Thần
Chương 18
Bảo Định Đế bị khống chế, tính mạng có thể gặp nguy bất cứ lúc nào.
Bọn Bản Nhân không dám hành động thiếu suy nghĩ
— Cưu Ma Trí, ông làm vậy thật mất phong phạm cao tăng, vứt bỏ thân phận, thật đê hèn!
Khô Vinh nói:
— trước ngươi là Bảo Định Đế, giờ đã là Bảo Trần, nếu quốc vương Thổ Phồn muốn gặp ngươi, cứ đi một chuyến.
— ha ha, Bảo Định Đế hay Bảo Trần cũng được, mời đi một chuyến.
Cưu Ma Trí kéo Bảo Định Đế định đi.
Bản Nhân đã chặn phía trước. cưu Ma Trí nói:
— bần tăng không muốn tổn thương ai cả. Nhưng nếu đại sư ép quá, bần tăng lỡ tay thì thật không nên!
Cưu Ma Trí phóng ra Hoả Diệm Đao lơ lửng sau gáy Bảo Định Đế.
— ha ha, nghe nói các vị cao tăng chùa Thiên Long đạo hạnh cao thâm, vậy mà chút chuyện nhỏ này cũng bịn rịn như đàn bà! Xin hãy nhường đương!
— buông bá phụ ta ra.
Đoàn Dự phóng ra, ánh mắt Khô Vinh loé lên quay đầu nhìn theo.
— xem kiếm!
Từ đầu ngón tay Đoàn Dự phóng ra 6 tia kiếm khí khác nhau, một tia phá tan Hoả Diệm Đao trên đầu Bảo Định Đế, hai kiếm đánh tới tay đang nắm mệnh môn nhà vua, 2 kiếm đánh từ hai bên trái phải, một kiếm đâm trước mặt Cưu Ma Trí.
Kiếm khí vô hình dũng mãnh, nhanh như chớp. Cưu Ma Trí không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được sóng nội lực dao động.
Cưu Ma Trí vội buông tay Bảo Định Đế, nhảy lui ra sau, liên tiếp phóng ra Hoả Diệm Đao ngăn cản.
— tôn giá là ai?
Cưu Ma Trí bất ngờ.
— Đoàn Dự!
Đoàn Dự liên miên bất tuyệt, thập chỉ tề phát đồng thời cả 6 kiếm hiện!
6 kiếm, 12 kiếm, 18 kiếm, 36 kiếm..
Số lượng kiếm khí không ngừng tăng lên, Cưu Ma Trí buộc phải tăng cường Hoả Diệm Đao để chống cự. Nhưng cũng sắp tới giới hạn của lão.
“Đây mới là uy lực thật sự của Lục Mạch Thần Kiếm!”
Cưu Ma Trí bắt đầu hoảng hốt.
Trong gian phòng kiếm khí đao cương bay lượn phá huỷ vô số đồ vật, trên tường, trên vách, trên cột, trên xà đều vằn vện các vết chém sâu hoắm.
Cũng may mấy người Khô Vinh, Bản Nhân đều là cao thủ tuyệt đỉnh, có thể dùng nội lực hộ thân mới tránh được dư kình làm tổn thương.
— Không ngờ chùa Thiên Long có cao thủ bực này! Cưu Ma trí ta tự chuốc nhục vào thân!
Tăng bào trên người Cưu Ma Trí đã bị kiếm khí đánh tả tơi.
Đoàn Dự cố ý phô trương mà không đánh bại Cưu Ma Trí, một mặt để mọi người thấy uy lực khủng bố của Lục Mạch Thần Kiếm.
Hai là cố ý thả Cưu Ma Trí, để sắp tới sẽ bị hắn bắt đi.
Đó là cơ hội hắn chờ đợi để được gặp Vương Ngữ Yên!
Vai trái, vai phải, đùi, cẳng chân, cẳng tay của Cưu Ma Trí lần lượt xuất hiện vết cắt!
— Xin ngừng tay!
Cưu ma Trí vội hét lên.
Kiếm khí tung hoành trong điện lập tức tiêu tán.
Tất nhiên Đoàn Dự giả vờ thu phát không tự nhiên, đưa mười ngón tay hướng lên trời, tạo điều kiện cho Cưu Ma Trí xông tới.
Quả nhiên Đoàn Dự bị Cưu Ma Trí điểm vào hơn chục huyệt đạo ở ngực, toàn thân mềm nhũn bị lão cắp lấy.
Cưu Ma Trí nói:
— vị thí chủ này đã nhớ hết đồ hình Lục Mạch Thần Kiếm. Đồ phổ đã bị Khô Vinh đại sư đốt mất rồi. Tiểu thí chủ này khác nào bộ kinh thư sống, đem thiêu trước mộ Mộ Dung tiên sinh cũng vậy!
Lão chém ra mấy đao về phía bọn Khô Vinh, quắp Đoàn Dự lao ra khỏi Mâu Ni Đường.
Ra ngoài y ném Đoàn Dự cho thủ hạ:
— Mau đi.
Tráng hán đón lấy Đoàn Dự, theo đường rừng chạy đi.
Cưu Ma Trí chém thêm mấy chục Hoả Diệm Đao về phía Mâu Ni Đường.
Bọn Bảo Định Đế đều dùng Nhất Dương Chỉ công kích mà không phá được lưới đao vô hình của Cưu Ma Trí.
— đốt đồ phổ giấy sao bằng đốt đồ phổ sống. Mộ Dung tiên sinh nơi suối vàng cũng bớt tịch mịch.
Lão chém thẳng vào 2 cột trụ nơi cửa Mâu Ni Đường khiến nó sụp xuống rồi lắc người chạy vào rừng. Thoắt cái đã mất dạng.
Bảo Đinh Đế và Bản Tham xông ra trước nói lớn
— đuổi theo mau!
Đoàn Dự bị điểm huyệt, thật ra có thể tự giải trong nháy mắt, nhưng hắn còn muốn mượn Cưu Ma Trí tạo cơ hội đi Cô Tô đảo.
Bọn thủ hạ để hắn nằm ngang thân ngựa mà chạy. Đến một ngã ba, Cưu Ma Trí chia binh 2 đường.
Đến một ngã ba khác lại chia ra.
Cuối cùng chỉ còn Cưu Ma Trí và Đoàn Dự đi một hướng.
Tới một chân núi, Cưu Ma Trí thả ngựa, buộc dây da quanh bụng Đoàn Dự, xách hắn như xách con gà men theo đường núi mà đi.
Phải công nhận thân pháp và nội lực Cưu Ma Trí phi phàm, xách theo Đoàn Dự chạy rất xa mà không hề thở dốc.
Không ngờ y chạy một mạch liền mấy ngày thẳng về phương Bắc.
Đi hơn mười ngày, tất nhiên thi thoảng được nghỉ ăn uống đi tè, đã ra khỏi Đại Lý, Cưu Ma Trí đi tiếp về hướng Đông, nhưng vẫn tránh đường lớn, chỉ đi đường hoang dã ngoằn nghèo.
Rồi cũng qua vùng núi non, tới khu đồng bằng, một ngày phải vượt sông, rạch mấy lần.
Cưu Ma Trí mua hai con ngựa, lão 1 con, Đoàn Dự một con.
Vì sợ Đoàn Dự chạy và Lục Mạch Thần Kiếm của hắn mà Cưu Ma Trí vẫn thường xuyên phong bế lại huyệt đạo của hắn.
Đoàn Dự là vì muốn đi theo, bằng không Cưu Ma Trí làm sao có thể bắt được hắn.
Thực tình Đoàn Dự khá sợ việc hắn cố ý đi trái cốt truyện sẽ làm xuất hiện biến cố bất ngờ. Nếu không phải việc quan trọng, hắn sẽ đi theo đúng “thiên ý”!
Khi thấy đã an toàn, buổi tối nghỉ ở tiểu điếm, Cưu Ma Trí sai tiểu nhị chuẩn bị giấy bút, nghiên mực.
Cưu Ma Trí nói:
— công tử..
— ta biết ông muốn nói áy náy vì đã bắt ta đến đây. Rồi định nói muốn thiêu sống ta trước mộ Mộ Dung Bác để thoả ước nguyện khi sinh thời của ông ta. Rồi ông lại nói nghĩ ra kế vẹn toàn, là để ta chép lại đồ phổ rồi ông hứa sẽ không xem qua mà lập tức niêm phong này nọ rồi hứa sẽ thả ta ra!
Cưu Ma Trí không giấu được nét kinh ngạc trên mặt.
— Công tử biết Mộ Dung Bác, Mộ Dung tiên sinh.
— một nguỵ quân tử! Tuy là cường giả đời trước, nhưng âm mưu quả thật nham hiểm, bên ngoài đánh bóng tên tuổi, đằng sau lén làm những việc thương thiên hại lý. Ta nói thể hẳn là ông cũng hiểu phần nào. Giữa chúng ta chẳng có gì phải giấu diếm vì trong lòng ông hiểu rõ, kết quả thế nào thì ta cũng sẽ bị ông giết. Phải không?
Cưu Ma Trí mặt lúc đỏ lúc xanh. Tu dưỡng như ông ta cũng không ngăn nổi khiếp sợ trong lòng. Có những việc gần như là bí mật kinh thiên, có những thứ chỉ là trong đầu ông ta. Vậy mà Đoàn Dự nói ra vanh vách.
— tạm thời ta không thể viết gì ra được. Mấy ngày qua ông để ta ăn uống khổ sở, lại phải xa rời hơi ấm của phụ nữ. Ta nhớ đồ hình không được rõ ràng.
— ngươi ..
— ngươi ngươi cái gì? Không phục thì giết ta đi. Nhưng mà uy lực Lục Mạch Thần Kiếm ông đã trực tiếp nếm qua rồi đó. Nói thật đấy là ta chưa dùng toàn lực đâu! Rồi, có phải định dùng nội lực tra tấn ta hay không?
Lời nói của Đoàn Dự khiến Cưu Ma Trí toát mồ hôi rồi!
— vậy bần tăng chỉ còn cách mang công tử tới trước mộ cố nhân hoả thiêu mà thôi!
— cứ vậy đi. Chứ hiện tại ông bức bách ta quá, ta viết bậy viết bạ cho ông cũng được. Ta nghĩ Mộ Dung Bác có luyện chắc cũng không tẩu hoả nhập ma được đâu!
Cưu Ma Trí bực quá chém liền mấy đao khí chặt đứt mấy cái ghế và cái bàn mà vẫn chưa hạ được hoả.
Còn Đoàn Dự thì cười khành khạch.
Hai người tiếp tục lên đường đi về phía Đông thêm hơn 20 ngày.
Dọc đường Cưu Ma Trí vẫn lợi dụ lẫn uy hiếp, nhưng Đoàn Dự vẫn một bộ lợn chết không sợ nước sôi, khiến lão sôi hết cả máu.
— Ta nói, bổn công tử mỗi ngày đều có mỹ nữ bầu bạn. Từ ngày đi theo ông tới nay đã hơn một tháng! Quả thật bức bối! Nơi này Tô Châu thành, phong cảnh nên thơ, thiếu nữ xinh đẹp, chúng ta tìm một lầu xanh nào đó nghỉ qua đêm được không? Chưa biết chừng ta sẽ chép cho ông vài câu !
— ngươi …. Thiện tai! Thiện tai!
Cưu Ma Trí chẳng thèm nói thêm với Đoàn Dự quay sang hỏi người đi đường.
— lão bá có biết Tham Hợp Trang ở đâu không?
Nhưng mà đi dọc con đường, hỏi mười mấy người đều không biết Tham Hợp Trang ở chỗ nào.
Cuối cùng gặp một lão nhân, ông nói:
— trong ngoài thành Tô Châu không có Tham Hợp Trang. Đại sư có nhớ nhầm chăng?
— vậy chẳng hay lão bá có biết nhà họ Mộ Dung ở đâu không?
— kì lạ, quanh đây, lão hủ cũng chưa nghe tới họ Mộ Dung bao giờ!
Cưu Ma Trí đang không biết làm sao thì nghe từ một ngõ nhỏ vọng ra:
— nghe nói họ Mộ Dung ở ngoại thành phía Tây, cách khoảng 30 dặm. Chỗ đó gọi là yến tử ổ! Chúng ta tới đó xem sao!
Lại có giọng khác
— vậy thì sắp đến nơi rồi, chúng ta phải cẩn thận!
Hai người ấy nói nhỏ, nhưng Cưu Ma Trí nội công thâm hậu, nghe rõ hết.
Cưu Ma Trí nghi hoặc, không hiểu vô tình hay cố ý mà để lão nghe được. Lão bèn nhìn sang, thấy một người khí vũ hiên ngang mặc đồ tang, một người thấp lùn.
Đoàn Dự cũng nhìn theo hướng Cưu Ma Trí. Ở đó là 2 người, Hoắc tiên sinh Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi.
Hắn không muốn để Thôi Bách Tuyền nhìn thấy kẻo vạ lây, nhưng Thôi Bách Tuyền lại thấy hắn.
— Đoàn Công Tử!
— Hoắc tiên sinh vẫn khoẻ chứ.
— hoà thượng này là ai? Y không ăn hiếp công tử chứ?
Thấy Đoàn Dự hai tay buông thõng, Thôi Bách Tuyền đoán ra hắn bị điểm huyệt.
— Hoắc tiên sinh, thầy tu này là Quốc Sư nước Thổ Phồn, mới đánh bại Bảo Định Đế và 5 vị cao tăng chùa Thiên Long, mang ta đi dạo chơi Giang Nam.
Thôi Bách Tuyền biến sắc. Ông ta không biết cao tăng chùa Thiên Long mạnh bao nhiêu, nhưng biết trình độ Bảo Định Đế ở mức nào.
Thầy tu này có thể đánh bại họ, hẳn là võ công tuyệt cao!
Thôi Bách Tuyền không muốn gây sự với Cưu Ma Trí, nhưng Cưu Ma Trí lại không bỏ qua
— các vị vừa nhắc tới Mộ Dung gia? Các vị biết đường tới đó thì xin hãy dẫn đường!
Không hiểu Thôi Bách Tuế lấy đâu ra dũng khí quát lên
— mau thả Đoàn Công tử ra rồi nói!
Lão lấy bàn tính vàng ra cầm tay. Sư điệt Quá Ngạn Chi thấy sư thúc muốn động thủ cũng tháo nhuyễn tiên quấn quanh bụng ra tay cầm.
— Hừ
Cưu Ma Trí phẩy nhẹ tay, Thôi Bách Tuyền và Quá Ngạn Chi biến sắc. Vũ khí trong tay không giữ nổi, văng ra giữa hồ. Nhưng chúng không rớt xuống nước, mà lại bay vọt lên một cành liễu cách đó không xa.
— Hoắc tiên sinh, các người không phải đối thủ của thầy tu này đâu. Đường uổng mạng vô ích. Tốt nhất cứ chỉ đường cho y thì hơn.
— ha ha, Đoàn công tử thật hiểu chuyện!
Đúng lúc này một cô gái mặc áo xanh chèo thuyền đi tới
— các vị muốn tới Tham Hợp Trang sao?
Cô gái xinh đẹp, ôn nhu, thanh tú, tuy kém Mộc Uyển Thanh, nhưng hơn ở giọng nói mềm mại ngọt ngào, thành ra vẫn rất cuốn hút.
Dù là Thôi Bách Tuyền cũng không thể không nhìn thêm vài lần!
Chỉ có Cưu Ma Trí là vẫn coi như không
— bần tăng muốn tới Tham Hợp Trang, tiểu cô nương có thể chỉ đường chăng?
— cái tên Tham Hợp Trang, người ngoài ít biết tới, chẳng hay đại sư làm sao mà biết?
— bần tăng là bạn cũ Mộ Dung tiên sinh, nay xin được tới tế mộ. Đồng thời ghé thăm phong thái của Mộ Dung công tử!
— thế thì không may. Công tử ra ngoài từ hai hôm trước rồi!
— bần tăng vô duyên cùng công tử. Xin cô nương dẫn đường tới mộ Mộ Dung tiên sinh, bái một lạy, hoàn thành tâm nguyện năm xưa. Chẳng hay cô nương là?
— tiểu nữ là người gảy đàn thổi sáo hầu hạ công tử , gọi là A Bích. Từ đây vào Cầm Vận Tiểu Trúc trong Yến Tử Ổ đều là đường thuỷ. Mời các vị lên thuyền.
— đa tạ cô nương
Cưu ma trí nắm tay Đoàn Dụ nhảy lên thuyền nhẹ nhành như lá rơi, không làm cho nó dao động chút nào, nội công và thân pháp đều rất cao cường.
A Bích mỉm cười lại nói:
— thuyền này tuy nhỏ nhưng vẫn có thể chở thêm vài người. Mời hai vị cùng lên.
Nàng lại với tay lên cành liễu lấy xuống vũ khí của hai người bị Cưu Ma Trí treo ở đây.
Tiện tay nàng gảy bàn tính lách cách nhưng cũng thành giai điệu vui tai.
Ngay cả sợi nhuyễn tiên kim loại, nàng cũng biến nó thành dây đàn mà khảy.
Đoàn Dự không khỏi thán phục.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire