Thần
Chương 5
Hai người ra khỏi cốc không lâu liền nghe tiếng Chung Vạn Cừu:
— A Bảo! Nàng đi đâu đó?
Chung Phu nhân không trả lời, cả hai tiếp tục chạy.
Khinh công Chung phu nhân cao hơn Chung Vạn Cừu, mà Lăng Ba vi Bộ của Đoàn Dự còn cao hơn nàng.
— mấy năm này… lệnh tôn vẫn luyện võ đều đặn chứ? Công lực có tiến bộ không?
— vâng! Cha vẫn chăm chỉ luyện võ, còn tiến bộ bao nhiêu thì vãn bối không biết!
— vậy thì ta yên tâm.
Chợt Đoàn Dự nghe tiếng gió, vội lách người, vừa hay né thoát ám khí do Chung Vạn cừu ném tới.
Chung phu nhân vội lấy thân người che cho Đoàn Dự, đồng thời phóng kiếm ra, định ngăn chồng.
Không ngờ mũi kiếm lại đâm trúng ngực Chung Vạn Cừu.
Lão cố ý không tránh mũi kiếm này.
— A Bảo! Nàng bỏ ta đi đấy ư?
Giọng lão thật thê thảm. Máu phun ra.
Chung phu nhân vội lấy tay bịt lại.
— sao chàng không tránh!
— nàng bỏ ta đi. Ta thà chết phứt cho rồi!
— hồ đồ! Giờ thì hay rồi! Tính mạng con gái đang gặp nguy! Sao ông có thể vô tâm đến thế! Sao không đọc thư ta để trên bàn!
— ta có thấy thư gì đâu!
Rồi Chung phu nhân đem chuyện Chung Linh kể ra.
— Ta không tin. Bà lừa ta. Rõ ràng tên lỏi này tới lừa bà đi. Nó lại còn là con trai của y..
— mình vẫn không chừa cái tật ghen tuông mù quáng! Vậy để tôi chết đi cho rồi!
Chung Vạn Cừu vui mừng:
— A Bảo! Có thật nàng sẽ không bỏ ta đi theo tên cẩu tạp chủng kia chứ?
— ông thật là! Người ta là công tử họ Đoàn. Cái gì mà tiểu tạp chủng! Tôi định đi giết hết đám Thần Nông bang cứu con gái. Giờ thế này!
— là tôi không đúng! Sao khi tôi đuổi theo, bà không nói rõ!
— tôi không muốn ông gặp .. Đoàn công tử!
— thằng tiểu.. đoàn công tử không phải con bà đấy chứ!!!
— ông! Lúc thì nghi y là tình lang của tôi, giờ lại nghi là con của tôi! Tôi nói cho ông biết. Y là bố tôi! Là cha vợ ông đó!
Chung Vạn Cừu biết vợ đùa liền cười ngặt nghẽo, máu lại trào ra. Chung phu nhân lo lắng:
— làm sao đây! Thôi tôi không đi cứu nó nữa. Nó gây chuyện. Vậy để trời an bài cho nó!
Chung phu nhân đỡ chồng lên nói:
— Đoàn công tử. Nói với Tư Không Huyền cha mẹ Chung Linh là Mã Vương Thần Chung vạn cừu và Tiếu Dược Xoa Cam Bảo Bảo. Nếu y dám đụng sợi tóc con gái bọn ta, thì đừng trách bọn ta vô tình!
Chung Vạn Cừu ở cạnh liền liên tục gật đầu.
Đoàn Dự cáo từ, quay lưng bước đi mấy bước, Chung phu nhân đã xông tới lén đưa một vật vào tay hắn:
— cậu mang vật này đưa cho cha, nhờ cha cậu đi cứu!
— có điều từ đây đi Đại Lý rồi quay lại, sợ không kịp thời gian!
— để ta cho cậu mượn ngựa tốt! Ở đây chờ ta.
Chung phu nhân đỡ Chung Vạn Cừu trở về. Đoàn Dự nhìn hộp vàng nhỏ trong tay, biết đây là ngày sinh bát tự của Chung Linh. Nhìn vật này, chắc chắn Đoàn Chính Thuần sẽ không làm ngơ.
— ta đã có thân pháp, đã có tâm pháp luyện nội công, nhưng lại chưa có chiêu thức. Trước kia không muốn học võ, nên không hề xem qua bất kì bí kíp võ kỹ nào! Bây giờ ngoài chạy trốn, cũng chỉ có thể lừa lừa rồi hút nội lực đối phương. Chỉ là Bắc Minh Thần Công chứa hoạ ngầm. Lục Mạch Thần Kiếm cũng chỉ là giúp điều hoà ổn định. Chỉ có Dịch Cân Kinh của thiếu lâm mới triệt để xoá đi tai hoạ ngầm!
Đúng lúc này, có giọng nói vang lên:
— Đoàn Công Tử!
Đoàn Dự nhìn qua, thì thấy chính là Lai Phúc Nhi.
— tiểu nhân phụng mệnh phu nhân đưa công tử đi mượn ngựa!
— cám ơn!
Lai Phúc Nhi dẫn Đoàn Dự đi về phía Bắc, qua mấy con đường tới một toà nhà lớn. Lúc này trời cũng đã tối.
Lai Phúc Nhi gõ cửa mấy lần, cánh cửa mở ra, tiếng ngựa hí vang lên.
Đoàn Dự nhìn vào thấy một con ngựa toàn thân đen tuyền, đúng là tuấn mã của Mộc Uyển Thanh!
Lai Phúc Nhi nói:
— thưa công tử, phu nhân sợ công tử không kịp thời gian nên đưa tới đây mượn con tuấn mã này!
— cám ơn.
Đoàn Dự đưa tay cầm cương. Ả tiểu tỳ dắt ngựa vuốt vuốt bờm ngựa nhẹ nói:
— Hắc Mai Côi, Hắc Mai Côi, công tử có việc cần ngươi, ngươi phải nghe lời công tử, sớm xong việc rồi trở về, nghe không!
Con ngựa quay đầu liến tay ả, rất có linh tính.
— Con ngựa này không nên dùng roi vọt! Càng ngọt ngào với nó, nó càng nghe lời, càng đi nhanh hơn!
Ả tiểu tỳ nhắc nhở Đoàn Dự.
— cám ơn! Vãn sinh Đoàn Dự, xin ra mắt tiểu thư Mai Côi!
Đoàn Dự chắp tay chào ngựa giống như đang chào một tiểu thư quyền thế vậy, khiến ả tiểu tỳ bật cười khúc khích.
— công tử thật khéo quá, cẩn thận kẻo ngã đấy!
— công tử, người cứ thẳng hương Bắc mà đi, sẽ tới Đại Lý! Công tử bảo trọng!
— cám ơn! Đi thôi, Mai Côi tiểu thư!
Ngựa chạy trong đêm tối nhưng tốc độ rất nhanh mà lại không xóc nảy, lại không cần giục, quả là thần mã!
Đoàn Dự nâng cao cảnh giác, bởi vì hắn biết kẻ thù của Mộc Uyển Thanh vẫn luôn chú ý động tĩnh của biệt phủ đó.
Quả nhiên không lâu đã vang lên tiếng hét:
— tiện tỳ! Mau dừng lại!
Ánh đao lấp loáng chém xuống Đoàn Dự. Đoàn Dự lắc người tránh được, Hắc Mai Côi cũng tung vó đá bay kẻ xuất chiêu.
— “chỉ né tránh, không phản công được thật bất tiện!”
Phía sau còn 2 đại hán đang đuổi tới, một người cầm đại đao, một người cầm trường thương.
— tiện tỳ. Tưởng giả trai là bọn ta không nhận ra hay sao!
Hắc Mai Côi tăng tốc, loáng cái đã bỏ xa 2 người.
— “theo tính toán thời gian, ta sớm hơn cốt truyện hẳn 2 ngày. Vậy mà vẫn bị nhóm người đó tấn công. Xem ra biệt phủ của Mộc Uyển Thanh đang bị vây kín rồi. Nhưng chắc 1-2 ngày này vẫn chưa có nguy hiểm gì. Ta quay lại ngay lúc này báo tin chắc sẽ không có nguy hiểm!”
Đoàn Dự vỗ nhẹ Hắc Mai Côi:
— Mai Côi tiểu thư, chủ nhân của tiểu thư đang gặp nguy hiểm! Chúng ta phải quay lại báo tin!
Hắc Mai Côi như hiểu tiếng người, liền theo đường cũ quay lại.
Đoàn Dự lại né được 2 mũi tên bắn tới, chạy thoát khỏi phục kích.
Nhưng tiếng gió vù vù, thì ra một lão già chân đạp hư không bay vút tới, tay vươn ra như diều hâu, túm gáy Đoàn Dự.
Hắc Mai Côi tranh thủ chạy thoát về biệt phủ.
Hắn chưa kịp thi triển Bắc Minh Thần Công, đã bị một lão già khác điểm huyệt trên người, không thể nhúc nhích!
— không phải cải trang! Thật sự là một thằng nhóc!
— nhóc con này là ai, sao có thể cưỡi được ngựa của tiện tỳ đó!
— bất kể là ai, cứ giữ lại, có thể có chỗ dùng tới.
Đoàn Dự bị áp giải tới gần biệt phủ. Xung quanh có mấy trăm người, vây biệt phủ kín như bưng!
Bọn họ vứt hắn chỏng trơ ở đống rơm gần đó.
— Hợp Hoan Giới Chỉ!
— tinh! Chủ nhân cần giúp đỡ gì ạ?
— ta có bao nhiêu tinh trùng?
— 2.
— làm thế nào để tự giải huyệt? Phù hợp với số tinh trùng của ta!
— có nhiều cách, nhưng với 2 tinh trùng, chủ nhân có thể nâng Bắc Minh Thần Công lên đại thành cảnh giới. Dùng thần công xung kích kì kinh bát mạch, khoảng 15 phút là tự giải được.
— tốt! Lập tức tiêu 2 tinh trùng, nâng cảnh giới Bắc Minh thần công lên đại thành!
— Tinh. Thành công nâng cảnh giới Bắc minh Thần Công lên đại thành.
Đoàn Dự cảm giác trong đan điền có một lốc xoáy mạnh mẽ. Lốc xoáy này có thể thôn phệ mọi thứ!
Ba huyệt đạo bị điểm trúng, vẫn lưu lại 1 đạo nội lực của người ra tay. Khi nào đạo nội lực đó phai hết, thì huyệt đạo mới được giải. Nếu để tự nhiên phải 12 giờ mới tự giải được huyệt.
Mà từ lúc Đoàn Dự bị điểm huyệt tới giờ mới chỉ hơn 1 giờ.
Đoàn Dự vận chuyển Bắc Minh Thần Công, vòng xoáy trong đan điền sinh ra lực hút, từng chút một thôn phệ đạo nội lực chiếm giữ huyệt đạo.
Hơn 10 phút sau, Đoàn Dự đã có thể nhúc nhích.
Hắn liền như cơn gió dùng Lăng Ba Vi Bộ nhảy qua tường biệt phủ, vào bên trong.
— A, tiểu tử đó trốn thoát rồi!
— không sao! Đằng nào cũng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!
Đoàn Dự nhảy vào một lối đi rải đá, hai bên trồng đầy hoa Mân Côi.
Đến cuối đường thì gặp một căn nhà. Hắn gõ cửa.
— Ai?
— tại hạ Đoàn Dự!
— vào đi!
Đoàn Dự bước vào, thấy ngồi chính giữa là một thiếu nữ áo đen, tóc dài mượt đen tuyền, quay lưng lại, hẳn là Mộc Uyển Thanh.
Xung quanh là 2 bà lão và 6 người tay cầm binh khí.
Dưới đất là một cái xác đầy máu, chính là Lai Phúc Nhi.
“Thật độc ác! Lai Phúc nhi chỉ là vâng lệnh tới mượn ngựa, không ngờ cũng bị giết oan như vậy!”
— thằng nhỏ kia tới đây làm gì?
Bà già hất mặt hỏi.
— ta đã gần 20 tuổi, bà bất quá sống lâu hơn ta được bao nhiêu năm mà kêu thằng nhỏ! Thật vô lễ!
Cách gọi thằng nhỏ, thằng bé làm người ta liên tưởng tới việc gọi cái dương vật!
— thằng oắt con thối tha chán sống! Không biết thái sơn! Thuỵ bà bà hỏi là phước phận của ngươi!
Một bà lão to béo khác nói. Bà này bụng ưỡn ra như chửa 7 tháng, mặt nung núc thịt! Hai bên đeo 2 thanh đao còn rướm máu. Hẳn là máu của Lai Phúc Nhi.
— lai Phúc Nhi chỉ là một nô tài tới mượn ngựa! Hà cớ gì bà xuống tay độc ác như vậy!
— ha ha, thì đã sao? Lão bà thích giết ai thì giết thôi! Để lão bà ta giết luôn ngươi, đã làm sao!
Bà lão to béo mà thân pháp không tệ, nhoáng cái đã giơ đao bổ xuống đầu Đoàn Dự.
Đoàn Dự lắc người Lăng Ba Vi Bộ né thoát, tay theo bản năng đấm ra không theo chiêu thức gì cả. Đơn thuần là một cú đấm phẫn nộ.
— rầm!
Bà lão bị đấm trúng cái bụng béo, hét lên một tiếng, bị đấm bay đập vào góc tường!
— ồ!
Thuỵ bà bà nhìn ra Đoàn Dự chỉ có một thân nội lực tương đối khá, ngoài khinh công kì lạ, thì võ công mèo cào!
— ngươi là ai? Tới làm gì?
— tại hạ là ai không quan trọng. Chỉ là có tin muốn báo cho chủ nhân nhà này. Nhưng có lẽ đã không cần nữa rồi!
Đoàn Dự thầm nghĩ có lẽ việc hắn trọng sinh tới đây đã phá vỡ tuyến thời gian của cốt truyện, khiến mọi việc xảy ra sớm 2 ngày.
— ha ha, nhìn ngươi bảnh bao, hẳn là bạn trai của tiểu tiện nhân chứ gì!
Thuỵ bà bà chỉ cô gái áo đen đang quay lưng lại và nói.
— tại hạ và cô nương này chưa hề gặp nhau. Bà xúc phạm cô nương này như vậy là không đúng. May là người ta tốt tính, không thì thế nào cũng mắng bà già mà không nên nết!
— hừ, nếu ngươi không quen tiểu tiện nhân, thì tới làm gì?
— ta đã nói rồi. Ta tới để báo tin cho chủ nhân nhà này. Nhưng đã muộn, không cần nữa! Đa tạ cô nương đã cho mượn tuấn mã!
cô gái chậm rãi nói:
— ta nể mặt người khác mà cho mượn ngựa, không ơn nghĩa gì, sao không đi cứu người, ngươi quay lại làm gì!
nàng vẫn không quay người, mắt vẫn nhìn vào phía trong.
— tại hạ trên đường cưỡi Hắc Mai Côi, bị người ta hiểu lầm là cô nương mà tấn công. Nghĩ cô nương sẽ gặp nguy hiểm nên quay lại báo tin, đáng tiếc cũng đã muộn!
Đoàn Dự lắc đầu thở dài.
— hừ, ngươi tưởng như thế là có thể lừa gạt ta để nhờ vả gì chăng?
— cô nương nghĩ quá nhiều rồi! ta chẳng quen cô nương, chẳng qua không muốn thấy cô nương bị bao vây mà không hay biết gì mà thôi.
— ngươi khéo lo! Ta sợ bị bao vây hay sao? Ngươi biết ta là ai không?
— Không biết.
Đoàn Dự trả lời.
— ngươi cũng can đảm lắm. nghe lai Phúc nhi nói, ngươi họ Đoàn mà cũng dám xông vào Vạn Kiếp Cốc. Xem ra tình cảm của ngươi với con tiểu tỳ Chung Linh cũng không cạn!
— tại hạ và Chung cô nương là bằng hữu.
Lúc này bà béo đã đứng lên, xoa xoa cái bụng.
— thằng lỏi này không ngờ có chút bản lãnh! Bà lão ta đã quá chủ quan rồi!
— Bình bà bà, thằng lỏi này không quan trọng, mau giải quyết con tiện nhân này trước. Tiểu tiện nhân, động thủ đi thôi.
— Ha ha, các ngươi chán sống rồi sao? Con ác phụ họ Vương kia không dám tới, sai đầy tớ các ngươi tới chịu chết!
— hỗn láo! Phu nhân thân phận cao quý, há để ngươi dễ dàng gặp mặt! Khôn hồn thì ngoan ngoãn chịu trói, phu nhân sẽ miễn cho tội chết! Sư phụ ngươi đâu?
— sau lưng các ngươi!
Thuỵ bà bà, Bình bà bà hoảng quá, quay lại phía sau, nhưng không thấy ai cả.
Đoàn Dự thấy thế lại cười khùng khục.
— cười cái gì!
Bình bà bà hầm hầm.
Đoàn Dự không cười nữa.
Thuỵ bà bà nói:
— chúng ta theo cô nương từ Giang Nam tới Đại Lý, dẫu có chết cũng làm quỷ bắt cô nương về. Ra tay thôi!
Đoàn Dự biết bọn họ e ngại ám khí của Mộc Uyển thanh. Ở đây đông người chiếm thượng phong, nhưng muốn bắt nàng, e là chết không ít. Mà chẳng ai muốn làm cánh chim đầu đàn cả.
— cô nương, Hắc Mai Côi đã về trước, hẳn là đang ở bên ngoài. Cô nương thoát ra được thì hãy dùng nó chạy trốn!
— còn ngươi thì sao?
— tại hạ chẳng giỏi gì ngoài khả năng chạy trốn! Cô nương không cần lo!
— ha ha, ngươi thật là tự tin quá. Giả sửta thoát, mà ngươi không thoát được, có di ngôn gì không?
— Chung cô nương đang ở trong tay Thần Nông Bang. Nếu cô nương thoát được, hãy mang chiếc hộp nhỏ này cầu cứu cha ta, cha ta ắt sẽ cứu Chung cô nương.
— con tiện tỳ chung Linh chọn tới chọn lui lại cọn tên văn sinh nhu nhược như ngươi!
Đoàn Dự đến gàn Mộc Uyển Thanh tính đưa hộp vàng nhỏ, mùi hương của nàng khiến hắn ngây ngất!
— Chung cô nương còn nhỏ tuổi, tại ta mà liên luỵ. Ta không thể để nàng ấy chết oan uổng!
Mộc Uyển Thanh đưa tay cầm hộp nhỏ. Miệng nói:
— lão họ Chúc kia mau cút đi! Ta không muốn giết ngươi!
Lão già cầm kiếm run run:
— ngươi đừng khinh người quá đáng!
— ngươi không phải người phủ họ Vương, chỉ là tới xem trò vui, trên đường cũng có điều nể nang ta, can ngăn tên khôn kiếp kia giở khăn che mặt của ta! Xem ra ngươi không đáng chết, mau cút đi!
ông lão do dự một hồi, rồi ném kiếm, bưng mặt chạy đi.
Có điều chưa ra khỏi cửa đã bị Bình bà bà ném đoản đao đâm xuyên lưng, ngã xuống giãy mấy cái rồi tắt thở!
— mụ béo thật độc ác, đồng bạn cũng không tha! Đoàn Dự lẩm nhẩm, nhưng cũng bị mụ nghe thấy!
Bình bà bà múa đao xông đến. Đoàn Dự không dám chủ quan, vận Lăng Ba Vi Bộ hết cỡ, lạng bên này, né bên kia khiến mụ toàn chém vào hư không.
— Cô nương mau chạy!
Đoàn Dự dùng Lăng Ba Vi Bộ, lại bộc phát nội lực lên bả vai, liên tục húc vào mấy người xung quanh Mộc Uyển Thanh!
— cô nương còn chưa chạy! Để tại hạ cản đường bọn họ!
— ngươi vì ta mà không sợ chết à? Không ân hận sao?
— ha ha, quyết không ân hận!
Đoàn dự thầm nghĩ thêm, sau này nàng sẽ thành người của ta, ta không tranh thủ cảm tình, còn chờ tới khi nào!
— Ngươi không sợ chết à?
— ài, chết thì ai chẳng sợ … nhưng …
cô gái chợt hét lên, Đoàn Dự không hoeeir gì đã thấy bị nàng tung dây trói nghiến 2 chân, không thể dùng Lăng Ba Vi Bộ.
Bọn Thuỵ bà bà cũng bất ngờ trước hành động của mộc Uyển Thanh. Nhưng nàng mượn Đoàn Dự thu hút sự chú ý, tay trái liên tiếp phóng ra.
Đám hán tử hét lên đau đớn, liên tiếp tiếng huỳnh huỵch ngã xuống vang lên. Hẳn là trúng ám khí của Mộc Uyển thanh.
Đoàn Dự cảm giác nhẹ bẫng, được kéo bay trong không chung.
— bắt tiện nhân! Đừng sợ phi tiễn của ả! Phóng phi đao! Phóng phi đao!
tiếng binh khí va chạm chát chúa. Tiếng gạt phi đao, tiếng cản ám tiễn, ánh đuốc lập loè..
Đoàn Dự bị ném lên lưng ngựa, trong lúc lắc lư, tay của hắn cũng bị trói nghiến. Mộc Uyển thanh cũng nhảy lên lưng Hắc Mai Côi phóng đi.
cổ Đoàn Dự tựa vào người thiếu nữ, hít mùi thơm ngào ngạt, khiến hắn lịm đi vì phê!
tiếng người ồn ào càng lúc càng xa. Công nhận Hắc Mai Côi thật đúng là thần mã!
sau một lúc thì đã bỏ xa đám người.
— cô nương, có thể cởi trói cho ta không?
Mộc Uyển Thanh không trả lời, tiếp tục phi ngựa. Ngựa càng chạy dây càng xiết chặt, đầu Đoàn Dự cũng càng dốc xuống hơn.
— ối! Cô nương! Thả ta ra!
— bốp!
Mộc Uyển Thanh tát hắn một cái đau điếng!
— im mồm! Bổn cô nương không bảo nói thì đừng có lèo nhèo!
— cái gì?
— bốp bốp!
Lại là hai cái tát, Đoàn Dự đã vận công, nhưng vẫn cảm giác lùng bùng cả lỗ tai!
Đoàn Dự nào muốn bị hành hạ như vậy, nếu không phải nể tình sau này thành vợ chồng, hắn liền hút sạch nội công của nàng rồi!
— thả ta ra! Ta không theo ngươi nữa!
Mộc Uyển Thanh liền ném hắn xuống, nhưng một tay vẫn cầm dây, khiến Đoàn Dự bị ngựa kéo lê trên mặt đất.
— còn to mồm nữa không? Đã phục chưa?
Mộc Uyển Thanh lạnh lùng hỏi.
— còn lâu! Đừng tưởng khuất phục được ta! Ta sợ thì không mang tên Đoàn Dự!
Hắc mai Côi đột nhiên tăng tốc.
Hai bên liên tục dây dưa, người muốn kẻ kia phải khuất phục, kẻ kia thì luôn miệng sợ cóc gì.
Cuối cùng thê thẳm vẫn là Đoàn Dự, thân thể ê ẩm! Rồi đầu va phải khối đá, thật sự ngất đi như cốt truyện!
Không biết bao lâu, Đoàn Dự thấy nước mát tràn vào, khiến hắn ho sặc sụa.
Thì ra mộc uyển thanh để Hắc Mai Côi đi qua dòng suối, khiến nước tràn vào mặt Đoàn Dự. May là suối hẹp, bằng không Đoàn Dự uống no bụng nước rồi!
— ngươi đã phục chưa?
Đoàn dự ướt như chuột, thân thể đau nhức, toàn đất bùn, rất thê thảm.
Hắn chả buồn đôi co với nàng. Ngậm chặt miệng.
— ngươi ăn đủ đau khổ, hẳn đã phục!
— …
— ngươi điếc à? Ta hỏi sao không đáp!
— ..
— ngươi to gan! Định giả chết à!
Thấy hắn nằm im để mặc ngựa kéo, nhưng mắt vẫn mở trừng trừng, khiến mộc uyển thanh phát cáu. nàng liền bẻ một cành cây, quất Đoàn Dự túi bụi!
“Để ăn được cô nàng này, cái giá bỏ ra thật không nhỏ!”
đến lúc nàng nổi đoá, định cắt tai, Đoàn Dự mới hoảng hốt lên tiếng:
— khoan! Cô cắt tai ta rồi có bản lãnh gắn lại hay không mà định ra tay!
Đoàn Dự toát mồ hôi. Lúc này Mộc uyển thanh vẫn chưa có tình cảm gì với hắn, dù có giết hắn, nàng cũng chẳng run tay! Nãy giờ đôi co, chẳng qua chỉ là hơn thua chút tức khí mà thôi!
— ta giết ngươi cũng có bản lãnh cứu ngươi sống lại, ngươi có tin không?
— ta tin ta tin!
Đoàn Dự không thể không khuất phục. Hắn không nỡ hấp hết nội công của nàng!
Mộc Uyển thanh vắt Đoàn Dự nằm ngang lưng Hắc Mai Côi. Tuy nhiên vẫn bị trói chặt.
Đoàn Dự cũng không nói gì thêm, sợ chọc giận bà cô tính tình khó hiểu này.
Nhưng bị trói thế này thì quá bị động. Nửa giờ trôi qua, Đoàn Dự nói:
— cô nương! Thả ta xuống, ta muốn đi tè!
— cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao!
— quần áo ta đã bẩn sẵn, tè thêm 1 bãi cũng chẳng sao, chị sợ làm ô uế lên cô nương thôi!
Mộc Uyển Thanh phì cười, nghĩ đã đến nước này thì phải thả hắn!
Nàng rút kiếm cắt dây trói, đẩy hắn xuống, bản thân cưỡi ngựa đi chỗ khác.
Đoàn Dự vận công một vòng để vết trói lưu thông, bớt ê ẩm, rồi bỏ về núi Vô Lượng.
Đi theo cô nàng kì quặc này, không hiểu sẽ bị hành hạ đến mức nào nữa.
Hắn dùng Lăng Ba Vi Bộ nhắm hướng núi Vô Lượng mà chạy.
Mộc uyển Thanh từ xa nhìn mà không đuổi theo.
Đoàn Dự đi qua cây cầu đến bên sông, lúc này cũng đói, liền vào thị trấn nhỏ kiếm đồ ăn.
Có điều tiền trong túi đã rơi hết khi bị Mộc uyển Thanh kéo lê.
Đành sờ khắp người tìm được viên ngọc trên mũ, đem cầm được 3 lượng bạc.
Trấn nhỏ không có tiêm quần áo, Đoàn Dự đành rách rưới ngồi quá lề đường gọi đồ ăn. Cũng chỉ có cơm trắng, rau xào.
Thật thảm hết mức!
Nhưng hắn quả là đang rất đói, ngấu nghiến mà ăn.
— là tiểu tử đó!
Chợt có 5 người vác đao đi ngang. Thì ra là người của Thuỵ bà bà phái tản ra tìm kiếm tung tích 2 người Mộc uyển thanh!
— Thuỵ bà bà có lệnh giết không tha!
5 gã cầm đao xông tới Đoàn Dự.
Hắn phun miếng cơm trong miệng, chân đạp Lăng Ba Vi Bộ, né 5 đường đao trong gang tấc.
5 người bao vây Đoàn Dự ra tay, nhưng không sao chém rúng hắn.
— bụp bụp..
Năm ám tiễm phóng tới, chuẩn xác xuyên qua yết hầu 5 người.
Đoan Dự nhìn qua thì thấy Mộc Uyển thanh cưỡi Hắc Mai Côi.
— đa tạ cô nương giúp đỡ! Tại hạ không muốn cầu xin cô nương cứu Chung cô nương!
— ngươi nói cái gì?
— tại hạ biết rõ, nếu cầu xin cô nương, cô nương sẽ không giúp. Nên tại hạ nói trước là không nhờ!
— cũng tốt, ngươi không nhờ thì thôi, ta đi về!
— a! Cô …
— xem ra thâm tình của ngươi với con tiểu tiện nhân Chung Linh cũng không tệ!
Hai người vừa đi vừa nói, không lâu liền có 4 người nữ nhân mặc áo choang xanh biếc, tay cầm móc câu xông ra chặn đường.
— các ngươi hẳn là đệ tử bỏ trốn của Vô Lượng Kiếm!
— không phải! Bọn ta là người bình thường…
Chưa dứt lời, 2 trong 4 người kia đã bị ám tiễn của mộc uyển thanh triệt hạ.
Hai người còn lại võ nghệ cao cường hơn, một người cuốn lấy Mộc Uyển Thanh đánh ngang ngửa.
Một người cầm móc câu đánh tới Đoàn Dự.
Đoàn Dự dùng Lăng Ba Vi Bộ né tránh, chạy vòng quanh, khiến nàng ta bó tay.
Bên kia Mộc Uyển thanh kiếm pháp tinh diệu, nhưng Câu pháp của nữ tử kia không kém.
Mộc Uyển Thanh bị móc câu cào rách quần, kiếm của nàng làm rách tay áo đối phương.
Có điều câu pháp được sáng tạo nhằm khắc chế kiếm pháp trong thiên hạ, Mộc Uyển Thanh dần rơi xuống hạ phong.
Đoàn Dự càng lúc càng quen áp dụng Lăng Ba Vi Bộ trong chiến đấu.
Kỹ năng chiến đấu là thứ được rèn luyện qua thực chiến. Dù cảnh giới võ công là viên mãn mà không thông qua thực chiến, sẽ chỉ là một thứ vũ thuật biểu diễn mà thôi!
Đoàn Dự cuối cùng áp sát được kẻ địch, vươn tay chụp lên thiên linh cái của nàng ta, vận chuyển Bắc Minh Thần Công.
Mấy phút trôi qua liền hút cạn công lực của nàng.
Mộc Uyển Thanh bị móc câu đánh bay kiếm, tình thế nguy cấp.
Đoàn Dự ôm ngang cô gái bị hấp hết nội công, chân đạp Lăng Ba đâm thẳng vào cô gái cầm móc câu kia.
Cô ta bất ngờ muốn chém Đoàn Dự, nhưng do vướng cô gái mà Đoàn Dự ôm làm vũ khí, nên nhát chém chỉ sượt qua Đoàn Dự, cắm thẳng vào đầu cô gái trong tay hắn.
Đồng thời Mộc Uyển Thanh cũng phóng ám tiễn xuyên qua mắt cô gái kia.
Mộc Uyển Thanh thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi thật quá nguy hiểm. Không ngờ tên ngốc này lại cứu được nàng!
Đoàn Dự nhìn Mộc Uyển Thanh, vết rách quần lộ ra đùi trắng nõn hấp dẫn, nhưng máu chảy đầm đìa.
— ôi! Cô nương đã bị thương rồi. Phải băng vết thương lại ngay!
Mộc Uyển Thanh lúc này mới để ý, may chỉ là vết thương ngoài da, không bị thương gân cốt.
Đoàn Dự toan tiến đến xử lý vết thương thì bị nàng đạp 1 cái bay ra xa ngã bổ ngửa.
MỘc Uyển thanh đắp thuốc, xé áo kẻ địch băng lại.
Mà Quần áo trên người Mộc Uyển Thanh cũn bị móc câu làm tơi tả, liền cởi đồ của kẻ địch mặc lên.
Đoàn Dự thấy mình cũng tơi tả, đành lấy áo choàng của một người khoác lên.
Mộc Uyển Thanh nhổ lại mấy cây ám tiễn cất lại. Lại đá mấy cái lên xác cô gái đã đánh nàng te tua!
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire