Thần
Chương 12
— Thôi được! Chúng ta cùng về thôi! Lẽ nào chỉ vì ta mà khiến các ngươi phải gặp nguy hiểm!
Đoàn Dự mừng rỡ nhảy cẫng lên ôm cổ mẹ.
Phó Tư Quy chắp tay:
— Tiểu nhân xin đi trước về báo cáo!
Rồi ra roi phóng vút đi.
Chử Vạn Lý mấy người lấy ngựa cho Ngọc Hư Tản Nhân, Đoàn Dự, Mộc Uyển Thanh cưỡi.
Cả bọn cùng nhau về Đại Lý.
Đi được vài dặm thì thấy một chi quân đội rầm rập kéo tới. Cả đám xuống ngựa quỳ gối
Đoàn Dự phất tay
— Không cần đa lễ !
Đội kỵ binh hộ tống càng thêm an toàn về tới đại Lý.
Mộc Uyển Thanh thấy vậy càng thêm lo lắng. Nàng vốn tưởng hắn chỉ là một thư sinh giang hồ tầm thường. Như vậy hắn muốn lấy ai thì lấy. Còn như con nhà vương hầu, muốn lấy vợ nhất định phải môn đăng hộ đối. Xuất thân quê mùa như ta ắt sẽ bị khinh bạc. “Sư phụ thường nói nam nhân địa vị càng cao, tâm càng vô tình. Thật rắc rồi quá. Mặc kệ. Chàng thuỷ chung với ta thì không sao. Giả như thay lòng đổi dạ, cứ chém cho mấy nhát là xong! Mặc kệ chàng là con ông nào bà nào!”
Mộc Uyển Thanh cưỡi ngựa lại sát Đoàn Dự hỏi:
— Chàng là hạng người gì thế? Những lời thề hẹn với nhau trên đỉnh núi còn tính không?
— Đương nhiên! Ta phụ nàng trời chu đất diệt!
— Nếu chàng phụ ta, không cần trời chu đất diệt, chính tay thiếp sẽ xử lý chàng!
Đoàn Dự nghe lạnh toát cả sống lưng!
— Uyển muội, ta cầu có nàng còn chưa kịp, cớ sao lại phụ bạc được! Có cầm ta thề không?
Đoàn Dự giơ tay toan thề, Mộc Uyển Thanh đã dùng bàn tay xinh xắn chặn môi hắn.
— Thiếp tin!
Tới xế chiều, còn cách Đại Lý vài dặm, thì thấy một đội binh chỉnh tề xếp thành hai hàng.
Cờ quạt phất phới. Có lá ghi “Trấn Nam”. Có lá ghi “Bảo Quốc”.
Đoàn Dự reo lên:
— Mẹ! mẹ! Cha đến đón chúng ta kìa!
Ngọc Hư Tản Nhân chỉ “hứ” một tiếng rồi dừng ngựa.
Đoàn Dự phi ngựa lên trước, Mộc Uyển Thanh vội theo sau, quân lính dạt ra hai bên
— cha ! Mẹ đã về!
Một trung niên nam tử anh tuấn quắc thước, khoác áo bào tía cưỡi ngựa hiên ngang đi ra
— ngươi gây chuyện khiến Cao thúc thúc bị thương. Phen này ta đánh cho què!
Người đàn ông mặt vuông chữ điền, thần thái uy nghiêm, mày rậm mắt to, khí tức vương giả.
Ông thấy con trai bình an trở về khé thở phào, 3 phần giận 7 phần vui!
Mộc UyểnThanh phía sau thầm nghĩ may là Đoàn Lang của nàng giống mẹ, chứ giống cha kiểu này nhìn mà ngán!
— Cha vẫn khoẻ chứ?
— Khoẻ sao được! Ngươi làm ta tức chết!
Đoàn Dự biết là cha chỉ giả vờ nên cũng giả vờ làm dáng vẻ sợ sệt lè lưỡi.
— Nếu con không ra ngoài sao có thể lập công lớn là thuyết phục mẹ trở về! Cha phải ban thưởng cho con mới đúng!
— Hừ! Ta không đập ngươi, bá phụ ngươi cũng không tha ngươi!
— a ha ha, bá phụ thương con nhất, cha nói vậy thì con yên tâm rồi!
Đoàn Chính Thuần chả buồn đôi co với thằng con, giục ngựa phi như bay đến trước mặt Ngọc Hư tản Nhân.
Mộc Uyển Thanh thấy quân đội uy nghiêm, lại thấy lá cờ Trấn Nam Vương, Bảo Quốc Đại Tướng cũng không khỏi sợ hãi.
— Trấn Nam Vương này là cha chàng sao?
— phải! Bố chồng của nàng đó!
Nghe Đoàn Dự nói vậy, trong lòng Mộc Uyển Thanh vừa hoang mang vừa ngọt ngào. Hắn luôn mồm thừa nhận mẹ chồng, bố chồng với nàng. Tức là đã thực lòng muốn lấy nàng rồi!
Trấn Nam Vương dừng cương trước Ngọc Hư tán Nhân mấy mét. Hai người nhìn nhau , hồi lâu không nói câu nào.
— mẹ! Cha tới đón kìa!
— hừ! Con nói với bá mẫu con: Ngọc Hư Tản Nhân tạm trú bên bá mẫu con mấy bữa, khi nào địch lui, ta sẽ lại về Ngọc Hư Quan.
Lúc này Trấn Nam Vương mới nói
— Phu nhân, nàng còn chưa hết giận sao? Về nhà từ từ bồi lễ!
— tôi không về. Tôi cứ sang bên chị dâu!
— hay lắm, con sẽ theo mẹ đến hoàng cung bái kiến bá phụ bá mẫu. Có mẹ đi cùng, ắt bá phụ sẽ nể mặt mà không trách con nặng!
Đoàn Dự nháy mắt ra hiệu với cha, ngầm bảo yên tâm, hắn sẽ đưa mẹ về cùng giường với cha!
— càng lớn càng hư! Để bá phụ đánh cho một trận mà mở mắt ra.
— ai ui! Con mẹ bị đánh mà mẹ không đứt từng khúc ruột ra ư. Tốt nhất là đừng để con bị đánh.
Ngọc Hư Tán Nhân nín cười bẹo má Đoàn Dự.
— Con ăn đòn càng đau, mẹ càng thấy mát ruột!
Đoàn Dự lại nói
— Cha, còn không mau nhường ngựa cho mẹ. Con ngựa này mới xứng để người đẹp như mẹ cưỡi!
Ngọc Hư Tản Nhân giục cương ngựa phóng lên
— Ta không thèm.
Đoàn Dự nhảy khỏi lưng ngựa, dùng Lăng Ba nháy mắt đã ở phía trước Ngọc Hư Tản Nhân, giữ lấy cương ngựa.
Trấn Nam Vương kinh ngạc trước thân pháp thằng con!
Ông ta nhảy xuống, dắt ngựa tới. Đoàn Dự ôm lấy mẹ đặt lên lưng Bạch mã.
— mẹ đẹp tuyệt thế vô song cưỡi ngựa này thật giống Quan Âm hạ phàm.
— thôi đi! Mộc cô nương của con mơi là đẹp vô song. Bà già này làm sao so sánh.
Trấn Nam Vương lúc này mới hỏi
— Cô nương đây là?
— Nàng là Mộc Uyển Thanh, con dâu tương lai của cha!
Trấn Nam Vương lén giơ ngón cái tán thưởng ánh mắt ông con!
Lúc này Trấn Nam Vương nhìn tới Cao Thăng Thái
— Cao đệ, thương thế ra sao?
— Đốc mạch bị thương. Nhưng huynh chớ lo!
Nhưng Trấn Nam Vương đã điểm lên mấy huyệt đạo ở lưng Cao Thăng Thái, tay trái nắm chặt sau lưng y.
Đỉnh đầu Trấn Nam Vương thoát ra bạch khí. Lát sau mới buông tay.
— đại địch trước mặt! Thuần ca vì đệ mà hao tổn nguyên khí ư?
— đệ nội thương không nhẹ. Sớm trị bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Nếu về gặp đại ca ta, người sẽ không để ta ra tay, nhất định sẽ tự tay người trị liệu cho đệ. Như vậy càng không nên!
Mộc Uyển Thanh thấy Cao Thăng Thái vừa nãy nhợt nhạt, được cha của Đoàn Dự trị liệu một chút đã tươi tắn hồng hào. Chứng tỏ nội công thâm hậu. Vậy mà thằng con lại trói gà không chặt! Ừm, trước đây trói gà không chặt!
Trấn Nam Vương lấy con ngựa mới cùng đoàn người thong thả về Đại Lý. Dân chúng hai bên không ngừng hô vang
— Trấn Nam Vương thiên tuế
— đại tướng quân thiên tuế
Trấn Nam Vương hoà ái giơ tay đáp lại.
Đoàn người đi xuyên phố xá đông đúc, tới cuối thành thì thấy vô số cung điện.
Tới cung điện, bên trên đề 4 chữ “Thánh Đạo Quảng Từ”
Bên trong đi ra một thái giám
— khởi bẩm vương gia, vương phi, Hoàng thượng và nương nương đã tới vương phủ. Mời vương gia và vương phi về vương phủ tiếp giá!
— Được rồi.
Đoàn dự kêu:
— hay lắm! Hay lắm. Mau về vương phủ.
Ngọc Hư Tản Nhân nguýt
— hay cái gì? Ta ở lại hoàng cung chờ nương nương.
Thái giám tâu:
— nương nương có lệnh mời Vương phi về vương phủ, có chuyện gấp cần bàn!
— có chuyện quan trọng gì phải bàn bạc, chỉ bày chuyện ra thôi!
Ngọc Hư Tản Nhân lẩm bẩm.
Đoàn người rời hoàng cung đi về phía đông khoảng hai dặm. Tới một cung điện khác ghi hàng chữ “Trấn Nam Vương phủ”
Ngoài phủ có đầy quân lính chỉnh tề nghiêm trang im phăng phắc, cúi chào vương gia và vương phi.
Trấn Nam Vương đi trước, Ngọc Hư Tản Nhân đi theo. Vừa đặt chân lên thềm, mắt bà đã rưng rưng đẫm lệ.
Đoàn Dự đẩy lưng mẹ
— cha à, mẹ đã về phủ! Cha thưởng con cái gì đây!
— ngươi hỏi mẫu thân muốn thưởng gì, ta cứ thế mà ban cho!
— Ngươi muốn thưởng à? Ta thưởng cho mấy roi nhé!
Mọi người cảm xúc khác nhau vào phủ.
Trấn Nam Vương nói:
— Cao đệ bị thương, cứ ngồi đây đi.
Đoàn Dự cũng bảo Uyển Thanh ngồi nghỉ, bản thân vào bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu.
Đoàn Dự và vợ chồng Trấn Nam Vương vào trong bái kiến hoàng thượng, mọi người khác đều đứng chờ.
Bên trong, hai người ngồi ở bảo toạ chính giữa. Người đàn ông khí thế hiên ngang, tướng mạo tuấn tú, râu rài, mặc hoàng bào. Bên cạnh là một phu nhân xinh đẹp phúc hậu nụ cười hoà ái.
— Đoàn Dự bái kiến bá phụ bá mẫu!
— bình thân. Thằng nhỏ này, mới ép học võ một chút đã giở trò bỏ nhà ra đi. Hay lắm, nếu không trị một trận, sau này làm sao gánh vác giang sơn!
— ấy, bá phụ, cha cháu còn khoẻ, cháu chẳng thích làm vua đâu! Bảo ông ấy và mẹ cháu đẻ thêm 2, 3 tiểu đệ đệ. Khi ấy bá phụ hãy truyền ngôi cho chúng!
— Hoang đường!
Ngọc Hư Tản Nhân mặt đỏ rực như gấc chín!
— mẹ à, nghe con nói này, bá phụ làm hoàng đế cũng cần cha là anh em trợ giúp. Sau này dù con hay tiểu đệ đệ lên ngôi, vậy thì cũng cần có người phò tá. Người lỡ đành lòng để con một mình khổ cực hay sao!
— thằng ranh này, còn nói bậy, có tin ta đánh đòn không!
— mẹ không nỡ đánh con đâu, hì hì!
— được rồi! Tới đây! Kể cho trẫm nghe chuyện ngươi đã trải qua!
Đoàn Dự đem chuyện từ lúc xem đấu võ Tây tông và đông tông vô lượng kiếm phái một lượt kể hết. Chỉ là những đoạn liên quan Chung Vạn Cừu ghét họ Đoàn lại không nói ra.
Mọi người chăm chú lắng nghe, tim nhảy lên tận cổ họng mỗi khi đến đoạn hắn gặp nguy hiểm.
— ngươi thật là phúc lớn mạng lớn! Lọt vào tay tứ đại ác nhân vẫn có thể toàn mạng trở ra. Lại còn học được thân pháp kì diệu! Mau cho mời Mộc cô nương và Cao ái khanh. Trẫm phải cám ơn Mộc cô nương đã nhiều lần cứu mạng ngươi!
Sau khi truyền gọi, Cao Thăng Thái và Mộc Uyển Thanh tiến vào.
Mộc Uyển Thanh hỏi
— ông là hoàng đế?
Bảo định đế thấy Mộc Uyển Thanh không quỳ lạy, lại hỏi như vậy, bất giác bật cười
— trẫm là hoàng đế đây. Cô nương thấy thành Đại Lý của trẫm có đẹp không?
— tôi vào thành là tới đây ngay, chưa được du ngoạn!
— sáng mai trẫm bảo Dự nhi đưa cô đi thăm quan khắp nơi, cô nương có đồng ý không?
— thế thì hay lắm. Ông cùng đi nhé!
Lúc này mọi người đều không nhịn được cười. Mộc Uyển Thanh quả là cô gái ngây thơ
Bảo Định Đế quay sang hỏi Hoàng Hậu
— Hoàng hậu, cô gái này bảo mình dẫn cô ấy đi chơi, hậu có chịu đi không?
Hoàng hậu cười, chưa kịp trả lời, Mộc Uyển Thanh nói
— bà là hoàng hậu sao? Thật là xinh đẹp!
— ha ha, Dự nhi, cô gái này thiên tính ngây thơ, thật thú vị!
— ông có phải là bá phụ của chàng không? Chàng trốn đi chơi, lúc nào cũng sợ bị bá phụ đánh! Ông đừng đánh chàng nhé.
— Trẫm tính phạt nó 100 roi. Nhưng cô nương xin cho, nên thôi. Dự nhi, còn không mau tạ ân cô nương! Ha ha
Đoàn Dự thấy Uyển Thanh làm bá phụ và mọi người đều vui vẻ, hắn rất mừng
— đa tạ Mộc Cô nương đã xin giùm. Lần nữa lại cứu tại hạ một mạng! Thư sinh như ta mà chịu 100 roi chắc mất toi cái mạng!
— bá phụ chàng không đánh chàng là tốt rồi. Không cần tạ ơn thiếp.
Rồi nàng quay qua Bảo Định đế:
— tiểu nữ cứ tưởng hoàng đế là con người hung ác khiến ai cũng phải sợ. Nhưng ông.. tốt lắm mà!
— Ha ha! Hậu xem có gì thưởng cho cô ấy không?
Bảo Định Đế sảng khoái. Trước giờ ai cũng cung kính trước mặt ông, giờ được nghe một cô gái ngây thơ khen là tốt, trong lòng rất hứng thú.
Hoàng Hậu tháo một chiếc vòng ở tay ra nói
— thưởng cho cô cái này.
Mộc Uyển Thanh vui vẻ nhận lấy đeo lên tay.
— đẹp quá! Sau này tiểu nữ kiếm được cái gì đẹp, sẽ đem tặng lại cho bà!
— ha ha, vậy thì cám ơn cô nương trước.
Bỗng đâu mái nhà vang tiếng sột soạt, rồi tiếng người quát tháo.
Bên trong nghe rõ tiếng gầm:
— Lão tử tới tìm đồ đệ. Mau bảo y ra bái sư!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire