Thần
Chương 17
Khô Vinh chợt hỏi:
— Bản Nhân, chúng ta luyện công tập nghệ, mục đích là để làm gì?
— Cốt yếu là để hoằng dương đạo pháp, bảo vệ quốc gia.
— Nếu như ngoại ma đến mà đạo pháp mình hãy còn thiển cận không đủ điểm hóa, không thể không ra tay hàng phục thì phải dùng cách gì?
— nếu bất đắc dĩ phải ra tay thì dùng Nhất Dương Chỉ!
— Ngươi luyện Nhất Dương Chỉ tới cấp bậc nào?
— đệ tử ngu muội vẫn chưa nắm hết tinh tuý của môn này!
— theo ngươi Nhất Dương Chỉ so với ba loại chỉ pháp kia của Thiếu Lâm, ai hơn ai kém?
— chỉ pháp không có hơn có kém, hơn kém nằm ở công phu kẻ luyện!
— vậy Nhất Dương Chỉ luyện đến tuyệt đỉnh sẽ ra sao?
— uyên thâm như biển cả khôn lường, đệ tử không dám nói càn
— vậy ngươi sống tới trăm tuổi sẽ luyện được tới cấp bậc nào?
— đệ tử.. đệ tử không biết!
— liệu có đến tuyệt đỉnh?
— quyết không thể!
Khô Vinh không nói nữa.
— Sư thúc dạy chí phải. Võ công của mình còn học chưa đến nơi đến chốn còn tham niệm võ công của người khác. Thật tội lỗi! Minh Vương từ xa tới đây mệt nhọc, xin được thiết chay đàn khoản đãi.
Cưu Ma Trí thấy dụ lợi không được bắt đầu chuyển qua khiêu khích. Y khẳng định rằng ngày nay Thiên Long Tự chẳng ai học được Lục Mạch Thần Kiếm, mà dù có học được, chưa chắc môn này đã là đệ nhất Kiếm trong thiên hạ.
Nói qua nói lại, Bản Nhân muốn tiễn khách, nhưng Cưu Ma Trí vẫn không đứng dậy.
— nếu Lục Mạch Thần Kiếm chỉ có hư danh. Hà tất quý tự phải bo bo giữ kín mà tổn thương hoà khí hai chùa, lại còn tổn hại bang giao Đại Lý với Thổ Phồn.
— Lời Minh Vương phải chăng nếu tệ tự không giao Lục Mạch Thần Kiếm, giữa Đại Lý và Thổ Phồn sẽ có chiến tranh?
Lời lẽ tiếp theo của Cưu Ma Trí đậm mùi uy hiếp, khiến chúng tăng bực bội.
Khô Vinh nói:
— Minh Vương đã tinh thông cả 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm lại thêm tuyệt học Đại Luân, đã là thiên hạ vô địch, hà tất cưỡng cầu Lục Mạch?
— bần tăng đã nói đây là chấp niệm với cố nhân. Đến nước này, chỉ đành phô trương chút tài học, nếu quả thật Lục Mạch Thần Kiếm của quý tự quá kém cỏi, hay là để bần tăng mang đi cũng được?
— vậy xin lãnh giáo cao chiêu của Minh Vương. Minh Vương dùng binh khí gì?
Cưu Ma Trí vỗ tay gọi người hầu, chỉ thấy y mở rương lấy ra một nắm hương.
Y lấy 6 ném cắm thành đường thẳng trước mặt, phẩy tay đốt hương. Khói bay lên thẳng tắp.
Cưu Ma Trí xoa tay, chợt bắn ra. 6 luồng đao khí cong cong vô hình nhờ vào làn khói mà hiện rõ đang lơ lửng trước mặt mấy người Khô Vinh, Bảo Đinh Đế.
Đây chính là võ công Hoả Diệm Đao.
Vốn dĩ đao khí vô hình, nhưng Cưu Ma Trí muốn thể hiện bản lãnh khống chế chân khí và ý chí chỉ muốn so tài tỷ thí nên mới mượn nhờ khói mà tấn công để hiện rõ đường đi lối lại của võ công.
Chúng tăng đều kinh ngạc không thôi. Việc dùng khói mang chiêu thì ai cũng làm được, nhưng giữ đao khí đã phát ra lơ lửng dừng lại gần nơi địch thủ là rất khó.
6 luồng khói bay tới trước 6 người Bản Nhân thì dừng lại, không tiến thêm nữa.
Bản Tham đưa ngón tay út bên trái bắn ra một luồng kiếm khí từ huyệt Thiếu Xung.
Kiếm khí đẩy luồng khói về trước mặt Cưu Ma Trí.
— quả nhiên tròn Lục Mạch Thần Kiếm có Thiếu Xung Kiếm.
Cưu Ma Trí tăng cường bổ sung cho Hoả Diệm Đao, chặn đứng luồng khói.
Hai bên so đấu nội lực khiến luồng khói liên tục bay từ bên này tới bên kia.
Bản Tham ngồi một chỗ khó phát huy uy lực kiếm khí, liền đứng dậy tiến lên ba bước, chếch sang trái, đổi hướng tấn công.
Cưu Ma Trí vung tay trái cản lại.
Bản Quan đại sư bật ngón giữa, Trung Xung Kiếm phóng ra tấn công.
Một mình Cưu Ma Trí đấu với 2 người mà không hề nao núng.
Hai luồng khói bay qua bay lại nhìn tưởng vô hại, nhưng lại dễ dàng lấy mạng người ta!
Lúc này Bản Tham cũng không ngồi im nữa, Thiếu Trạch Kiếm vào trận. Ba người tỷ thí nội lực cùng Cưu Ma Trí.
Trung Xung Kiếm phóng ra thu về rộng lớn, khí thế hùng mạnh.
Thiếu Trạch kiếm chợt qua chợt lại biến hoá tinh vi.
Bản Nhân quát lên:
— Bản Tướng, Bản Trần cùng nhau ra tay!
Thương Dương Kiếm, Thiếu Xung Kiếm, Thiếu Trạch Kiếm đồng loạt đánh vào.
Năm người vây Cưu Ma Trí trong kiếm khí biến hoá khôn lường.
Lúc này Cưu Ma Trí cũng xem đủ 5 đường kiếm, tăng nội lực, đẩy lui 5 luồng kiếm khí, đồng thời, kích hoạt luồng đao khí ở sau lưng Khô Vinh.
Hai ngón cái của Khô Vinh phóng ra hai luồng Thiếu Thương Kiếm mạnh mẽ.
Khiến Cưu Ma Trí bất ngờ, dù đã thủ sẵn 1 luồng đao khí dự bị, nhưng vẫn phải vội vã đứng dậy bật ra sau. Dù vậy vai áo vẫn bị chém một đường thấy máu.
6 cây hương cũng bị chém ngang.
Cưu Ma Trí bước vào ha hả cười
— thần công của Khô Vinh đại sư quả khiến bần tăng bội phục. Còn pho Lục Mạch Thần Kiếm chỉ là hư danh.
— Xin Minh Vương chỉ giáo?
— năm xưa Mộ Dung tiên sinh ngưỡng mộ là Lục Mạch Thần Kiếm kiếm pháp, chứ không phải kiếm trận. Nếu so sánh kiếm trận, nó cũng không hơn gì La Hán Kiếm Trận của Thiếu Lâm hay Hỗn Độn Kiếm Trận phái Côn Lôn! Không thể gọi là thiên hạ vô song.
Thì ra y đang ngầm chê bai Thiên Long Tự lấy đông hiếp ít.
— bất luận là kiếm pháp hay kiếm trận thì theo ý Minh Vương, trận vừa rồi Minh Vương thắng hay bản tự hơn?
— trận đầu coi như bần tăng bại!
— trận đầu? Còn có trận thứ hai ?
— đại trượng phu nói phải giữ lời. Bần tăng há thấy khó mà lui! Xin tiếp chiêu!
Cả 6 người chợt đều có cảm giác 2 luồng nội lực không biết từ đâu tấn công tới, cả bọn đều biết rằng không thể dùng Lục Mạch Thần Kiếm đỡ kịp, đều phải dùng song chưởng đánh đỡ.
Lúc này Cưu Ma Trí thu lại chưởng lực, nói
— Xin lỗi.
Mỗi người chỉ phóng ra được một kiếm, đương nhiên khi gặp 2 luồng công kích sẽ luống cuống, buộc phải bỏ kiếm dùng chưởng.
Trong đầu ai nấy đều nghĩ ngoài Khô Vinh có thể tuỳ ý phân hoá Thiếu Thương Kiếm, còn lại thì đều không thể. Xem ra Lục Mạch Thần Kiếm quả không sánh bằng Hoả Diệm Đao.
Chợt thấy trước mặt Khô Vinh bốc lên ngùn ngụt khói đen, luồng khói phân tách làm 4 đường tấn công Cưu Ma trí.
4 luồng Thiếu Thương Kiếm.
Cưu Ma Trí không ngại, cũng dùng 4 luồng Hoả Diệm Đao chống lại.
Khói đen vẫn bốc lên dày đặc, lại thêm 4 luồng kiếm khí gia nhập.
Không lâu sau đã thành 16 luồng kiếm khí Thiếu Thương đấu với 16 luồng Hoả Diệm Đao.
Cuối cùng khói đen nhạt đi, lúc này Cưu Ma Trí mới nhìn thấy Khô Vinh đã đem Lục Mạch Thần Kiếm bí kíp đốt đi rồi.
— a di đà phật!
Mấy người Bản Nhân quỳ xuống niệm phật chú.
Thì ra Khô Vinh biết đấu không lại Cưu Ma Trí mà không muốn kiếm phổ lọt vào tay y, nên đã đem đốt kiếm phổ.
Mấy người bản Nhân đều đã thuộc lòng mạch kiếm của mình, sau này có thể vẽ ra bản khác được.
Chỉ là từ nay Thiên Long Tự và Đại Luân Tự đã kết mối thù nan giải!
Cưu Ma Trí vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ! Lão tự nhận tài trí hơn người, không ngờ hôm nay hai lần bại trong tay Khô Vinh!
Không lấy được bí kíp, còn mang tới mối thù sâu đậm!
— Khô Vinh đại sư hà tất cương cường, thà gãy không chịu cong! Vì tiểu tăng mà quý tự phải huỷ báu vật. Thật áy náy. Nhưng xét cho cùng cuốn kinh này cũng chỉ hữu danh vô thực, đốt đi cũng không sai! Xin cáo từ.
Cưu Ma Trí xoay người, lúc đi ngang Bảo Định Đế, bất ngờ ra tay túm mệnh môn của ông:
— quốc vương chúng tôi lâu nay vẫn ngưỡng mộ phong thái Bảo Định Đế, muốn diện kiến, nay mời người qua Thổ Phồn du lịch một phen.
Cưu Ma Trí ra tay bất ngờ, Bảo Định Đế đang ủ rũ tiếc cho Lục Mạch Thần Kiếm nên mới bị y khống chế 2 huyệt Liệt Khuyết, Thiên Lịch vội vận công mấy làn mà không được.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire