jeudi 20 octobre 2022

Thần Chương 14

 Thần

Chương 14

Cả nhà 4 người Đoàn Dự vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Hắn biết lát nữa mời rượu, thế nào Mộc Uyển Thanh cũng sẽ ám hại mẹ.

Nên hắn nhất định sẽ tránh để việc này xảy ra. Sau đó thế nào sẽ tính tiếp.

Quả nhiên Ngọc Hư Tản Nhân chỉ ăn mấy món chay, khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhìn Trấn Nam Vương.

Mộc Uyển Nhi không hiểu gì, hết nhìn mẹ chồng tới bố chồng.

Nàng nhìn chăm chú tới bàn tay đang gắp thức ăn của mẹ chồng, ánh mắt co lại:

— Bà.. bà là Đao Bạch Phượng?

Đoàn Dự thầm kêu hỏng, dựa vào điểm nào mà nàng ấy phát hiện ra! Đúng lúc này ngực hắn quặn đau, mồ hôi đầm đìa!

Chính là tác dụng phụ của Bắc Minh Thần Công! Nội lực trong cơ thể quá hỗn tạp, khiến kinh mạch nghịch chuyển!

Tiêu Dao phái luyện Bắc Minh Thần Công phải kèm với Tiểu Vô Tướng Công để tinh luyện lại nội lực.

Còn nếu không phải là Dịch Cân Kinh.

Ngay như Lục Mạch Thần Kiếm cũng chỉ là điều hoà, trị ngọn không trị được gốc. Nên cả đời Đoàn Dự kia không dám lạm dụng Bắc Minh Thần Công!

Tai Đoàn Dự ù đi, mắt cũng mờ dần.

Chỉ nghe Mộc Uyển Thanh liên tục hỏi “bà thật sự là Đao Bạch Phượng?”

— Vút vút!

Đoàn Dự cắn chặt răng, theo phương hướng đã biết của mẹ, Dùng Lăng Ba Vi Bộ lao tới.

Hai mũi tên tẩm độc cắm thẳng vào ngực hắn.

Đoàn Dự lịm dần rồi ngất đi.

Đến khi tỉnh lại không ngờ đã nằm trong tay Nam Hải Ngạc Thần. Toàn bộ kinh mạch bị điểm huyệt phong bế.

Cường độ này dù là Bắc Minh Thần Công viên mãn cũng phải khá lâu mới tự giải khai được.

Lúc này Mộc Uyển Thanh đã biết thân phận là con gái rơi của Đoàn Chính Thuần, cực kì đau khổ.

Thấy tình lang ở kia, lòng lại càng thêm đau liền nhún chân bỏ đi.

Đoàn Dự muốn đuổi theo, mà lực bất tòng tâm rồi!

Đoàn Chính Thuần muốn ra tay dùng Nhất Dương Chỉ đánh tới Nam Hải Ngạc Thần, nhưng Diệp Nhị Nương đã cản lại.

Võ công của mụ cũng thật kì ảo, Đoàn Chính Thuần lại tiêu hao một phần khi giúp Cao Thăng Thái trị thương, nên sau 3 chiêu hoà nhau.

Tần Hồng Miên chụp tay lên đầu Đoàn Dự.

— Dừng tay! Bằng không ta bóp nát đầu nó.

Đoàn Dự yên tâm lắm. Hắn biết thừa hoàn cảnh tiếp theo của mình.

Tất cả chỉ là cái bẫy mà mấy người này muốn làm hắn thân bại danh liệt.

— Hồng miên ơi Hồng Miên, nó vừa bị trúng tên độc của con gái chúng ta, thương thế không phải là nhẹ!

Tần Hồng Miên đáp

— Nó đã uống thuốc giải. Không chết được! Tôi tạm đem nó đi, xem chàng muốn làm vương gia hay muốn nó toàn mạng!

Nam Hải Ngạc thần cười ha hả

— thằng nhỏ này không thờ ta làm thầy không xong!

Đoàn Chính Thuần hấp tấp

— Hồng Miên, nàng thả thằng nhỏ, nói gì ta cũng nghe!

Tần Hồng Miên xa cách lâu ngày, nhưng vẫn một mối thâm tình với Đoàn Chính Thuần, nghe lão nói vậy, lòng mềm nhũn

— chàng nói thật chăng. Thiếp nói gì chàng cũng nghe!

— Ta thật lòng!

Chung phu nhân chen vào:

— sư tỷ, đến nước này mà tỷ vẫn tin lời ngon ngọt của con người bội bạc ấy sao? Nhạc tiên sinh, chúng ta về thôi!

Nhạc Lão Tam ôm Đoàn Dự nhảy vút đi. Diệp Nhị Nương và Vân Trung Hạc theo sau, đánh một đám hộ vệ tan thây!

Đoàn Dự chỉ có thể trơ mắt nhìn bị người ta sắp đặt, không thể kháng cự.

Chung quy vẫn phải giải quyết phiền toái của Bắc Minh Thần Công. Hắn không ngờ phiền toái này lại tới sớm hơn dự kiến. Có lẽ lúc ở Vô Lượng Phái, hắn hấp thu quá tạp nham rồi!

Không biết qua bao lâu, khung cảnh quen thuộc hiện ra.

Đoàn Dự không cần nhìn cũng biết là Vạn Kiếp Cốc.

Bọn họ cho hắn uống dâm dược rồi tống vào mật thất.

Có điều dâm dược này được coi là độc dược, không có tác dụng với Thần thể kỹ năng Bách Độc bất xâm!

Nhưng hắn vẫn tỏ ra vật vã một chút, tránh bị bọn này bày thêm ra những trò nằm ngoài cốt truyện!

Thạch thất được làm bằng đá nguyên khối rất dày. Cửa thạch thất có khe nhỏ có thể nhìn vào trong.

Đoàn Dự đi lòng vòng, phát hiện ra góc nhìn của khe cửa kia rất hẹp. Có rất nhiều khoảng không mà bên ngoài không nhìn thấy.

— hừ các người mang hàng đến cho ta, ta cám ơn trước.

Huyệt đạo của Đoàn Dự sau vài giờ đã tự giải được. Nhưng dù nội lực nguyên vẹn, Đoàn Dự cũng không thể phá được mật thất này.

Vừa ăn xong bữa, tuy vết thương ở ngực vẫn đau, nhưng Đoàn Dự thấy cửa mở ra, một người bị đẩy vào.

— Uyển muội, muội cũng đến rồi!

— Đoàn … Đoàn Lang!

Đoàn Dự không cần nhìn cũng biết người đến là ai.

Nhớ nhung trong lòng dâng lên, hắn ôm lấy mỹ nhân cuồng nhiệt hôn môi.

Mộc Uyển Thanh như tan ra trong tình yêu mãnh liệt.

Nhưng được một lúc nàng liền thanh tỉnh, đẩy mạnh Đoàn Dự ra.

Hắn chưa giải huyệt đạo, nội lực không có, bị nàng đẩy bắn vào vách tường một cú đau điếng!

— Đoàn … ca ca! Ca ca có sao không? Chúng ta không thể làm thế! Chúng ta là huynh muội ruột mà. Hu hu

Mộc Uyển Thanh không cầm nổi nước mắt đau khổ, ôm mặt khóc nức nở.

Một hồi sau có hạ nhân bưng đồ ăn tới. Đều là những món ngon thơm phức.

Đoàn Dự biết bọn họ lại trộn xuân dược vào đồ ăn. Nhưng hắn đã có kỹ năng thần thể bách độc bất xâm nên chẳng e ngại.

Vả lại hắn cũng có ý đồ của mình nên để mặc Mộc Uyển Thanh ăn.

Quả nhiên không bao lâu, nhiệt khí từ đan điền bốc lên đã khiến mặt Mộc Uyển Thanh đỏ ửng. Ánh mắt nàng mê ly nhìn Đoàn Dự.

Nàng lao vào hắn, ngấu nghiến hôn môi.

Bên ngoài lúc này chẳng có ai, Đoàn Dự cũng kéo nàng vào chỗ khuất. Nhưng sợ lát nữa nàng không kìm được rên la mà kéo người ta đến.

Vì vậy Đoàn Dự liền điểm vào huyệt ngủ của Mộc Uyển Thanh.

— Uyển Nhi. Nàng không phải em gái ruột của ta. Sớm muộn gì chúng ta cũng thành vợ chồng. Bọn họ thành toàn sớm cho chúng ta, lại càng tốt!

Đoàn Dự tụt quần nàng xuống, thuốc kích dục đã khiến nàng ướt dầm dề.

Hắn chỉ cần cầm thằng nhỏ đưa vào.

Mấy giọt máu tươi nhỏ ra.

— Tinh. Chủ nhân thành công phá trinh Mộc Uyển Thanh. Thưởng 10 tinh trùng. Tổng tinh trùng có thể sử dụng: 11

Vì tránh để khi tỉnh lại Mộc uyển Thanh khó chịu, Đoàn dự làm hết sức nhẹ nhàng. Nhưng cũng phải hồi lâu mới phụt tinh. Hắn không phóng vào nàng, vì sợ nàng có thai mất! Hắn phóng vào miệng nhỏ của nàng. Theo bản năng, Uyển Thanh nuốt sạch.

Sau đó Đoàn Dự mặc lại quần áo cho nàng chỉnh tề. Đến mức sau khi giải huyệt, Mộc Uyển Thanh cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì!

Dư lượng thuốc kích thích vẫn còn trong Mộc Uyển thanh, Đoàn Dự lại giả vờ vật vã. Hai người cứ sờ mó, hôn hít một hồi rồi lại tách nhau ra.

Tất nhiên những màn này hắn thực hiện ở chỗ bên ngoài có thể nhìn thấy.

Mấy tên canh gác bị tràng cảnh làm cho phát nứng đều phải bỏ đi tìm hàng giải quyết cả.

Cuối cùng chính do Đoàn Diên khánh ngồi canh.

Đoàn Dự điểm huyệt Mộc Uyển Thanh.

Bản thân thì giả vờ ngồi vận công áp chế thuốc kích thích .

— ha ha, tiểu tử không tệ. Định lực rất khá. Thuốc này để lâu với nữ nhân chẳng sao, nhưng nam nhân sẽ xung huyết, hộc máu mà trọng thương.

Âm thanh Phúc ngữ vang lên như vọng tới từ địa ngục.

Đoàn Dự thầm nghĩ kẻ này không hổ là đại ác nhân, nội lực thâm hậu hơn cả Bảo Định Đế và Trấn Nam Vương nhiều!

Có điều ta “ăn” xong Mộc Uyển Thanh rồi, các người cũng đâu có biết!

— “hợp hoan giới chỉ”

— dạ chủ nhân

— nâng Nhất Dương Chỉ tới viên mãn!

— Tinh. Chúc mừng chủ nhân nâng Nhất Dương chỉ tới đại thành cảnh giới, tiêu hao 2 tinh trùng. Số tinh trùng còn lại : 9

— Tinh. Chúc mừng chủ nhân nâng Nhất Dương Chỉ tới viên mãn cảnh giới, tiêu hao 3 tinh trùng. Số tinh trùng còn lại: 6

— điều kiện mở thương thành là gì?

— cần tiêu hao 100 tinh trùng.

Đoàn Dự thầm nghĩ điều kiện thật khó khăn. Nếu tính toán một lần chịch khiến nữ nhân thoả mãn trên 5 lần mới được thưởng 1 tinh trùng. Vậy thì phải 100 lần như vậy mới đủ để mở thương thành.

Còn không thì phải đi phá trinh 10 thiếu nữ!

Nhưng Đoàn Dự biết nếu không mở thương thành, chỉ dựa vào điều kiện thực tại, hắn sẽ rất bị động.

Có điều bây giờ đã nâng Nhất Dương chỉ, Lăng Ba Vi Bộ tới viên mãn, hắn đã có tiền vốn tương đối khá. Sau này gặp đối thủ nào cũng có thể đánh một trận, hoặc an toàn bỏ chạy!

Nhìn ra ngoài, Đoàn Dự giả vờ căm tức nói

— ta và ông không thù không oán. Cớ sao muốn ta thân bại danh liệt!

Thật ra Gia Cát Dự tố từ thế giới “tình dục là chuyện nhỏ”, việc len lén loạn luân là quá thường. Hắn chẳng có chút xấu hổ hay ăn năn gì cả.

— đúng vậy! Ta với ngươi chẳng oán chẳng thù. Nhưng ta với Đoàn Chính Minh, Đoàn Chính Thuần lại thù sâu như biển. Nếu có thể khiến hai lão ấy ô nhục, không dám ngẩng đầu nhìn người. Há chẳng phải là một chuyện rất tuyệt hay sao!

Đoàn Diên Khánh dùng gậy trỏ vào, không ngờ cách không đem huyệt đạo Mộc Uyển Thanh giải khai.

Do ban nãy Đoàn Dự điểm huyệt nàng để “ăn”, nên nàng về cơ bản vẫn chưa được thoả mãn.

Lúc này dâm dược bộc phát, khiến toàn thân nàng nóng bức, tay cởi quần áo.

Đoàn Dự biết phải diễn cho trọn bộ liền gắt lên

— Uyển Nhi dừng tay! Chúng ta là huynh muội ruột! Muội phải giữ được thanh tỉnh. Muội có biết Kinh Dịch hay không?

— Đoàn Lang. Thiếp nóng quá. Kinh Dịch là gì thiếp không biết. Chàng hãy đến bên thiếp được không!

— muội không được gọi Đoàn Lang! Phải gọi là ca ca! Ta sẽ dạy muội Kinh Dịch…

Đoàn Dự lôi kinh dịch, kinh văn đủ loại ra đọc cho Mộc Uyển Thanh nghe, cốt để nàng bị phân tán tu tưởng.

Bên ngoài Đoàn Diên Khánh chỉ ngồi yên thưởng thức.

Hễ Đoàn Dự điểm huyệt Mộc Uyển Thanh, lão liền giải huyệt cho nàng!

— các người khá lắm. Ta nhắc nhẹ một câu. Các người mà tự vẫn, ta lột truồng treo ở cửa thành Đại lý 3 ngày 3 đêm, viết danh tự là cháu trai, cháu gái Đoàn Chính Minh. Rồi nói là các ngươi loạn luân bị phát hiện, liền tự vẫn! Ha ha ha! Đúng rồi, ta sẽ ướp muối xác hai ngươi. Treo đủ ở các thành Lâm An, Lạc Dương, Biện Kinh mới thôi.

Mộc Uyển Thanh nghe vậy thì kinh hãi khiếp vía, con nứng vơi đi mấy phần!

— họ Đoàn có thù hận gì với ngươi mà ngươi nhẫn tâm đến vậy!

Đoàn Dự giả vờ vật vã gào lên!

— Việc của ta việc gì phải nói cho thằng ranh như ngươi!

Thời gian cứ vậy trôi qua, Đoàn Dự dùng nội lực len lén giúp Mộc Uyển Thanh áp chế dâm dược mỗi khi hai người không chịu nổi mà quấn lấy nhau hôn hít.

Đoàn Diên Khánh không sao biết định lực của 2 người lại mạnh vậy. Có thể cầm cự lâu đến vậy.

Nhưng lão vẫn kiên nhẫn chờ. Lão tin rằng lửa gần rơm, sớm muộn gì cũng nên chuyện!

Mộc Uyển Thanh dụi đầu vào ngực Đoàn Dự.

— Đoàn Lang. Thiếp sắp không chịu nổi nữa. Chàng hãy giết thiếp đi, tránh làm tổn hại danh dự của chàng.

— ngốc. Với ta danh dự chẳng là gì. Lần này chúng ta bị rơi vào thế bắt buộc phải cách ly, nhằm giữ thể diện cho bá phụ. Sau này, nàng không ngại thì ta cũng không ngại gì cả. Chốn hoàng cung Trung Nguyên trước nay vô số chuyện kết hôn đồng huyết, anh em, bố con, mẹ con có làm sao. Chỉ cần nàng cố qua ải này. Chúng ta sẽ ở bên nhau trọn đời! Mặc kệ miệng lưỡi thiên hạ!

Đây là Đoàn Dự dùng nội lực thâm hậu biến âm thanh thành tuyến vào thẳng tai Mộc Uyển Thanh, không để người khác nghe được.

Mộc Uyển Thanh liền phấn chấn. Nàng vôn sở nơi thâm sơn cùng cốc, thịt người còn nghĩ có thể ăn được. Vậy thì sợ chi ba cái chuyện anh em ruột chịch choạc.

— thiếp nguyện mãi mãi ở bên Đoàn Lang!

Đoàn Diên Khánh nghe những câu tình tứ của Mộc Uyển Thanh thì yên tâm lắm. Sớm muộn gì chúng nó cũng chịch nhau thôi!

Lão nói:

— anh em mi mau hoàn thành hảo sự, sớm sinh con ngày nào sớm thoát khỏi lao lung ngày ấy. Ha ha ha

Nói xong lão liền bay đi.

— Đoàn Lang, bên ngoài chẳng có ai nữa rồi!

Nhưng đúng lúc này giọng Chung Linh vang lên phía bên ngoài

— Đoàn đại ca, Mộc tỷ tỷ! Để ta đẩy cửa cứu 2 người!

— không được đâu! Muội đi tìm thuốc giải cho bọn ta là được!

Đoàn Dự phải nghĩ cách đẩy cô nàng đi để bọn Phó Tư Quy còn bắt nàng tới thế chỗ Mộc Uyển Thanh.

Hắn nhất định sẽ mang hết các nàng về hậu cung, nên chuyện này cứ thuận nước dong thuyền.

— nàng đi tìm thuốc giải Âm Dương hoà hợp tán mang tới cho bọn ta!

Chung Linh nghe vậy vội vã rời đi.

— bây giờ bên ngoài thật sự đã chẳng còn ai!

Đoàn Dự biết bá phụ sắp đến, bên ngoài sẽ là một hồi tranh đấu mất nhiều thời gian.

Liền nhanh chóng cởi quần áo Mộc Uyển Thanh.

— mội không ân hận chứ?

— quyết không ân hận!

Lần nữa tiến nhập mật động ẩm ướt vì dâm dược của Mộc Uyển Thanh, hai người say mê triền miên ân ái, dù lên đỉnh Mộc Uyển Thanh cũng cố cắn vào vai Đoàn Dự để ghìm âm thanh phát ra.

Hồi lâu Đoàn Dự muốn phóng:

— ta phải xuất vào miệng nàng để tránh mùi vị tinh dịch phảng phất, sẽ bị phát hiện! Muội để ta xuất vào miệng!

— hộc.. ôi.. vâng..

— A a a!

— Tinh. Chủ nhân thành công chịch Mộc Uyển Thanh lên đỉnh cực khoái hơn 5 lần, thưởng 1 tinh trùng. Số lượng tinh trùng có thể sử dụng: 7

— Dự nhi? Cháu yên tâm! Ta tới cứu cháu!

Đoàn Dự le lưỡi với Mộc Uyển Thanh:

— muội làm ta phê đến không chịu nổi, suýt thì lộ hết cả!

Mộc Uyển Thanh xấu hổ nhéo hắn một cái. Cảm giác hắn vừa mang tới cho nàng, mới tuyệt vời làm sao!

Giúp nàng mặc lại quần áo, Đoàn Dự nói

— chúng ta phải tiếp tục giả bộ như trúng thuốc. Không thể để lộ ra sơ hở! Nàng đã trải qua cảm giác đó, có thể diễn lại được chứ?

— được mà. đoàn lang, thiếp yêu chàng! Sau này chàng đừng phụ thiếp!

— cả đời này ta sẽ yêu thương nàng! Không bao giờ phụ nàng!

Đoàn Dự dùng nội lực truyền vào một số kinh mạch Mộc Uyển Thanh khiến mặt nàng phừng phừng như ban nãy.

Hai người lại quấn quýt, vật vã giả bộ như đang trúng xuân dược mà cố ghìm lại vậy.

Đúng như Đoàn Dự đoán, Chung Linh gặp cha muốn thuốc giải Âm Dương hoà hợp tán liền bị mắng một trận.

Sau Bảo Định Đế tới, Chung Vạn Cừu xông ra, Bảo Định Đê xông vào.

Gặp Chung Linh, nàng dẫn ông tới nhà giam.

Có điều chưa tới nơi đã gặp Đoàn Diên Khánh cản đường.

Hai người chẳng nói liền giao thủ.

Bảo Định Đế cả kinh vì thấy trượng pháp của đối phương có mấy phần giống Nhất Dương Chỉ.

Giao tranh hơn trăm chiêu, hai bên ngang sức.

Bảo Định Đế liền chắp tay:

— xin hỏi tiền bối quý tính đại danh?

Bỗng người kia nói

— ngươi là Đoàn Chính Minh hay Đoàn Chính Thuần?

— Tại hạ Đoàn Chính Minh!

— ngươi là đương kim hoàng đế Đại Lý?

— chính là vãn bối!

— võ công ngươi so với ta , ai hơn ai kém?

Bảo Định đế trầm ngâm:

— kể về võ công, tiền bối hơn ta chút đỉnh. Nhưng đánh nhau thực sự, ta thắng tiền bối.

— ngươi nói đúng lắm, thân thể ta tàn phế, dẫu sao cũng bị thiệt thòi. Không ngờ ngươi lên ngôi hoàng đế vẫn không hề chểnh mảng tu luyện!

Bảo Định Đế không thể đoán ra dị nhân áo xanh trước mặt là ai.

Người áo xanh ngồi xuống ghế chặn đường. Bảo Định Đế không nghĩ ra cách nào qua ải, cũng đành ngồi xuống.

Hai bên đấu kiên nhẫn!

Hơn một giờ trôi qua, từ thạch động xa xa vang tới giọng của Đoàn Dự

— A a a!

Bảo Định Đế dùng công lực ngưng tụ ở họng hét lên

— Dự nhi! Là cháu sao? Ta tới cứu cháu đây!

Người áo xanh nói:

— tiểu tử này định lực rất khá! Trúng Âm Dương hoà hợp tán của ta rồi mà vẫn chống trọi được tới tận bây giờ!

Thực ra đó là lúc Đoàn Dự xuất vào miệng Mộc Uyển Thanh không kìm được mà hét lên. Rất may sau đó hắn kìm chế lại được và nghe được tiếng của bá phụ. Nhưng vì giả vờ đang vật vã, nên hắn lại giả bộ hét lên tiếng nữa!

Bảo Định Đế giật mình

— đó là thứ độc dược gì?

— không chết người! Không chết người! Chỉ là xuân dược cực mạnh mà thôi!

— ngươi cho nó uống thuốc này có mục đích gì?

— ta nhốt nó chung với đứa em gái mà thôi!

Bảo Định Đế nghe thế liền biết ngay âm mưu thâm độc của y. Tu dưỡng tốt thế cũng không khỏi nổi giận lôi đình, vung tay phóng chỉ.

Người áo sang vung trượng gạt đi.

Nhưng chỉ thứ hai của Bảo Định Đế đã tới. Nào ngờ người áo xanh ung dung ngồi đó không chống đỡ.

Bảo Định Đế sinh nghi, vội thu chiêu.

— Tại sao cam tâm chịu chết?

— ta chết trong tay ngươi thì còn gì hay bằng. Tội nghiệt của ngươi lại tăng thêm một tầng nữa!

— ngươi thực sự là ai?

Người áo xanh nói nhỏ một câu.

Bảo Định Đế gằn giọng

— ta không tin.

Bất ngờ người áo xanh chuyển tay cầm trượng. Ngón tay điểm ra.

Bảo Định Đế tránh được, cũng vươn ngón tay đáp lại.

Hai bên lần lượt xuất ra Nhất Dương Chỉ, khiến Chung Linh tò mò, tưởng họ chơi đấu ngón tay, tiến lại gần, liền bị kình lực làm bị thương lùi ra xa.

— cháu chớ lại gần! Rất nguy hiểm. Bọn ta đang tỷ thí chỉ pháp!

Sau một hồi, Bảo Định Đế lùi lại chắp tay:

— Chính Minh, Tham kiến tiền bối.

— ngươi gọi ta la tiền bối nghĩa là chưa tin ta, nên mới không nhận ta.

— Chính Minh thân làm chủ một nước, lời nói và cử chỉ lúc nào cũng phải cẩn trọng. Chính Minh không có con, dòng dõi chính thống chỉ có Đoàn Dự. Xin tiền bối rộng lòng tha cho y!

— Ta đang muốn Đại Lý Đoàn gia loạn luân, thất đức, tuyệt tự. Chờ đợi đã lâu mới có ngày này, dễ gì buông tha!

— Đoàn Chính Minh quyết không chấp nhận.

— ngươi có thể điều động binh lực. Ta yếu thế nhưng giết thằng lỏi Đoàn Dự dễ như trở bàn tay. Còn như hiện tại ngươi đánh với ta, vài trăm hiệp chưa chắc đã thủ thắng, như vậy cũng đâu cứu được y!

— Vậy tiền bối muốn thế nào mới chịu thả y? Xin hãy nói?

— dễ! Ngươi lên Thiên Long tự xuất gia, trả hoàng vị cho ta. Ta sẽ trả ngươi đứa cháu khoẻ mạnh!

— cơ nghiệp tổ tiên để lại, dễ gì dâng cho người khác?

— đây là cơ nghiệp của ta hay của ngươi? Vật quy nguyên chủ hay tuỳ tiện dâng người? Ngươi không chịu thì cứ chờ. Đến khi Đoàn Dự và em gái sinh ra một đưa con bất kể trai gái, ta sẽ thả chúng! Nó định lực tốt đến mấy, trụ được hôm nay khó trụ được ngày mai. Trụ được ngày mai liệu có trụ được một tháng?

— Nếu vậy tiền bối thà giết y đi còn hơn?

— ngoài ra còn có 2 cách?

— cách gì?

— thứ nhất thừa lúc ta không phòng bị mà ám toán rồi thả nó ra.

— ta không thể ám toán tiền bối được!

— bảo Đoàn Dự dùng Nhất Dương Chỉ đấu với ta. Thắng thì được thả.

Bảo Định Đế biết Đoàn Dự luyện Nhất Dương Chỉ tới tiểu thành, nhưng so với Viên mãn như người này, thì chỉ có nước chết trên tay y.

Đoàn Dự ở phía xa cũng nghe thấy. Nhưng hắn còn tính “ăn” cả Chung Linh. Tội gì phải đấu đá với Đoàn Diên Khánh!

Bảo Định Đế bèn nói

— Dự nhi từ nhỏ học kinh phật, chưa từng học võ công, làm sao đấu lại tiền bối!

— thế thì là hạng giả nhân giả nghĩa! Làm vua cũng là phường đại gian đại ác! Nên chết sớm đi!

Bảo Định Đế bèn hỏi

— có con đường nào khác không?

— giá sử năm xưa có lối thoát, ta sẽ thành thân tàn ma dại như vậy hay sao? Hiện nay dễ gì ta vẽ đường cho hươu chạy!

Bảo Định Đế không còn cách nào. Đứng lên bỏ về. Trước khi đi ông quát:

— Dự nhi, cháu phải nhớ bản thân là con cháu họ Đoàn. Ta sẽ tìm cách cứu cháu ra!

Rồi theo đường cũ quay lại.

Đoàn Dự cười hì hì, âu yếm Mộc Uyển Thanh trong lòng. Hai người vừa thân thiết vừa diễn cảnh vật vã, kể cũng như thật!

Qua một ngày, Đoàn Dự thấy bên ngoài xuất hiện một lão tăng, chính là Hoàng Mi.

— a di đà phật. 19 đường ngang dọc biết bao kẻ say đắm, cư sĩ có cùng ta chơi 1 ván không?

Hoàng Mi dùng chỉ, cách không vạch lên phiến đá xanh một đường thẳng tắp. Nét vạch sâu như thợ đá dùng đục mà làm thành.

— Kim cương chỉ lực. Thâm hậu!

Đoàn Diên Khánh không kém thế, cũng dùng chỉ vạch ra những đường ngang.

— cư sĩ bằng lòng tỉ thí, hay lắm hay lắm!

Cứ như vậy mỗi người vạch ra 19 đường, tạo thành một bàn cờ vuông vức!

— Đoàn cư sĩ công lực thâm hậu. Bần tăng bái phục. Tài nghệ đánh cờ chắc cũng hơn bần tăng chục lần. Cư sĩ có bằng lòng chấp bần tăng 4 quân?

— đại sư đã muốn chơi cờ, hà tất phải chấp! Cứ để ngang quân!

— bốn quân không chấp được hay sao?

— đại sư đã biết mình kém nước, hà tất phải tỷ thí nữa?

— vậy ba quân được chăng?

— chấp đi trước đã là quá lắm rồi!

— ha ha. Vậy thì bần tăng biết cư sĩ kém lắm rồi! Bần tăng chấp cư sĩ 3 quân!

— hà tất phải thế cứ đấu tay ngang, mỗi người đi trước một lần là đủ rồi!

— thôi thế cũng được. Bần tăng là khách. Chủ nhường khách đi trước nhé.

— không! Tiền chủ hậu khách. Ta đi trước.

Thế là hai người lấy chuyện đánh đố ra để định người đi trước. Ban đầu Hoàng Mi tăng muốn đố tuổi chẵn lẻ, nhưng Đoàn Diên Khánh không chịu. Vì lão cho rằng cái này muốn nói thế nào chả được.

Vậy nên Hoàng Mi lão tăng đổi câu đố. Hỏi rằng bàn chân của lão sau 70 tuổi, tổng số ngón chân là chẵn hay lẻ!

Đoàn Diên Khánh không ngờ rằng, chỉ để giành chiến thắng để được đi trước, Hoàng Mi thản nhiên tự đoạn 1 ngón chân mà mặt vẫn tỉnh queo không biến sắc.

— mời đại sư đi trước!

Hoàng Mi dùng cái dùi gõ mõ vẽ xuống vòng tròn nhỏ ở điểm tứ tứ đại diện quân trắng.

Đoàn diên Khánh dùng gậy ấn xuống một điểm tứ tứ khác, đại diện là quân đen.

Đến nước thứ 19 thế trận đã trở lên gay cấn. Lại phải vận khí hồi công lực, nên trận đấu trở lên chậm hơn.

Đến nước thứ 24, Hoàng Mi rơi vào thế hạ phong, tình thế bất ổn.

Đoàn Dự từ nên trong nói vọng ra mách nước.

Đoàn Diên Khánh nói

— ngồi ngoài im miệng. Tự đánh mới là trượng phu!

Đoàn Dự nói:

— ngươi nhốt ta ở đây. Cho uống xuân dược thì mới là trượng phu?

Hoàng Mi tăng phì cười:

— bần tăng là sư, không phải trượng phu!

— thật vô sỉ!

Đoàn Diên Khánh đấu không lại miệng lưỡi, đành tiếp tục hạ cờ.

Tiếp theo mấy nước, Hoàng Mi lại rơi vào thế bí.

Đệ tử của ông ta tìm Đoàn Dự mách nước. Hai người giả vờ như không có cách, nhưng Đoàn Dự lén viết lên tay tên đệ tử 7 nước tiếp theo.

Y lén viết lên lưng Hoàng Mi. Lão tăng ngẫm nghĩ liền hiểu. Lấy lại được thế cục.

— Chắc chắn có kẻ mách nước!

Đoàn Diên Khánh bực bội. Lão đi một nước khác thường. Điều này khiến Hoàng Mi bối rối không biết đi tiếp ra sao.

Đệ tử của lão lại tìm Đoàn Dự. Lần này y chưa kịp báo cho sư phụ đã bị Đoàn Diên Khánh tấn công.

Hoàng Mi biết đệ tử mình không đỡ nổi, bèn cản lại.

Hai bên thoáng cái giao đấu hơn chục chiêu. Cuối cùng ngón tay và đầu trượng của Đoàn Diên Khánh đụng nhau, đấu nội lực.

Lúc này cả hai chẳng còn nhiều tâm trí vào ván cờ, nhưng vẫn liên tục hạ quân. Bàn cờ trở lên hỗn loạn, khắp nơi nguy cấp!

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire