nhưng trước đó chủ nhân cũng phải tiêu hao một lượng lớn tinh trùng mới có thể mở thương thành! Còn nhiều trợ giúp khác mà chủ nhân có thể từ từ khám phá.
“Từ lúc trọng sinh, ta cứ bị cuốn vào cốt truyện. Nếu chỉ chăm chú tìm gái mà chịch tích luỹ điểm tinh trùng, có lẽ bây giờ ta đã trở thành cao thủ võ lâm đệ nhất rồi!”
Đoàn Dự lúc này đã có thể cử động, liền hướng phía đỉnh núi phía xa chạy nhanh tới.
Hắn tới nơi vừa kịp lúc thấy Cao Quân Hầu đuổi Diệp Nhị Nương, còn Chử Vạn Lý thì giành lại Tả Sơn Sơn đưa cho Tả Tử Mục.
— Mộc Cô Nương!
Đoàn Dự chạy tới chỗ Mộc Uyển Thanh, nàng mừng quá lại mệt mỏi liền ngất đi!
Đoàn Dự ôm nàng vào lòng.
5 người Cao Quân Hầu chắp tay chào:
— Công Tử! Người không sao, thật may quá!
Nhưng nhìn quần áo tả tơi của hắn, ai cũng thấy đau xót trong lòng. Hẳn là vị thế tử này đã ăn không ít đau khổ!
Lát sau Mộc Uyển thanh tỉnh lại. Việc đầu tiên là tát Đoàn Dự một cái.
— ôi chao, nữ nhân gì đâu hung dữ, hở ra là đánh người!
— ngươi là đồ bạc tình lang, để ta chờ suốt bẩy ngày!
— oan uổng quá! Ta cũng là bị người bắt đi! Trốn ra được liền chạy tới đây tìm nàng!
Đoàn Dự vẫn ôm Uyển Thanh trong lòng, từ từ kể lại chuyện bị Tả Tử Mục giam giữ.
Mấy người Cao Quân Hầu trừng mắt nhìn khiến Tả Tử Mục toàn thân đổ mồ hôi, vội quỳ xuống dập đầu
— Tả Mỗ có mắt không tròng, đắc tội Đoàn Công Tử, xin Đoàn Công Tử đại nhân đại lượng bỏ qua!
Lão ban nãy thấy 5 vị đại nội cao thủ một điều hỏi Đoàn Công Tử thế nào, hai điều hỏi Đoàn Công Tử ra sao, trong lòng đã thầm kêu hỏng bét. Định bụng sẽ về len lén thả y ra, cầu xin y đùng trách tội.
Giờ thì Đoàn Dự đã đến tận đây, lão còn không chịu thành tâm khấu bái xin tha tội, còn chờ tới khi nào!
Đoàn Dự phẩy tay, Tả Tử Mục như được sinh ra lần nữa kéo thủ hạ trở về. Lão đã giành lại được con trai, là mừng lắm rồi!
— Phải rồi, Chu huynh, sao các huynh cũng tới đây?
— vừa nãy nghe tin công tử lọt vào tay tứ ác, chúng tôi rụng rời. May là công tử đã không sao rồi! Chúng tôi theo lệnh tới đón công tử hồi phủ! Tìm ngài thật quá vất vả đi!
— ta đúng là đã ăn không ít đau khổ. Bá bá và phụ thân chắc giận ta lắm!
— tất nhiên các vị không lấy làm hứng thú cho lắm! Có điều lúc chúng tôi ra đi thì các vị đã hết giận, bây giờ thì chắc nóng ruột lắm. Sau đó Thiện Xiển Hầu nghe tin Tứ đại ác nhân đã tới Đại Lý, e sẽ cùng công tử chạm trán, nên phải tự thân xuất mã.
Đoàn Dự quay qua Cao Quang Hầu:
— Cao thúc thúc, xin đa tạ thúc thúc!
— tiểu tử to gan nhà ngươi mau quay lại phủ đi. Chu huynh làm phiền đưa y hồi phủ. Những người khác theo ta truy đuổi tứ đại ác nhân!
— Uyển Thanh, vị Chu Đan Thần này là huynh đệ thân nhất của ta đó!
— Chu Đan Thần tham kiến cô nương!
Mộc UyểnThanh vội đáp lễ:
— Chu Tứ Ca.
— Không dám.
Chu Đan Thần thầm nghĩ cô gái này xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, ra tay tát Công Tử thủ pháp rất khá, mà công tử lại vẫn cười ngu ngơ. Hắn không biết võ công mới ra giang hồ lần đầu, không biết có bị nữ sắc mê hoặc mà hồ đồ không. Phải tìm hiểu rõ lai lịch cô gái này.
— Công Tử, hai vị lão gia chắc nóng lòng lắm. Còn chờ gì mà chưa hồi phủ. Mời cô nương cùng về phủ chơi!
Y biết nếu không mời cả Mộc Uyển Thanh, chưa chắc Đoàn Dự đã chịu về, nên mời luôn cả nàng.
— được. Bọn Tứ ác võ công ghê gớm. Chu tứ ca đi giúp họ một tay, ta tự về phủ được rồi.
— ha ha , khó lắm mới tìm được công tử. Tại hạ xin đưa công tử về. Dù Mộc cô nương võ công trác tuyệt nhưng khí sắc có vẻ mới trọng thương, khó lòng phát huy. Dọc đường vạn nhất gặp kẻ cuồng đồ e không tốt! Xin cho tại hạ được lập chút công lao mọn!
Đoàn Dự muốn đá tên Chu Đan thần một cái. Ngươi đi theo làm bóng đèn à! Tình cảm Mộc Uyển Thanh với ta đã sâu đậm lắm, ta cũng muốn “ăn” nàng lắm rồi!
Ba người cùng xuống núi, Mộc Uyển Thanh còn chưa lành hẳn thương thế, Đoàn Dự cõng nàng thi triển Lăng Ba Vi bộ vun vút, Chu Đan Thần đuổi theo muốn hụt hơi!
— Công tử mấy ngày này hẳn gặp kì ngộ, không ngờ luyện được một tuyệt kỹ khinh công lợi hại như vậy!
Tới chân núi, đi thêm một đoạn thì thấy bầy ngựa mà mấy người Cổ Đan Thần dùng trước đó.
Ba người cưỡi ba con lên đường. Tối nghỉ ở nhà trọ trong trấn, Chu Đan Thần mua bộ quần áo lành lặn cho Đoàn Dự.
Mộc Uyển Thanh đóng cửa chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì nghe tiếng gõ cửa.
— Ai?
— là ta! Đoàn Dự khẽ trả lời.
Nửa đêm con trái tới tìm, mặt Uyển Thanh đỏ ửng, tim đập thình thịch
— có chuyện gì đó?
— nàng mở cửa ta nói cho nghe!
— thiếp không mở đâu! Trái tim của Mộc Uyển Thanh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
— vậy thì nàng ra đây! Chúng ta chuồn đi thôi!
— sao vậy?
— chu tứ ca ngủ rồi. Đừng để y tỉnh. Ta chưa muốn về nhà, cùng nàng du sơn ngoạn thuỷ trước!
Mộc Uyển Thanh mừng rơn, đang lo lắng làm sao đối phó cha mẹ Đoàn Dự. Thấy hắn không muốn về nhà liền đồng tình đi theo.
Hai người len lén lấy ngựa mà đi, sau khi đi một đoạn, Đoàn Dự bảo đổi hướng khác.
Hắn là biết Chu Đan Thần sẽ chờ ở phía trước. Hắn không tin không phá được số mệnh này.
Có điều đi không lâu, vẫn là gặp Chu Đan Thần phía trước.
Lúc này Đoàn Dự mới để ý trên trời có một con diều hâu cứ lượn qua lượn lại.
Hắn hiểu ngay đây là vật nuôi của Chu Đan Thần nhằm theo dõi người. Như vậy hắn có đổi hướng thế nào cũng khó thoát khỏi tay Chu Đan Thần!
Chi tiết này rõ ràng là mới phát sinh!
Chu Đan Thần nhìn Đoàn Dự cười cười toan dẫn thơ ngầm trêu chọc trách móc, Đoàn Dự giơ tay cản lại:
— ta phục tứ ca rồi!
Ba người lại cùng nhau cưỡi ngựa mà đi. Sau nửa ngày ra tới đường lớn, gặp một quán ăn, liền vào nghỉ ăn cơm.
Vừa ngồi không lâu, thì có một người lêu nghêu bước vào. Nghe giọng của y, Mộc Uyển Thanh sợ hãi dùng trà viết lên bàn:
— Lão Tứ Ác Nhân.
Chu Đan Thần cũng viết:
— chạy! Không cần chờ tôi!
Nhưng Đoàn Dự mặc kệ họ, Lăng Ba Vi Bộ viên mãn thi triển tốc độ tối đa đã vòng tới sau lưng Vân Trung Hạc.
Tay đặt lên vai y thi triển Bắc Minh Thần Công.
Đoàn Dự bây giờ không phải Đoàn Dự ngày xưa. Hắn tuyệt sẽ không để bản thân rơi vào thê bị động!
Vân Trung Hạc cảm giác nội lực như lũ xói mòn, trôi qua Đoàn Dự, nhún chân bay lên.
Nhưng Đoàn Dự khinh công không kém, bám theo sát sạt, tay vẫn không ngừng hút nội lực của y.
Văn Trung Hạc bấn quá, dùng vũ khí móc ngược ra sau, Đoàn Dự không còn cách nào, buộc phải buông tay rút lui.
Dù vậy cũng hút được kha khá nội lực của y.
Chu Đan Thần cũng bất ngờ trước hành động của công tử, sau giây lát ngẩn người cũng xông lên tấn công Vân Trung Hạc.
Đoàn Dự cảm thấy tiếc nuối. Nếu biết Nhất Dương chỉ hay Lục Mạch Thần kiếm, trước điểm huyệt Vân Trung Hạc, sau huý nội công của y, thì từ nay giang hồ bớt một tên đại gian ác, sau này cũng bớt đi nhiều phiền toái.
Vân Trung Hạc bí hút một phần nội lực, thực lực giảm sút, chỉ còn có thể đánh ngang tay Chu Đan Thần.
Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh lên ngựa chạy đi.
Chu Đan Thần dùng phán quan bút điểm vào những tử huyệt trên người vân Trung hạc.
Nhưng khinh công của y vẫn trác tuyệt, đều né được.
Bù lại y dùng đủ loại võ công âm hiểm, hạ lưu, dần dần chiếm được thượng phong.
Chu Đan Thần vội hét lớn:
— Ca ca cầm cần câu và ca ca cầm búa mau mau chẹn các ngả, đừng để thằng cha lêu lêu này chạy thoát!
Vân Trung Hạc lần trước bại trong tay hai người Chử Vạn Lý, Cổ Đốc Thành liên thủ, nay thực lực giảm sút, nào dám dây dưa lâu, vội tung người vượt tường bỏ chạy.
Chu Đan Thần thấy vậy gào lên:
— y bỏ chạy ra sau tường, mau đuổi theo.
Còn mình thì nhảy lên ngựa đuổi theo Đoàn Dự.
chẳng mấy đã đuổi kịp đoàn Dự, thấy chạy đã xa, ba người that lỏng dây cương đi chậm lại.
Chưa được mấy phút, Mộc Uyển Thanh đã la lên:
— Nguy rồi! Y đã đuổi tới nơi!
Chỉ thấy phía xa Vân Trung Hạc chạy trên những tán cây, như cơn gió phi đến. Khinh công đúng là trác tuyệt!
Đoàn Dự cắn răng, nếu hắn có thêm vài môn võ kĩ chiến đấu, liền có thể liều mạng với Vân Trung Hạc một phen.
Sau này bất kể võ công nào, hễ có cơ hội, hắn đều sẽ học tới viên mãn!
Ba người vội thúc ngựa phi nước đại, dần dần bỏ xa Vân Trung Hạc.
Nhưng mà ngựa cũng thấm mệt, tốc độ giảm dần, đi thêm mấy dặm thì ngựa của đoàn Dự khuỵu xuống kiệt sức.
Mà Vân Trung Hạc đã đuổi tới. Chu Đan Thần buộc phải lao ra chặn đường quân địch.
— Uyển Thanh cho ngựa chạy vào phía kia!
— đó là đường cụt!
— nghe ta!
Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh cùng cưỡi chung ngựa mà chạy.
Vân Trung Hạc dùng vũ khí đặc dị, hai đầu có 10 ngón tay thép, trong đó 2 ngón đã bị Nam Hải Ngạc Thần cắt đứt.
Chu Đan Thần múa phán quan bút đâm tới bị 5 ngón tay thép kẹp được giằng mất vũ khí.
Vân Trung Hạc tung 1 chưởng, Chu Đan Thần cứng đối cứng bị đánh bay.
Có điều mục tiêu của Vân Trung Hạc không phải là y, nên mượn lực đuổi sát Đoàn Dự.
Đoàn Dự ôm eo Mộc Uyển Thanh, phóng khỏi lưng ngựa.
Không ngờ mang theo một người, Lăng Ba Vi Bộ phát huy ra vẫn cao hơn Vân Trung Hạc một bậc!
— khá lắm! Trước giờ lão tử tự nhận khinh công số một thiên hạ, không ngờ không đuổi kịp thằng lỏi nhà ngươi!
Khoảng cách càng lúc càng xa, nhưng Vân Trung Hạc vẫn bám gắt không rời!
Mộc Uyển Thanh không ngờ chỉ mấy ngày không gặp, Đoàn Dự lại có một thân bản lãnh như vậy!
Lúc trước nàng đã thấy hắn bế nàng xuống núi rất nhanh, nhưng thì ra lúc đó hắn vẫn chưa dùng hết tốc lực!
Trong lòng trào lên vui sướng. Nữ nhân giang hồ nào cũng mong tìm được một lang quân có thực lực đỉnh thiên lập địa!
Đoàn Dự chạy thẳng vào đường cụt, phía trước không xa xuất hiện một bức tường cao.
— Ngọc Hư Quan!
Mộc Uyển Thanh nhìn hàng chữ trên biển treo.
Đoàn Dự bỗng cất tiếng gọi to:
— Mẹ ơi, mẹ ơi, mau ra cứu con!
— Chàng ngốc! Ai lại gọi mẹ ở am ni cô!
— ha ha, ngươi có gọi cả nhà ra cũng vô dụng thôi!
Vân Trung Hạc ném vũ khí tới lưng Đoàn Dự, nhưng hắn lách người né được, đồng thời nhảy qua tường vào trong am.
Lúc này trong am bay ra một ni cô:
— con lại gây ra hoạ gì mà gọi ầm lên thế?
Đoàn Dự đặt Uyển Thanh xuống chạy tới ôm chầm lấy ni cô.
Mộc uyển thanh thấy ni cô ước chừng hơn Đoàn Dự ít tuổi, nhưng xinh đẹp quý phái, liền nảy lòng ghen. nàng nhảy xổ vào toan tát ni cô, quát ầm lên:
— mau buông ra! Sao bà lại ôm chồng ta?
Đoàn Dự vội túm lấy tay nàng:
— Nàng chớ vô lễ! Còn không mau tạ lỗi với mẹ chồng!
— Cái gì? Mẹ Chồng!!?!
Cả Ni Cô lẫn Mộc Uyển Thanh đồng thời kêu lên, rồi nhìn nhau không chớp mắt.
Vân Trung Hạc lúc này đã tới:
— hôm nay quả là số đỏ! Anh hùng hạ song điêu! Ta liền bắt cả hai!
— Bà là mẹ Đoàn Lang?
Ni cô quay sang bẹo má Đoàn Dự:
— có thật không?
— thật! Thật!
— hay lắm! Chẳng học được chút võ công nào của y, chỉ học được cái tính trăng hoa này! Ta phải đánh què giò mới xong!
Bà nói vậy nhưng lạ ngắm ngía mộc uyển thanh:
— đẹp thì đẹp lắm, nhưng mà hơi hoang dã! Con phải dạy dỗ cho tốt!
— ta hoang dã hay không đâu cần ngươi luận bàn. Có tin ta bắn ngươi không!
— Uyển Nhi chớ vô lễ với mẹ!
— Cô bắn ta xem nào!
Ni Cô cười cười, chuyện xung đột mẹ chồng nàng dâu sớm giải quyết tốt ngày nào hay ngày ấy!
Mộc Uyển thanh dã tính hoang sơ, vung tay phóng ra hai ám tiễn.
Ni cô biến sắc, vung phất trần, những sợi tơ cuốn lấy hai mũi ám tiễn.
— Tu la đao Tần Hồng Miên là gì của cô?
— ta chẳng biết cái cóc gì là Tu la đao Tần Hồng Miên cả!
— Đủ rồi Uyển thanh! Nàng còn hỗn với mẹ, đừng trách ta!
Mộc Uyển Thanh thấy Đoàn Dự nghiêm nghị, chợt thấy chột dạ, không dám lỗ mãng nữa, im lặng cúi đầu!
Ni cô lại bẹo má Đoàn dự:
— Hay! Hay lắm! Để xem sau này con quản gia thế nào!
Bất chợt bên ngoài có tiếng hô lớn:
— Ngọc Hư tản nhân xin hãy cẩn thận! Đây là một trong Tứ đại ác nhân Vân Trung Hạc!
chính là Chu Đan Thần chạy tới. Vào trong thấy tình huống, y hớt hải:
— Tản Nhân đã động thủ với y rồi sao?
Vân Trung Hạc cười sằng sặc:
— Bây giờ động thủ vẫn chưa muộn!
Vân Trung Hạc đứng trên thân ngựa vung trảo sắt đánh tới.
Ni cô nghiêng người vung phất trần ném 2 mũi ám tiến của Mộc uyển thanh vẫn bám trên đó về phía y.
Vân Trung Hạc vặn người né được, đảo chiều trảo sắt đánh tới lưng ni cô.
Ni cô phẩy phất trần phòng thủ phía lưng, tay phóng chưởng.
Chu Đan Thần cũng phóng tới, áp sát cận chiến. Y dùng vũ khí ngắn phán quan bút, cận chiến có nhiều lợi thế.
Bên ngoài MỘc Uyển Thanh thi thoảng nhằm lúc Vân Trung Hạc sơ hở thì phóng ám tiễn.
Võ Công Vân Trung Hạc cao hơn, lấy một chọi ba cũng bị áp chế, bực dọc quát ầm lên:
— Đại Lý các người chỉ giỏi Chó cậy gần nhà, lấy Đông hiếp yếu! Có giỏi thì một chọi một với lão tử!
Nhưng tất nhiên ni cô, Chu Đan Thần, Mộc uyển Thanh nào chịu để y được như ý, dồn dập phối hợp công kích.
Ni Cô dùng phất trần cuốn lấy vũ khí của Vân Trung hạc giằng co. Chu Đan Thần đánh thượng bàn, Mộc Uyển Thanh phóng ám tiễn hạ bàn.
Vân Trung Hạc đành buông vũ khí, tung người bỏ chạy!
Ba người thấy thế thầm thở phào, không đuổi theo.
Chu Đan Thần vội quỳ gối:
— Hôm nay Chu Đan Thần nếu không nhờ Tản Nhân hỗ trợ chắc đã chết về tay địch!
— đã hơn 10 năm ta đã không dùng tới võ công! Thực lực quả nhiên thụt lùi nhiều! Cớ sao các người bị y truy sát!
— Tứ đại ác nhân đã tới Đại Lý. Y là kẻ xếp cuối bọn mà thực lực đã ghê gớm. 3 kẻ kia ắt còn mạnh hơn. Hi vọng Tản nhân tạm thời về Vương phủ, chờ ổn định hãy quay lại đây!
— Ta không về Vương phủ! Đánh không lại thì chết có gì đâu!
— Mẹ, Chu huynh nói đúng đó. Nếu mẹ không chịu ở Vương phủ thì qua bên bá phụ ở tạm. Ở nơi này nguy hiểm, mẹ không về thì con cũng ở lại bảo vệ mẹ!
Ni cô phì cười bẹo má Đoàn Dự
— anh thì giỏi lắm! Trói gà không chặt đòi bảo vệ ai! Nói mà không biết thẹn!
— thế là mẹ đồng ý trở về rồi nhá.
Đúng lúc này bên ngoài tiếng vó ngựa ràm rập.
Hẳn là 3 người Chử Vạn Lý, Cổ Đốc thành, Phó Tư Quy đã tới.
Chỉ thấy ba người bước vào, ai nấy thương tích đều không nhẹ. Phó Tư Quy trên mặt bị một vết thương, nửa mặt phải băng vải trắng.
Đoàn Dự không ngờ võ công Tứ Đại Ác Nhân lại cao như vậy. Kiếp trước đọc truyện, thấy Đoàn Dự dễ dàng dùng Lăng Ba Vi Bộ trêu đùa Nhạc lão tam, hắn đã có lòng khinh thường tứ đại ác nhân. Nhưng xem ra tư tưởng này là hết sức sai lầm rồi!
Giống như hồi nãy muốn một phát hấp thu hết nội lực Vân Trung Hạc, thật là một suy nghĩ quá ư đơn giản! Cao thủ cấp bậc này sẽ có nhiều cách để thoát khỏi Bắc Minh Thần công trong tay một kẻ mới vào nghề như hắn!
Ni cô hỏi:
— kê địch mạnh lắm sao? Tư Quy bị thương có nặng lắm không?
— Tư Quy học nghệ chưa tinh, được Vương Phi có lòng thương xót, cảm thấy rất xấu hổ!
— ngươi còn gọi Vương phi! Ngươi đã quên hết rồi sao?
— Xin vương phi tha tội cho!
Chu Đan Thần vội hỏi:
— Còn Cao hầu gia đâu? Sao chưa thấy về?
— Cao hầu gia bị nội thương, không thể cưỡi ngựa nhanh, đang đi phía sau!
Ngọc Hư tản nhân sửng sốt:
— Cao hầu gia cũng bị thương? Có nặng lắm không?
— Cao hầu gia đối chưởng với nam hải ngạc thần, bị diệp nhị nương đánh lén sau lưng. Hai mặt bị vây công, nên bị trúng một chưởng của tiện nhân!
Ngọc Hư kéo Đoàn Dự:
— Mẹ con ta ra xem thương tích Cao hầu gia thế nào!
Cả bọn liền đi ra cửa, thấy một người nằm trên lưng ngựa lững thững đi tới.
— Cao thúc thúc? Thúc làm sao thế?
Đoàn Dự tiến lên cầm cương ngựa, hỏi.
— Cũng chưa sao!
Cao Thăng Thái đáp, ngẩng lên thấy Ngọc Hư Tản Nhân, liền gắng gượng muốn thi lễ.
— Cao hầu gia đang bị thương, không cần đa lễ!
Nhưng Cao Thăng Thái vẫn lăn xuống ngựa, quỳ gối
— Cao Thăng Thái kính cẩn vấn an Vương Phi. Bái chúc Vương Phi vạn phước.
— Con mau đỡ hầu gia dậy!
Ngọc Hư Tản Nhân giục Đoàn Dự.
Mộc Uyển Thanh lấy làm kì lạ lắm. Cao Thăng Thái này mấy chiêu đánh lui Diệp Nhị Nương, hẳn là một phương cao thủ. Vậy mà gặp ni cô này thì kính cẩn một điều Vương phi, hai điều Vương phi! Cái anh thư sinh gàn dở Đoàn Dự này là con vua cháu chúa nào đây? Mà nhìn thì chẳng có chút phong độ con vua cháu chúa gì cả!
— Cao hầu gia đã tận tuỵ, mau về phủ trị thương!
— Vương phi, tứ đại ác nhân đã tới. Mong Vương phi hãy về Vương phủ tạm lánh một thời gian!
Ni cô thở dài:
— ta đã nói kiếp này không đặt chân tới vương phủ nữa!
— Vậy Thăng Thái cùng mọi người đành tử thủ ngoài Ngọc Hư Quan. Vương Phi có xảy ra chuyện gì, Vương gia sẽ không an lòng!
Rồi ông quay sang Phó Tư quy:
— ngươi mau về bẩm báo Hoàng thượng và Vương gia!
— Rõ!
Phó Tư quy nhảy tót lên lưng ngựa toan đi.
— Hãy khoan!
Ngọc Hư Tản Nhân vội nói.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire